CHƯƠNG 707: ÁNH TRĂNG ÁNH SAO

CHƯƠNG 707: ÁNH TRĂNG ÁNH SAO

EDITOR: ROSALINE

BETA: KEN


Lúc tối muộn, Lâm Dạ Hỏa chạy đến tìm Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu, muốn hỏi một chút tuyến đường xuất hành ngày mai.

Kết quả lại không thấy ai, còn gặp được Triệu Phổ cũng tới hỏi lộ trình.

Thần Tinh Nhi đi ngang qua nói với hai người, thiếu gia đến nhà kho lấy lều bạt, buổi tối muốn lên núi cắm trại ngắm sao.

Triệu Phổ và Lâm Dạ Hỏa liếc mắt nhìn nhau, cảm thấy Bạch lão ngũ rất biết hưởng thụ! Núi này đã bị Thiên Tôn cạo trọc, vừa lúc không có cây cối che khuất tầm mắt, trên đỉnh núi dựng một cái lều, vừa có thể ngắm trăng vừa có thể ngắm biển!

Hai người cảm thấy khá tốt, hơn nữa cũng không phải chỉ có một sườn núi, sườn núi gần đó đều trọc, hai người bọn họ cũng có thể dựng lều, sau đó mỗi người chiếm một đỉnh núi mang nửa kia đi ngắm trăng ngắm sao!

Hai người cũng chạy nhà kho.

Trên đường, xa xa nhìn thấy Triển Chiêu và Tiểu Tứ Tử đang cùng đi trên cầu trong vườn hoa, Triển Chiêu cầm dưa, Tiểu Tứ Tử vén vạt trước của áo lên, trong vạt áo có vẻ như có bọc giấy.

Lâm Dạ Hỏa còn có chút hóng hớt, hỏi Triệu Phổ, "Có cảm thấy hay không..."

Triệu Phổ hình như đoán được ý của Lâm Dạ Hỏa, "Lão gia tử cố ý giúp đỡ chúng ta?"

Hỏa Phượng hiểu rõ cười, "Quả nhiên không phải là ta nghĩ nhiều..."

"Ôi." Triệu Phổ phất phất tay, "Yêu Vương khẳng định có đạo lý của hắn, dù sao muốn chúng ta nghỉ ngơi thì chúng ta nghỉ ngơi, đừng kiếm chuyện để làm."

Hỏa Phượng gật đầu biểu thị tán thành.

Hai người đi tới nhà kho, thấy Bạch Ngọc Đường đang đứng trong sân lựa lều, bên cạnh một đám mèo lớn mèo nhỏ của nhà Tiểu Ngũ đi theo, còn có Yêu Yêu trên nóc nhà và Tiểu Long bảo đứng trên vai Ngũ Gia.

Bạch Ngọc Đường xoi mói trước sau như một, muốn tìm một cái lều màu trắng.

Từ Khánh và Tưởng Bình đang giúp hắn lật tung nhà kho, nói là nhớ có một cái rất đẹp mắt, không biết bỏ chỗ nào rồi.

Lâm Dạ Hỏa và Triệu Phổ cũng tới gần, nói hai người bọn họ cũng muốn lều, muốn màu đỏ và màu đen!

"Lều màu đỏ?" Tam ca vừa lúc trong tay có một cái màu đen, kín đáo đưa cho Triệu Phổ.

Vương gia cầm lều đến sân nhỏ chống ra kiểm tra một chút, phát hiện lều chỗ nào cũng tốt, chính là trên đỉnh có hai lỗ tai mèo.

Triệu Phổ có chút ghét bỏ mà nhìn nhìn Bạch Ngọc Đường, sao đồ nào của ngươi cũng có đầu mèo?

Ngũ Gia khoanh tay —— đây là màu đen rõ ràng không phải ta làm!

Triệu Phổ đứng trong sân nhìn chằm chằm lỗ tai mèo của lều bạt trong chốc lát, đột nhiên chú ý tới Tiểu Ngũ đang ngồi một bên.

Cửu Vương gia linh cơ khẽ động, tóm lấy cây kéo, cắt hai lỗ tai mèo nhọn thành hình tròn.

Triệu Phổ xén xong sau đó còn thưởng thức một chút, hỏi Bạch Ngọc Đường giống Tiểu Ngũ hay không.

Ngũ Gia nhìn chằm chằm trong chốc lát, cảm thấy giống gấu trúc hơn.

Triệu Phổ cảm thấy giống gấu con cũng không tệ a, thu lại lều, đi ra ngoài tìm một đỉnh núi dựng lên, sau đó đi đón Công Tôn.

Lều bạt màu đỏ có chút khó khăn, Tưởng Bình tìm nửa ngày, lục ra một màu tím nhạt.

Lâm Dạ Hỏa cầm lều đang có chút ghét bỏ, Từ Khánh lại tìm được hai bó lụa lớn màu đỏ.

Tam ca giao lụa cho Hỏa Phượng, để hắn quấn lên.

Lâm Dạ Hỏa nhận lấy, cảm thấy cũng được, chính là phải dùng sức, nên định trở về gọi Câm cùng nhau làm.

Dù đến sau nhưng Lâm Dạ Hỏa và Triệu Phổ đều tìm được lều rời đi, chì còn Bạch Ngọc Đường chắp tay sau lưng đi lại trong sân.

"Tìm được rồi a!"

Cuối cùng, Tưởng Bình từ trong một cái rương tìm được lều màu trắng đưa cho Bạch Ngọc Đường.

Bạch Ngọc Đường nhận lấy mở ra nhìn... Phát hiện trên lều cũng có hai lỗ tai, chẳng qua không phải tai mèo nhọn, mà là hai tai chuột tròn tròn.

Ngũ Gia nhìn trời —— ai là người làm ra không biết.

Nghĩ xong, Ngũ Gia cầm cây kéo ban nãy Triệu Phổ dùng qua, chuẩn bị cắt thành lỗ tai mèo.

Còn chưa động thủ, Tưởng Bình đột nhiên nói, "Có phải lão gia tử làm cho hay không?"

Từ Khánh sờ sờ cằm, "Chắc là vậy đi... Lúc chúng ta vừa lấy hiệu Cẩm Mao Thử cho Ngọc Đường, lão gia tử hình như còn rất thích."

Tay Bạch Ngọc Đường dừng lại, cuối cùng bỏ cây kéo xuống, tóm lều bạt chạy —— chuột thì chuột, dù sao bên trong cũng chứa mèo!

Cầm lều bạt chạy ra nhà kho, vừa lúc gặp được Triển Chiêu đưa Tiểu Tứ Tử trở về.

"Ngọc Đường?" Triển Chiêu nhìn Bạch Ngọc Đường mang hổ và rồng, trong tay xách theo một bao lớn.

Bạch Ngọc Đường kéo hắn chạy lên núi.

Hai cái lều của Lâm Dạ Hỏa và Triệu Phổ đã chống lên.

Bởi vì cách sườn núi không xa, hơn nữa đỉnh núi trụi lủi nên nhìn cực kỳ rõ ràng.

Triển Chiêu nhìn xa xa thấy thú vị, Triệu Phổ bên kia như một con gấu đen, Lâm Dạ Hỏa bên kia thì lụa đỏ bay bay.

Quay đầu lại, thì thấy Bạch Ngọc Đường chống lều lên, trên lều có hai lỗ tai màu trắng tròn tròn.

"A!" Triển Chiêu yêu thích —— là chuột trắng!

Lều chống tốt rồi, Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu đứng thưởng thức trong chốc lát, phát hiện bên trong trống không.

Hai người xuống núi lấy đồ và đệm chăn, bếp lò, một chút rượu, Triển Chiêu còn có một quả dưa.

Trên bờ cát dưới chân núi, các cư dân ăn xong bữa tối đang vừa tản bộ trên đảo vừa xem xét đỉnh núi trọc, phát hiện trên ba sườn núi có thứ gì đó? Dưới ánh trăng, nhìn giống như một đầu gấu, một đầu chuột, còn ở giữa là cái gì? Đầu đang bị thương sao, quấn nhiều băng vải như vậy?

Yểu Trường Thiên ôm tay tản bộ trên bờ biển với đồ tôn.

Tiểu Lương Tử nhảy nhảy lượm vỏ sò đẹp mắt, Bạch Quỷ Vương cũng giống với người qua đường, ngẩng đầu nhìn đỉnh núi.

Tiểu Lương Tử cũng có chút động tâm, nói còn có một sườn núi trống, nếu không thì ta đi dựng một cái lều nhỏ, cắm trại với Cẩn Nhi đi!

Bạch Quỷ Vương tựa hồ có chút tâm sự, ôm tay chậm rì rì bước đi, cũng không biết có nghe đồ tôn nói chuyện hay không.

Tiểu Lương Tử ngửa mặt nhìn nhìn sư công nhà mình, đưa tay, "Bốp" một cái phủi chân.

Bạch Quỷ Vương yếu ớt mà cúi đầu, nhìn đồ tôn ngửa mặt giấu tay.

Tiểu Lương Tử cười tủm tỉm hỏi Bạch Quỷ Vương, "Sư công?"

"Ừm?" Tầm mắt Bạch Quỷ Vương thấy một ốc biển có gai, thì khoát tay...

Ốc biển bị cát che lại... Tiểu Lương Tử cũng không phát hiện, đạp cát đi qua.

Tiểu Lương Tử vừa đi, vừa đưa tay cho hắn.

Yểu Trường Thiên đưa tay, kéo tay đồ tôn chậm rì rì đi về phía trước.

"Sư công." Tiểu Lương Tử hỏi, "Ta hai ngày này, đều có nằm mơ nga."

"Nằm mơ?" Yểu Trường Thiên nhìn Tiểu Lương Tử, "Mơ gì?"

"Chính là, hình như trong mơ có người gọi ta." Tiểu Lương Tử nói, "Ta hỏi mấy huynh đệ kia của ta, bọn họ lại không nằm mơ thấy, Cẩn Nhi cũng không nghe thấy tiếng gì kỳ quái."

"Là ai đang gọi ngươi?" Bạch Quỷ Vương hỏi hắn, "Ngươi ở tuổi này nằm mơ là rất bình thường, có phải ban ngày sư phụ ngươi gọi ngươi hay không a?"

"Không phải là tiếng của sư phụ ta, nghe giống như tiếng của thần tiên." Tiểu Lương Tử còn rất nghiêm túc.

Yểu Trường Thiên suy nghĩ một chút, hỏi, "Là Tân Đình Hầu tìm ngươi sao?"

Tiểu Lương Tử tiếp tục lắc đầu, "Không phải nga, cảm giác không đáng yêu như Tân Tân."

Bạch Quỷ Vương yên lặng thở dài —— Tân Đình Hầu lăn lộn ở chỗ đồ tôn thì thành đáng yêu...

"Gọi ngươi như thế nào?"

"Thì... Không có gọi tên của ta, nhưng cảm giác thì như đang gọi ta." Tiểu Lương Tử nhớ lại một chút, "Còn nhìn thấy bóng người!"

"Bóng người có bộ dáng gì?" Yểu Trường Thiên hỏi, "Có mắt không?"

"Mắt?" Tiểu Lương Tử ôm cánh tay ngước mặt lên suy nghĩ một chút, "Không nhìn thấy!"

"Vậy ngươi có sợ không?"

"Ta đương nhiên không sợ nga!" Tiểu Lương Tử đưa tay vỗ ngực, "Lá gan của ta rất lớn! Vả lại không phải là nằm mơ thôi sao, ai sợ ai a!"

Bạch Quỷ Vương suy nghĩ một chút, "Vậy ngươi đêm nay đến chỗ sư công ngủ, sư công nhìn lúc ngươi ngủ buổi tối, nội lực có thể biến hóa hay không."

"Được a!" Tiểu Lương Tử lập tức dùng hai tay ôm cánh tay Bạch Quỷ Vương bắt đầu làm nũng, "Vậy sư công, sau này con và người dứt khoát ngủ chung đi!"

Yểu Trường Thiên nhìn đồ tôn đáng yêu một lúc lâu, nói, "Ngươi nếu không đánh rắm..."

Tiểu Lương Tử lui về phía sau nửa bước, vẻ mặt khiếp sợ nhìn Bạch Quỷ Vương —— sư công ngươi ghét bỏ ta sao?

Yểu Trường Thiên phất phất tay —— không phải là ta ghét bỏ ngươi, đây không phải là em rể ta ngại ầm ĩ sao.

Tiểu Lương Tử liếc sư công nhà mình —— thật sự?

Bạch Quỷ Vương sờ sờ đầu hắn —— nghe nói ngươi ngay cả đoàn tử cũng có thể đạp xuống giường, ngủ đến lục thân cũng không nhận.

...

"Ha a ~" Tiểu Tứ Tử bò lên giường, vỗ vỗ gối đầu mềm, tìm một góc độ thoải mái nằm xuống.

Ngân Yêu Vương mang tổ Tương Du ngâm bồn trở về.

Bởi vì thời điểm ngày mai cửa chặt nhiệm vụ nặng, cho nên Thiên Tôn và Ân Hậu quyết định buổi tối không ăn khuya không uống rượu, đi ngủ sớm một chút.

Thiên Tôn và Ân Hậu phát hiện trên tháp chỉ có Tinh Nguyệt đang liếm lông, trên giường hai người cũng không có đoàn tử, liền đến trong phòng buồng trong của Ngân Yêu Vương liếc mắt nhìn.

Tiểu Tứ Tử quả nhiên ở trên giường Yêu Vương, đang đắp chăn.

Yêu Vương đang đóng cửa sổ, quay đầu lại nhìn thấy tổ Tương Du chen chúc ngoài cửa, thì vẫy vẫy tay đuổi đi —— nhanh đi ngủ, ngày mai còn phải thức dậy sớm!

Thiên Tôn và Ân Hậu "Hừ" một tiếng, bất mãn —— đoàn tử vậy mà thân với yêu nghiệt kia nhất.

Về tới gian ngoài, thì nghe được "Đùng" một tiếng, hai người quay đầu lại, phát hiện Yêu Vương đóng cửa.

Ở Khai Phong phủ và Bách Hoa cốc, buồng trong và gian ngoài của nhà lớn không có cửa phòng, chỉ có một rèm cửa.

Nhưng nhà lớn của Hãm Không đảo đều có cửa phòng, Thiên Tôn và Ân Hậu về tới giường mình, liếc mắt nhìn nhau, tắt đèn, chẳng qua đều không ngủ, chỉ trợn tròn mắt nhìn chằm chằm cánh cửa kia... Kỳ quái a, sao phải đóng cửa ngủ? Hôm qua cũng không đóng nha.

...

Trong phòng.

Yêu Vương đưa tay ôm đoàn tử vào lòng rồi ngủ.

Tiểu Tứ Tử gối lên tay Yêu Vương, nhỏ giọng hỏi, "Yêu Yêu, có kế hoạch gì sao?"

Yêu Vương nhướng mày cười, đưa tay điểm điểm mũi Tiểu Tứ Tử —— thông minh!

Tiểu Tứ Tử ngoan ngoãn nghiêng lỗ tai —— nói với ta đi!

Yêu Vương che lỗ tai bé huyên thuyên nói một trận.

Ngoài cửa, Thiên Tôn và Ân Hậu vịn cánh cửa nghe lén, luôn cảm thấy có người đang nói chuyện nhưng nghe không được! Cánh cửa của Hãm Không đảo có cần chất lượng tốt như thế hay không?

...

Có kín không kẽ hở thì cũng có bốn mặt thông gió.

Trên sườn núi, Trâu Lương ngồi trong lều, cảm thấy bốn phía đều lọt gió. Lâm Dạ Hỏa vì cố định dây lụa đỏ, ở trên lều tạo ra rất nhiều lỗ thủng, không chỉ lọt gió, còn có tiếng lạp lạp vang lên.

Lâm Dạ Hỏa gãi gãi cằm —— ai nha, không chú ý.

Trâu Lương cầm cái ly ngồi trong lều, xốc góc chăn lên nhìn Hỏa Phượng —— đi vào không?

Hỏa Phượng cười tủm tỉm cầm bình rượu tiến vào trong chăn, chia rượu uống với Trâu Lương.

...

Ngọn núi chỗ Hỏa Phượng gió rất lớn, đỉnh núi Triệu Phổ chọn ngược lại rất cản gió.

Công Tôn cầm một nồi gác lên đống lửa phía trước, thả một đống dược liệu vào.

Vương gia lúc đầu cho rằng mọt sách nhà hắn muốn nấu thuốc Đông y trị liệu cho những người giang hồ, kết quả lại ngửi thấy một cổ mùi thơm không giống dược thiện, mà giống súp.

Triệu Phổ lắc đầu —— đám cương thi kia ăn ngon như vậy a...

Kết quả Công Tôn thấy độ lửa không sai biệt lắm, thì múc một chén canh cho hắn.

Vương gia nâng chén canh, ngửi ngửi, một mùi thơm ngát không giải thích được, liền nhìn Công Tôn, "Này là cái gì nha?"

Công Tôn nói, "Xua lạnh."

Vương gia ban nãy não bổ một ít phương thuốc tương đối đặc biệt, các loại ý nghĩ trong lòng đều nghĩ một lần, kết quả vừa nghe —— thì ra là xua lạnh a?

"Ta cần xua lạnh?" Triệu Phổ buồn bực, lòng nói đại gia ta một chút cũng không lạnh a, đại gia nóng ruột!

Công Tôn cũng múc một chén cho bản thân, "Mấy huynh đệ các ngươi không phải là ở Tây Bắc đánh trận sao, đừng ỷ vào hiện tại bản thân mình trẻ tuổi, chờ lớn tuổi ngộ nhỡ có phong thấp thì không tốt, ở bờ biển đặc biệt phải cẩn thận."

Công Tôn kêu hắn uống nhanh, không khó uống.

Triệu Phổ uống hai ngụm, cảm thấy hương vị cũng không tệ lắm, lại hỏi, "Uống không có tác dụng gì khác đi? Chúng ta ngày mai còn phải đi ra ngoài chơi đấy..."

Công Tôn chớp chớp mắt không hiểu, "Với đi ra ngoài chơi có quan hệ gì?"

"Khụ khụ." Triệu Phổ cúi đầu tự mình húp súp.

Công Tôn dựa vào vai hắn một chút ngẩng đầu nhìn ánh trăng.

Vương gia cảm thấy chén thuốc này có chút tác dụng a, uống một hớp hiệu quả nhanh chóng, nóng chết!

...

Đỉnh núi kia gió không lớn không nhỏ, Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường sau khi dựng tốt lều chuột, lại chạy xuống núi cầm hai lều qua đây, bận rộn đến bây giờ.

Chủ yếu là ban nãy hai người bọn họ đã ngồi vào lều, chung quanh một vòng rồng và mèo lớn, cảm giác là lạ.

Hai người sau khi chống hai cái lều phía sau, nhét tất cả một nhà Tiểu Ngũ và rồng lớn nhỏ vào.

Lại trở về trong lều của mình, Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu nhìn bầu trời sao và trăng sáng trên đỉnh đầu, cuối cùng cũng có cảm giác ở cạnh nhau.

Triển Chiêu cầm chăn mở ra, cùng khoác với Bạch Ngọc Đường.

Ngũ Gia cầm rượu nho và chén dạ quang hắn cất kỹ ra.

Rót chén rượu cho mình và Triển Chiêu, Ngũ Gia cầm lên đang chuẩn bị uống, Triển Chiêu kéo cánh tay hắn.

Ngũ Gia nhìn hắn.

Triển Chiêu cầm cái ly đưa tay vòng qua tay hắn, ý là —— uống chén rượu giao bôi không?

Bạch Ngọc Đường nở nụ cười, quả nhiên muốn bên nhau a, rượu với mèo so với bình thường ngọt hơn nhiều!

===---0o0o0o0---===

---0o0o0o0---

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro