CHƯƠNG 686: PHIÊN NGOẠI - TIỆC TRÀ CỦA ĐOÀN VƯƠNG (HẠ)

CHƯƠNG 686: PHIÊN NGOẠI - TIỆC TRÀ CỦA ĐOÀN VƯƠNG (HẠ)

EDITOR: ROSALINE

BETA: LILLY


Long Kiều Quảng ngước mặt, nhìn bàn tay lướt qua trước mắt mình, trên cổ tay treo vòng dây xanh bạc mình mới vừa bện.

Quảng gia vẫn luôn ngửa về phía sau, liền thấy chủ nhân của cái tay kia...

Mỹ nữ!

Quảng gia đặt mông ngồi trên ghế, quay đầu lại nhìn, Đường Tiểu Muội cũng nằm xuống cùng một chỗ với hắn nhìn.

Chỉ thấy phía sau chẳng biết từ lúc nào có một vị mỹ nữ màu xanh bạc đứng đó, nửa hình người trong suốt, tô điểm ít trang sức, mặc một thân váy dài phóng khoáng màu xanh bạc, nhìn y như thần tiên!

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường cảm thấy từ "chất liệu" của vị này mà nói, không hiểu sao có chút giống với Giao Giao, Giao Giao cũng là loại cảm giác ẩn ẩn hiện hiện nửa thực thể nửa ánh sáng này, thoạt nhìn kia tương đối mộng ảo.

Đại U U sau khi chọt chọt Hoa Ly Ly, phất ống tay áo một cái, sau khi nàng phất tay áo, một bộ phận thân thể biến thành nửa đóa hoa sen, bốn phía còn có ánh nước di động.

Long Kiều Quảng trước đó tưởng tượng qua nghìn vạn loại hình tượng khí linh của Đại U U, trăm triệu không nghĩ đến, dáng vẻ hình tượng còn kiêu ngạo hơn so với sư phụ hắn, cảm giác không dễ tiếp cận.

Quảng gia nhỏ giọng hỏi Đường Tiểu Muội, "Lần này là thật sự phải không? Không phải là ô long nhà khác nhỉ..."

Tiểu Muội cảm thấy hẳn là thật á, khí chất này giống với sư phụ nhà chúng ta vậy mà, bèn chọt chọt Long Kiều Quảng, "Chàng hỏi nàng ấy thử xem!"

Quảng gia lắc lắc đầu như trống bỏi, biểu thị bản thân mình khẩn trương, mở miệng sẽ nói lắp.

Triệu Phổ mấy người bọn hắn đều cạn lời nhìn hắn —— ôi chao ôi, thời khắc mấu chốt không biết nói chuyện á tên Thoại Lao nhà ngươi?

Đại U U đưa tay qua, sờ sờ đầu Đường Tiểu Muội, sau đó khẽ lật cổ tay, trên năm ngón tay thon dài nâng một đóa bông súng màu trắng, cắm vào trên tóc mai cho nàng.

Tiểu Muội nâng mặt vừa nhìn thần tiên tỷ tỷ vừa dùng cánh tay chọc chọc tướng công nhà mình —— ai da thật là thân thiết!

Long Kiều Quảng thấy Đại U U dỗ vợ hắn xong mà tay lại vươn về phía hắn, đang đắc ý chuẩn bị nhận hoa, kết quả ngón tay Đại U U lại búng trán hắn, "thịch" một tiếng.

"Ai nha!" Quảng gia che trán.

Đại U U đưa tay, ngón tay dựng thẳng ở trước miệng, ra hiệu cho hắn —— ít nói mấy câu.

Mấy binh khí khác cũng gật đầu biểu thị đồng ý —— ngươi ồn ào nhất.

Quảng gia lập tức che miệng —— sau này không nói nữa!

Đại U U thoả mãn gật đầu, cũng đưa một đóa bông súng cho Quảng gia.

Quảng gia giống với vợ, cũng cắm lên đầu, vợ chồng son mỗi người một đóa hoa, nhìn nhau vui cười hì hì.

Triệu Phổ và Âu Dương cũng hoài nghi nhìn Long Kiều Quảng —— thật sự có thể không nói lời nào à?

Quảng gia lắc đầu một cái —— lúc có sư phụ ta và U U mới không nói thôi!

Một bên, Thiên Tôn nhìn đóa hoa sen kia mấy lần, cảm thấy còn rất đẹp mắt, hơn nữa nói biến là có thể biến ra kìa...

Lão gia tử cũng muốn một đóa, nhưng lại ngại mở miệng.

Đang nhìn chứ, bỗng nhiên, phía sau có một bàn tay trắng như tuyết đưa tới, trong tay nâng một đóa bông súng làm từ tuyết rất giống với đóa Long Kiều Quảng và Đường Tiểu Muội cắm trên đầu.

Thiên Tôn đưa tay nhận lấy, quay đầu lại nhìn lên, thì thấy phía sau một đoàn mây mù màu trắng, trong mây mù nửa hình người màu trắng như ẩn như hiện, cũng thấy không rõ lắm, chỉ thấy một tay từ trong mây mù vươn ra, cho Thiên Tôn một đóa tuyết liên hoa, còn đưa tay, sờ sờ tóc bạc trên đầu Thiên Tôn.

Trên cổ tay kia, mang vòng tay bạc Thiên Tôn mới vừa bện.

Ngũ Gia mở to hai mắt muốn nhìn rõ Hồng Minh, đáng tiếc nhìn không thấy... Mây mù kia so với mây mù khắp người Vân Trung đao còn nặng hơn, nhìn rất thần bí.

Ân Hậu đang nhìn, phía sau cũng vươn tới một bàn tay, trong tay nâng một đóa sen đá màu đen. Kỹ thuật kia đoán chừng cũng giống Ân Hậu và Triển Chiêu, vừa nhìn không khác gì đang nâng một đống bánh hình con nhím.

Ân Hậu quay đầu lại, liếc mắt nhìn mây mù màu đen xuất hiện phía sau, trong mây mù còn có một bóng đen như ẩn như hiện.

Tuy rằng nhìn không thấy biểu tình, thế nhưng hành động đưa hoa đá còn rất đáng yêu, giống như đang nói —— Tiểu Du có ngươi cũng có, có muốn mang lên không?

Ân Hậu yên lặng đưa tay vừa đỡ, vừa biểu thị —— xấu cực...

Kết quả bị Tiểu Sơn đập đầu.

Bên này Ân Hậu đang chịu đòn, đột nhiên, một tiếng vang thật lớn từ không trung truyền đến, chấn động đến tất cả mọi người che lỗ tai.

"Oa!" Trong tiếng ù tai, chỉ thấy mấy đứa bé nhảy nhảy chỉ trên bầu trời.

Mọi người ngẩng đầu một cái —— tốt thật, trên không vắt ngang một con cá voi khổng lồ, toàn bộ Miêu Miêu lâu cũng không chứa nổi nó, một cái đầu lớn, đuôi ở hết bên ngoài.

Cá voi kia nhìn thấy Ân Hậu bị đánh hình như còn rất vui vẻ, kêu đến trực tiếp lăn lộn, mây mù trên không cũng đi theo lăn qua lăn lại cùng một chỗ.

Triển Chiêu coi như là đã hiểu, quả nhiên là cá voi to lớn... Một nồi hầm không hết!

Tiểu Hải thoạt nhìn so với Tiểu Sơn hoạt bát hơn không ít, vòng quanh xoay quanh ở trên đỉnh Miêu Miêu lâu, còn dùng đuôi vẫy vẫy mây mù vỗ mấy đứa bé.

Trong Miêu Miêu lâu lúc này giống với nhà tắm sắp không nhìn thấy, Yêu Vương để nó đừng làm rộn.

Sơn Hải kiếm lập tức trở nên yên tĩnh, cùng nhau trốn đến phía sau Yêu Vương với Hồng Minh.

Âu Dương đợi đã nửa ngày, cảm thấy khí linh của mọi người cũng không tệ, nhà mình nhiều cây gậy như vậy đấy, không biết khí linh là dạng gì, hy vọng không phải một đám khỉ ngang ngược... Kỳ lân nhà Triệu Phổ ngược lại không tệ a, không biết có màu đỏ không.

Hỏa Kỳ Lân đang nghĩ, thì thấy tất cả mọi người đang nhìn chằm chằm hắn... Nói xác thực, là đang nhìn chằm chằm phía sau hắn.

Âu Dương trước tiên ngưỡng mặt lên, nhìn thấy một mặt hồ ly.

Hồ ly kia toàn thân tóc đỏ vàng ròng, đôi mắt ánh vàng rực rỡ, đang cúi đầu nhìn Âu Dương. Âu Dương quay đầu lại khen ngợi, một con hồ ly thật lớn! Vừa chọt chọt Hiểu Hiểu, hỏi nàng, "Đây là Sơn Thần kiếm nhà nàng phải không?"

Hiểu Hiểu nhìn chằm chằm hồ ly trong chốc lát, cảm thấy không có trao đổi gì, lắc đầu, giống như...

Hiểu Hiểu hai chữ "Không phải" còn không ra khỏi miệng, thì thấy hồ ly kia quẩy đuôi... Phía sau xuất hiện chín đuôi cáo màu sắc bất đồng.

Tất cả mọi người đếm —— màu sắc giống với số lượng gậy nhà Âu Dương...

Âu Dương chỉ bản thân, "Nhà ta? Thiêu hỏa côn nhà ta vậy mà là một con hồ ly nhỏ?"

Mọi người nghi hoặc mà nhìn hồ ly lớn kia —— nhỏ hả?

Hồ ly nghiêng đầu, tựa hồ là liếc mắt nhìn mọi người, ánh mắt này, không hiểu sao có chút tương tự với biểu tình nghiêng người liếc mắt của Tiểu Tứ Tử khi bị nói mập.

Tất cả mọi người gật đầu —— quả nhiên là một bé cưng.

Hiểu Hiểu cũng kích động, khí linh của Âu Dương cũng là hồ ly nhỏ! Cùng lúc còn tò mò hiếu kỳ —— Sơn Thần kiếm đâu rồi...

Đang nghĩ ngợi, thân sau hồ ly kia đột nhiên mở rộng một đôi cánh.

Triệu Phổ cả kinh —— tóc đỏ này động nhiều vụn vặt như thế, hồ ly kia không chỉ đuôi nhiều, còn mang cánh?

Đôi cánh Kia là đen trắng giao nhau, nhìn giống như là cánh chim của cú đại bàng... Cánh vỗ hai cái, nhưng hồ ly lại không bay lên.

Sau đó phía sau hồ ly, một con diều núi màu trắng bay lên.

Diều núi cúi đầu, Hiểu Hiểu vui vẻ đưa tay, cẩn thận từng li từng tí sờ sờ cái đầu xù xù của nó.

Diều núi kia thoạt nhìn thực rất hiền lành, híp mắt, phát ra thanh âm cô cô cô, để Hiểu Hiểu sờ sờ đầu.

Âu Dương cũng thỏa mãn, "Ai nha, cuối cùng cũng có một con đi ra tự giác được sờ chứ không sờ người..."

Kết quả hắn mới vừa đưa tay sờ đầu chim một chút, thì bị diều núi một cánh quạt mặt đầy lông chim.

Âu Dương vừa lấy lông chim trên mặt, vừa dựa vào hồ ly nhà mình —— cảm giác này mới là cha mẹ vợ thật sự...

Cửu vĩ hồ cúi đầu nhìn nhìn Âu Dương Thiếu Chinh, ngẩng đầu, đụng đụng đầu với diều núi.

Hai linh khí giống như còn trao đổi một chút.

Âu Dương hiếu kỳ hỏi hai người bọn họ nói cái gì, tất cả mọi người đùa hắn, "Nói ngươi là con rể ngốc chứ gì nữa."

Trong phòng mọi người đang cười, đột nhiên cửa mở ra.

Bên ngoài có một vượn già màu trắng đi đến.

Vượn này toàn thân trắng như tuyết, chỉ mặt và tay chân là màu đen.

Bên cạnh thần vượn, Diệp Tri Thu tiến vào theo... Diệp Tri Thu ngược lại không thay đổi thành đoàn tử, vẫn như lúc đầu.

Vào cửa hắn thì ngây ngẩn cả người, nhìn Tiểu Triển Chiêu và Tiểu Bạch Ngọc Đường đột nhiên lùn hơn mình một cái đầu, Tiểu Diệp Tử ngẩng đầu đầu ưỡn ngực —— thì ra ngạo thị quần hùng là cảm giác này! Thoải mái!

...

Cuối cùng cũng được nhìn thấy khí linh nhà mình, mọi người đều cảm thấy mỹ mãn.

Tiểu Tứ Tử nói các ngươi gọi các linh bảo đi ra không phải là mở tiệc trà sao, vậy mở đi, mọi người trò chuyện.

Chỉ có điều các khí linh đều bận rộn sờ sờ chủ nhân trạng thái đoàn tử nhà mình, đầu mọi người đều sắp bị xoa làm thịt, cũng không đoái hoài tới việc nói chuyện.

Cửu Vương gia bên kia thảm nhất, bị liếm mặt đầy nước bọt giống như gội đầu, cầm lấy cầm lấy quai hàm Tân Đình Hầu nói nó là chó giả trang.

Bướm nguyệt thần nhà Công Tôn cũng xuất hiện, kéo cái đuôi thật dài, chậm rãi phe phẩy cánh, rơi vào trên đầu Tiểu Tứ Tử.

Công Tôn nhìn đầu tròn tròn mắt tròn tròn của bướm nguyệt thần, cảm thấy đáng yêu, trên đầu còn đội hai phiến lá lớn.

Ngay cả Bạch Ngọc Đường đều cảm thấy bướm nguyệt thần đẹp mắt, là con sâu xinh đẹp hiếm có.

Tất cả mọi người nhìn hắn —— á à Tiểu Bạch Đường, sau kế lần trước cảm thấy hoa cổ trùng đẹp mắt, lại cảm thấy thiêu thân đẹp mắt...

Đầu Ngũ Gia còn bị Vân Trung đao ôm đây, đừng nhìn dáng vẻ ngạo kiều lại quái gở, chỉ có điều có vẻ như rất yêu thích Tiểu Bạch Đường, ôm như ôm cái gối, dáng vẻ rất thuận tay, nghĩ đến lại cọ cọ hai cái.

Triển Chiêu và Lâm Dạ Hỏa đều hiếu kỳ nhìn —— Vân Trung đao rất dễ gần gũi, còn tưởng rằng rất cao lãnh.

Hai người muốn thò tay, muốn sờ sờ đuôi của Vân Trung đao, kết quả "vèo" một tiếng, đuôi bị giấu đi rồi.

Vân Trung đao ôm Tiểu Bạch Đường lui đến góc phòng, cảnh giác nhìn bốn phía.

Ngũ Gia đưa tay sờ sờ đầu hắn.

Triển Chiêu và Lâm Dạ Hỏa đều vội vàng rụt tay về —— hoá ra chỉ tốt với Tiểu Bạch Đường...

Thiên Tôn ở một bên nhìn, cười cười —— đương nhiên là chỉ tốt với Ngọc Đường rồi, đây là đao tất cả mọi người không muốn, chỉ có Ngọc Đường liếc mắt đã chọn trúng nó.

Thiên Tôn đang nhìn đồ đệ và đao của đồ đệ, bỗng nhiên phát hiện phía dưới bàn nhô ra một tầng sương mù màu xanh... Trong sương mù, một đoạn xương sống rồng màu xanh lúc ẩn lúc hiện, hình như đang quanh quẩn một chỗ dưới đáy bàn.

Thiên Tôn và Ân Hậu đều có chút không giải thích được, khom lưng nhìn dưới gầm bàn, thì thấy dưới bàn biển mây bốc hơi, đầu lớn của Thanh Trủng Lân lâu lâu lại lộ ra tới, đang do dự trái phải, giống như tìm mục tiêu.

Cuối cùng, Thanh Trủng Lân hình như để mắt tới một người, chậm rãi lộ cái đầu dưới bàn ra một chút.

Ánh mắt của mọi người đều đuổi theo đầu rồng lớn kia, thì thấy nó xuất hiện ở đối diện Lục Thiên Hàn.

Lục Thiên Hàn lúc này cũng lớn cỡ cỡ Tiểu Lương Tử, đứng đó trái phải lắc lư, mắt nhắm, mệt đến ý thức không rõ.

Đừng nói, Lục Thiên Hàn lúc này nhìn giống như huynh đệ với Bạch Ngọc Đường trong trạng thái đoàn tử, lớn lên còn rất giống. Lục Thiên Hàn khi còn bé càng có một loại cảm giác búp bê băng tuyết, vừa ngủ gà ngủ gật, bên người còn rơi vụn băng.

Thanh Trủng Lân đại khái phát hiện trong nhiều người như vậy, chỉ có đứa trẻ này ngủ thiếp đi, liền chuẩn bị hù dọa đứa trẻ này một chút!

Mai phục ở dưới bàn rất lâu, Thanh Trủng Lân chờ đúng thời cơ đột nhiên đi phía trước ló đầu, mở miệng rộng ra hướng về phía Lục Thiên Hàn "Gào..."

"Gàoo" một tiếng còn chưa kêu xong, bị Yểu Trường Thiên bên cạnh đập lên trán.

"Gàoo" Của Thanh Trủng Lân trong nháy mắt biến thành "Maoo*", hình như còn cắn trúng đầu lưỡi.

*ngao ô 嗷呜 [wū áo]; miêu ô 喵呜 [miāo wū]

Chỉ thấy trên trán nó đội một cục u lớn, tủi thân chịu thiệt bơi tới phía sau Thiên Tôn, cuộn ở phía dưới mây mù màu trắng.

Hồng Minh đao vươn tay, xoa xoa cục u sưng trên đầu kia cho nó.

Ân Hậu và Thiên Tôn đều lắc đầu nhìn Thanh Trủng Lân —— chỉ bằng ngươi? Còn làm rồng ác? Rồng ngốc mới đúng!

Lương Thần Mỹ Phương bốn bạn nhỏ không dùng binh khí hoặc còn không có binh khí đều tìm đao linh bản thân mình vừa ý, xin bọn họ giới thiệu bạn.

Tiểu Lương Tử tự nhiên để mắt tới Tân Đình Hầu, kết quả bị kỳ lân thú ấn cùng một chỗ với Triệu Phổ liếm liếm.

Các đao linh thấy bọn nhỏ nghĩ muốn chúng nó giới thiệu bạn nhận thức, thì đều đưa tay chỉ Thiên Tôn —— ở trong lầu các nhà hắn có thật nhiều.

Ngũ Gia suy nghĩ một chút, không ngờ tòa nhà nhỏ kia của sư phụ hắn không phải là một lâu giấu báu vật, mà là một khách sạn...

Bọn nhỏ đều nói để Tiểu Tứ Tử mở tiệc trà ở Thiên Sơn đi, mời Triển Chiêu đi đỉnh Thiên Sơn ngủ một giấc.

Tiểu Tứ Tử bất đắc dĩ nhìn mấy anh em nhỏ —— vậy các ngươi có lẽ phải bện thêm vòng dây lắm đấy...

===---0o0o0o0---===

---0o0o0o0---

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro