CHƯƠNG 680: TÌM XƯƠNG
EDITOR: ROSALINE
BETA: LILLY
Trâu Lương nói chuyện năm đó thuyền thuỷ quân gặp được "quỷ biển" chỉ có một người còn sống, khiến mọi người cảm giác bất an mãnh liệt.
Nhóm Từ tam ca ban nãy cũng vớt lên một con quỷ biển hư hư thực thực, sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?
Bạch Ngọc Đường lại ra hiệu mọi người, không cần quá mức lo lắng.
"Quỷ biển và mị biển đích xác là thuộc về phạm vi truyền thuyết, thế nhưng lão ngư dân đều có phương pháp đối phó." Ngũ Gia nói, "Không thấy vừa rồi khi thi thể ban nãy được vớt lên, lập tức đã dùng vải quấn xác trùm lên sao?"
Tất cả mọi người gật đầu.
"Sau đó cũng may đúng lúc đến bờ, thủy thủ đoàn sẽ ở trên bờ thêm mười ngày nửa tháng, trong khoảng thời gian này sẽ kỵ rượu."
"Kỵ rượu?"
Ngũ Gia gật đầu, "Không thể uống rượu là rất mấu chốt, trước đó trong rất nhiều truyền thuyết, tình huống gặp chuyện không may đều là uống rượu sau khi lượm xong thi thể. Chạy thuyền ra biển rượu là nhu yếu phẩm, gần như mỗi thuỷ thủ đều biết uống rượu, cho nên sau khi nhìn thấy mị biển cơ bản đều sẽ xảy ra chuyện."
Trâu Lương cũng cảm thấy hợp lý, "Lão Chu sở dĩ tránh được một kiếp, cũng có thể có liên quan với việc ngay hôm đó hắn không uống rượu, hình như người duy trì thanh tỉnh đều không uống rượu."
"Có khi nào trúng độc hay không?" Công Tôn ngược lại không quá tin tưởng quái lực loạn thần các loại, "Loại xác chết trôi này có thể dính phải độc nào đó, cho nên mặc dù trôi nổi trên biển, chim bay và cá cũng sẽ không ăn. Mà người tiếp xúc đến thi thể, có thể sẽ trúng độc, loại độc này dưới tình huống đang uống rượu có thể sẽ làm cho độc tính tăng mạnh, khiến người ta sản sinh ảo giác."
"Vậy, thi thể vì sao lại biến mất?" Tất cả mọi người kẹt ở điểm này không nghĩ ra.
"Ban nãy ta nhìn tam ca kêu mấy thuỷ thủ gói thi thể lên, sắp xếp đi ngâm bồn." Công Tôn sờ cằm, "Thuỷ thủ tiếp xúc đến thi thể hẳn là trúng độc sớm nhất hơn nữa còn trúng độc nghiêm trọng nhất trong cả nhóm. Có thể lúc bọn họ gói thi thể, cũng đã ném thi thể trở về trong biển, là một loại hành động vô ý thức."
Mọi người suy nghĩ một chút, cảm thấy cách nói này hình như càng đáng tin.
"Nếu không ta đi khám cho bọn họ thử xem?" Công Tôn ngẫm lại vẫn cảm thấy có chút lo lắng.
Mọi người dùng xong bữa trả xong tiền, trước hết đi biệt viện ở Lâm An phủ của Hãm Không đảo, tìm Từ tam ca.
Lúc này Từ Khánh và một đám người thuộc hạ mới vừa ngâm tắm xong, một hai người hấp hơi nóng hầm hập, ra một thân mồ hôi, ở trong sân uống nước lạnh.
Công Tôn bắt mạch cho mọi người, chúng thuỷ thủ đều rất khỏe mạnh, chỉ có điều ở trên người mấy thuỷ thủ gói thi thể ban nãy kia, thật đúng là phát hiện một chút vấn đề.
Mấy người này đều xuất hiện triệu chứng trúng độc rất nhạt, chỉ có điều bởi vì ngâm tắm và uống lượng lớn nước, độc tính giảm bớt rất nhiều.
Vì li' do an toàn, Công Tôn vẫn điều phối thuốc loại bỏ độc cho mọi người dùng, còn phối một ít bột thuốc để rắc lên thuyền lớn tiêu độc, người đã thả thi thể và thuyền nhỏ còn có một ít vải dầu đều không buông tha, Công Tôn đề nghị một đuốc thiêu hủy.
Tam ca đều sắp xếp người đi làm.
Thuỷ thủ còn lại vẫn dựa theo truyền thống, ở trên bờ ở một thời gian ngắn, người chạy thuyền phần lớn đều tương đối mê tín, làm theo để an tâm một chút.
Từ tam ca nói coi như ở Lâm An phủ chơi, để đám Bạch Ngọc Đường ở thêm mấy ngày.
Bạch Ngọc Đường cảm thấy như vậy cũng tốt, phái người phân biệt đến Thanh Manh đảo và Hãm Không đảo truyền lời nhắn, nhắc nhở người khác gần nhất lúc ra biển gia tăng chú ý, mị biển rất lâu chưa từng xuất hiện qua, vẫn phải cẩn thận.
...
Sau khi sắp xếp thỏa đáng, mọi người cũng không sốt ruột, ở biệt viện thu xếp ổn thoả, chờ ngày mai lại tới nha môn.
...
Suốt đêm không nói chuyện, sáng sớm hôm sau, mọi người dậy thật sớm, phân công hành động.
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường mang một đám bạn nhỏ tới nha môn tìm tri phủ Lâm An Tần đại nhân* giao nhận công văn.
*Tần Thụy (nhắc ở vụ 6)
Triệu Phổ và Công Tôn sang nha môn Lưỡng Chiết.
Trâu Lương và Hỏa Phượng cùng nhau tới nơi đóng quân của thuỷ quân Lưỡng Chiết.
Chính sự mọi người muốn làm không nhiều lắm, phần lớn là giao nhận công văn, quân doanh không tiện mang trẻ con vào, cho nên đám Tiểu Tứ Tử trước tiên giao cho Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường trông.
Quân doanh Lê Yên buổi sáng đã mang ba nghìn thuỷ quân và một nghìn tinh binh đều thu xếp ổn thoả, chỉ chờ Triệu Phổ và Trâu Lương tới.
Việc công làm tương đối thuận lợi, bên phía quân doanh, hai vị thống lĩnh còn sắp xếp diễn luyện thuỷ quân, Triệu Phổ hăng hái không tồi, mang Công Tôn tới quân doanh, cùng nhau xem chiến thuyền thao diễn với Trâu Lương Lâm Dạ Hỏa.
Nha môn bên này, Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đã rất quen thuộc, Tần đại nhân cũng nhận được tin tức, sớm phái người đón ở cửa chính.
Tinh thần của tri phủ Tần đại nhân nhìn cũng không tệ lắm, chỉ có điều trong lúc chuyện phiếm, Triển Chiêu cảm thấy hắn hình như có chút việc phiền lòng, mới hỏi gần nhất mọi chuyện ở Lâm An phủ có bình yên không?
Tần đại nhân thấy Triển Chiêu hỏi, có chút hơi khó lắc đầu, "Ôi... Cảm giác gần đây sẽ có chuyện xảy ra."
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đều rất tò mò nhìn Tần đại nhân —— lâu rồi không gặp, đại nhân đã bắt đầu mang hơi hướng Đoàn vương rồi à? Có chuyện xảy ra cũng có thể suy đoán?
Tần đại nhân hỏi Bạch Ngọc Đường, "Ngũ Gia gần đây có nghe được tiếng gió gì không?"
Triển Chiêu và mấy đứa bé đều nhìn Bạch Ngọc Đường —— Tiểu Bạch Đường biết hả?
Ngũ Gia cũng rất buồn bực, "Tiếng gió gì?"
Tần đại nhân có chút khẩn trương nói, "Gần đây mặt biển giảm xuống không ít... nhiều đảo nhỏ ban đầu chìm ở đáy biển đều lộ ra."
Bạch Ngọc Đường thở phào nhẹ nhõm, thì ra là chuyện này, còn tưởng rằng xảy ra chuyện lớn gì.
"Chớ không phải là có người tranh giành đảo à?" Bạch Ngọc Đường cảm thấy không đến mức đi, từ Hà bang Thủy minh bắt đầu, toàn bộ đảo nhỏ đã có quy định nghiêm chỉnh, hơn nữa cũng không có nghe mấy anh trai hắn nói có mấy nhà nào bởi vì tranh giành đảo mà đánh nhau.
"Ôi, thật đúng là không phải là vấn đề tranh giành đảo." Tần đại nhân chỉ chỉ lỗ tai, "Gần nhất, trên phố truyền ra rất nhiều lời đồn kỳ kỳ quái quái."
"Lời đồn?"
"Nói là ngoại trừ đảo, còn có chút đồ không tốt cũng sẽ lại thấy ánh mặt trời, nói chung truyền đi có chứng có cứ, làm lòng người bàng hoàng. Lúc đầu trong khoảng thời gian này là thời tiết tốt để ra biển xem cá voi, nhưng rất nhiều thuyền lại không dám ra ngoài biển, bến tàu còn có mấy thuyền bởi vì xem cá voi mà tranh cãi tăng giá." Tần đại nhân thở dài, "Mặt khác, còn có người đi thuyền ban đêm, nói ở trên biển nhìn thấy bách quỷ dạ hành, thấy nước biển phiếm hồng, nói chung đủ loại cái gì cũng có."
Triển Chiêu và đám Tiểu Tứ Tử không ra biển đều mở to hai mắt —— nghe có chút lợi hại!
Ngũ Gia đến lúc đó cảm thấy có thể chỉ là ảo giác, nước biển phiếm hồng hơn phân nửa là có đàn cá heo săn giết cá lớn, ngay cả trên biển bách quỷ dạ hành các loại phần nhiều là nhìn lầm rồi, hoặc là ảo ảnh gì gì đó...
Tần đại nhân cũng hy vọng là bản thân suy nghĩ nhiều.
Triển Chiêu an ủi Tần đại nhân, biểu thị này cũng không thể nói là chuyện gì, có nát thật thì có thể nát đến mức nào chứ? Cùng lắm thì từ trên biển trôi tới mấy trăm cổ thi thể sao, từng cổ một điều tra là được rồi.
Tần đại nhân bội phục mà nhìn Triển Chiêu, khen Triển đại nhân tâm lý rộng lượng, quả nhiên là người làm đại sự.
Một bên Bạch Ngọc Đường và mấy đứa bé đều lắc đầu —— này căn bản là lợn chết không sợ nước sôi, suy suy một hồi cũng thành quen, dù có nát thật thì có thể nát đến mức nào đã sắp thành câu cửa miệng của Triển Chiêu rồi.
Triển Chiêu ngoài miệng thì nói như vậy, chỉ có điều ra khỏi nha môn, lại ôm Tiểu Tứ Tử lên.
Lắc lắc đoàn tử, Triển Chiêu còn đọc đoạn "khẩu quyết".
Tiểu Tứ Tử nghiêng lỗ tai thì nghe Triển Chiêu nói nhỏ, cái gì mà "Thiên linh linh địa linh linh, Đoàn vương mau mau hiển linh..."
Tiểu Tứ Tử "Hừ" một tiếng, ôm cánh tay nhìn Triển Chiêu.
Triển Chiêu thì hỏi bé, "Ta gần nhất tướng mạo thế nào? Ấn đường đen không? Có thể lượm thi thể hay không?"
Tiểu Tứ Tử tay nhỏ bé ngăn, biểu thị còn đại hung hơn nữa, chỉ có điều không phải là hung hắn mà là hung người đối diện hắn, nói cách khác, trong khoảng thời gian này người nào đối đầu với Miêu Miêu, người đó sẽ xui xẻo.
"Có thật không?" Triển Chiêu còn không thể nào tin được, chuyện tốt như vậy lại phát sinh ở trên người ta à?
Tiểu Tứ Tử đột nhiên đập bàn tay nhỏ bé một cái, giống như nghĩ tới điều gì, che lỗ tai Triển Chiêu, thì thầm nhỏ giọng nói vài câu.
Triển Chiêu cả kinh, "Thật hả?"
Tiểu Tứ Tử gật đầu.
Triển Chiêu nhìn Bạch Ngọc Đường bên cạnh.
Ngũ Gia cũng nhìn nhìn hắn, chỉ thấy dáng vẻ Triển Chiêu đột nhiên có chút ngượng ngùng, Tiểu Tứ Tử còn che miệng, cười "hì hì hì".
Ngũ Gia nghi hoặc mà nhìn hai người, hai người này tính toán cái gì ni? Mặt của con mèo da mỏng này vì sao lại đỏ như vậy?
Đang nghi hoặc, thì nghe bọn Tiểu Lương Tử nói, "Bến tàu bên kia đông người quá đi!"
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường mới vừa mới hỏi chuyện quan phủ Tần đại nhân kiếm thuyền chìm, Tần đại nhân nói này phải đến thuyền nha môn của bến tàu để thăm dò, cho nên hai người liền mang theo bọn nhỏ đi về phía bến tàu.
Men theo hướng ngón tay đám Tiểu Lương Tử nhìn sang, quả nhiên, bến tàu tụ tập thật là nhiều người, cãi nhau ầm ầm, giống như đã xảy ra chuyện gì.
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường mặc dù có chút hiếu kỳ, chỉ có điều trên bến tàu có quá nhiều người, rất ầm ĩ, bọn họ mang năm bạn nhỏ cũng không đi qua trước được, nên quay đầu tới chỗ thuyền nha môn.
Thuyền nha môn phần lớn là chút hồ sơ ghi lại, gì mà đội thuyền vận chuyển hàng hóa ra vào cảng, vớt thuyền chìm thuyền quan giữ gìn và tu sửa... đều là một đống biên lai lớn.
Chủ quản nha môn là một ông lão họ Lưu, nhìn thấy Triển Chiêu cầm văn nha môn phê tới, lại giúp tìm kiếm ghi chép.
"Lâm An phủ có một đợt vớt thuyền chìm lên, chỉ có điều gần đây ngoài khơi mực nước không phải đã giảm xuống à, dân gian vớt lên còn rất nhiều." Lão Lưu lắc đầu nói, "Ôi, con người bây giờ đều học khôn lên, phát hiện thuyền chìm trước tiên vớt lên trước, chờ dọn sạch hết mấy thứ tốt, rồi đến quan phủ báo phát hiện thuyền chìm, còn có thể nhận được một khoản tiền thưởng kia, thuộc về loại ăn hai đầu."
Triển Chiêu nhìn Bạch Ngọc Đường một cái.
Ngũ Gia gật đầu —— đại đa số đều là làm như vậy, cũng không quản được.
Lão Lưu đang lật hồ sơ, mấy nha dịch vội vã chạy vào, nói người Sâm gia cãi nhau, muốn nha môn ra thuyền thay bọn họ tìm.
Lão Lưu vẻ mặt không kiên nhẫn, "Ai nha, đám người này có phân rõ phải trái hay không, muốn tìm thuyền mất tìm ta có ích lợi gì? Chúng ta chỉ có hai con thuyền nhỏ, có thể ra biển giúp hắn tìm ai? Kêu bọn họ tới nha môn Lưỡng Chiết hoặc là trực tiếp tới trại quân đội thuỷ quân xin giúp đỡ đi! Vả lại, bản thân Sâm gia bảo không có thuyền à? Mất một đội tàu không phải vẫn còn đội tàu khác sao? Bản thân mình đi ra ngoài tìm không được hay gì?"
Bọn nha dịch sau khi rời khỏi đây, Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đều nhíu mày, muốn đến chỗ đội tàu Sâm Gia Bắc hôm qua ra biển.
Ngày hôm qua Tiểu Tứ Tử tính toán đã nửa ngày, nói đội thuyền này có đi không về, là điềm đại hung, đoàn tử quả nhiên không có lúc nào không linh.
Triển Chiêu ngày hôm qua còn hỏi đoàn tử, đám người này đã xảy ra chuyện gì.
Đáp án Tiểu Tứ Tử cho chính là câu nói bé tự mình nói kia, "Làm bao nhiêu việc bất nghĩa, bị trời giáng chính nghĩa."
Triển Chiêu hỏi thăm với lão Lưu, "Đội tàu của Sâm gia bảo mất tích rồi?"
"Cũng không phải." Lão Lưu lắc đầu, "Ngày hôm qua đi ra ngoài nói vốn là đêm đó nên trở về, kết quả đến ngày hôm nay còn chưa về, mấy anh em hắn nói đội tàu xảy ra chuyện... muốn phái người đi ra ngoài tìm. Nhưng ta hỏi đội tàu đi đâu, bọn họ lại không chịu nói, này đi đâu mà tìm cho hắn? Biển rộng mênh mông, đây không phải là mò kim đáy biển sao? Toàn bộ thuỷ quân đều xuất động cũng tìm không được người ở đâu."
"Không chịu nói đội tàu đi đâu?" Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đều nhớ tới hôm qua Sâm Gia Bắc lúc đi rất nóng nảy, ngay cả bị oán hận đều không ngoảnh đầu phản bác lại, chuyện gì mà vội vã đến vậy?
Cầm ghi chép việc vớt thuyền chìm gần hai mươi năm nay, Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường mang năm bạn nhỏ tới thuyền công vụ nha môn.
Trên bến tàu vẫn cũ tụ tập rất nhiều người, vô cùng bừa bộn.
Tiểu Lương Tử hiếu kỳ hỏi Tiểu Tứ Tử, "Cẩn Nhi, đám người kia ra biển để tới chỗ nào vậy?"
Tiểu Tứ Tử chỉ một ngón tay phía đông nam, "Bên kia."
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường cũng hỏi, "Bọn chúng đi làm gì?" "Đi tìm xương cốt." Tiểu Tứ Tử không đầu không đuôi mà tới một câu.
"Xương gì?" Mọi người cùng nhau hỏi.
Tiểu Tứ Tử khoanh tay —— ai mà biết được.
"Thế đã tìm được xương chưa?"
Tiểu Tứ Tử chỉ chỉ miệng mình, nói ngày hôm qua nhìn thấy những người đó lúc đi, Sâm gì Bắc kia á, khẩu hình là nói, "Trước tiên đi tìm xương cốt, trở về lại tìm Triển Chiêu tính sổ!"
Mấy đứa bé đều khen Tiểu Tứ Tử lợi hại, Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường lại nhìn tiểu đoàn tử —— thần ngữ của nhóc không phải học nửa thùng nước với nhóm ảnh vệ à? Có chuẩn không đó?
===---0o0o0o0---===
---0o0o0o0---
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro