CHƯƠNG 677: NÊN TỚI

CHƯƠNG 677: NÊN TỚI

EDITOR: ROSALINE

BETA: CỎ


Diệp Tri Thu dẫn mọi người của Khai Phong đi dạo Thanh Manh đảo, trước tiên theo hồng hạc đi tới hồ nước mặn.

Theo hồng hạc bay lượn một đường đi tới một chỗ bên núi nhỏ, phía trước không còn đường, mà có một vòng hàng rào vây quanh núi, treo một tấm bảng, viết —— Khu vực cấm.

Diệp Tri Thu dẫn mọi người đi vòng qua hàng rào trong chốc lát, tìm được một bậc thang lên núi, cùng nhau lên núi.

Núi rất cao, trên núi mọc đầy thực vật kỳ quái, Triển Chiêu cảm thấy khá giống với bụi cây mà ngoại công hắn trồng ở trên nóc nhà, còn có rất nhiều thực vật mập ú không biết tên, mọc khắp núi, dù mọi người đều không nhận ra, nhưng vẫn cảm thấy thật đáng yêu.

Đoạn đường lên núi này, tất cả mọi người đều bận rộn thưởng thức phong cảnh, Triển Chiêu thì đi ở phía sau, nhìn một cái bên trái nhìn một cái bên phải, hình như đang tìm thứ gì đó.

Ngũ Gia quay đầu lại nhìn hắn nhiều lần, cuối cùng bước chân dừng lại, Triển Chiêu đang nhìn về hướng khe núi nên không để ý, tức khắc đụng vào lưng Ngũ Gia.

Bạch Ngọc Đường sờ sờ lưng, Triển Chiêu che đầu.

"Miêu Nhi... Thấy cái gì?" Bạch Ngọc Đường còn tưởng rằng Triển Chiêu cũng nhìn động vật màu trắng ban nãy mình nhìn thấy, chỉ có điều có vẻ như Triển Chiêu không thấy vậy.

Triển Chiêu chỉ một thác nước trong khe núi xa xa, hỏi Bạch Ngọc Đường, "Ngọc Đường ngươi nhìn, bên kia có phải có hươu không?"

Bạch Ngọc Đường nhìn theo hướng ngón tay hắn, đúng là vậy, bên thác nước có một con hươu to lớn đang đứng, sừng hươu kia nhìn giống như đội san hô trân quý trên đầu, thế nhưng con hươu cũng quá lớn.

Triển Chiêu hiếu kỳ hỏi, "Vậy có phải một pho tượng không?"

Bạch Ngọc Đường cùng hắn đứng nhìn kỹ, phát hiện con hươu kia vẫn luôn không cử động, gật đầu, "Chắc là một pho tượng đi..."

Chỉ là Ngũ Gia nói còn chưa dứt lời, đã thấy con hươu kia đột nhiên cúi đầu uống nước.

"A... Di chuyển!" Hai người trăm miệng một lời, "Sống!"

"Lớn vậy?"

Lúc này, Diệp Tri Thu chạy xuống, giới thiệu nói, "Kia là Lộc vương đó!"

"Lộc vương?" Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đều nhìn Diệp Tri Thu.

"Nhìn như vậy đã rất lớn rồi, nhìn gần còn lớn hơn nữa, lớn gần bằng với con rồng kia của nhà ngươi luôn!" Diệp Tri Thu nói, "Tính tình khá tốt, bên kia khe núi là chỗ uống nước của đàn hươu, còn có một khu vực tập trung với nhau, đi tới chỗ đó có thể thấy nai con."

Hỏa Phượng lên tới đỉnh núi, lại nhảy nhảy nhót nhót chạy xuống, vẫy tay với mọi người —— Mau tới nhìn! Đẹp lắm!

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường cùng nhau chạy lên đỉnh núi.

Đến đỉnh núi, tất cả mọi người nhìn xuống... Trong sơn cốc phía dưới có một hồ nước hình tròn rất lớn, hồ này thật sự có màu hồng, dưới ánh mặt trời nhìn tựa như một khối đá quý hồng nhạt vậy.

Bên hồ tụ tập một số lượng lớn hồng hạc, có lớn có nhỏ, ưu nhã bước chậm trong hồ.

Mọi người đều cảm thấy mắt rất thoải mái, tất cả màu sắc trên Thanh Manh đảo đều sạch sẽ lại sáng sủa, trời xanh mây trắng trên đỉnh đầu giống như nước tắm vậy, cây cối màu xanh lá và bãi cát màu trắng cũng thế, hồ nước hoặc là xanh lam hoặc là hồng nhạt, ngay cả chim và động vật nhỏ, đều có một loại cảm giác mới tinh, liếc mắt nhìn thấy rất hài lòng!

Diệp Tri Thu mang mọi người lại đi tới thác nước một chuyến.

Thác nước trên Thanh Manh đảo không giống thác nước chỗ khác, nơi này là sự kết hợp giữa dây leo và thác nước, từng chuỗi một từng chuỗi lá cây treo trên mảng dây leo màu xanh lá lớn, giống như thác nước màu xanh lá, bên cạnh có dòng nước chảy, là thác nước thật sự.

Quang cảnh trên đảo rất đặc sắc, cũng có hang núi khe đá, thế nhưng không hiểm trở, tất cả đều kiểu đáng yêu dễ thương.

Cuối cùng mọi người đi theo đàn hươu đi phía sau núi.

Thật ra bên này cũng không khác mấy so với mặt trước núi, trên bờ biển có rất nhiều lều bạt, chỗ có thể dựa núi có vài kiến trúc, còn có một thôn xóm nhỏ có người ở.

Thấy Diệp Tri Thu tới, mấy đứa bé lượm sò biển ở bãi cát vẫy tay gọi hắn, "Tiểu Diệp tử!"

Diệp Tri Thu chào hỏi với bọn họ.

Mọi người mới phát hiện, thì ra trên Thanh Manh đảo cũng có cư dân.

Diệp Tri Thu giải thích, mặc dù Thanh Manh đảo là đảo nhưng cũng là một môn phái, đương nhiên sẽ có rất nhiều môn hạ, còn có người nhà của đồng môn gì gì đó, phần lớn đều ở nơi này. Thỉnh thoảng cũng sẽ có vài người sống sót trên thuyền gặp nạn trôi dạt lên đảo, có một số định cư ở chỗ này, có một số được sư phụ hắn phái thuyền đưa về nhà.

Triển Chiêu vừa nghe còn có người trôi dạt lên đảo, thì có chút lo lắng, nhìn thẳng về phía biển —— có thể có thi thể trôi tới hay không.

Lâm Dạ Hỏa còn dọa hù hắn, chỉ ngoài khơi cho hắn nhìn, nói có thi thể!

Triển Chiêu híp mắt nhìn hồi lâu, Hỏa Phượng ở một bên che miệng cười vui vẻ, kết quả bị Bạch Ngọc Đường bỏ một con cua lên trên đầu.

Mọi người ở trên bờ biển cãi nhau ầm ĩ, bọn nhỏ cầm cái xẻng và giỏ trúc nhỏ, đi chơi biển với những đứa nhỏ khác cùng lượm hải sản tươi.

Diệp Tri Thu hỏi bọn họ muốn ở chỗ nào, mọi người đều bày tỏ muốn ở lều bạt.

Mấy đại thúc trong thôn cầm lều bạt và công cụ, dạy mọi người cách dựng lều bạt.

Chơi một buổi chiều, buổi tối hôm đó ăn hải sản tươi hấp, sau khi trời tối, mọi người tốp năm tốp ba tản bộ ở bờ biển.

Buổi tối ở Thanh Manh đảo cũng rất đẹp, một vầng trăng sáng treo trên mặt biển.

Vốn biển rộng đêm khuya khiến cho người ta kính sợ, nhưng buổi tối của Thanh Manh đảo cũng không phải vậy, nước biển cực kỳ yên ả, biển trời đều là màu lam đậm, không hề tối tăm.

Màn đêm buông xuống, mọi người an ổn đi vào giấc ngủ, đều có một giấc mơ tương tự nhau...

Trên bờ biển, một con voi lớn và một con voi nhỏ rúc vào nhau, cùng nhau đi vào giấc ngủ với bọn họ.

...

Sáng sớm hôm sau, mọi người tỉnh lại trong tiếng kêu to của biển...

Bò ra khỏi lều bạt nhìn, rất nhiều loài chim biển đang bay trên trời, tựa hồ đang bắt cá ăn, trên mặt biển, liên tục có cột nước phun ra ngoài, mang từng vòng cầu vồng.

Diệp Tri Thu ngáp một cái ngồi dậy, vừa gấp mền vừa nói, "Là côn tới ăn cá... Những con côn to lớn này sẽ đuổi bầy cá tới chỗ nhau, sau đó há miệng ra, một ngụm nuốt vào thật nhiều cá từ phía dưới."

Đám tiểu Lương Tử sáng sớm luyện công xong đã ăn điểm tâm ở nhà lớn rồi, chạy về tới giúp đỡ truyền lời, nói các lão gia tử muốn ở lại thêm một thời gian rồi mới đi, không đi Hàng Châu với mọi người.

Các học sinh Thái Học viện cũng bị nơi này mê hoặc, nói ở vài ngày rồi đi thư viện Lâm An.

Mấy người Triển Chiêu căng đầu tính toán một chút, chuyện đứng đắn vẫn phải làm, đặc biệt là phải đi theo tri phủ Lâm An giao nhận công văn. Quyết định trước tiên đi Lâm An làm cho xong chuyện, rồi trở về bên này đón những người khác.

Mang theo hành lý đơn giản, Triển Chiêu, Bạch Ngọc Đường, Triệu Phổ, Công Tôn, Lâm Dạ Hỏa, Trâu Lương và mấy bạn nhỏ Lương Thần Mỹ Cảnh Phương, cùng nhau ngồi thuyền của Từ tam ca, khởi hành đi Lâm An phủ.

Phương pháp ra khỏi Thanh Manh đảo giống như lúc vào đảo vậy, cũng không cần để ý gì cứ giao cho gió là được.

Sau khi rời khỏi ranh giới Thanh Manh đảo, quay đầu nhìn lại, đã không còn thấy hòn đảo nhỏ xinh đẹp kia, bị tầng mây dày che kín.

...

Nhắc tới cũng thú vị, trên đảo rõ ràng có ánh nắng tươi sáng, xung quanh đảo cũng là trời trong xanh nghìn dặm, nhưng lái thuyền ra khỏi tầng mây, bên ngoài vậy mà là trời âm u, gió còn rất lớn.

Từ tam ca ngẩng đầu, nhìn một mây đen nhỏ đột nhiên xuất hiện trên đỉnh đầu, cũng rất buồn bực, "Ồ? Mấy ngày nay rõ ràng đều là trời tốt mà, sao đột nhiên lại mưa."

Mọi người trong khoang thuyền ngược lại cũng không chú ý tới thời tiết, một đám người túm tụm lại với bọn nhỏ cùng chơi song lục*.

*song lục 双陆 (chú thích cuối chương)

Triển Chiêu đang cầm xúc xắc lắc lắc, Tiểu Tứ Tử và Tiểu Lương Tử với hắn một đội, muốn hắn ném ra hai hai.

Triển Chiêu tay nhoáng một cái... Xúc xắc rơi xuống trên bàn, lạch cạch lăn vài vòng, lúc dừng lại quả nhiên là hai hai.

Tiểu Tứ Tử và Tiểu Lương Tử đang vỗ tay tán thưởng muốn khen Miêu Miêu là đổ thần, kết quả thuyền đột nhiên lắc một chút...

Một xúc xắc lăn một vòng sang bên cạnh, biến thành một hai một ba.

Hỏa Phượng đầu kia chuyển nguy thành an, hoan hô với Tiểu Đường Tiểu Phương.

Tiểu Tứ Tử và Tiểu Lương Tử bĩu môi, đều nhìn Triển Chiêu —— Miêu Miêu tay thối!

Triển Chiêu rất vô tội —— Như vậy có thể trách ta sao, phải trách sóng biển!

Triển Chiêu giao xúc xắc cho Bạch Ngọc Đường, cuối cùng có thể thắng hay không thì phải xem lượt này của Ngọc Đường, Tiểu Lương Tử và Tiểu Tứ Tử cũng cổ động cho Tiểu Bạch Đường.

Ngũ Gia nhận lấy xúc xắc đang muốn ném, thì nghe được bên ngoài buồng nhỏ hình như có chút rối loạn.

Triệu Phổ và Trâu Lương ở bên cửa sổ thoáng nhìn ra bên ngoài, phát hiện có rất nhiều thuỷ thủ tụ tập bên boong tàu, đang thả thuyền nhỏ xuống mặt biển, còn có người cầm sợi dây và túi khí chạy tới.

Mọi người đi ra khỏi khoang thuyền, đến bên nhìn thử, thì thấy mấy thuỷ thủ đã đi xuống, đang kiếm một tấm ván gỗ, trên tấm ván gỗ có một người đang nằm.

Thuỷ thủ dùng móc kéo tấm ván gỗ qua, lật người kia lên nhìn thử, tất cả mọi người nhíu mày... Người kia sắc mặt xám xanh, hai mắt trợn tròn, nhìn như đã chết.

Thủy thủ đoàn ngược lại cũng không kinh ngạc, đoán chừng trước đây cũng đã gặp qua những chuyện tương tự.

Trên thuyền ném vải liệm xuống, thuyền viên phía dưới liệm thi thể một cách đơn giản, cũng không đưa lên thuyền, để ở trong thuyền nhỏ.

Thuyền nhỏ được nâng lên, treo bên cạnh thuyền lớn, thi thể được mấy tầng vải dầu che lại.

Bạch Ngọc Đường thấy mấy người Triển Chiêu hoang mang, liền nói, "Thi thể trên biển không thể mang bậy lên thuyền, thuỷ thủ đều rất kiêng kỵ, bọc kỹ như vậy, sau khi cập bờ đưa thẳng tới nha môn là được."

Tất cả mọi người gật đầu —— Thì ra là vậy.

Tiểu Lương Tử mới vừa nhìn trang phục của thi thể kia, cảm thấy không giống như ngư dân bình thường, bèn hỏi Triệu Phổ, "Sư phụ, người kia có phải hải tặc hay không ạ?"

Triệu Phổ cũng không quá chắc chắn, nhìn Bạch Ngọc Đường.

Ngũ Gia gật đầu —— Nhìn đúng là giống như hải tặc, tấm ván gỗ hắn nằm kia, giống như là boong tàu của thuyền...

Từ Khánh khoát tay áo, ra hiệu không cần để ý, tiếp tục dong thuyền.

Đoạn đường này vẫn thuận lợi như cũ, lúc xế chiều, thì đến Lâm An phủ.

Mấy người Triển Chiêu chuẩn bị công văn xong, cùng nhau xuống thuyền.

Triệu Phổ sai mấy ảnh vệ mang một cáng cứu thương từ trên thuyền xuống, chuẩn bị để thi thể lên, đưa đi nha môn.

Mấy thuỷ thủ Hãm Không đảo mở vải dầu trên thuyền nhỏ ra, sau đó đều ngây ngẩn cả người.

Mấy thuỷ thủ đều nhìn Từ tam ca.

Từ Khánh đi tới nhìn thoáng qua, sắc mặt cũng thay đổi, trong miệng hình như mắng câu thô tục, ra hiệu thủy thủ đoàn đều rời thuyền.

Đám Triển Chiêu đều không biết có chuyện gì xảy ra, Bạch Ngọc Đường đi tới nhìn thoáng qua, cũng cau mày trở về, lắc đầu với mọi người, nói, "Thi thể không thấy đâu nữa."

Tất cả mọi người sửng sốt.

Công Tôn vẻ mặt nghi hoặc, "Sao lại không thấy thi thể nữa? Rơi xuống sao?"

Nhưng ban nãy đi một đường tới rất thuận lợi, cũng không có sóng gió to mà... Hơn nữa nếu như là rớt do xóc nảy, sao vải dầu kia còn được đắp thật cẩn thận ở đó?

"Có thể là chưa chết hay không..." Hỏa Phượng nói xong rồi cũng tự thấy không đúng, ban nãy rõ ràng là một cổ thi thể như thế, còn chưa chết chẳng phải là xác chết vùng dậy sao?

Từ Khánh xua tay với mấy người Bạch Ngọc Đường, ra hiệu không có việc gì, để bọn họ đi làm việc, sau khi thuyền cập bờ sẽ tự mình dẫn thuộc hạ bắt đầu lo việc này. Sau đó, Triển Chiêu nghe tam gia sai người đi mua hương nến mua đầu heo gì gì đó, còn muốn đi mời một người nào đó nữa.

Trâu Lương đột nhiên nhỏ giọng nói, "Ta từng nghe lính già trong trại thủy quân nói... Thi thể trên biển không thể lượm bậy, nếu như sau khi nhặt được đột nhiên không thấy đâu, là điềm xấu lớn thì phải?"

Tất cả mọi người nhìn Bạch Ngọc Đường.

Ngũ Gia cũng cau mày gật đầu, "Không sai..."

"Điềm xấu lớn... Là sẽ thế nào?" Triển Chiêu và Lâm Dạ Hỏa đều nghe không hiểu.

Bạch Ngọc Đường nói, "Sợ thuỷ thủ xảy ra vấn đề, thuyền này phải dừng ở xưởng đóng tàu ít nhất nửa năm, phải sửa chữa thật lâu, sau đó những thuỷ thủ này gần đây cũng không thể ra biển, may mà không phải là đi xa, đã cập bờ... Bằng không thì rất phiền phức."

"Thuỷ thủ sẽ xảy ra vấn đề gì?" Công Tôn nhíu mày, "Sao lại không thấy thi thể kia nữa?"

Trâu Lương nói, "Trước đây trong trại thuỷ quân cũng đã từng gặp một chuyện tương tự..."

Lâm Dạ Hỏa khoát tay cắt ngang trước, chỉ vào một quán rượu phía trước —— Các ngươi có đói bụng không? Vừa ăn vừa nói chuyện?

Đúng là mọi người đều có chút đói, nên cùng nhau đi vào quán rượu.

Tiểu Lương Tử kéo tay Tiểu Tứ Tử đi theo người lớn, thì chú ý thấy Tiểu Tứ Tử đang bấm ngón tay, hình như đang tính toán cái gì đó.

"Cẩn Nhi, làm sao thế?" Tiểu Lương Tử hỏi bé.

Sau khi Tiểu Tứ Tử coi xong, ngẩng đầu nhìn Tiểu Lương Tử, che lỗ tai hắn nhỏ giọng nói, "Đại hung nga! Đại đại hung!"

Tiểu Lương Tử mắt trợn trừng, "Ai gặp đại hung hả?"

Tiểu Tứ Tử bĩu môi, ra hiệu về phía phía trước một chút.

Mấy đứa bé vừa quay đầu lại... Thì thấy người Tiểu Tứ Tử nhìn là Triển Chiêu.

"Cuối cùng cũng đã tới sao?" Mấy đứa bé nhỏ giọng thảo luận, "Cứ nói sao đoạn đường này thuận như thế... Quả nhiên là vẫn tới?"

"Lần này không quá giống nga!" Tiểu Tứ Tử sờ cằm lắc đầu, "Người dính xui xẻo lần này, hình như không phải là Miêu Miêu đâu..."

"Vậy là người nào?" Tiểu Lương Tử không giải thích được —— ban nãy không phải Cẩn Nhi vừa nói Triển đại ca đại hung sao?

"Đúng vậy." Tiểu Tứ Tử gật đầu, "Quẻ tượng là đại hung, thế nhưng hung là đối phương cơ."

"Đối phương?"

"Ừm." Tiểu Tứ Tử vươn ba ngón tay ra, "Trong vòng ba bước Miêu Miêu sẽ gặp phải kẻ thù..."

===---0o0o0o0---===

*song lục 双陆 Sugoroku [双六], trong bài viết này, chúng ta sẽ thấy một số điều tò mò về trò chơi này ở Nhật Bản và ở phương Tây. Từ sugo-roku [双 - 六] nghĩa đen có nghĩa là cặp [双] trong số sáu [六], có thể ám chỉ 2 viên xúc xắc được dùng để chơi (cũng có thể viết 雙六).

---0o0o0o0---

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro