CHƯƠNG 07: QUYẾT ĐỊNH ĐAU LÒNG NHẤT
CHƯƠNG 07: QUYẾT ĐỊNH ĐAU LÒNG NHẤT
TRANSLATOR: YOYO
BETA: ROSALINE
Một tháng rưỡi sau
Sáu tuần trôi qua, Naruto đã quen với cuộc sống trốn chạy cùng đồng đội mới của Sasuke. Dù sao thì, dù là ngày nào anh cũng nhớ về Làng Lá, thì chỉ cần liếc mắt nhìn Sasuke đang ngủ anh cũng nhớ ra về cơ bản mọi thứ mà anh cần luôn ở đó cùng anh.
Giờ thì Sasuke bắt đầu lộ rõ bụng rồi. Thứ nho nhỏ vô hại giờ đã lớn đến mức thậm chí bộ phần áo rộng nhất của cậu cũng chẳng thể che giấu bí mật lâu hơn nữa. Cậu đã chính thức trở thành một người mẹ, Naruto đã gọi cậu như vậy khi tâm trạng đặc biệt hưng phấn.
Đối với Naruto, những thay đổi đó rất đáng yêu. Thấy đứa bé mà không ở trong người anh, giờ thì anh đã có thể nhìn thấy và cảm nhận nó rõ ràng hơn nhiều rồi – thứ nhỏ bé mà Sasuke gọi là 'cú đá chết người'. Hormone hoành hành đôi khi cũng khiến cậu... mềm yếu một cách khác thường, chuyện đó thì anh rất hoan nghênh.
Trái lại, Sasuke lại chẳng hề vui mừng về những thay đổi của cơ thể và tâm trạng mà cậu phải trải qua – hormon hoành hành, bụng không ngừng lớn lên và những cú đá mạnh như búa tạ đang làm cậu phát bực. Thật tức cười khi cậu ban đầu chẳng hề muốn có đứa trẻ giờ lại mong đợi nó nhanh ra.
Lắc đầu để khỏi suy nghĩ miên man, Naruto nhẹ nhàng vuốt ve gò má Sasuke. Mũi cậu hơi nhăn lại và một cú đấm lảo đảo lao tới, nhưng anh dễ dàng né được cú đấm trong lúc ngái ngủ một cách dễ dàng. "Này, đến giờ dậy rồi", anh chỉ nói thầm, chậm và nhẹ nhàng, mấy ngày nay cậu bị cơn đau đầu tra tấn thường xuyên hơn. "Cậu đã ngủ mười lăm giờ rồi đấy."
Thật chậm rãi, Sasuke hé mở mắt, và đôi mắt mã não hơi cáu kỉnh nhìn anh. "Hừ." Cậu dùng hai tay xoa mặt một lúc rồi mới nhìn anh lần nữa. "Cậu có vẻ vui nhỉ."
Anh cười toe toét và có vẻ như sẽ xoa đầu cậu nếu không lo cho sự an toàn của tay mình. "Tại cậu đấy. Trông cậu lúc tỉnh dậy đáng yêu cực."
Sasuke trọn mắt, nếu có ai nhìn thấy thì sẽ nói là cậu đang đỏ mặt. "Đồ ngốc." Rồi cậu rên lên, đưa tay lên bụng. "Tớ thề là cái tên phá rối chết tiệt này sẽ đá thủng bụng tớ mất."
Anh chớp mắt, rồi mỉm cười.
'Tên phá rối'? Vậy là có tiến bộ rồi.
Anh khá chắc chắn là đang đánh cược vận may của mình, nhưng dù sao thì anh cũng vươn tay, cuối cùng dừng lại khoảng vài mm trên cái bụng nhô lên đầy hứa hẹn của Sasuke. Anh phấn khích đến mức chẳng để ý cái trừng mắt anh vừa nhận được. "Nhóc này vẫn còn đá à?" Anh hỏi, dùng cái nickname mà anh đã phấn khích đặt cho vài tuần trước – thật ra, anh chôm được từ Suigetsu, người đã ngất xỉu khi nghe về chuyện gia tăng số lượng trong đội. (trái lại, Juugo còn chẳng thèm chớp mắt một cái. Naruto nghi ngờ là có gì có thể làm cậu chàng cao lớn đó khó chịu hay ngạc nhiên không.)
Sasuke khịt mũi. "Cậu nghĩ sao?"
Anh trợn mắt, dù là lời nói của cậu chẳng liên quan gì đến tâm trạng của anh. "Đừng có chua ngoa vậy chứ." Không thật sự nghĩ là sẽ dịch chuyển bàn tay lơ lửng bên trên cậu, cũng thận trọng không làm hại hay tạo áp lực lên bụng cậu. Thay vì bỏ tay ra, anh lại càng tiến lại gần hơn chút, và anh cười tươi khi nghĩ đến thứ gì đó vừa xinh đẹp vừa quen thuộc. "Chào con. Con vẫn định làm khó ba ba à?"
Không giống như bất kỳ ai quen biết Sasuke, Naruto không hề nghĩ là sẽ không phải đối mặt với bạo lực, hay thậm chí là nỗ lực đẩy anh ra. Anh chỉ nhận lại đôi mắt mã não hơi sắc bén. "Cậu có định dậy không đấy?" Một lúc lâu sau cậu mới hỏi, nghe nửa vui nửa bực bội.
Anh nghĩ một chút, rồi cười tươi lắc đầu khi tựa vào cậu. "Nà. Hình như có gì đặc biệt phải làm đâu, đúng không? Không cần phải vội."
"Hừ."
Anh cảm thấy chút ấm áp lan tỏa khi những cú đá đứa trẻ mang lại cảm giác mạnh mẽ, dễ cảm nhận mà thật lạ là anh sẽ chẳng bao giờ chán nó. Anh để nguyên tay, vẫn còn hơi run rẩy vì phấn khích, chính tại nơi mà anh cảm nhận được cử động, và cười khúc khích khi thấy việc đó lặp đi lặp lại. Cứ như đứa bé cảm nhận được anh ở đó, và chẳng hiểu sao anh thích nghĩ vậy.
Sasuke bật ra một tiếng rên nhỏ - rõ ràng là cậu bắt đầu cảm thấy không thoải mái, vì lý do thể chất hay tinh thần nào đó. "Cậu đã xong chưa vậy?"
Anh gật đầu, dù chẳng muốn tách khỏi cậu tí nào, đơn giản là nằm xuống cạnh cậu. Sao cũng được, miễn là anh được ở gần bên cậu. nghĩ rồi anh cau mày, cảm thấy người kia đang cố không cựa quậy. "Cậu lại thấy không khỏe nữa à?"
Cậu nhún vai, nhìn lên trần nhà. "Ừ, có chút chút." Rồi cậu nhìn anh một cách khó chịu. "Còn ồn ào nữa tớ đập cho đấy."
Anh phát ra một âm thanh lạ trong cổ họng. "Sao cậu lại nghĩ là tớ sẽ ồn ào?"
Cậu nhăn nhó nói. "Lúc nào mà cậu chẳng ồn ào."
Anh nhún vai. "Tớ tưởng là tớ có lý do chính đáng mà." Rồi anh trầm ngâm một lúc, nhìn khuôn mặt hơi tái nhợt của cậu. "Cậu có muốn nằm thêm lúc nữa không?"
Quá tự ái để thừa nhận, Sasuke chỉ đơn giản lăn sang một bên và cuộn tròn, có vẻ như quá mệt và buồn nôn để nghĩ đến vị trí đó khiến cậu trông yếu ớt và thảm hại thế nào. "Ừm", cậu chỉ nói được vậy.
Không thể không mỉm cười, anh kéo Sasuke đang bất ngờ lại gần và vùi mặt vào mái tóc đen mềm mại.
Dù là có gì đó u ám trong anh cố nhắn nhủ rằng niềm vui sẽ chẳng kéo dài mãi mãi, anh vẫn quyết định cả gan làm bản thân vui lên một chút. Dù sao thì, không phải những gì họ đã trải qua đủ để họ xứng đáng nếm trải hạnh phúc thế này sao?
-
Nằm ngủ trong vòng tay của Naruto, chỉ còn tinh thần của gia tộc là giúp cho Sasuke không thở ra thỏa mãn, dù rằng cậu vẫn cảm thấy buồn nôn và buồn ngủ, và cái tên phá rối chết tiệt vẫn đang hành hạ cậu bằng những cú đá.
Suốt bao nhiêu năm dài tăm tối, cả cuộc đời cậu chỉ xoay quanh việc trả thù, mà cậu đã giành gần như ba năm trong quãng thời gian đó, mà chỉ có thể gọi là địa ngục. Cậu đã hi sinh mọi thứ để đạt được mục đích, làm nhiều chuyện mà cậu vẫn còn cảm thấy kinh tởm khi nghĩ về chúng. Cậu gần như đánh mất tất cả những người mà cậu từng yêu quá, cay đắng đến mức cứ như một sợi dây thòng lòng quấn quanh cổ cậu.
Nhưng giờ thì... Lần đầu tiên sau thời gian dài, cậu đang dần nhìn thấy thứ gì khác ngoài bóng tối phía trước. Cậu đã trải qua con đường báo thù, và theo lý thì cậu đã đánh mất những thứ từng là ý nghĩa của cuộc đời cậu. Chẳng hiểu sao, cậu két luận là có khi thay đổi không phải xấu. Có lẽ bây giờ cậu có thể tìm kiếm những thứ khác có ý nghĩa hơn trong cuộc đời mình.
Ngay sau đó, một cơn đau sắc như dao trong bụng, cậu cố nhịn không rên lên vì sợ làm Naruto nghi ngờ. Nếu cậu tin vào một thứ ngu ngốc nào đó, cậu thề là cậu đã lờ mờ cảm thấy sự hoảng sợ từ thứ đang phát triển bên trong cậu, cảm thấy một tia cảnh báo.
Vẫn cảm thấy buồn ngủ, cũng như bồn chồn, cậu ép bản thân ngồi dậy, cẩn trọng không đánh thức người con trai vẫn đang say ngủ. Một lúc sau, cậu ra khỏi phòng, vào một hành lang thiếu sáng. Một lần nữa lời nosic của Madara vang lên trong đầu cậu.
/ "Mày có một cơ hội tuyệt vời là có thể sinh đứa bé mà không phải trả cái giá thật đắt.." /
Cậu cau mày.
Rốt cuộc thì nếu Madara không làm rối loạn tâm trí của cậu mà là thứ khác thì sao?
Cậu mạnh mẽ rũ bỏ những suy nghĩ đó và gầm gừ, đôi mắt tối lại. Cơn đau đầu lập tức leo thang.
Cậu thật sự cần đi dạo, vì rõ ràng là cậu nghĩ quá nhiều.
---------------------------------------
Ở Làng Lá, Sakura đấu tranh để giữ tỉnh táo sau quá trình tập huấn khắc nghiệt kéo dài hàng giờ với thầy Iruka.
Vài tuần trôi qua là sự thay đổi rất to lớn với ngôi làng. Đến nay, Danzo, cũng như những tàn dư của Akatsuki, vẫn còn nguyên vẹn, từ từ rồi mọi người cũng quen với kỷ nguyên mới thanh bình. Tsunade đang dần lấy lại được sức mạnh, và với sự trợ giúp của một hội đồng hoàn toàn mới, cô đang chậm rãi thu thập những gì mà Danzo và những trận chiến đã làm tan thành mây khói. Tuy nhiên, đằng sau bề mặt có vẻ yên tĩnh, sự sôi sục đã bắt đầu vào thời điểm những linh hồn tham lam chắc chắn sẽ nhìn thấy cơ hội đến gần. Sakura đủ thân với cô Tsunade để biết được rằng không phải ai cũng nghĩ rằng cô ấy là lựa chọn tốt nhất để dẫn dắt Làng Lá ra khỏi bóng tối mà nó vừa lâm vào – nhiều thế lực thèm khát sức mạnh đã xuất hiện trong vài tuần qua, và theo dấu các âm mưu đang diễn ra thật là đáng châm chọc.
Không may là, đồng hành với chuyện phải nỗ lực làm việc gần như mười hai tiếng một ngày không phải mối bận tâm duy nhất của Sakura. Mà còn cả việc Naruto và Sasuke đã biến mất. May là hai người đã nhắn nhủ là họ ổn cả, nhưng cũng chẳng thể làm dịu đi mọi lo lắng. Vì cô biết các ninja khác vẫn đuổi theo họ - đặc biệt là Sasuke, chính thức là một kẻ đào tẩu – Sakura hi vọng là hai người cứ mất tích, dù là chẳng biết họ sẽ buồn cỡ nào.
"Sakura." Tiếng thầy Iruka vang lên làm cô hơi giật mình. Thầy nhìn cô một cách mà cô nhớ rất rõ. "Thầy nghĩ là... Hôm nay tạm nghỉ đi."
Cô chớp mắt, không hoàn toàn để tâm. "Sao lại thế ạ?"
Thầy Iruka có vẻ gì đó gần như là đăm chiêu khi cử động, mọi cử động đòi hỏi nhiều sức lực hơn là mọi khi. "Bởi vì..." Thầy hơi nhăn mặt – có vẻ như cơ thể thầy không chịu được hành động đột ngột này. "... vì... rõ ràng là em... đâu có muốn ở đây." Người thầy đã kiệt sức loay hoay lựa lời, nhưng câu đó là cũng đủ hiểu rồi.
Cô hít thở sâu, rồi đỏ mặt. Cô tưởng là đã che giấu kỹ rồi đấy chứ... "Em..." Không, không nên nói dối thầy. "Em xin lỗi."
Thầy lắc đầu, dường như cố mỉm cười. "Không sao đâu." Thầy nghĩ một lúc, có lẽ là tập trung sức lực. "Em... có thể đi rồi. Thầy không cần... bảo mẫu nữa."
Cảm thấy cực kỳ tội lỗi, cô đứng lên. "Sáng mai em sẽ quay lại nhé thầy?" Đột nhiên cô vỗ lên vai thầy. "Thầy ngủ ngon nhé."
"Em cũng thế. Hi vọng là... em sẽ tìm được... thứ mình đang tìm kiếm." Cô đang định rời đi thì thầy nói tiếp. "Sakura... Naruto đâu? Cả Kakashi nữa?"
Cô cảm thấy mặt mình trắng bệch như phấn, cô nghĩ rằng nếu cô đang cầm gì trong tay thì đã đánh rơi mất rồi.
Cô biết trả lời thế nào, nói với thầy Iruka là hai người mà thầy nhớ đến...?
May là, cô đã thoát khỏi cuộc tra tấn khi hoàng hôn buông xuống, vì ngay lúc đó một tiếng nổ của một tòa nhà hình như đang được xây dựng lại nổ ra. Ngay sau đó là những tiếng la hét vang dội, cho thấy ít nhất một người bị thương.
Cô phải đi thôi.
Cô cố nặn ra một nụ cười yếu ớt, cảm thấy nhói lên khi đối mặt với câu hỏi – gần như là van nài – trong đôi mắt thầy. "Em phải đi đây. Mai gặp lại ạ." Nói rồi cô đóng cửa một cách mong mỏi đáng sợ.
Đôi khi, cô phát hiện ra mình đang hận bản thân, kẻ hèn nhát thì luôn chọn lối thoát. Mà lần này thì cô tự nhủ rằng, cô làm vậy là vì thầy Iruka.
---------------------------------------
Trong lúc đó, Sasuke phát hiện là hít thở không khí trong lành ngoài hang cũng chẳng giúp cậu xóa bỏ cơn đau đầu và buồn nôn dường như chỉ leo thang theo từng khoảnh khắc trôi qua. Gần như kể từ khi bắt đầu mang thai, mà cậu thà quên phắt nó đi còn hơn.
"Ôi trời, cậu xanh xao lắm đấy." Giọng Suigetsu và biểu hiện lo lắng mà rõ ràng là cậu đang cố che giấu, là thứ xuất hiện khá nhiều kể từ khi cậu phát hiện ra tình trạng của Sasuke. Không thể không thăm hỏi người chỉ cách đó vài bước kia. "Cậu ổn chứ?"
Sasuke liếc một cái sắc lẹm, bắt đầu trở nên trầm xuống khi mọi sự chú ý đột nhiên hướng về mình. "Ừ." Rồi cậu cảm thấy người kia đang nhìn chằm chằm vào bụng mình, lông mày bắt đầu giật giật cáu kỉnh. "Cậu làm ơn thôi nhìn đi được không. Vậy là đủ nhục rồi."
Âm thanh bẽn lẽn vang lên. "Xin lỗi. Chỉ là quá khó tin khi mà cậu..." Rõ ràng Suigetsu vẫn chẳng thể thốt ra từ cuối cùng.
Đó là khoảng thời gian họ bắt đầu nhận ra. Chắc chắn là họ đã bên nhau nhiều hơn kể từ khi Karin mất tích, nhưng chuyện này có chút khó khăn. Sasuke nhìn Suigetsu với ánh mắt sắc lẹm, yêu cầu. "Cứ nói ra đi được không?" Cậu nghiến răng. "Làm sao hả?"
Suigetsu nuốt nước bọt, cậu có vẻ cảnh giác khác thường. Một lúc lâu sau, cậu đưa cho Sasuke một tập tài liệu khá dày với vẻ miễn cưỡng rõ rệt. "Sau khi cậu nói với tôi về... chuyện này, tôi đã tra cứu trên máy tính cũ của Orochimaru – cậu biết đấy, để đảm bảo thôi." Cậu thở dài thườn thượt, mắt tối lại. "Tôi cũng không muốn đưa cậu cái này đâu."
Cảm thấy buồn nôn hơn nữa khi giật lấy tập tài liệu và mở nó ra, không chắc là mình có muốn biết bên trong là gì không. Những gì Sasuke thấy khiến cả thế giới ngừng quay và trái tim cậu đột ngột ngừng đập.
Hành chục báo cáo về thử nghiệm nam giới mang thai... Các báo cáo thẳng thừng, vô cảm về rất nhiều ca tử vong...
Mô tả kinh hoàng về quá trình và mức độ tồi tệ của mọi thứ - buồn nôn, đau đớn, chảy máu, sảy thai băng huyết, dị tật...
Thật chậm, chắc hơn nửa giờ sau, Sasuke ngước lên nhìn Suigetsu. Cậu cảm thấy chóng mặt, đầu gối như muốn khuỵu xuống. "Vậy là... Không một ai trong số những người mang thai...?" Không một ai hay một đứa trẻ nào sống sót.
Suigetsu lại nuốt nước bọt, biểu cảm khó hiểu. "Xin lỗi, Sasuke." Nếu vào lúc khác, có lẽ cậu đã ngạc nhiên khi nghe những lời nói đó từ Sasuke, nhưng vào lúc đó, cậu không nghĩ tới được.
Đột nhiên khu rừng quanh Sasuke lạnh lẽo và tối tăm hơn mọi khi...
Tất nhiên là họ không hề biết rằng cuộc nói chuyện của họ không hề riêng tư như họ nghĩ.
-
Khuôn mặt của Naruto chưa từng tái nhợt như lúc này khi mà anh tựa vào tường hang động cách lối ra chỉ vài bước chân, khá gần để đảm bảo nghe được không sót chữ nào. Anh đưa tay lên ngực dường như đang siết chặt lại, thậm chí không để ý đến sự nhức nhối xuất hiện trong mắt.
Vậy là, Sasuke... Lần mang thai này...
Không.
Mắt anh sáng lên ngọn lửa, giống như nhiều lần anh tập trung nghĩ về cậu.
Dù có xảy ra chuyện gì, anh sẽ không để Sasuke chết, không thể nghĩ đến khả năng đó.
Giờ thì, anh chắc chắn rằng Sasuke vẫn ổn và hài lòng về chuyện đó. Nhưng nếu tình huống đi xa đến vậy...
Anh nắm chặt nắm đấm.
Anh quan tâm đến cậu đến mức không thể để mất cậu lần nữa.
-
Không một ai để ý đến Zetsu, vừa biến mất khỏi bụi cây gần đó như một bóng ma.
---------------------------------------
Mắt Madara gần như không động khi Zetsu xuất hiện ở nơi ẩn náu. "Sao rồi?"
"Mọi chuyện đều diễn ra đúng như kế hoạch", Zetsu thông báo. "Cuối cùng Sasuke cũng tin vào lời ngài nói. Chỉ là vấn đề thời gian thôi."
"Tốt lắm", Madara rít lên như một con rắn ngửi thấy mùi con mồi không cần nghi ngờ. "Còn Naruto thì sao?"
"Tôi không thấy nó, nhưng tôi nghĩ là nó cách đó không xa. Tôi tin là hắn cũng sẽ sớm hành động như Sasuke thôi."
Đôi mắt Madara lóe lên vô cùng mãn nguyện.
Ồ, mọi thứ diễn ra còn thuận lợi hơn so với kế hoạch.
Không lâu nữa thì hai người đó sẽ rơi vào tay hắn cho hắn chơi đùa và sẽ có được mọi thứ.
---------------------------------------
Hai tuần sau
Thêm mười bốn ngày, Sakura ngày càng trầm ngâm. Tròn hai tuần mà vẫn không có dấu vết của Naruto và Sasuke. Cô cố tự nhủ là mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi – ít nhất thì họ không bị bắt – nhưng cô sẽ cảm thấy thoải mái hơn nếu họ ở chỗ mà cô có thể nhìn thấy.
"Sakura." Giọng Sai vang lên làm cô giật mình đến mức nhảy dựng lên một chút rồi mới quay lại. cậu bạn đến gần cô với biểu hiện bình thường. "Cậu làm gì ngoài này mà muộn thế?"
Cô thở dài có chút não nề, tập trung không nhìn về phía cô định đi. "Tớ... Tớ đi hái hoa đến thăm mộ thầy Kakashi." Cô khó khăn nuốt nước bọt, dù là thời gian trôi qua vẫn cảm thấy mắt cay xè. "Gần như mỗi ngày tớ đều đến đó, nhưng hôm nay... lúc sớm tớ không có thời gian, vậy nên..." Ngay sau đó cô dừng lại, nhận ra là thực chất chẳng có gì phải giải thích.
Cô hơi ngạc nhiên khi thay vì nói ra điều gì đó chỉ trích cô hay chỉ phớt lờ cô thì Sai lại gật đầu, vào lúc đó trong mắt cậu lóe lên gì đó mà cô không biết. "Cậu có muốn tớ đưa cậu về không?"
Cô thực sự đã chớp mắt, một phần trong cô tự hỏi tại sao lại thấy chuyện này vô lý sao đó – dù sao họ cũng là đồng đội mà. Cuối cùng, cô gật đầu. Rốt cuộc thì lâu lắm rồi họ mới gặp nhau mà. "Được chứ."
Họ bước đi trong im lặng mà khá thoải mái, quan sát ngôi làng đang dần khôi phục trên đôi chân chập chững. Ở đó, trong ánh sáng mờ ảo của buổi tối mịt mù, cảnh tượng mà cách đây không lâu khiến người ta đau lòng gần như trở nên tuyệt đẹp.
Sai phát ra âm thanh lạ mà cô chẳng thể nhận ra. "Đội trưởng Yamato sẽ không tin chuyện này khi đi làm nhiệm vụ về đâu."
Sakura chớp mắt khi nhớ về người đàn ông đó. Đội trưởng đã đi làm nhiệm vụ ba tháng trước. Thử nghĩ xem bao nhiêu chuyện đã xảy ra từ lúc đó...
"Ừ." Đôi mắt cô dịu đi. "Cậu biết đây... Có lẽ sau cùng thì rồi sẽ tốt đẹp cả thôi."
Sai có vẻ hơi kém nhiệt tình đi một chút, như thể cậu nhìn thấy gì đó nơi chân trời mà cô không thấy – hoặc có lẽ là cậu chỉ đang suy nghĩ quá thôi. "Hmm."
Cô mở miệng một lần nữa, nhưng lại đông cứng nơi cổ họng khi thấy gì đó ngay sát rìa rừng gần đó. Những bóng đen từ từ phủ xuống gần như đủ để che giấu đi, nhưng vẫn...
Cô câu mày khi nhìn thứ bất động nằm trên nền đất lạnh.
Một... con chim ưng?
Bỏ qua cái nhìn dò hỏi của Sai, cô tiến về phía con chim và nhẹ nhàng vuốt ve nó. Chắc hẳn nó chết chưa lâu – vẫn còn hơi ấm. Con vật thậm chí có thể trông rất bình yên nếu không có một tia sáng đột ngột chiếu vào máu trên cơ thể nó, chảy ra từ một vết thương gây ra bởi một loại dao nào đó.
Cô không hiểu tại sao lại có người làm chuyện này với một sinh vật ngây thơ vô hại như vậy. Hoặc là, cô không hiểu cho đến khi nhận thấy gì đó.
Một mẩu giấy bị lãng quên, gắn vào và cẩn thận che giấu trên con chim.
Cô biết đó chẳng phải chuyện của mình, nhưng một cảm giác khó chịu đã thúc đẩy cô, không suy nghĩ nhiều, cô thực sự kéo mẩu giấy ra mở ra. Tim cô hẫng vài nhịp khi thấy những gì bên trong.
'Đừng tin lời nói dối của hắn – hắn chỉ muốn thứ ở trong cậu thôi. Cứ trốn đi, vì cậu và đứa trẻ.
K'
Cô biết có thể chỉ là tình cờ thôi, rằng tin nhắn có khi chẳng có ý nghĩa gì, nhưng không hiểu sao, trái tim đập điên cuồng của cô như mách bảo gì đó rõ hơn. Có lẽ đây là giác quan thứ sáu.
"Sakura?" Sai nghe có phần hoảng hốt. "Làm sao vậy?"
Cô nuốt khan, cảm thấy gần như buồn nôn. "Chúng ta phải nhanh chóng tìm ra Naruto và Sasuke."
---------------------------------------
Naruto tính đại khái khoảng một giờ kể từ khi Sasuke chuyển dạ với những cơn đau dữ dội vì một thứ gì đó ngoài đau đớn, và suốt thời gian đó Naruto chẳng thể nhớ được mình phải thở, chỉ còn lại nỗi kinh hoàng.
Chúa ơi, có nhiều máu quá, đến nỗi anh chẳng thể nói có bao nhiêu máu. Và Sasuke, cậu ấy gần như không thể thở được bình thường.
Chết tiệt, anh ước gì họ không ở một mình!
"Sasuke, cố lên!" Sự tuyệt vọng trong giọng anh sẽ làm tan nát mọi linh hồn tuyệt vọng nhất, thậm chí không để ý đến những giọt nước mắt không thể che giấu. "Cậu phải rặn đi, được không? Cậu... Cậu phải rặn và phải thở, chết tiệt!"
Sasuke cố làm theo lời anh, nhưng thay vì đứa trẻ đi ra thì lại càng nhiều máu hơn, kèm theo tiếng rên thảm thiết. Đối với bất cứ ai trừ Naruto – đang sống sờ sờ mà phủ nhận sự ban phước (vô thần - không mê tín) – thì rõ ràng là cậu chẳng thể tiếp tục lâu hơn nữa.
Nỗi sợ hãi siết chặt như những quả bóng đầy gai nhọn khổng lồ bao quanh lồng ngực Naruto khi mắt Sasuke bắt đầu nhắm lại, chậm rãi nhưng không thể tránh khỏi. "Sasuke! Không!" Anh chỉ biết gào lên. "Sao cậu dám...!"
Nhưng chỉ cần nhìn cái vũng màu đen đó cũng đủ khiến anh chết lặng. "... Xin lỗi...", là thứ duy nhất Sasuke có thể nói ra, ánh mắt và giọng nói của cậu gần như xa xăm vô vọng.
Sau đó, Naruto chẳng thể làm gì khác ngoài nhìn và gọi đi gọi lại tên Sasuke, mắt của cậu vẫn nhắm nghiền. Trong vòng chưa đầy một phút, toàn bộ thân thể cậu đã hoàn toàn bất động – gần như có thể thấy sinh mệnh đã rời khỏi Sasuke.
Sau khoảng mười lăm phút đau đớn Naruto chỉ có thể ngồi đó trong vũng máu của người mình yêu thương nhất, chẳng thể hiệu chuyện gì đã xảy ra và cơn đau từ từ ngấm vào khiến cậu tê liệt hoàn toàn. Nhưng khi mọi thứ ập đến níu chặt anh thì anh cũng chỉ biết gục ngã. Chỉ có thứ gọi là tiếng hú đau đớn phát ra từ anh khi anh gục xuống người Sasuke, như thể cố gắng chở che cho cậu lần cuối cùng. Anh không thể cản lại cơn mưa nước mắt sau đó.
Cả thế giới quanh anh đang sụp đổ, và anh chắc chắn một phần trong anh đã chết. Anh thậm chí chưa từng tưởng tượng được nỗi đau như vậy – nó lớn quá sức chịu đựng.
Sau đó, đúng như anh nghĩ, anh chẳng thể chịu đựng nữa...
Naruto mở mắt thở dốc, gần như gào lên một cách nguy hiểm mà uất nghẹn trong cổ họng. Nước mắt tràn ra đau đớn, không ngừng mở to mắt mà phát ra âm thanh thảm thiết tận sâu trong cổ họng. " ... 'ke!"
-
Thật lâu sau và phải hít thở nhiều lần anh mới nhận thấy một bàn tay đang siết chặt vai mình và nghe được giọng nói gần như quát vào mặt anh. "Naruto, tỉnh lại đi! Chỉ là ác mộng thôi."
Thật chậm rãi, hơi thở của anh vẫn còn dồn dập bất thường, anh bắt đầu bình tĩnh lại và quay sang nhìn Sasuke. Cậu ấy... cậu ấy không chảy máu và la hết – hay chết. thay vì vậy, cậu ngồi đó ngay kế bên anh, nhìn anh bằng đôi mắt nghiêm nghị.
Anh lại hít thở sâu lần nữa, trong giây lát sự nhẹ nhõm phủ lên khiến anh tê liệt trong giây lát. "Cậu... Cậu..." Anh chẳng nói thêm gì nữa.
Tuy nhiên, Sasuke dường như hiểu được. "Cậu lại gặp ác mộng hả?"
Chẳng có gì ngạc nhiên với hai người, thật ra anh đã gặp phải những con ác mộng này hàng đêm trong suốt hai tuần qua, kể từ khi anh phát hiện ra kết cuộc của việc mang thai với Sasuke. Vào thời điểm như thể này, gần như chẳng thể không túm vai cậu mà gào lên rằng anh đã biết.
Thở dài, Sasuke xoa mặt mình bằng một tay – có vẻ như vẫn đang buồn ngủ - và siết chặt vai anh một chút. "Ngốc ạ, chỉ là một giấc mơ ngu ngốc thôi được không? Vậy nên cậu thôi nhìn tớ kiểu đó đi."
Anh cau mày khi thấy cậu rục rịch xuống giường. "Cậu đi đâu?"
Cậu có thể thề là đã đảo mắt. "Đi dạo, ngốc. Tớ cần không khí trong lành. Tớ sẽ quay lại ngay thôi. Ngủ tiếp đi."
Một phần rất lớn trong anh thực sự rất, rất muốn tin là Sasuke ổn. Vậy mà sao lại khó tới vậy?
-
Ngay khi rời khỏi phòng, Sasuke dùng cả hai tay xoa mặt và kiên quyết nhịn xuống tiếng rên rỉ.
Từ khi nào mà ánh sáng lờ mờ của hang động lại làm mắt cậu nhức vậy nhỉ? Còn cơn đau đầu khiến cậu phát điên nữa.
"Sasuke?" Giọng Suigetsu lộn xộn một cách kỳ quặc. Mắt ca xè khiến cậu chẳng thể nhìn rõ khuôn mặt cậu bạn. "Sao thế? Trông mặt cậu trắng hơn cả giấy nữa."
Cậu cố trả lời, cố nạt lại là cậu ổn cả và chẳng có gì phiền phức hết. Nhưng thay vì vậy, đầu gối cậu đã khuỵu xuống ngay sau đó.
-
Vào đúng thời điểm đó, Naruto cảm thấy có gì đó nhói lên, và đột nhiên cả người anh trở nên lạnh lẽo.
Có gì đó rất sai.
Anh vừa định rời khỏi phòng thì Suigetsu với gương mặt u ám bước vào mà không báo trước – ôm chặt một Sasuke mềm nhũn.
Naruto chưa từng cảm thấy loại cảm xúc này khi bật dậy khỏi giường, đi kèm là đôi mắt sắc bén, gần như hoảng sợ khi Suigetsu nhẹ hàng đặt Sasuke xuống giường. Anh lập tức thế chỗ cậu ta đến bên giường, lực chú ý dán chặt lên Sasuke đang nheo mắt và nhăn mặt, rõ ràng là cực kỳ đau đớn. "Chuyện gì đã xảy ra?!" Đôi mắt xanh điên cuồng.
Suigetsu trả lời trước khi anh nổi bão tiếp. "Tôi... Tôi cũng không biết." Ánh mắt cậu ta nói lên nhiều thứ hơn.
"Tớ không sao, chết tiệt ", Sasuke gầm gừ, nhưng khi thấy cậu không thể cố gắng ngồi dậy, cả hai người đều chẳng tin tưởng chút nào. "Vậy nên... thôi đi."
Vào lúc đó, Naruto chẳng thể kiềm chế nổi nữa. Mắt anh đau rát và cổ họng thắt chặt khi nước mắt trào ra. "Không, cậu không ổn chút nào!" Anh nuốt khan, đầu quay cuồng cả triệu dặm một giờ, giống như nhịp tim anh vậy. "Xem này, tớ... tớ biết mà. Vậy nên cậu thôi diễn trò ngốc nghếch như vậy đi."
Sasuke nhìn anh như thể hoài nghi trong giây lát, sau đó bật ra một âm thanh gần như là rên lên và thả mình xuống giường rồi đưa một tay lên mắt. Cậu lẩm bẩm gì đó khó hiểu.
Naruto nhận ra anh còn thấy lo lắng và lạnh lẽo hơn trước nữa. Mọi thứ trước mắt khiến cậu run lên vì sự đe dọa. "Nếu... nếu cậu mệt, cứ ngủ tiếp đi nhé?" Dù là anh sẽ thoải mái hơn nếu cậu tỉnh táo và hoàn toàn cảnh giác.
Anh không thể nói chắc tuyệt đối, nhưng anh khá chắc chắn là cậu đã thả lỏng đôi chút, gần như là nghe lời.
"Naruto." Suigetsu có vẻ nghiêm túc khác thường đến mức chỉ cần biểu cảm của cậu ta thôi cũng khiến anh cảnh giác. Cậu ta thận trọng nói nhỏ để Sasuke không nghe thấy. "Thế này thì... không ổn chút nào, được chứ?" Cứ như là cậu ta chẳng muốn nói vậy chút nào.
Anh khá chắc là chẳng muốn biết câu trả lời đâu, nhưng cũng không thể ngăn mình hỏi. "Chúng ta... có thể làm gì không?"
Cái lắc đầu của Suigetsu đánh tan mọi hy vọng nhỏ nhoi trong anh. "Nói thật là tôi còn chẳng có chút manh mối nào. Thậm chí còn chẳng biết chuyện gì không ổn đang diễn ra nữa."
Anh không nói gì, thậm chí chẳng biết nên nói gì. Anh gần như không nhận thấy Suigetsu từ từ rời khỏi phòng, miễn cưỡng nhưng đủ nhạy cảm để cho họ chút riêng tư.
Mọi sự chú ý của anh dán vào Sasuke đang ngủ với gương mặt tái nhợt, có chút cau mày thoáng qua ngay cả khi cậu ngủ. Anh gần như phát hoảng khi thấy cậu đột nhiên yếu đuối như vậy, mọi gánh nặng của chuyện này dồn lên người anh, dường như khiến anh chết ngạt.
Một tiếng sau anh quyết định cử động. Thật chậm, như thể sợ làm cậu đau, anh vươn tay ra vuốt ve gò má cậu. Nó ấm áp đến mức khiến anh không thể không tự hỏi có phải cậu ấy bị sốt không. " Sasuke..."
Cậu chẳng hề động đậy.
Vào thời điểm đó – khi anh dõi theo người con trai đang ngủ say, hít thở, và còn sống – anh nhận ra anh đã đợi chờ quá lâu rồi. Anh cần phải hành động trước khi đánh mất mọi thứ anh trân trọng nhất. Và anh biết đó là con đường duy nhất.
Anh hít sâu, hơi rùng mình.
Anh sẽ phải quay lại Làng Lá, dù có nguy hiểm và ngốc nghếch thế nào. Vì người duy nhất có thể giúp Sasuke là Sakura.
Anh nheo mắt một chút, cố làm dịu đi cơn bão bùng lên trong anh.
Anh nắm lấy bàn tay ấm áp của Sasuke, siết lấy nó một cách dịu dàng.
Dù có phải mạo hiểm gặp rắc rối và chịu phạt, dù có phải mạo hiểm mọi thứ. Anh sẽ không để mất gia đình mình trước khi anh có được một gia đình thực thụ.
Anh nuốt khan, cố chống lại ham muốn áp lên trán cậu. "Tớ... Tớ hi vọng là cậu hiểu. Chỉ là..." Nuốt nước bọt, cuối cùng anh cúi xuống đặt lên làn da ấm áp của cậu một nụ hôn nhẹ tựa lông hồng. "Tớ yêu cậu." Thật đau lòng khi không nhận được câu trả lời, đặc biệt là khi nói ra những lời đó thật khó khăn và đáng sợ biết bao, mắt anh đau rát. "Tớ sẽ quay lại sớm thôi. Vậy nên hãy đợi tớ nhé?"
Thì thầm như thể chia tay, anh bỏ tay cậu ra rồi bật dậy trên đôi chân vụng về nặng chịch, rồi quay người như thể đó là điều thật khó khăn biết bao.
-
Trong tâm trạng lúc này, tất nhiên là Naruto chẳng thể nhận thấy dấu hiệu rõ ràng là Sasuke đang giả vờ - thở gấp, mí mắt run rẩy...
Khi anh rời khỏi, Sasuke mở mắt, mang theo thứ quyết tâm chưa từng thấy.
Cú đá dữ dội bên trong mách bảo rằng nó biết cậu đang định làm gì.
Cậu chỉ không biết là liệu Naruto có tha thứ cho cậu lần này không.
---------------------------------------
Dường như hàng phút hàng giờ trôi qua khi Naruto chạy như một tên điên, mang theo nỗi tuyệt vọng cùng cực. Nước mắt làm anh mù quáng, nhưng anh chẳng thèm để ý – dù rằng anh gần như chẳng biết mình đang ở đâu, tim anh dường như mách bảo anh đường về nhà.
Anh chưa bao giờ muốn về nhà đến vậy.
Nhưng tất nhiên là anh cũng có giới hạn, và sức mạnh của đôi chân cũng chỉ có thể đưa anh đi xa đến đó thôi.
Anh chẳng biết Làng Lá còn cách đó bao xa khi tất cả sức lực đột nhiên biến mất, và anh ngã xuống đất mà thở hổn hển. Anh nỗ lực đứng dậy, một lần, hai lần, rồi ba lần, nhưng dù có cố đến đâu anh cũng chẳng còn tí sức lực nào nữa.
Phát ra một tiếng gầm thét và thịnh nộ - không thèm quan tâm có ai nghe thấy không – anh nhắm mắt và nện nắm đấm lên nền đất mạnh nhất có thể. "Khốn nạn!"
Anh không thể thất bại trong việc cứu Sasuke một lần nữa! Anh không thể...!
Ngay sau đó, suy nghĩ và sự chú ý của anh nhảy dựng khi đôi mắt ngập nước mở to khi nghe tiếng bước chân tới gần – của hai người. Anh khó nhọc nuốt nước bọt, cổ họng hoàn toàn khô khốc mất một lúc.
Chết tiệt...!
Quên đi sự bất lực của mình trước đó, anh nghiến răng vươn tay lấy vũ khí. Mắt anh lóe sáng, nước mắt vừa mới đong đầy khô đi trong khoảnh khắc.
Anh là một ninja cơ mà! Đây là việc anh có thể làm.
Khi hai người bí ẩn xuất hiện, anh sẵn sàng cho một trận chiến và chuẩn bị tấn công – rồi lại sững người không thể tin được khi nhận ra những gương mặt không thể quen thuộc hơn. "Các cậu!" anh chỉ có thể thốt ra vậy.
Sai và Sakura có vẻ như cũng chẳng kém phần ngạc nhiên. "Naruto?" Sai hỏi. "Cậu đang làm gì thế?"
Lồng ngực phập phồng bất thường khi các mảnh ghép đan xen. Mắt anh cay xè, nhưng anh vẫn chưa bị cảm xúc lấn át – chuyện này quá quan trọng. "Tớ... Tớ định quay về Làng Lá." Mắt anh chất đầy kinh hoàng, anh chắc chắn là vậy – nhìn về phía Sakura xanh xao bất thường. " Sakura-chan, Sasuke...! Cậu ấy...!" Dù có nỗ lực đến đâu anh cũng không thể nói hết.
Có vẻ như Sakura không nhận ra anh định nói gì. Khuôn mặt cô gần như dữ tợn một cách đáng báo động khi cô đặt tay lên vai cậu. "Tớ cần cậu tập trung, có được không?" Anh chắc chắn là cô đã nuốt nước bọt (Để lấy can đảm nói). "Cậu cần phải dẫn bọn tớ đến chỗ Sasuke, ngay bây giờ. Có chuyện quan trọng cậu ấy cần phải biết."
Anh hít thở gấp và nông, nếu có thể, đã cảm thấy tồi tệ và chóng mặt hơn trước đó nữa. "Có... có chuyện gì?"
---------------------------------------
Đôi chân Sasuke dường như nặng cả tấn khi cậu từ từ bước xuống cầu thang dốc và tối, nơi cậu đoán là nơi ẩn náu mới của Akatsuki. Vừa xuống cầu thang, cậu thấy một căn phòng chỉ có năm ngọn nến thắp sáng – và một bóng đen đang ngồi trên ghế.
"À, cuối cùng cũng đến!" Dễ dàng nhận ra giọng Madara trước cả khi hắn đứng dậy và tiến về phía cậu như một kẻ săn mồi đang tiếp cận con mồi. "Tao biết là mày sẽ đi theo cảm tính mà. Chỉ là tao không nghĩ lại lâu thế này."
Cậu nheo mắt dù biết là không thể thấy gì. Tao làm gì còn lựa chọn nào khác đâu? "Ngươi nói là có thể đảm bảo cho ta và..." Cậu không nói hết, không muốn nghĩ đến những rắc rối đó lúc này. "Vậy hãy cho ta thấy đi."
(Lúc này là Sasuke cần nhờ vả Madara nên sẽ đổi xưng hô)
-
Madara thấy thật khó để không tỏ ra hài lòng.
Vậy là Sasuke đã rơi vào tay hắn rồi, cùng với thứ hàng hóa giá trị bên trong nữa. Sẽ sớm thôi, Naruto sẽ theo sau và sớm toi thôi – nhưng Sasuke tất nhiên chẳng cần bận tâm đến những phiền phức đó lúc này. Madara sẽ có được cả Cửu Vĩ, và cả một ninja mạnh mẽ phi thường hơn cả bố mẹ và đi theo con đường mà hắn đã chọn.
"Tốt lắm", hắn ta gầm gừ. Rõ ràng là Sasuke tập trung suy nghĩ đến mức không nhận thấy bàn tay hắn phát sáng khi đặt lên vai cậu. "Đi theo ta nào, Sasuke-kun."
---------------------------------------
Ngay khi họ ập vào nơi ẩn náu của Sasuke, Naruto gần như không thở nổi vì chạy tới đây. Trái tim anh đập mạnh như thể sắp nổ tung.
Anh chỉ có thể hy vọng, cầu nguyện là không quá muộn.
Mắt Suigetsu lóe sáng khi nhận thấy họ, và tay cậu ta thò tới lấy vũ khí. "Này, chuyện quái gì đang xảy ra vậy?"
Dù là Naruto phải cố lắm mới nói ra được từng chữ một. "Sas... uke... Đâu...?"
Biểu hiện của Suigetsu còn rõ ràng hơn cả vạn lời nói. "Sasuke đã đi khỏi một giờ trước rồi. Cậu ấy nói là đi tìm Madara." Cậu ta hất cằm, mắt sa sầm. "Cậu ấy bảo bọn tôi phải đảm bảo tuyệt đối lần này cậu sẽ không đi theo."
---------------------------------------
← Chương trước: Chương 06: NHỮNG ĐIỀU QUAN TRỌNG←
→Chương sau: Chương 08: TRẬN CHIẾN CUỐI CÙNG→
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro