CHƯƠNG 710: ĐẢO RỒNG
EDITOR: ROSALINE
BETA: MIRA
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường tìm Hắc Thủy Bà Bà, hỏi thăm Thánh Linh Vương và Dạ Hậu chuyện về Thiên Vũ Tộc, nhưng hỏi cũng không sai biệt lắm với không hỏi, thời gian cách nhau lâu lắm rồi, vừa không có văn tự ghi lại, cơ hồ không thể tra ra được.
Mọi người đi ra từ trong tiểu viện Hắc Thủy Bà Bà, vừa vặn gặp được Cửu di bưng chén bánh gạo nếp khoai sọ tới cho bà bà, còn bảo bọn họ đi phòng bếp ăn, rất ngon đó.
Mọi người cũng không biết đây là món gì, nghe tên giống như là bánh ngọt, nhưng Cửu Nương cầm cái chén còn có muỗng, bánh này chẳng lẽ là dùng muỗng múc ăn sao?
Nhắc đến ăn Triển Chiêu liền không mệt nhọc, lôi kéo Bạch Ngọc Đường chạy đi phòng bếp Thanh Manh Đảo.
Trong phòng bếp rất náo nhiệt, trù nghệ của Thanh Ngã Sơn có vẻ như rất tốt, phòng bếp nhóm bếp mấy tầng vỉ hấp, bên trong đều là từng chén từng chén bánh.
Diệp Tri Thu ngồi xổm trên một băng ghế nhỏ, bưng chén, ăn ngon lành.
Món bánh hấp gạo nếp khoai sọ do Thanh Ngã Sơn làm thực ra rất đơn giản, chính là được làm từ bột khoai sọ, bột gạo nếp và một ít hoa quế hấp lên, cầm cái muỗng trên tay là có thể ăn được, vừa dẻo vừa ngọt, màu sắc cũng là màu tím nhạt phối với những cánh hoa nhỏ màu vàng, nhìn rất ảo mộng.
Mọi người bưng chén, tụ năm tụ ba chạy đến bờ biển vừa ăn vừa ngắm phong cảnh.
Liền nhìn thấy xa xa có đội thuyền đến gần, còn rất quen mắt, là thuyền Hãm Không Đảo.
"Là Thiên Tôn bọn họ á nha." Triển Chiêu nhìn thấy Thiên Tôn đứng ở đầu thuyền, cầm muỗng chỉ cho Bạch Ngọc Đường nhìn.
Bạch Ngọc Đường tính toán hành trình cho sư phụ hắn, cũng rất giật mình, "Nhanh như vậy sao? Thanh Manh Đảo hẳn là xếp thứ ba mới đúng..."
Thuyền cập bờ, mấy đứa nhỏ chạy xuống trước.
Công Tôn bưng chén vừa nhìn một cái cũng bị dọa cho giật mình, được chứ, một đám tượng đất nhỏ!
Thiên Tôn và Ân Hậu cũng chắp tay sau lưng đi xuống, lão gia tử rất sốt ruột, xuống thuyền liền chạy đến núi xa xa, "Cái đỉnh núi nào đang đợi bổn tọa cạo đầu?"
Thanh Ngã Sơn sớm nghe đồ đệ nói, liền đi ra dẫn đường cho Thiên Tôn bọn họ.
Bởi vì Yêu Vương ở trên thuyền, vẫy vẫy tay với Triển Chiêu bọn họ.
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường lên thuyền nhìn một cái, chỉ thấy phía đuôi thuyền chất rất nhiều rương màu đen.
Triển Chiêu giật mình, "Làm sao nhiều như vậy?"
Bạch Long Vương nói trên núi giấu không chỉ có một cái rương.
Vô Sa Đại Sư mở rương ra, ngoại trừ có đao, còn có một bộ phận tượng đá màu đen, nhìn chính là bộ phận của pho tượng Hải Thần, tìm được khối lớn, ngay cả phần đầu của Hải Thần cũng tìm được, một cái rất lớn.
Thứ này đi, nếu như đã nhặt được một hai, như vậy còn thật trân quý, thế nhưng có càng nhiều, nhìn chất chung một chỗ liền cảm thấy không đáng giá, tựa như vật liệu đá vậy.
Đao cũng thu vào trong vỏ đao, cũng không sai biệt lắm với đao bình thường.
Triển Chiêu gãi gãi đầu, xa xa, Thiên Tôn đã bắt đầu, đỉnh núi lập tức ngốc trụi một mảnh.
Ngũ Gia cảm thấy, cái này đơn thuần chính là lao động chân tay.
Trên bờ, Lâm Dạ Hỏa và Trâu Lương mang vỉ hấp tới, phân bánh hấp cho mọi người ăn.
Công Tôn kéo mấy đứa nhỏ bùn đất muốn dẫn bọn chúng đi rửa sạch sẽ, Triệu Phổ cảm thấy còn không bằng chờ đến tối rồi cùng tắm.
Triển Chiêu nhìn một vòng, luôn cảm thấy thiếu đi một chút gì đó, Tiểu Tứ Tử và Tiểu Lương Tử đâu?
Công Tôn cũng ngậm cái muỗng nhìn phía đầu thuyền, chỉ thấy con trai đứng ở bên lan can, vẫy tay bé nhỏ với hắn, nhưng mà không xuống thuyền.
Lâm Dạ Hỏa cầm hai chén bánh hấp, ở trong một góc đầu thuyền tìm được Tiểu Lương Tử cùng Tiểu Tứ Tử.
Đưa một chén cho Tiểu Tứ Tử, Hỏa Phượng nhấc chân chọc chọc Tiểu Lương Tử ngồi xổm chỗ đó như đang úp mặt vào tường, đưa chén cho hắn —— ngươi sao rồi? Gặp rắc ồi rồi hà?
Bạch Ngọc Đường cũng cầm hai chén điểm tâm tới, đưa cho ngoại công và cữu công hắn, cũng tò mò nhìn Tiểu Lương Tử một chút.
Lục Thiên Hàn và Yểu Trường Thiên vừa ăn điểm tâm, trốn một bên, nhỏ giọng nói chuyện Tiểu Lương Tử có thể tìm thấy binh khí với mấy người một chút.
Triển Chiêu buồn bực, "Vậy không phải là chuyện tốt sao?"
Nhưng Lục Thiên Hàn lắc đầu một cái, "Có chút kỳ lạ, Tiểu Lương Tử mới vừa bắt đầu đã nói không ngủ cũng có thể nghe được tiếng gọi ầm ĩ, còn có thể nhìn thấy trước mắt chợt lóe lên bóng đen, cảm thấy bản thân mình có phải điên rồi hay không. Nhưng mà Thiên Tôn và Ân Hậu vừa rồi tới mấy đảo cũng hỗ trợ tìm, nhưng không phát hiện có binh khí gì đặc biệt."
"Ban ngày cũng có thể nhìn thấy?" Lâm Dạ Hỏa hoài nghi đứa nhỏ có phải ăn trúng nấm độc rồi hay không? Đây là sinh ra ảo giác rồi?
Yểu Trường Thiên buông tay, Tiểu Tứ Tử tính ra được ở phía đông, nhưng dựa theo đảo nhỏ phân bổ trên bản đồ, thì Thanh Manh Đảo là hòn đảo ở phía đông, sau đó lần lượt chuyển vòng đi phương hướng khác.
"Vậy có thể ngay tại trên Thanh Manh Đảo hay không?" Bạch Ngọc Đường cảm thấy một hồi nên hỏi Thanh Ngã Sơn một chút xem sao, trên đảo hắn có phải có binh khí thích hợp với Tiểu Lương Tử hay không.
Triệu Phổ cũng không quá để ý như thế nào, cảm thấy gấp cái gì nha, chờ Tiểu Lương Tử trưởng thành đưa Tân Đình Hầu cho hắn không phải là được rồi sao.
Triển Chiêu chính là có chút thất thần, bóng người màu đen ánh mắt màu đỏ? Làm sao nghe có chút quen tai.
Bạch Ngọc Đường cũng cảm thấy nghe giống như Cự Khuyết, bất quá Triển Chiêu bày tỏ, ngoại trừ Cự Khuyết còn có một vị a, gần đây ta cũng thường nhìn thấy, nhưng là không nghe hắn kêu ta.
Một đám người lớn tụ chung một chỗ suy nghĩ, vì không muốn ảnh hưởng đến cảnh trong mơ của Tiểu Lương Tử, cho nên cũng không nói cho hắn biết.
Đứa nhỏ bây giờ tương đối tự bế, bởi vì xuất hiện huyễn thính và ảo ảnh, cảm giác bị quỷ mê hoặc.
Tiểu Tứ Tử ngồi ở bên hắn, bấm tay nhỏ bé tính thay hắn, vô luận tính mấy lần, đáp án đều ở phía đông đó, nhưng mà phía đông đã không còn hòn đảo nào nữa rồi nha.
Qua không bao lâu, Thanh Ngã Sơn mang Thiên Tôn Ân Hậu trở lại, mấy ảnh vệ hỗ trợ mang mấy khối đá lớn màu đen về, còn có cái rương màu đen.
Hải gia cảm thấy trên thuyền cũng sắp không còn để tiếp được, liền dành ra một chiếc thuyền, chứa hàng đưa đến Hải Thần Đảo một chuyến, dù sao pho tượng cuối cùng cũng cần phải đi đến đảo này ghép lại.
Yểu Trường Thiên và Lục Thiên Hàn cũng nhìn Ân Hậu, giống như là hỏi —— có tìm được binh khí hư hư thực thực không?
Ân Hậu lắc đầu một cái, hắn mới vừa rồi còn hỏi Thanh Ngã Sơn, trên đảo đích xác không có bảo binh khí gì.
Thiên Tôn bưng chén bánh hấp còn rất vội vàng, đều đuổi Bạch Ngọc Đường Triển Chiêu xuống thuyền, để cho Hải Gia mau mau lái thuyền đi trạm kế tiếp!
Bạch Ngọc Đường nhìn đội thuyền đi xa, sư phụ hắn đột nhiên trái tim sự nghiệp bùng nổ.
Ở trên Thanh Manh Đảo chơi trong chốc lát, mọi người từ biệt Thanh Ngã Sơn và nhóm lão gia tử Ma Cung, tiếp tục đi tới chiến trường tiếp theo để chiến đấu, đảo Rồng.
Chậm trễ hai ngày, rốt cục vẫn phải đến hòn đảo này.
Chờ thuyền cập bờ, cũng không nhìn ra hòn đảo này có quan hệ thế nào với "đảo Rồng".
Triển Chiêu sờ cằm Tiểu Long bảo đang ngáp trên vai mình, "Hòn đảo này có chỗ nào giống rồng đâu chứ?"
Mọi người xuống thuyền, mới vừa lên đảo, liền thấy phía trước là một ngọn núi cao, đối diện với bến tàu là một vách đá cheo leo như đao vọt, trên vách đá, không biết người nào đã khắc lên phía trên đó có một chữ "Long" thật lớn.
Bạch Ngọc Đường nhìn chằm chằm chữ kia thật lâu sau, gật đầu —— quả nhiên là đảo Rồng!
Những người khác cũng dở khóc dở cười, trăm triệu không nghĩ tới lại là cách thức như vậy.
Bạch Ngọc Đường nghi ngờ mà nhìn chằm chằm cái chữ "Long" kia, không hiểu sao cảm thấy chữ viết kia nhìn có chút quen mắt, hắn một chút liền nghĩ đến chữ "tôn" trên "quả trứng" của sư phụ hắn kia! Hai chữ này vi diệu, để cho Bạch Ngọc Đường cảm thấy là một kiểu, hoặc là nói, là cùng một người viết.
Bạch Ngọc Đường quá mức chú ý đến chữ được khắc ở trên vách đá, một mực ngẩng đầu đi tới, không chú ý dưới chân.
Đi chưa được mấy bước, Ngũ Gia đã bị vấp, cũng may Triển Chiêu ở ngay bên cạnh hắn, đưa tay kéo cánh tay hắn.
Mọi người cúi đầu nhìn, phát hiện phía dưới đất cát có bậc thang.
Lâm Dạ Hỏa cũng đi lên phất tay mấy cái tựa như phủi tro bụi, trong nháy mắt đất cát tung bay không trung.
Sự thật chứng minh, Vô Phong Chưởng dùng để quét sân là tuyệt nhất... Từng cái từng cái cầu cát bay đến giữa không trung, rơi xuống một chỗ tạo thành một đống cát.
Sau khi đất cát bị cuốn đi sạch sẽ, phía trước xuất hiện từng bậc từng bậc thềm đá, hai bên thềm đá còn có hoa văn lưng rồng, cùng với một ít hoa văn mây, tựa như những thềm đá này là được xây trên lưng của hai con rồng đang bay lên cao... Thềm đá và hoa văn trang trí, đều là màu trắng, cho nên giấu mình phía dưới bãi cát màu trắng, không dễ dàng bị phát hiện.
Đang tiến lên, Công Tôn và Triệu Phổ đi phía sau cùng nhau kêu mọi người quay đầu.
Ngũ Gia bọn họ cùng nhau quay đầu nhìn...
Chỉ thấy bậc thang màu trắng kéo dài đến bên bờ biển, chung quanh nước biển trong suốt, phản chiếu màu sắc của bầu trời.
Nhìn chằm chằm mặt biển trong chốc lát, tất cả mọi người sinh ra một loại ảo giác, tựa như hòn đảo này cũng không phải là ở trên biển, mà là ở trên trời.
Mà thần kỳ nhất chính là, bộ phận từ mặt biển trở xuống, có rất nhiều pho tượng hình rồng. Theo những đợt gợn sóng trên mặt biển, những con rồng kia tựa như đang đong đưa cái đuôi, như thể chúng còn sống vậy.
Trước khi lên đảo ai cũng không rõ hòn đảo này tại sao kêu đảo Rồng, sau khi lên đảo đều cảm thấy cái này không kêu đảo Rồng thì là tên gì? Nhất định chính là tên do trời chọn!
"Đảo này trước kia vẫn luôn ở dưới mặt biển sao?" Triệu Phổ nhìn núi rừng xanh um tươi tốt phía xa, cảm thấy không tưởng tượng nổi, nếu như là mới vừa nổi lên, làm sao trên đảo lại sinh trưởng đầy cây cối như thế?
Bạch Ngọc Đường trước kia cũng nghe Nhị ca và Tam ca hắn cùng nhau thảo luận, cảm thấy hẳn là giống với Thanh Manh đảo vậy, vẫn luôn ở trong chỗ này, chẳng qua vốn bên ngoài có thể là bởi vì nguyên nhân thời tiết, có tầng mây hơi nước các loại che chắn. Gần đây không biết có phải là bởi vì nguyên nhân mực nước biển giảm, cái khí hậu đặc thù đó biến mất, cho nên đảo cũng bị phát hiện.
Tất cả mọi người cảm thấy tính khả năng này lớn hơn.
Đang trò chuyện, Lâm Dạ Hỏa nhón chân chỉ ngón tay ra xa xa một cái, hỏi, "Có phải là thuyền của Thiên Tôn bọn họ hay không?"
Mọi người cùng nhau nhìn ra xa, đều có chút dở khóc dở cười, quả nhiên là đội thuyền của Hải gia.
"Tốc độ này cũng quá nhanh a!" Triển Chiêu cảm thấy không đến nửa ngày, có thể liền xong hết rồi.
Một bên Triệu Phổ và Lâm Dạ Hỏa cũng đùa hai người bọn họ, "Quả nhiên là Yêu Vương an bài a, thiết lập công việc chính là tích cực!"
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường lập tức ghen tị —— chính là có chuyện như vậy!
Công Tôn có chút bất đắc dĩ nhìn Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường ăn giấm của sư công —— nói cho cùng còn không phải là giúp Khai Phong Phủ tra án sao...
Mấy người dứt khoát ở bến tàu chờ, chỉ chốc lát sau, thuyền cập bờ, còn chưa đợi thuyền vào bờ hết Thiên Tôn liền nhảy xuống thuyền, nhìn dáng vẻ "Rất gấp a rất gấp a! Mau mau lên!"
Ân Hậu cũng đi theo xuống, Tiểu Tứ Tử vốn là muốn kéo Tiểu Lương Tử xuống thuyền giải sầu một chút, kết quả còn chưa lên tiếng lại đột nhiên bay cao.
Đoàn tử có chút không hiểu nhìn Yêu Vương ôm mình lên.
Yêu Vương đánh tiếng huýt sáo về phía Thiên Tôn và Ân Hậu đi ở phía trước.
Hai người tính cả rồng và mèo đi theo Bạch Ngọc Đường bọn họ lên đảo còn có Câm nhà Hỏa Phượng đều cùng nhau quay đầu lại, chỉ thấy Yêu Vương hất hất tay một cái, "Mang đoàn bảo theo!"
Ân Hậu theo bản năng đưa tay một cái... Tiếp nhận đoàn tử bị ném tới.
Tiểu Tứ Tử mắt to chớp chớp, quay đầu lại trừng Yêu Vương —— Thật quá đáng!
Một bên mọi người nhìn chính là cùng sinh ra một loại ảo giác —— Yêu Vương mới vừa rồi thật giống như ném một quả cầu, thật tròn thật tròn.
Tiểu Lương Tử thấy Tiểu Tứ Tử đi, liền cũng nhảy xuống thuyền đi theo, mấy người anh em nhỏ khác vào lúc này vẫn còn ở trong khoang thuyền viết công khóa, cũng không biết bên trên đã xảy ra chuyện gì, cho tới trưa thuyền này đi một chút lại dừng một chút, bọn họ cũng đã quen rồi.
Yểu Trường Thiên vẫn có chút để ý đồ tôn, cũng liền đi theo.
Triển Chiêu bọn họ vừa vặn muốn đi thăm đảo Rồng, liền cũng cùng đi theo.
Bạch Ngọc Đường mới vừa đi tới bên người sư phụ hắn, liền chỉ chữ "long" trên vách núi cho sư phụ hắn xem.
Thiên Tôn dĩ nhiên cũng nhìn thấy chữ này, chẳng qua lão gia tử hoàn toàn không để ý, ngược lại là Ân Hậu nhìn chằm chằm một lúc lâu —— làm sao giống với chữ "tôn" trong cái vỏ trứng của lão quỷ như vậy?
Trên thuyền, Vô Sa Đại Sư cũng phát hiện, nhìn chằm chằm chữ kia hỏi Yêu Vương, "Đây là đâu a?"
Yêu Vương khẽ mỉm cười một cái, "Đảo Rồng nha."
Vô Sa Đại Sư sâu kín mà nhìn Yêu Vương một cái —— ngươi bớt đi! Cái chữ này rõ ràng giống với chữ trên vỏ trứng kia vậy, hòn đảo này có phải có quan hệ với Thiên Tôn hay không?
Yêu Vương vẻ mặt vô tội hỏi ngược lại, "Đây chính là đảo của Tiểu Bạch Đường, vậy dĩ nhiên cũng là đảo của Tiểu Du nha, đương nhiên là có chút quan hệ."
===---0o0o0o0---===
* 糯米芋头糕 bánh gạo nếp khoai sọ
---0o0o0o0---
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro