Chương 11: Thuyền hoa du ngoạn
Editor: Kem Đá
Beta: Kún Huyền
Lại là một ngày nắng ấm áp, Tiêu Quân Mặc ở trong sứ quán đang lúc rảnh
rỗi, dứt khoát mang theo Tô Lan Thanh, cùng đi ra ngoài dạo chơi, hai người
dừng bước khi đi ngang qua Liễu hồ.
Từ hôm đó sau khi lỡ nhìn thấy hắn tắm, Tô Lan Thanh liền vô tình hay cố
ý tránh hắn, Tiêu Quân Mặc thấy vậy chỉ có thể lắc đầu cười, nếu là có thể dùng
sắc dụ khiến Lan Thanh hồi tâm chuyển ý, hắn ngược lại không ngại mỗi ngày
cởi cho y nhìn.
Đáng tiếc Lan Thanh không chỉ có tính khí quật cường, còn có da mặt mỏng,
nếu hắn làm như vậy, hắn chỉ biết y càng cảm thấy hắn không thật lòng mà thôi.
Đi qua bờ hồ, một trận gió lạnh thổi tới, Tiêu Quân Mặc hồi tưởng lại ngày ấy
tại hồ Minh Tâm thả hà đăng, không biết bay tới nơi nào, hôm đó kiên quyết
nhét ngọc bội vào tay Lan Thanh, cũng không biết hắn có giữ lấy hay không
nữa.
Đang suy nghĩ, bên tai truyền tới giọng nói của Phù Kim Quốc Thái tử Triệu
Diệp, Tiêu Quân Mặc giương mắt nhìn, chỉ thấy Triệu Diệp cười hướng bọn họ
đi tới, như thế nào ở chỗ này gặp thật là đúng dịp.
"Tiêu Thái tử cũng đi du ngoạn sao?" Triệu Diệp đi tới trước mặt hai người, ánh
mắt quét qua Tiêu Quân Mặc sau lưng Tô Lan Thanh, khóe miệng nở nụ cười,
"Một khi đã như vậy hữu duyên, không bằng để cho ta vì hai vị dẫn đường, Liễu
hồ này cũng là một đại đặc sắc của Phù Kim chúng ta đấy."
Tiêu Quân Mặc nhướng mày, ai biết thật là vô tình gặp gỡ hay là vì cái gì ?
Nhưng hắn vẫn hơi vuốt cằm, trả lời: "Nếu Triệu Thái tử đã nhiệt tình như thế
thì đương nhiên, thịnh tình này không thể chối từ, mà từ chối lại có vẻ vô lễ, ta
đây liền cung kính không bằng tuân mệnh."
Triệu Diệp vừa đi một bên vừa chỉ vào phía hồ có một chiếc thuyền hoa lớn
cách đó không xa rồi đối với người sau lưng nói: "Tiêu Thái tử nhìn xem , đó là
thuyền hoa nổi tiếng lớn nhất trên Liễu hồ, ăn uống vui đùa đều có, không bằng
chúng ta ào xem một chút ?."
Đi vào trong thuyền hoa, trong mắt Tiêu Quân Mặc lộ ra vẻ kinh ngạc, thuyền
hoa tổng cộng chia làm ba tầng, tầng thứ nhất là nơi xem biểu diễn, tầng thứ hai
lại là nơi ăn cơm uống rượu, tầng thứ ba dành cho việc nghỉ ngơi ngủ lại. Mấy
người vừa đi vào tiểu nhị liền chào đón, hắn vừa thấy là Triệu Diệp đến, rất có
ánh mắt mà mời bọn họ đến một ghế lô đơn độc, an tĩnh sẽ không bị người xung
quanh ồn ào đến, góc nhìn cũng rất tốt, có thể nhìn thấy tầng một biểu diễn, đem
toàn bộ đài cao thu hết vào mắt.
Triệu Diệp mời mọi người cùng ngồi xuống, tự mình rót rượu cho Tiêu Quân
Mặc, chỉ chốc lát sau, vài vũ cơ đi tới tầng một trên đài cao, đàn sáo phụ họa
phiên phiên khởi vũ, dáng người mềm mại, vũ điệu duyên dáng, làm cho mọi
người dưới đài nhìn như mê như say, nhưng trong ghế lô Tiêu Quân Mặc không
có tâm tư gì thưởng thức, cúi đầu từ từ thưởng thức chung trà trong tay.
Triệu Diệp cũng nâng chung trà lên khẽ nhấp một cái, ánh mắt luôn rơi trên
người Tiêu Quân Mặc cùng Tô Lan Thanh, hôm nay hắn cũng không phải là vô
tình gặp gỡ bọn họ, mà là nghe nói hai người ra phủ hướng Liễu hồ du ngoạn
nên cố ý ở ven hồ chờ, hắn đặt chung trà trong tay xuống, làm bộ như lơ đãng
nói: "Trà này lá đến từ Tây Vực, không biết Tiêu Thái tử có thói quen uống hay
không, nhưng mà hàng năm chỉ có thể mang về số lượng cực ít, đúng là đáng
tiếc."
Tiêu Quân Mặc như thế nào mà không nghe ra trong lời hắn có thâm ý, chẳng
qua là cười không nói, không đáp lại lời của hắn. Mà bên người hắn, Tô Lan
Thanh một mực yên lặng không nói, an tĩnh nhìn Tiêu Quân Mặc cùng Phù Kim
Thái tử Triệu Diệp ngươi tới ta đi, nhìn Tiêu Quân Mặc với bộ dạng khí định
thần nhàn, hắn bỗng nhiên xuất thần.
Tiêu Quân Mặc là nhân trung long phượng, là quân chủ tương lai của Bắc Địch,
người như vậy vốn không phải thuộc về hắn đúng không ? Tô Lan Thanh phát
giác, từ khi sống lại tới nay, hắn quả thực cảm nhận được thay đổi của Tiêu
Quân Mặc, nhưng là trong lòng luôn cảm thấy không thực tế, không ổn định, sợ
một ngày, hắn lại thay đổi, đến lúc đó mình nên đi nơi nào ?.
Tô Lan Thanh nghĩ đến xuất thần, đột nhiên phía sau bức rèm lay động, một cô
gái ôm đàn đi tới, hướng mọi người sau khi hành lễ sau đó ngồi xuống.
"Đây là cầm cô nương nổi danh nhất thuyền hoa chúng ta, người vừa đẹp mà tài
đánh đàn cũng rất hay". Tiểu nhị sau một phen giới thiệu nhỏ giọng lui xuống.
Tiêu Quân Mặc cùng Tô Lan Thanh hai mắt nhìn nhau một cái, Tô Lan Thanh
liền dời ánh mắt, không yên lòng nghe.
Một khúc kết thúc, Tiêu Quân Mặc vỗ tay phụ họa, trên thực tế hắn cho rằng tuy
gọi là cầm cô nương nổi tiếng thế nhưng còn không bằng Lan Thanh đàn tốt.
Thế nhân đều biết Tô Lan Thanh văn võ song toàn, thật ra thì hắn đàn cũng rất
khá, nhất là thổi tiêu, như lửa thuần xanh, đáng tiếc là chính mình đã đưa Ngọc
Tiêu, không biết còn có cơ hội được nghe hắn thổi hay không.
Trò chuyện một chút, liền đến thời gian dùng cơm trưa, Triệu Diệp vỗ tay một
cái, để cho tiểu nhị bưng rượu và thức ăn đi vào, cuối cùng lại cười nói: "Tô
tướng quân cũng ngồi ăn một chút đi, đầu bếp trên thuyền hoa làm thức ăn, mùi
vị thật không tệ." Vừa nói thì tiểu nhị đi vào.
"Đây là hồng tự gà ti dưa chuột, cá đuôi phượng sí, hồng mai châu hương, phật
thủ kim cuốn. . ." Tiểu nhị kiên nhẫn giới thiệu món ăn, có không ít món đều là
món đặc sắc ở xứ Phù Kim này, ở Bắc Địch muốn ăn cũng không được.
Tiêu Quân Mặc cúi đầu cầm đũa, ánh mắt liếc sang Tô Lan Thanh, luôn cảm
thấy hắn có tâm sự, cũng không phải là dáng vẻ rất vui vẻ, đồ ăn dùng đặc biệt
ít, Tiêu Quân Mặc sợ hắn đói bụng, liền nghĩ đợi lát nữa phải mang chút bánh
ngọt về cho hắn.
Thật vất vả ăn xong, Tiêu Quân Mặc tạm biệt Triệu Diệp, cùng Tô Lan Thanh
trên đường trở về sứ quán, nhìn thấy y mang bộ dạng muốn nói lại thôi, hắn
trong lòng buồn cười, nói: "Lan Thanh muốn hỏi gì liền hỏi đi."
Tô Lan Thanh ngẩng đầu, mặt lộ vẻ xoắn xuýt, do dự sau nhẹ giọng mở miệng:
"Điện hạ, Phù Kim Thái tử luôn là bộ dáng nhiệt tình, như vậy trong nhiệt tình
chỉ sợ có trá, điện hạ hãy cẩn thận hơn."
Lan Thanh đây là đang lo lắng cho hắn sao ? Tiêu Quân Mặc nghe vậy vui
mừng, bật thốt lên: "Lan Thanh, ngươi lo lắng cho ta sao ?." Nếu thật sự là như
thế, thật không uổng công hắn phí tâm cùng Triệu Diệp cố gắng ứng đối chu
toàn.
"Không phải, ta chẳng qua là. . ." Tô Lan Thanh giật giật khóe miệng, nhưng là
gì cũng không nói ra được, dứt khoát cúi đầu yên lặng, hắn lo lắng chính là,
Phù Kim nhiệt tình như vậy, mời bọn họ đến, lại để cho Thái tử mời bọn họ đi
thăm hoàng cung, đi thuyền hoa to rồi đối đãi ăn uống, chỉ sợ muốn nói chuyện
hòa đàm là giả, thực ra muốn mượn cớ làm chuyện khác, nếu thật sự là như thế,
thì Tiêu Quân Mặc không phải đang ở trong nguy hiểm sao ?.
Tiêu Quân Mặc trong lòng vui vẻ, Lan Thanh có thể vì hắn lo nghĩ, chứng minh
trong lòng y vẫn là có hắn, hắn chỉ cần không ngừng cố gắng, ngày sau nhất
định có thể làm y hồi tâm chuyển ý.
"Thật ra thì những lời ngươi nói ta đều hiểu, Phù Kim quốc đánh chủ ý là muốn
hòa đàm, không phải là muốn cùng chúng ta đạt thành hợp tác. Ngươi biết
không, Phù Kim thông thương vô cùng đồng nhất, nhưng là hàng hóa của bọn
họ vô luận là vận chuyển đường bộ hay đường biển, cũng phải đi qua lãnh thổ
Bắc Địch ta, nhưng nếu bọn họ không có chiếu chỉ của phụ hoàng chấp thuận,
sẽ không dám tùy tiện vào biên giới nước ta, nếu là đi đường vòng, thì rất mất
thời gian và phí sức." Sau khi mừng rỡ, Tiêu Quân Mặc tỉ mỉ giải thích.
Tô Lan Thanh nghe xong bừng tỉnh hiểu ra: "Như vậy nói cách khác, Phù Kim
muốn hợp tác, kỳ thật là muốn con đường thông thương của bọn họ được thuận
lợi, không phải đi vòng từ bên ngoài, mà là trực tiếp xuyên qua lãnh thổ Bắc
Địch, liền có thể tiết kiệm thì giờ và tiết kiệm sức lực, đúng hay không?"
"Lan Thanh quả nhiên thông minh, giải thích một chút liền thông." Tiêu Quân
Mặc mắt tràn đầy ý cười , tiếp tục nói: "Để cho hắn mang hàng hóa Phù Kim, đi
qua Bắc Địch cũng không có gì xấu, còn có thể kéo theo nước ta thông thương,
xúc tiến đối ngoại mua bán, nhưng là nếu là Phù Kim tâm hoài bất quỹ, muốn
đem đồ không nên mang ẩn núp ở trong hàng hóa chở vào Bắc Địch, như vậy
liền nguy hiểm. Rất có thể sẽ xảy ra rủi ro, phải bẩm báo phụ hoàng, tỉ mỉ cân
nhắc mới được."
Tô Lan Thanh nhất thời hiểu rõ dụng ý của Phù Kim liền thở dài thật sâu, Phù
Kim thật là một tay tính toán tốt, khó trách nhiệt tình mời bọn họ tới như vậy,
còn để cho Thái tử của nước mình đích thân tới đón khách đi cùng. May mắn là,
Tiêu Quân Mặc đối với ý tưởng của bọn họ trong lòng đều biết rất rõ, như vậy
thì sẽ không lo bị bọn họ che đậy và tính kế thêm nữa.
"Lan Thanh, ngươi có thể vì ta mà suy nghĩ, ta thật cao hứng, yên tâm đi, hết
thảy ta trong lòng ta hiểu rõ." Đến trước cửa sứ quán, Tiêu Quân Mặc dừng
bước chân, nghiêng đầu vỗ bả vai gầy gò của Tô Lan Thanh, ngay sau đó mở
cửa bước vào.
Tô Lan Thanh rủ mắt, không được tự nhiên nghiêng đầu không dám nhìn hắn,
ánh mắt tránh né, y mới không phải lo lắng cho hắn, y đang lo nghĩ cho Bắc
Địch.
Vào trong phòng, Tiêu Quân Mặc lấy tới giấy và bút mực, tự mình mài mực,
viết một phong thư giao cho một ảnh vệ, để cho ảnh vệ mau trở về nước trình
cho Thái Hòa đế, thông thương không phải chuyện nhỏ, phải trưng cầu ý kiến
của phụ hoàng mới chắc chắn và quyết định được.
Tô Lan Thanh đứng ở ngoài cửa, nhìn thấy Tiêu Quân Mặc khom người viết thư
bộ dáng nghiêm túc, ánh nắng xuyên qua lớp giấy mỏng khung cửa sổ chiếu vào
trong phòng rọi ánh sáng lên trên người Tiêu Quân Mặc, từ góc độ nhìn của y,
trên người Tiêu Quân Mặc bao phủ môt tầng bạch quang, làm y không rời mắt
đi được.
"Làm sao vậy, bị tư thế oai hùng của ta mê hoặc rồi ?" Tiêu Quân Mặc viết
xong thư, thấy Tô Lan Thanh nhìn mình chằm chằm, tựa hồ là đang ngẩn người,
hắn cười đi tới, hàm ý cười trong ánh mắt càng thêm rõ ràng.
Tô Lan Thanh chợt phục hồi tinh thần lại, cúi đầu xuống, sắc mặt đỏ ửng, bên
tai truyền tới tiếng cười của Tiêu Quân Mặc , y bĩu môi quay đầu nhìn hắn một
cái, cất bước đuổi theo.
Nhưng Tô Lan Thanh không phát giác, giây phút y nhìn Tiêu Quân Mặc đang
nghiêm túc viết thư, một khắc kia nội tâm đã lâu không xuất hiện biến hóa của
y,có cảm giác hơi. . . rung động.
Ban đêm, Tiêu Quân Mặc liền trở về phòng nghỉ ngơi sớm, Tô Lan Thanh nằm
trên giường hồi lâu, một tia buồn ngủ cũng không có, không thể làm gì khác
hơn là đứng dậy đi ra bên ngoài, phi thân lên nóc nhà.
Một bóng đen đi theo dừng lại cách đó không xa, sau đó đi tới hướng hắn đang
ở, chính là ảnh vệ đứng đầu Lạc Thiên, bởi vì vài năm trước có chút chuyện sâu
xa nên hắn vẫn nhớ rõ người này không nói nhiều, nhưng là một nam tử võ công
cao cường.
"Tướng quân, vì sao ngồi một mình ?" Lạc Thiên đi tới bên người Tô Lan
Thanh, cách đó một khoảng rồi ngồi xuống.
"Không ngủ được thôi." Tô Lan Thanh than thở, chẳng biết tại sao cảm thấy
đêm nay rất dài hắn ở trên giường lăn qua lăn lại cũng không buồn ngủ, không
thể làm gì khác hơn là đi ra nơi này ngồi một chút. Trước kia ở biên ải, không
ngủ được hắn cứ như vậy ngồi ở trên nóc nhà, nhìn lên bầu trời đêm lẳng lặng
ngẩn người.
Lạc Thiên quay đầu liếc nhìn gò má Tô Lan Thanh, đang muốn mở miệng, bỗng
nhiên một bóng người phi lên trước mặt hai người, không nói lời nào liền kéo
bên người Tô Lan Thanh muốn y đứng lên, người này chính là Tiêu Quân Mặc.
Người đúng ra lúc này nên ở bên trong phòng ngủ.
"Lan Thanh, không còn sớm nữa, đi về nghỉ thôi." Tiêu Quân Mặc nửa giấc tỉnh
lại, phát giác bên ngoài không có khí tức của Tô Lan Thanh, ngay cả quần áo
cũng không đoái hoài, không thiết mặc chỉnh tề liền vội vã chạy đến đây, nhìn
thấy một tên ảnh vệ cùng Tô Lan Thanh ngồi chung một chỗ, nhất thời khóe
mắt giật một cái, phi thân lên nóc nhà, hắn nhất định phải đem người mang đi.
Bất đắc dĩ bị hắn kéo trở lại trong nhà, Tô Lan Thanh hất tay của hắn ra, không
nói một tiếng, lập tức trở lại trên giường nghiêng người nằm xuống, để lại cái ót
ở mép giường cho Tiêu Quân Mặc nhìn.
Tiêu Quân Mặc bật cười, trở về phòng.
Bị ném một mình ở trên nóc nhà Lạc Thiên mang vẻ mặt không giải thích được,
không thể hiểu được ý của Tiêu Quân Mặc, sững sốt hồi lâu một mình mới từ
nóc nhà phi xuống , chốc lát thân hình ẩn ở trong bóng tối.
Cùng lúc đó, trong hoàng cung Thanh Tiêu Quốc, hoàng đế chờ người đang mật
đàm, ngày hôm nay Bắc Địch Thái tử đã đến Phù Kim, hai nước đó nếu thành
công hợp tác, thì việc này đối với Thanh Tiêu mà nói chính là một bất lợi lớn,
hắn cố ý đêm khuya triệu tập mọi người thương lượng kế hoạch.
Hiện giờ chỉ còn cách nghĩ ra kế sách, khiến cho Bắc Địch cùng Phù Kim hợp
tác không thành, không chỉ có vậy còn phải nghĩ cách khiến cho hai nước xích
mích thành thù, để cho Bắc Địch xuất binh tấn công Phù Kim, kể từ đó, Thanh
Tiêu hắn sẽ thừa dịp xâm nhập, chính là " Trai cò đánh nhau ngư ông đắc lợi".
Nắm chặt hai tay thành nắm đấm, ánh mắt của Thanh Tiêu hoàng đế dõi
theo hướng xa xa mà ẩn chứa âm hàn.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro