CHƯƠNG 0026: CON ĐƯỜNG SAO RỰC RỠ CỦA ẢNH ĐẾ PHÁ SẢN 26

CHƯƠNG 0026: CON ĐƯỜNG SAO RỰC RỠ CỦA ẢNH ĐẾ PHÁ SẢN 26

EDITOR: ROSALINE

BETA: ROSALINE


Quả nhiên, Tô Minh Triết dựa vào tài đánh đàn cao siêu, nháy mắt giết một đám cún con đáng yêu đến nôn sữa trước đó.

Nhìn từng tiểu thịt tươi một bởi vì không có được chọn mà nghẹn ngào khóc lóc, sợ khóc làm trang điểm còn muốn ngửa đầu khóc, chân mày Tư Căng cau chặt hơn.

Oán giận với Tiểu Yêu: "Ngươi nói xem giới giải trí này bây giờ đã xảy ra chuyện gì chứ? Làm sao tìm đàn ông man một chút thì khó như thế?

Tiểu Yêu: [...]

[Đúng nga, có thể là bởi vì đám nữ sinh nhỏ đều thích em trai mềm mại dễ thương đi?]

Tư Căng phản bác: "Vậy cũng có người thích tổng giám đốc bá đạo a."

Một người một thống không có trò chuyện vài câu, người ở buổi thử vai, cũng chỉ còn lại có Tư Căng và Tô Minh Triết.

Tô Minh Triết tự nhiên không có sắc mặt tốt gì với Tư Căng.

Tuy rằng Bạch Tư Trầm rơi đài, thế nhưng, người để cho hắn mất mặt là Bạch Tư Căng.

Mắt nhìn Tư Căng muốn vào văn phòng, Tô Minh Triết hắn lập tức ở trước mặt Lạc Lâm Uyên nhắc nhở:

"Đạo diễn Lạc, người cuối cùng kia tôi thấy cũng không cần phải thử vai đi? Cậu ta trước đây là đối thủ của tôi, tôi biết, cậu ta căn bản cũng không biết đánh piano. Đạo diễn Lạc luôn luôn khôn khéo, tự nhiên sẽ không tìm một người không biết đánh piano đi diễn nhạc công piano."

Lạc Lâm Uyên còn chưa phản bác, Tư Căng trước hết mở miệng:

"Người nào nói ta không biết đánh piano."

Tô Minh Triết xoay người, trước mắt khinh thường:

"Ồ, Bạch thiếu, không đúng, bây giờ phải gọi tổng giám đốc Bạch. Lời đừng nói quá vẹn toàn rồi, piano loại vật này, cũng không phải là học cấp tốc."

Tiểu Yêu gấp gáp giơ chân: [Đại nhân, trong tài liệu có ghi nguyên chủ thật sự một chút piano căn bản cũng không có a, ngài...]

"Ta có thể lâm thời học."

Tư Căng trả lời xong, liền ngồi đến trước dương cầm trong văn phòng Lạc Lâm Uyên.

Vẻ mặt Lạc Lâm Uyên khẽ biến, nhìn về phía Tư Căng vẻ đầy hứng thú.

Bên trong tài liệu y điều tra đích xác không có biểu thị Tư Căng biết đánh piano.

Người điên nhỏ này lại muốn làm cái gì?

Thật đúng là để cho người ta chờ mong.

Tư Căng đưa tay, ấn lên phím đàn đầu tiên của piano, hướng về phía bên phải, một đường quẹt đến phím đàn cuối cùng.

Âm nhạc du dương rơi vào lỗ tai, Tư Căng nghiêm túc nhớ kỹ mỗi một gam của phím đàn.

Để cho nốt nhạc tự động ở trong não tốc độ cao xoay tròn thành hình bản nhạc.

Lúc nhìn thấy cậu trượt phím đàn, Tô Minh Triết thì cười ra tiếng:

"Thì cái này? Còn đánh đàn? Tùy tiện ba gảy hai nhấn thì gọi đánh piano? Bạch Tư Căng..."

"Tô tiên sinh." Lạc Lâm Uyên cắt đứt lời hắn, vẻ mặt không vui:

"Lúc người khác biểu diễn không được nói leo, đây là tôn trọng tối thiểu với người biểu diễn. Điểm này còn cần tôi nhắc nhở câu sao?"

Nói bóng gió, chính là "cậu thật ầm ĩ, cậu làm phiền tôi xem trẻ con nhà tôi biểu diễn, mời cậu lập tức cút ra ngoài!"

Bị nhắc nhở như thế, Tô Minh Triết khẩn trương rõ ràng.

Hắn còn chờ nịnh bợ Lạc Lâm Uyên đấy, cũng không thể đắc tội y.

Vì vậy vội vàng cúi đầu nói xin lỗi: "Vâng, đạo diễn Lạc."

Hắn vừa dứt lời, tiếng đàn du dương liền từ dưới ngón tay trắng nõn thon dài của Tư Căng sinh ra.

Ban đầu chỉ là khúc nhạc đơn giản, mười giây sau, cắt thành điệp âm tốc độ nhanh hơn, cao cấp hơn.

Tư Căng tốc độ tay cực nhanh, lại qua mười giây, đã bắt đầu tự mình soạn.

Hơn nữa, khúc nhạc từ đơn giản đến phức tạp, từ sơ cấp vào cao cấp, trong lúc đó hứng lấy không có chút vấn đề nào, thậm chí có chút hiềm nghi khoe khoang kỹ năng.

Ngay cả Lạc Lâm Uyên ở Anh quốc chuyên ngành qua âm nhạc cũng không nhịn được vỗ tay tán dương.

Thực lực như vậy, tuyệt đối là Tô Minh Triết piano cấp mười bé nhỏ kia không so được.

Một bản nhạc đàn, ở chỗ cao trào nhất bỗng nhiên kết thúc.

Mọi nơi không tiếng động, lại là dư âm còn văng vẳng bên tai, để cho người ta hồi vị vô cùng.

Lạc Lâm Uyên lập tức vỗ bàn đứng lên: "Tốt! Đây là nhạc công piano tôi nghĩ muốn!"

Căng Căng của y, bất luận từ trên khí chất hay là trình độ nghệ thuật, đều hết sức phù hợp!

Người y ưng ý, quả nhiên là ưu tú nhất.

Tư Căng quay đầu lại, làm động tác tay "Bye bye" Với Tô Minh Triết:

"Chị dâu hai, anh cũng nhìn thấy kết quả rồi, đi thong thả không tiễn."

Cơ hội nổi tiếng lớn như thế, Tô Minh Triết đương nhiên không muốn buông tha.

Hắn cố gắng đi lôi kéo Lạc Lâm Uyên, sử dụng đủ mọi cách lấy lòng.

===---0o0o0o0---===

---0o0o0o0---

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro