NT1H - CHƯƠNG 7
Chương 7
EDITOR: KEN LE
BETA: LINH LÊ
Sấm mùa xuân cuồn cuộn, sau đầu xuân không biết đã hạ mấy trận mưa, Ái Khanh mi tâm nhăn lại, thầm nghĩ mưa cả buổi sáng, bây giờ còn chưa dừng.
Thật ra, mưa có tạnh hay không, Ái Khanh cũng chỉ có thể ở trong ngự thư phòng nên không ảnh hưởng lớn đến việc phê duyệt tấu chương, nhưng tâm tình của hắn không biết vì sao lại vô cùng phiền muộn, ngay cả ánh mặt trời cũng không quan tâm.
Ái Khanh ngồi giữa ghế cao, cho dù ngự án có rộng lớn, có ngai vàng, có tượng trong bảo khố, cùng với bình phong lưu kim điêu long, cây tử đàn giá sách từ từ trang sức, sách này phòng vẫn có thể nghe thấy tiếng những hạt mưa đáp lên mái hiên vọng lại.
"Hoàng Thượng, nô tài mang điểm tâm ngự thư phòng làm cho ngài......" Tiểu Đức Tử thấy Ái Khanh nhăn mặt, liền tiến lên lấy lòng nói.
"Tùy ý đi." Không đợi Tiểu Đức Tử nói xong, Ái Khanh liền đáp, mở ra một quyển tấu chương, trên ngự án có tới hai chồng tấu chương rất cao, nhưng cơ bản là đã phê xong.
Thật ra cũng không phải vì Ái Khanh nhanh, mà đống tấu chương này đều là khi hắn nghỉ ngơi dưỡng bệnh tích lại, Cảnh Đình Thụy đã thay hắn phê xong, hiện tại hắn chỉ cần xem qua mà thôi.
Đa số là tấu chương thỉnh an long thể, ở dưới là chuyện tấu của các bộ, cùng với các tấu chương tạ ơn sau khi giảm thuế đầu xuân. Ái Khanh nghĩ đến Cảnh Đình Thụy vì giúp mình xử lý chính vụ, mới không thể canh giữ bên cạnh giường, tức giận trong lòng giảm đi hơn phân nửa.
"Trước kia giúp trẫm chịu phạt, bây giờ còn giúp trẫm xử lý tấu chương." Ái Khanh nhìn "Ngự bút châu phê", bút tích này chẳng những viết y chang mình, ngay cả ý tưởng cũng giống nhau.
Trợ giúp đắc lực như vậy, ngoại trừ Cảnh Đình Thụy, văn võ cả triều tìm không ra người thứ hai.
"Tâm tư của Thụy Thụy, thật sự làm cho người ta khó có thể suy đoán."Nếu là trước kia, Ái Khanh tuyệt đối sẽ không nghĩ như vậy, cũng không quản người bên ngoài đánh giá Cảnh Đình Thụy là một người ít lời lãnh khốc thế nào, trong lòng hắn, ngoại trừ phụ hoàng cùng phụ thân thì Thụy Thụy là người thương yêu mình nhất.
"Bởi vì bây giờ ta là hoàng đế, cho nên thái độ của Thụy Thụy mới trở nên cổ quái như vậy?" Ái Khanh cảm thấy thập phần đau đầu nghĩ: "Trước khi đăng cơ, hắn còn nói sẽ bên ta, bảo hộ ta, bây giờ lại xa cách ta, thật quá đáng!"
"Hoàng Thượng." Đang lúc Ái Khanh sầu mi khổ kiểm, Tiểu Đức Tử kêu lên.
"Cái gì!" Ái Khanh nâng má, tức giận nói: "Trẫm nói, ngươi muốn lên điểm tâm gì đều tùy ý."
"Không phải chuyện này." Tiểu Đức Tử nhỏ giọng bẩm báo: "Nô tài định đi trù phòng, thì mới vừa ra cửa, liền thấy Cảnh tướng quân đang chờ yết kiến, nên tiến vào thông truyền một tiếng."
"Cái gì? Sao hắn lại đến đây?" Bởi vì khi Ái Khanh phê tấu chương, không muốn có người quấy rầy, nên phân phó thái giám canh cửa, nếu vô truyền triệu hoặc có việc gấp, bằng không thì đuổi người đi.
Tưởng tượng đến Cảnh Đình Thụy đang bên ngoài, tim Ái Khanh lập tức đập thình thịch, không biết vì sao lại khẩn trương.
"Không lẽ, hắn muốn xin lỗi ta, vì hắn vô duyên vô cớ nổi giận với ta......" Ái khanh an ủi bản thân, ra vẻ trấn định.
"Cảnh tướng quân đưa tới tấu sự, trình lên tấu chương mới." Tiểu Đức Tử cười cười nói: "Người ở chỗ tấu sự cũng thật lớn, cũng dám nhờ Cảnh tướng quân đến chạy chân."
"Ngươi nói như vậy, hắn không phải cố ý tới gặp trẫm, mà là vì công vụ à." Ái Khanh khó nén thất vọng nói.
Tiểu Đức Tử trừng mắt nhìn hắn, trong lòng thẳng thán: "Nô tài nói trắng ra như vậy, vì sao Hoàng Thượng vẫn không hiểu, đây là Cảnh tướng quân mượn cớ đến thăm hoàng thượng."
"Bây giờ, trẫm không muốn thấy hắn!" Ái Khanh vỗ bàn, quyết định thật nhanh nói.
"Vậy nô tài cáo lui trước!" Tiểu Đức Tử còn phải đi trù phòng ăn điểm tâm, phàm là món gì hoàng đế ăn, hắn đều phải nếm thử trước.
"Khoan đã!" Ái Khanh nói.
"Có nô tài."
"Ngươi đi ra ngoài, nếu hắn còn ngoài đó, thì truyền hắn vào!" Ái Khanh mất tự nhiên cúi xuống nhìn tấu chương: "Dù sao trẫm cũng không bận......"
"Nô tài hiểu, nô tài đi." Tiểu Đức Tử cười, thật cao hứng lui ra ngoài.
"Vi thần thỉnh an Hoàng Thượng!" Cảnh Đình Thụy quả thật là mang theo tấu chương đi vào, Ái Khanh nhìn hắn một cái, biết rõ âm thanh hắn quỳ gối trên mặt đất, lại làm bộ như không có nghe thấy, trở mình vươn tay gọi người dâng sớ.
Cảnh Đình Thụy cũng không nói gì, vẫn còn quỳ, ước chừng nửa nén hương sau, Ái Khanh thở dài, buông tấu chương nói: "Ngươi đứng lên đi."
"Tạ ơn Hoàng Thượng." Cảnh Đình Thụy không nhanh không chậm nói, lúc đứng dậy, con ngươi đen tuyền nhìn về phía bàn, Ái Khanh lập tức cúi đầu lảng tránh, tuy rằng trong lòng oán giận: "Ta việc gì phải trốn hắn chứ?" Nhưng vẫn không dám nhìn thẳng vào mắt Cảnh Đình Thụy.
"À...... Trẫm còn nhiều tấu chương phải phê, ngươi có chuyện gì cần tấu sao?"Ái Khanh cảm thấy Cảnh Đình Thụy đang nhìn mình, nghĩ thầm: "Hắn chẳng lẽ không biết thần tử không thể nhìn chằm chằm hoàng đế như vậy sao?"
Nhưng, cũng không biết bắt đầu từ khi nào, Cảnh Đình Thụy quả thật đã không còn tuân theo mấy lễ tiết phiền phức kia nữa. Hiện tại truy cứu chuyện này cũng đã chậm.
"Vâng, là chuyện mở kênh đào phía Đông, vi thần đã cùng chư vị đại thần ở công bộ thương nghị, quyết định trước lũ định kì vào mùa hạ năm nay sẽ khởi công." Cảnh Đình Thụy nói chuyện ngữ khí trầm ổn, trật tự rõ ràng, Ái Khanh nghe được không khỏi ngẩng đầu lên nhìn hắn.
"Việc này lúc trước tấu chương cũng nhắc qua, mở Đại Vận Hà phía Đông, vừa có phương tiện để dùng tài nguyên đá trong núi rừng phía Đông, cả than đá, củi vận chuyển đến phía Nam, lại lợi cho khi chiến tranh có thể vận chuyển lương thực ra biên phòng, là chuyện vô cùng tốt. Nhưng nó liên quan đến bộ binh, công bộ, hộ bộ, còn có các quan huyện ven kênh đào, trình tự làm việc rườm rà, thật không nghĩ tới các ngươi nhanh như vậy đã có quyết nghị."
Ái Khanh vui vẻ nói, khoát tay, tiểu thái giám hầu hạ một bên bước đến trước mặt Cảnh Đình Thụy, nhận lấy tấu chương trong tay hắn, trình lên Hoàng Thượng.
Ái Khanh mở ra, xem một lần, không khỏi gật đầu khen: "Việc này liên quan đến củng cố biên phòng, cùng với trao đổi buôn bán phía Đông Nam, không nên chậm trễ, ngươi làm cực kỳ thỏa đáng."
"Tạ ơn Hoàng Thượng." Cảnh Đình Thụy ôm quyền.
"Ối!"Mặt Ái Khanh lại nóng lên, thầm nghĩ: "Ta như thế nào lại khen hắn?" Dù vậy chuyện nào ra chuyện đó, Cảnh Đình Thụy làm việc quả thật vừa nhanh vừa tốt, không muốn khen cũng không được.
Hắn tưởng rằng, chuyện khai thác Đại Vận Hà, ít nhất phải thương nghị đến một năm rưỡi, các đại thần ở bộ thượng thư mới có thể xác định.
"Vi thần còn có một chuyện muốn tấu."
"Nói."Ái Khanh không nhìn thấy tấu chương trong tay Cảnh Đình Thụy, nôn nóng nghĩ: "Lúc này chắc đến trẫm đi."
"Các ngươi trước tiên lui ra."Ái Khanh phất tay, làm cho nội giám, cung nữ trong điện đều lui ra bên ngoài.
"Này..."Cảnh Đình Thụy bỗng nhiên ngừng lại một chút, sau đó nói: "Bắc Đẩu ngự y đi cùng thái thượng hoàng, thái hậu ra khỏi cung, viện sử thái y viện vẫn trống, vi thần muốn điều nhiệm quân y Lữ Thừa Ân vào cung để bổ khuyết. Còn có, thần muốn tăng tuần tra phòng thủ ở Minh Đức môn, Duyên Hưng môn, Duyên Bình môn, cho ba người Triệu Đình Dịch, Tôn Khải, Chu Mộc dẫn đầu, mong Hoàng Thượng ân chuẩn......"
Người Cảnh Đình Thụy nói, Ái Khanh toàn bộ không biết, cũng không để ý, viện sử thái y viện cũng tốt, người thủ cửa thành là ai cũng không quan trọng, cái hắn muốn, chính là nghe xem Cảnh Đình Thụy còn có gì muốn nói không.
Cảnh Đình Thụy tỏ vẻ, ngoài mấy việc đó ra thì không còn, tay Ái Khanh đặt trên bàn, liền nắm lại thành nắm đấm.
"...... Tạ ơn Hoàng Thượng, vi thần cáo lui." Được hoàng đế cho phép, Cảnh Đình Thụy hành lễ, liền đứng dậy rờiđi.
"Khoan đã!" Ái Khanh gọi hắn lại, vẻ mặt nghiêm túc đứng lên.
"Dạ?" Cảnh Đình Thụy dừng bước.
"Ngươi tới đây, trừ bỏ những chuyện này, cũng không có gì muốn nói với trẫm sao?" Trong lòng Ái Khanh cực kì ủy khuất, mũi ê ẩm, mình đã cho hắn bậc thang, Cảnh Đình Thụy thế nhưng vẫn không để ý đến hắn.
"Chuyện khác?"
"Chuyện đêm đó, ngươi tính toán làm sao bây giờ?" Ái Khanh nhăn mày, trực tiếp nói rõ: "Đúng vậy, là trẫm hạ dược ngươi, nhưng người bị hại đêm đó, rõ ràng là trẫm mà, ngươi chẳng lẽ còn muốn chọc giận trẫm......?"
"Là Hoàng Thượng ngài phụ lòng vi thần trước." Không nghĩ tới, Cảnh Đình Thụy ra vẻ lãnh đạm ngắt lời nói.
"Trẫm sao có thể?"Ái Khanh vốn định nói chuyện đàng hoàng với Cảnh Đình Thụy, lúc này, lửa giận lại dấy lên, cảm giác bị người hiểu lầm quả nhiên rất khó chịu.
"Là Hoàng Thượng ngài đã quên chuyện cùng vi thần ước định." Cảnh Đình Thụy cũng nhăn mày, quả quyết nói: "Vi thần không không sai."
"Ngươi......"Ái Khanh tức giận đến sắc mặt đều trắng, cắn răng nói: "Được! Vậy ngươi nói, trẫm rốt cuộc đáp ứng ngươi cái gì?"
"......" Cảnh Đình Thụy thoáng nhíu mi, trầm mặc không nói.
"Nói mau! Đây là thánh chỉ!"Ái Khanh buồn bực dùng sức vỗ bàn: "Ngươi là muốn kháng chỉ phải không?"
"Thứ vi thần khó lòng tuân lệnh." Cảnh Đình Thụy ôm quyền nói, bộ dáng một mực ngoan cố cứng đầu.
"Ngươi thực sự không muốn nói? Được!" Ái Khanh chỉ ngoài điện vẫn đang mưa, nổi giận nói: "Đi ra ngoài quỳ! Đến khi ngươi chịu nói mới thôi!"
Cảnh Đình Thụy quy củ khom mình hành lễ, liền không nói một lời lui ra ngoài.
Hắn bước ra trước cửa đại điện màu son, vừa lúc gặp Tiểu Đức Tử bưng một đĩa mật nước cống tảo Tây Vực đi vào, Tiểu Đức Tử vốn định cùng Cảnh tướng quân nói chuyện, lại nghe bên trong "choang!" một tiếng, trà văng lênh láng trên mặt đất, sợ tới mức hắn vội chạy vào.
Cảnh Đình Thụy nhìn bên trong, hơi thở dài một hơi, đi đến phía trước trống trải, trên quảng trường, mặt hướng vào ngự thư phòng, quỳ xuống.
Hắn quỳ xuống, thật đúng là làm mọi người kinh sợ, phải biết rằng, Hoàng Thượng bình thường luôn tin tưởng Cảnh tướng quân mù quáng hơn bất cứ ai!
Tuy nói Cảnh Đình Thụy quả thật là văn võ song toàn thiên hạ hiếm thấy, chính là đại đa số người, nhất là quan văn đều cho rằng, hắn được sủng ái cực độ, chính là vì hiểu tư tâm hoàng đế.
Cũng không lạ gì, Cảnh Đình Thụy lớn lên cùng hoàng đế, tầng quan hệ này, quả thực còn muốn thân hơn thân huynh đệ, mà hoàng thượng là người nặng tình cảm, khó trách sẽ trọng dụng Cảnh Đình Thụy.
Hoàng Thượng chính miệng xử phạt Cảnh Đình Thụy, cũng giống như mặt trời mọc từ hướng Tây, làm cho người ta khó cóthể tin. Cho nên, không đến nửa canh giờ, tin tức yên lặng lan truyền, cả hoàng cung đều nổ tung.
"Chẳng lẽ xảy ra chuyện lớn gì?"Quan viên cả triều nhất thời lo sợ nghi hoặc bất an. Các đại thần thậm chí cảm thấy "chuyện lớn này" không chừng cùng mình có quan hệ, có người còn nghĩ là do tấu chương của mình......
++++++++++
Mưa xuân rơi trên mái ngói thái y viện, giống như được một tầng mây che chắn, rất râm mát.
"Nghe nói Hoàng Thượng ở ngự thư phòng xử phạt Cảnh tướng quân, không tốt là có lẽ sẽ bị chém đầu."
Học đồ tuổi còn nhỏ ở thái y viện, từ bên ngoài vào, trên người còn ướt nước mưa, lại không kiềm chế được mà thông báo chuyện tình đầy kinh sợ.
"Cái gì?"
Lão ngự y vẫn lải nhải "Chuyện trong cung, các ngươi không nên quản", lúc này cũng trợn tròn mắt, chòm râu run lên hỏi: "Việc này là thật sao?"
"Thiên chân vạn xác! Cảnh tướng quân quỳ trước cửa ngự thư phòng đã hai canh giờ, cả người đều ướt đẫm! Có người đi khuyên, Hoàng Thượng nói, ai cũng không được thay hắn cầu tình!" Tiểu học đồ lập tức diễn tả, sinh động như thật nói xong, khi hắn đi ngang qua chính điện, nghe được bọn thái giám đang nghị luận.
"Nghe nói, ngay cả Giả đại nhân cũng đi cầu kiến Hoàng Thượng, muốn hỏi Cảnh tướng quân rốt cuộc đã phạm vào tội gì? Nhưng Hoàng Thượng nói vài câu, đã đuổi Giả đại nhân đi ra. Nghe nói sắc mặt Hoàng Thượng rất khó coi, cho nên nói, tánh mạng Cảnh tướng quân lúc này khó mà bảo toàn."
"Cảnh tướng quân mười tuổi đã vào cung, được thái thượng hoàng yêu thích, từ trước đến nay luôn được nuông chiều." Một bên, một vị thái y khoảng bốn mươi tuổi,đang cầm sách thuốc nghiên cứu cảm thán nói: "Hay đắc tội với người mà không tự biết. Lúc này là Hoàng Thượng, còn không nếm mùi đau khổ."
"Cũng không hẳn? Nhưng mà, nói lại thì, tiểu nhân thật ra rất bội phục Cảnh tướng quân,..." tiểu học đồ nói năng hùng hồn đầy lý lẽ: "...Còn hơn quan ỷ vào quyền uy, tùy ý sai sử, làm khó dễ chúng ta, thái độ của Cảnh tướng quân chính trực hơn nhiều."
"Đúng thế, nhìn thấy hắn sẽ khiếnngươi sợ, cũng không dám hầu hạ." Thái y đồng ý gậtđầu.
"Các ngươi tán gẫu đủ chưa?"Lão thái y vẫn nhíu mi, trầm mặc lên tiếng: "Chuyện hôm nay còn chưa có làm xong đâu."
"Dạ! Đi liền!" Tiểu học đồ vừa đi, bên ngoài có người đến.
Một người mặc quan y, lại thập phần lạ mặt với ngự y, cùng với hai thái giám nội vụ, mặc lục bào, quan chức không thấp.
"Vị đại nhân này là......?" Lão ngự y nhanh chóng đứng dậy đón chào.
"Vị này chính là viện sử thái y viện mới nhậm chức, gọi là Lữ Thừa Ân."thái giám nói nội vụ nói: "Ta chỉ đưa ngươi tới đây sống tốt."
"Công công đi thong thả."
Lão ngự y cùng chư vị ngự y nhất tề khom người tiễn thái giám, vị Lữ Thừa Ân kia cũng không câu nệ, mỉm cười gật gật đầu với nhóm người trong phòng, hướng lão ngự y hành đại lễ, liền buông hòm thuốc tùy thân mang theo, lật xem《 dược bộ》.
Dược hay dùng cùng cấm kỵ, đều được ghi chép trên đầu.
"Lữ Thừa Ân... Chẳng lẽ là quân y kia?" Lão thái y trong lòng suy tư: "Nghe nói dưới trướng Cảnh tướng quân, có rất nhiều quân y tài ba, dùng phần lớn là bí phương tổ truyền. Tuy là dược y, nhưng tuổi còn rất trẻ, bằng Cảnh tướng quân khoảng hai mươi lăm tuổi, còn mở Hồi Xuân đường, là hiệu thuốc lâu đời ở hoàng thành."
"Sao vậy? Trên mặt vãn sinh có gì sao?" Lữ Thừa Ân chớp chớp cặp mắt không lớn không nhỏ kia, ngữ khí ôn hòa hỏi.
"À, không, ngươi xin cứ tự nhiên, có gì không hiểu, cứ việc hỏi lão phu." Lão ngự y lập tức bày ra bộ mặt quan trường, mặt mang tươi cười, khách khách khí khí, trong lòng lại có chút đề phòng.
"Vâng..."Lữ Thừa Ân rất hưởng thụ, ngồi trên ghế bành, bắt đầu chuyên tâm nghiên cứu khởi dược bộ.
"Hẳn là hắn." Lão ngự y nghĩ thầm: "Quả nhiên Cảnh tướng quân xếp thân tín của mình vào thái y viện, thực là không nghĩ tới, hắn có thể để quân y nổi danh vào đây để trợ giúp."
Thái y viện nói cho cùng nghe ra là hầu hạ hoàng đế, nhưng thực tế, nhân thân ngoài cung không ổn, cũng phái bọn họ ngoài chẩn đoán, làm tốt thì được thưởng, không tốt thì bị phạt.
Nhóm thân vương, nhóm đại quan, bệnh cũ trên người tái phát, thì nói thái y sơ sẩy, lấy thái y ra trút giận, bản thân mình lại không uống thuốc đúng hạn!
Nghĩ đến đây, lão thái y liền nhịn không được thở dài, cũng may, hắn cũng sắp cáo lão hồi hương, không cần ở trong này nữa.
Mà quan trọng là, trong đầu hắn còn có bí mật lớn, chính là trước đây Hoàng Thượng bị nhiềm phong hàn, thật sự là có chút kỳ hoặc.
Bởi vì thấy thế nào, trên người hắn cũng có một mảnh dấu vết xanh tím, đều là do khi thân mật mà ra.
Phong hàn rốt cuộc là vì sao mắc phải, tựa hồ không cần nghĩ cũng biết đáp án.
Nhưng Cảnh tướng quân nói, Hoàng Thượng thực sự bị phong hàn, hắn phải nói như vậy, bằng không, Cảnh tướng quân có mấy cái đầu cũng trảm không hết tội.
"Nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện, lão phu chỉ cần im miệng, bình an vượt qua mấy tháng cuối cùng là được." Lão thái y nghĩ đến đây, rất cao hứng nhìn Lữ Thừa Ân, chiếu cố long thể, chuyện về sau, xem như đã có người tiếp nhận.
Về phần Cảnh tướng quân bị hoàng đế phạt quỳ, cũng không phải là chuyện hắn có thể hỏi đến. Lão thái y nghĩ, lấy lại bình tĩnh, chuyên chú vào chuyện đang làm.
+++++++++
Chạng vạng, tiếng mưa ngoài điện càng lúc càng lớn, tiếng gió lớn thổi mưa rơi xuống mái nhà như tiếng cưỡi ngựa, quét qua song linh, phát ra tiếng "ầm ầm".
Ái Khanh ngồi trên ngai vàng, sắc mặt ủ dột, Tiểu Đức Tử tay cầm phất trần im lặng canh giữ bên cạnh, ngẫu nhiên, sẽ ngẩng đầu liếc mắt nhìn hai bên.
"Tiểu Đức Tử."
"Có nô tài."
"Canh giờ nào rồi?"
"Ách......" Tiểu Đức Tử nói: "Hồi bẩm Hoàng Thượng, đã gần đến giờ Dậu, ngài nên bãi giá Trường Xuân cung? Một lát nữa, nô tài sẽ truyền bữa tối cho ngài."
Ngọ thiện của Hoàng Thượng không dùng là thế nào, điểm tâm cũng còn nguyên, Tiểu Đức Tử thật sự rất lo lắng cho long thể của thánh thượng, dù sao lúc này mới khỏi bệnh mà.
"Trẫm không đói, hắn có nói gì không?"Ái Khanh nhíu mày hỏi.
"Hoàng Thượng, nô tài đã phân phó bên ngoài, chỉ cần Cảnh tướng quân mở miệng, liền lập tức đi vào thông báo, chính là người xem..."Đã đến giờ ngọ, thị vệ không vào thông báo.
Tiểu Đức Tử còn chưa nói xong mà sắc mặt Hoàng Thượng càng tối sầm lại.
"Đáng giận! Hắn là muốn đối đầu với trẫm đúng không!" Ái Khanh cắn răng nói, trong lòng đã không thoải mái đến cực điểm.
Nếu tức giận thì cũng thôi, bên ngoài từ mưa nhỏ đến mưa lớn, tiếng gió gào thét, trong lòng Ái Khanh càng lo lắng hơn.
Cho dù người bằng sắt, gây sức ép như vậy cũng sẽ bệnh đi!
"Ngươi đi ra ngoài hỏi một chút."Ái Khanh nói: "Chỉ cần hắn nói ra, cho dù là một lời, trẫm liền lập tức đặc xá cho hắn."
"Tuân chỉ." Tiểu Đức Tử nhanh chóng đi ra.
Mây đen che lấp mặt trời, mưa to giàn giụa, Tiểu Đức Tử dùng sức hai tay nắm lấy cán dù, mưa gió cũng rất nhanh quét qua làm ướt y bào trên người.
Cảnh Đình Thụy quỳ gối ở đó, giống như lư hương bằng đồng trước cửa điện mặc cho mưa gió, lại không chút dao động. Dưới chân hắn là đá xanh gợn sóng như nước, cả người hắn giống như đang ngâm mình trong nước.
"......?" Nhận thấy được có người đến, Cảnh Đình Thụy nâng lên mi mắt, mưa lạnh như băng tạt vào, lập tức che mất tầm mắt hắn, hơi hơi nheo lại một lúc, hắn mới nhìn rõ người tới làTiểu Đức Tử.
"Tướng quân, nô tài tới truyền chỉ dụ." Tiểu Đức Tử rống lên, mới có thể đem âm thanh xuyên qua màn mưa dày đặc, truyền đạt ý chỉ cho Cảnh Đình Thụy.
Nhưng Tiểu Đức Tử còn chưa nói xong, Cảnh Đình Thụy đã lắc đầu, ý bảo hắn không cần nói tiếp.
"Cảnh tướng quân! Làm người không nên cứng đầu như vậy, nên thức thời!" Tiểu Đức Tử khuyên mãi, mất không ít lời lẽ, nhưng Cảnh tướng quân chỉ bất động, hắn căn bản là ăn quả cân, quyết tâm cùng Hoàng Thượng đấu khí.
Tiểu Đức Tử thấy vậy, cũng không trở về phục mệnh. Nghĩ Hoàng Thượng phái hắn ra, chính là để thuyết phục Cảnh tướng quân đừng kháng chỉ nữa.
"Ai! Này có gì tốt chứ?" Tiểu Đức Tử khó khăn nhìn về phía ngự thư phòng, không nghĩ tới thấy Hoàng Thượng đứng trước đại điện, nhón chân nhìn qua bên này!
Hơn nữa, hắn tựa hồ thấy được Cảnh tướng quân lắc đầu cự tuyệt, cho nên tức giận đến suất tay áo, xoay người trở về trong điện.
"Tướng quân, ngài lại tự tìm khổ." Tiểu Đức Tử nhịn không được giận dữ nói với Cảnh Đình Thụy: "Ngài chẳng những hại chính mình, cũng làm khổ luôn Hoàng Thượng đó!"
Cảnh Đình Thụy vẫn như cũ không nói gì, cây dù giấy trong tay Tiểu Đức Tử nhanh chóng bị mưa làm ướt, hắn chỉ có thể dậm chân một cái, trở về ngự thư phòng.
Một lát sau, chỉ dụ đến, Hoàng Thượng bãi giá quay về Trường Xuân cung, toàn bộ thị vệ, cung nữ trong viện đều đi, chỉ còn lại một mình Cảnh tướng quân ở lại quỳ.
Sau khi cả đoàn người đều đi cùng hoàng thượng, trời cũng tối, không thể thấy năm ngón tay, Cảnh Đình Thụy bị bao phủ trong mưa đêm, vô thanh vô tức.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro