CHƯƠNG 706: NHIỆM VỤ TRAO ĐỔI

Ros: Cả nhà mến, dạo này tui với mấy bạn trong nhóm đều rất bận, nên Long Đồ Án và SCI post chương chậm hơn bình thường, mọi người thông cảm nha!!!

CHƯƠNG 706: NHIỆM VỤ TRAO ĐỔI

EDITOR: ROSALINE

BETA: MIRA


Thiên Tôn sau khi xốc cái nắp lên, bên trong có hai món khác, một thanh đao, cùng với một thanh vỏ đao bên cạnh.

Đao màu đen, có chút giống như là đao đá.

Vỏ đao màu trắng, hẳn là làm từ xương cốt.

Đao và vỏ đao là tách ra cất giữ.

Thiên Tôn nhìn chằm chằm hai món này một hồi, khoát tay, thu đao vào trong vỏ đao.

Ân Hậu có chút hiếu kỳ mà hỏi hắn, "Thu lại làm gì?"

Thiên Tôn chớp chớp mắt, "Đao đương nhiên phải thu vào trong vỏ a..."

Ân Hậu nhìn trời, còn tưởng rằng lão quỷ này biết chuyện gì xảy ra, làm ra dáng vẻ bình tĩnh, làm như biết đường nhưng lại là mù mịt.

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đang một khắc không gặp giống như cách ba thu đấy, Lâm Dạ Hỏa chọt chọt hai người đang ta ta ngươi ngươi*

*ta ta ngươi ngươi 你侬我侬 nhĩ nông ngã nông Là một câu trong bài thơ "Ngã nông từ" do Quản Đạo Thăng viết gửi chồng mình là Triệu Mạnh Phủ, nguyên là: "Nhĩ nông ngã nông, thắc sát tình đa" đại ý là: Trong ta có chàng, trong chàng có ta, tình nồng ý đượm., "Nga, còn điều tra hay không a? Không điều tra thì về!"

Triển Chiêu lúc này phục hồi tinh thần lại, trái phải vừa nhìn... chỉ còn dư lại một đỉnh đồi trọc, còn điều tra cái gì nha?

Tất cả mọi người nhìn Thiên Tôn, đều không còn nha?

Lão gia tử bĩu môi một cái —— nhanh, không điều tra thì về, ta đều ngửi được mùi cá nướng!

Bị Thiên Tôn nhắc tới, những người khác cũng phát hiện, có thể ngửi mùi! Còn có thể nghe được thanh âm của sóng biển! Không còn là cái loại tình huống ngăn cách với đời như ban nãy, chỉ có mùi lá cây nát.

Hơn nữa trong rừng xuất hiện một ít động vật nhỏ, hiếu kỳ mà nhìn xung quanh hướng bên này, có mấy con hươu gan lớn chút nhảy nhảy chạy đến, đứng ở trên mặt đất hoang vu trơ trọi trái nhìn phải ngó, hình như cũng tò mò làm sao đột nhiên trống trải như vậy.

Bồ câu đưa tin béo vẫn luôn nằm trên vai Trâu Lương kia cũng vỗ vỗ cánh mấy cái, bay trên không trung đánh một vòng, khôi phục bình thường.

Tất cả mọi người nhìn phía đao bị bỏ vào vỏ đao trong cái rương kia, "Cho nên... là cố ý đặt ở bên ngoài vỏ đao niêm phong cất vào kho như thế sao?"

Cái rương màu đen sau khi đậy lại, cũng không nặng, hai bên có hai cái tay nắm, Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường một người một bên nhấc lên, Trâu Lương và Lâm Dạ Hỏa tìm chút cây mây làm một cái cáng, như cáng cứu thương nâng lên.

Mọi người ở dưới sự hướng dẫn của Thiên Tôn, xuống núi.

Ngay từ đầu mọi người không biết đường, nhưng đi một lúc thì phát hiện quy luật, sau khi có thanh âm và mùi, tương đối dễ nhận biết đường... Mà tà môn nhất là, Thiên Tôn lại bắt đầu chuyển hướng.

Ân Hậu và Bạch Ngọc Đường một lần lại một lần kéo Thiên Tôn đi trở về, Triển Chiêu bọn họ ở một bên nhìn, cảm giác đây mới là phối phương quen thuộc!

Ngũ Gia cũng cảm thấy kế hoạch đảo lá đổi tên đảo Tiểu Du phá sản, núi trọc, sư phụ hắn thì lại nhị trở về...

...

Mọi người thành công xuống núi, lúc này Triệu Phổ nướng xong cá, một đám người đang ăn cá nướng xem cảnh núi, bên núi có mấy con gấu, cũng đều đang ngước mặt nhìn đỉnh núi.

Đến bên bờ, bỏ cái rương và người giang hồ sống dở chết dở xuống, Triển Chiêu bọn họ rửa tay, cũng tìm ăn.

Tiểu Tứ Tử cầm một xiên cá nướng, đi tới quan sát người giang hồ trúng độc một chút, đột nhiên hiểu rõ quẻ tượng chết đi sống lại, cũng không tính là kết cục dở.

Công Tôn vừa loại bỏ độc cho bọn họ, trong lòng vừa oán giận, sớm nghe đoàn bảo nhà hắn cũng không đến mức làm thành như vậy!

Triệu Phổ ở một bên cầm cá nướng chờ Công Tôn ăn, lòng nói ngu thì ngu đi, ban đầu vốn cũng không thông minh.

...

Yêu Vương khen Thiên Tôn hai câu, nói "Tiểu Du quả nhiên đáng tin cậy" Gì gì đó, Thiên Tôn rất đắc ý.

Mấy lão gia tử khác đều không thể nào thực lòng tin phục, cảm thấy chính là vận cứt chó.

Chỉ có Ân Hậu cảm giác được không thích hợp, Yêu Vương vẫn luôn vuốt lông cho lão quỷ, loại tình huống này, cơ bản đều là đang đào cái hố...

Quả nhiên, Yêu Vương chuyển đề tài, hỏi Bạch Ngọc Đường nhìn bản vẽ, "Cho nên mỗi tòa đảo trên bức tranh cũng đều là loại tình huống này đi? Có chỗ đường bảy cầu, thì có đao như vậy, đều đào cây đao ra bỏ vào trong vỏ đao, thì xong việc, đúng không?"

Bạch Ngọc Đường suy nghĩ một chút, cảm thấy không kém bao nhiêu đâu, bản vẽ của người giang hồ cảm giác chính là tìm quỷ đao, thẻ kẹp sách Bạch Nguyệt Vân vẽ tìm được trong kho sách Tạ Uyển Tầm, trên vài toà đảo kia, không biết giấu cái gì.

"Vậy hãy để cho Tiểu Du chạy nhiều mấy chuyến, đồ đều tìm ra!" Yêu Vương đột nhiên nói.

Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu đều sửng sốt, Thiên Tôn đang theo Vô Sa đại sư cướp bắp nướng ăn cũng sửng sốt, quay đầu lại nhìn Yêu Vương.

Yêu Vương lại chỉ chỉ Ân Hậu, "Để cho Tiểu Du và Tương Tương bọn họ chạy nhiều mấy một chuyến, núi đều cạo trọc, sau đó bao nhiêu rương đều nâng trở về thôi."

Thiên Tôn và Ân Hậu đều mở to hai mắt nhìn Ngân Yêu Vương.

Thiên Tôn bất mãn —— đều để cho ta tới?

Ân Hậu càng bất mãn —— quản ta chuyện gì?

Mấy ông lão khác lão đều che miệng cười, đại sư Vô Sa đoạt lại bắp, "Mỗi lần đều là bọn nhỏ làm chân chạy còn hai ngươi chơi, vậy lần này để cho bọn nhỏ nghỉ ngơi hai ngươi làm chân chạy đi thôi!"

Bạch Long Vương cũng nhìn có chút hả hê gật đầu.

Yêu Vương đột nhiên vỗ tay một cái, chỉ chỉ mấy ông lão khác, "Cho nên các ngươi cũng đi hỗ trợ đi!"

Mấy lão gia tử đều lui về phía sau —— chúng ta cũng phải đi?!

Yêu Vương nở nụ cười, "Các ngươi xem, bọn nhỏ khó có được lúc nghỉ ngơi đúng hay không, các ngươi thường ngày cũng chính là chơi a, liền giúp chút ít bận rộn đi! Đi theo Tiểu Du đi trong rừng đi một vòng, dọn một cái rương xuống tới, thuận tiện nhìn xem có còn người giang hồ trúng độc hay không, đều cứu trở về tới cho tiểu thần y trị liệu."

Thiên Tôn và Ân Hậu vừa nghe có thể kéo nhiều người xuống nước như vậy, thì cũng không nói cái gì.

Yểu Trường Thiên hướng một bên di chuyển một bước —— ta cũng phải đi sao? Với bọn họ không phải là rất quen!

Lục Thiên Hàn nhìn nhìn ngực hắn —— có quen hay không ngươi cũng phải đi, ngày nghỉ là của Ngọc Đường...

Yểu Trường Thiên vốn còn muốn chống cự một chút, phát hiện ngực đã mơ hồ phải bắt đầu làm ầm ĩ, không thể làm gì khác hơn là thua trận, được thôi, nhìn ở trên mặt Ngọc Đường...

Một bên Triệu Phổ lúc đầu muốn đưa cá nướng cho hắn nhìn chằm chằm hắn —— xem trên mặt của ai cơ?

Bạch Quỷ Vương thở dài, nhận cá nướng bĩu môi —— cũng nhìn ở trên mặt ngươi...

Bạch Long Vương chọt chọt cái bụng của đại sư Vô Sa —— kêu ngươi lắm miệng!

Bắp trong tay đại sư trong nháy mắt không thơm, hỏi, "Có mấy tòa đảo ấy nhỉ?"

Yêu Vương giao bản vẽ trong tay Bạch Ngọc Đường cho Ân Hậu.

Mấy lão gia tử tụ chung một chỗ đếm đếm, ngoại trừ đảo Hải Thần ra, đảo nhỏ khác đều là vây quanh vòng vòng phân bố, sáu tòa trên bức tranh người giang hồ kia, cũng là sáu tòa trên bức tranh khác, ý tứ chính là, không tính đảo Hải Thần, phải đi mười hai hòn đảo?

Mấy lão gia tử lập tức mặt lộ vẻ khó xử —— nhiều như vậy a...

Triển Chiêu bọn họ vẫn luôn ở một bên nhìn, cảm thấy, nếu không thì mọi người chia đều đi? Một người sáu tòa cũng là được!

Nhưng Yêu Vương lại tựa hồ như cũng không có ý tứ muốn cò kè mặc cả với các lão gia tử, mà là nói, "Đây không phải là, bọn nhỏ đi cũng vô dụng sao?"

"Không có Tiểu Du dẫn đường đám trẻ này ngay cả chỗ đi vào đều tìm không được, hơn nữa ngộ nhỡ lạc đâu?" Vẻ mặt Yêu Vương thành thật nói.

Thiên Tôn chắp tay sau lưng, cảm thấy nghe rất hưởng thụ, đích xác, thời điểm mấu chốt, vẫn là phải xem bản tọa ra ngựa.

Ân Hậu yên lặng ở một bên lắc đầu —— lại bắt đầu sờ sờ vuốt lông.

Lúc Thiên Tôn đắc ý, Yêu Vương nháy mắt mấy cái với mấy lão gia tử khác —— chỗ nào có thể giao cho Tiểu Du một người a? Đó không phải là lộn xộn sao, với các ngươi xem Tiểu Du lạc làm sao bây giờ?

Đại sư Vô Sa bọn họ suy nghĩ một chút, cảm thấy Yêu Vương nói có đạo lý!

Ngân Yêu Vương vừa liếc nhìn Ân Hậu duy nhất không trúng chiêu —— Tương Tương là nhất định phải đi, Tương Tương không đi, người nào nhìn đám người này a? Vậy khẳng định là muốn gây họa.

Ân Hậu nhướng mày một cái —— kia là... Không có ta nhìn còn rất nguy?

Yêu Vương thỏa mãn mà vỗ tay một cái, "Vậy thì cứ quyết định như vậy!"

Nói xong, nháy mắt mấy cái với Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường ngẩn tò te, "Các ngươi nghỉ đi, đi chơi khắp nơi một chút, chuyện đứng đắn thì giao cho đại nhân làm."

Triển Chiêu bọn họ nhìn mấy lão gia tử.

Thiên Tôn Ân Hậu mấy người bọn hắn đều đã bị hoàn toàn thuyết phục —— đúng vậy, trẻ con phải có dáng vẻ của trẻ con, chơi đi thôi, chuyện đứng đắn giao cho đại nhân tới xử lý!

Một đám nhỏ hai mặt nhìn nhau, đều có chút không thể tin được —— còn có loại chuyện tốt này?

Nhất là Triển Chiêu, vẫn còn có chút bất an, hỏi, "Như vậy đi sao?"

Một bên Bạch Ngọc Đường liên tục gật đầu —— làm sao không được a? Sư phụ ta làm việc vẫn chưa yên tâm sao? Miêu Nhi ngươi cái này không đúng!

Thiên Tôn cũng nhìn Triển Chiêu —— đúng vậy, bản tọa làm việc ngươi vẫn chưa yên tâm sao? Mau mau đi chơi với Ngọc Đường!

Ân Hậu cũng gật đầu —— Tiểu Bạch Đường đã nắm giữ tinh túy bắt chẹt bạch mao kia của Yêu Vương, vuốt lông sờ sờ!

Thiên Tôn đột nhiên liếc hắn một cái —— ngươi cũng giống vậy!

Lúc này vui vẻ nhất chính là Triệu Phổ, lúc đầu, Vương gia còn nghĩ chứ, nhiều tòa đảo như vậy, nhiều vùng cánh rừng như vậy, hắn một mảnh cũng không thể vào, kia buồn chán bao nhiêu!

Dưới này Triệu Phổ là vui vẻ, Công Tôn ngược lại cảm thấy có chút không thích hợp, cái khác cũng dễ xử lý, thế nhưng nếu như phát hiện người giang hồ trúng thi độc và chướng khí, phải cấp cứu vậy nhưng làm sao bây giờ? Hắn không ở, các lão gia tử cũng không cách nào xử lý, người bởi vì cứu trễ chết thì không tốt.

"Nếu không thì..." Công Tôn mới vừa muốn nói, hắn với các lão gia tử cùng một chỗ đi, vạt áo thì bị người kéo hai cái.

Công Tôn cúi đầu, thì thấy Tiểu Tứ Tử nhấc tay nói, "Ta cũng đi đi."

Các ông lão nhìn qua đây —— đoàn tử cũng đi sao? Cảm giác thú vị một chút.

Lương Thần Mỹ Phương cũng nói cùng nhau đi.

Các lão gia tử lập tức mặt mày rạng rỡ, mang cháu xuất hiện lớp lớp vẫn là thú vị.

Tiểu Tứ Tử ngưỡng mặt lên lắc lắc vạt áo của cha bé, "Cha phối thuốc trị thi độc tốt cho ta, ta dựa theo liều thuốc cho những người đó dùng."

Triệu Phổ vui mừng gật đầu —— con trai! Ngoan!

Công Tôn cũng cảm thấy là một cơ hội tốt rèn luyện Tiểu Tứ Tử, thì xoa bóp khuôn mặt nhỏ nhắn của đoàn tử, "Vậy cha buổi tối chuẩn bị tốt thuốc cho ngươi!"

Mọi người thu dọn một chút đồ lặt vặt trên bờ biển, tạm biệt với một nhà gấu, lên thuyền, trước về Hãm Không đảo.

Thiên Tôn trước tiên ở dưới dẫn đường của Hải gia, lên núi một chuyến, tìm được đường bảy cầu.

Lão gia tử danh chính ngôn thuận phá hủy đường, cảm thấy thoải mái, quả thật là quân tử báo thù mười năm không muộn!

Dưới chân núi, mọi người nhìn sườn núi nhỏ trọc một khối trong nháy mắt, cảm thấy có chút đột ngột.

Tứ gia còn rất chú ý, nói vì mỹ quan, dứt khoát cạo cho tất cả sườn núi nhỏ khác đi.

Thiên Tôn làm theo.

Đừng nói, Bạch Ngọc Đường cảm thấy xa xa nhìn thì trên Hãm Không đảo giống như mọc ra mấy hạt dẻ lớn, còn có chút đáng yêu, kiểu tóc của sườn núi tựa như một nắp nồi.

Ngũ Gia còn để cho người ta đi mua chút hạt dẻ mới về, làm hạt dẻ rang đường* khao các lão gia tử.

*hạt dẻ rang đường 糖炒栗子

...

Lúc đầu, Triển Chiêu bọn họ dự định vừa tra án vừa chơi, chẳng qua như này có thể thả lỏng chơi, tâm tình đều tốt vô cùng.

Các lão gia tử cũng không sốt ruột, tính toán một ngày đi hai đảo là được, tham quan thêm cạo đầu cho núi, cũng không phải là khó bao nhiêu a!

Tiểu Tứ Tử rất nhiệt tình, sắp xếp thời gian xuất hành và tuyến đường cho mọi người, thuận tiện nghiên cứu đặc sắc từng vùng một chút, đi xem những đặc sắc trên đảo đó một chút, có thể thuận tiện du ngoạn núi non sông nước một chút hay không, Tôn Tôn cạo đầu nhanh như vậy, hoặc nhiều hoặc ít là có thể nhính ra chút thời gian.

Sắp xếp xong xuôi cho mình, Tiểu Tứ Tử thì đi hóng hớt hành trình của cha bé, buổi tối chờ lúc Công Tôn cho bé bao gói thuốc, đoàn tử ra sức hỏi, "Cha các ngươi ngồi mấy chiếc thuyền đi chơi?"

Công Tôn nói đây không phải là không biết đường sao, vẫn là thuyền của bọn họ cùng nhau đi với Bạch Ngọc Đường, chẳng qua đến trên đảo nói là phân công nhau hành động.

"Như vậy a..." Tiểu Tứ Tử cảm thấy rất tốt, "Vậy cha các ngươi tính toán đi những đảo nào? Đều lúc nào đi nha?"

Công Tôn chọt chọt con trai, "Triệu Phổ nói, hành trình cố hết sức xen kẽ với Thiên Tôn bọn họ, chính là cố hết sức không đi mấy tòa đảo trên bản đồ kia, hoặc là chờ Thiên Tôn bọn họ đều tìm đồ trở về sau đó lại đi."

Tiểu Tứ Tử lấy ra một quyển sách tới, đưa cho cha bé.

Công Tôn nhận lấy sách lật một cái, phát hiện là một quyển bản viết tay về phong cảnh tham quan đảo nhỏ.

"Trước ở kho sách của Tạ di di tìm được một quyển đấy! Chỗ thú vị ta đều sao chép xuống tới!" Tiểu Tứ Tử còn rất tri kỷ, "Cha và Cửu Cửu có thể dựa theo phong cảnh phía trên tới chơi!"

Công Tôn lật một cái, cảm thấy không tệ, sờ soạng mặt con trai một tay.

Tiểu Tứ Tử nói tiếp, "Cha, trên thuyền của Bạch Bạch có hầm chứa rượu nha!"

Công Tôn buồn bực, "Hầm chứa rượu?"

Tiểu Tứ Tử gật đầu a gật đầu, "Dự trữ thật nhiều rượu đấy... Trong chốc lát nhớ kỹ nói cho Cửu Cửu!"

Công Tôn nghĩ có phải Triệu Phổ muốn uống rượu hay không a, thì gật đầu biểu thị cha nhớ kỹ.

Gói thuốc bao xong, Tiểu Tứ Tử nâng lên liền đi.

Ra ngoài không chạy mấy bước, trước mặt đột nhiên ảnh đỏ lóe lên.

"Ôi chao ồ..." Tiểu Tứ Tử dọa cho giật mình, gói thuốc trong tay đều rớt.

Ban nãy trước mặt chạy tới chính là Triển Chiêu.

Triển Chiêu ôm dưa, lúc đầu chuẩn bị trở về phòng chia dưa ăn với Bạch Ngọc Đường, kết quả động tác quá nhanh thiếu chút nữa đụng phải Tiểu Tứ Tử.

Thấy đồ đoàn tử rớt, Triển Chiêu vội vàng tại chỗ quay người lại, chạy trở về.

Tiểu Tứ Tử một cúi đầu, lại ngẩng đầu, phát hiện Triển Chiêu đã ở trước mắt bé, ngồi xổm xuống giúp bé lượm gói thuốc.

Tiểu Tứ Tử giúp Triển Chiêu nâng dưa, vỗ vỗ, nói, "Miêu Miêu dưa này không tệ!"

Triển Chiêu đắc ý nhướng mày một cái —— kia là! Ta! Triển Chiêu! Biết lựa dưa nhất!

Triển Chiêu đều đã nhặt hết gói thuốc lên, nâng làm bạn với Tiểu Tứ Tử cùng nhau đi sân nhỏ của Thiên Tôn bọn họ, đêm nay bọn nhỏ đều ở bên kia.

"Vậy mấy người giang hồ, sau khi uống thuốc tỉnh táo lại không ít." Triển Chiêu nhìn ánh trăng sáng trưng bầu trời, nói với Tiểu Tứ Tử, "Thì ra, bọn họ đã sớm trúng thi độc, cũng không phải là bọn họ lòng tham không đáy hoặc là tự mình tìm đường chết, sau khi mới được cứu lại trở về trên đảo trộm đồ, mà là bị độc cho khống chế. Nghe nói bọn họ buổi tối lúc ngủ nghe được kêu gọi nào đó, tựa hồ là lực lượng nào đó đang dụ dỗ bọn họ về tới trên đảo, bọn họ không bị khống chế mà liền đi tìm quỷ đao."

"Ồ!" Tiểu Tứ Tử nghe hiểu rõ, Triển Chiêu là nói cho bé, không có toi công cứu những người đó.

"Nghe cách nói này, có chút giống với truyền thuyết của mộ đao đấy." Tiểu Tứ Tử hiếu kỳ hỏi Triển Chiêu, "Yêu Yêu là không phải là bởi vì nguyên nhân này, mới giữ mọi người lại, để cho Tôn Tôn đi hủy diệt hết mộ đao chứ?"

Triển Chiêu nghe nói như thế, hơi sửng sốt một chút.

Đại khái là bởi vì có thể nghỉ thật là vui, Triển Chiêu cũng không nghĩ nhiều, cảm thấy là các lão gia tử săn sóc giúp bọn hắn chia sẻ công việc.

Chính là nghe lời của Tiểu Tứ Tử, hắn đột nhiên cũng cảm thấy Yêu Vương là cố ý an bài như vậy —— hơn nữa Thiên Tôn ở trên đảo lá kia một chút, hang động ban đầu đều sụp, cơ hồ là làm không có một ngọn cỏ, trong sơn động kia ngoại trừ rương sắt ra, có còn cái gì khác hay không nha? Mặt khác sao... Vì cái gì chỉ có Thiên Tôn sẽ không bị cái hoàn cảnh kia ảnh hưởng chứ? Đao tìm được thật sự là quỷ đao sao? Những hang động giấu cái rương đó cũng là mộ đao sao... Có thể có quan hệ gì với Thiên Vũ tộc hay không?

===---0o0o0o0---===

---0o0o0o0---

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro