CHƯƠNG 0111: SAU KHI MẶC ĐỒ NỮ, TA THÀNH NGƯỜI ĐƯỢC HÀNG VẠN NGƯỜI YÊU THÍCH 18

CHƯƠNG 0111: SAU KHI MẶC ĐỒ NỮ, TA THÀNH NGƯỜI ĐƯỢC HÀNG VẠN NGƯỜI YÊU THÍCH 18

EDITOR: ROSALINE

BETA: ROSALINE


Động tác của Thích Lâm Uyên lần thứ hai dừng lại, đỏ mặt giống như con cua mới vừa ra nồi.

Nếu là lại thêm chút hiệu quả hóa học, ước chừng có thể trực tiếp phun ra hơi nóng.

Hai tay y không tự chủ buộc chặt.

Trong lúc vô ý đó, đúng là nắm áo sơmi ra nếp nhăn rồi.

Cùng lúc, thầm chọt chọt cắn chặt hàm răng.

Vừa không dám gật đầu, cũng nói không nên lời bất kỳ lời từ chối nào.

Tư Căng bất mãn nói:

"Thành chủ, áo sơmi tôi mới mua bị anh nắm đến nhiều nếp nhăn, còn làm sao mặc a?"

Thích Lâm Uyên lúc này mới ý thức được sự thất thố của mình, vội vã buông tay.

Áo sơmi bay bay rơi xuống đất, vô tội dính vào bụi nhỏ vụn.

"Ai nha, hoàn toàn không có mặc rồi."

Tư Căng "Chậc chậc" thở dài, nhìn qua cực kỳ tiếc hận.

Thích Lâm Uyên: "..."

Y ngượng ngùng đến cực điểm, không chỉ là bởi vì đối mặt một người đàn ông. Càng là bởi vì, đối mặt một người mình thích.

"Cái kia... Cái kia... Tôi..."

"Anh?" Nhìn dáng vẻ ngu ngốc câu cũng nói không xong của anh, Tư Căng nhịn không được cười khẽ lên tiếng:

"Thành chủ a, không biết anh có nghe qua một câu hay không?"

Thích Lâm Uyên nghiêm túc nhìn cậu.

Thiếu niên đứng lên, từng bước một đi tới bên cạnh y.

Câu lấy cổ y, tựa vào bên môi y khẽ nói:

"Tình không rõ từ đâu, sớm đã thành nặng sâu."

...

Bọn họ ngủ lại ở Tiên Lạc cung.

Cả đêm âm nhạc không ngừng.

Che đậy một ít tiếng động thành chủ Thích không nguyện ý làm người biết.

Sáng sớm hôm sau, Tiểu Yêu thuần thục vì Tư Căng che đậy xong cảm giác đau, lập tức căng thẳng thúc giục:

[đại nhân đại nhân, chúng ta phải đi mau, hệ thống gợi ý, sắp xếp nội dung vở kịch kế tiếp có thay đổi.]

[người Tiên Lạc cung muốn đi Đào Hoa viên tìm ngài tới chỗ này biểu diễn, thế nhưng, Thanh Miên Liễu sẽ giả mạo ngài đi!]

[thiên thần ngục giam bên kia ở nội dung vở kịch vị diện mở một bug, năm ngày sau, hễ là đứng ở trên sân khấu Tiên Lạc cung biểu diễn, đều có thể nổi tiếng khắp Thượng Hải, trở thành vạn nhân mê.]

"Biết rồi."

Tư Căng không thèm để ý của trả lời một câu, ôn nhu đẩy Thích Lâm Uyên hưng phấn một đêm không ngủ bên cạnh ra.

Xuống giường, ăn mặc chỉnh tề.

Ở trong tình yêu vô hạn quyến luyến của Thích Lâm Uyên, ném ví tiền của y cho y.

Không để ý của nói:

"Hôm qua anh biểu hiện không tệ, đây là phần thưởng của anh."

"Quy củ cũ, chúng ta có duyên gặp lại sau."

Nói xong, thì cũng không quay đầu lại ra phòng.

Nhìn tiền trong tay, sắc mặt hồng nhuận của Thích Lâm Uyên trong nháy mắt hiện lên trắng rồi.

Y không để ý tới kiểm tra giấy tờ chứng nhận trong ví tiền, cuống quýt khoác áo khoác lên ngăn cản:

"Căng Căng, em không cần cho tôi tiền, chúng ta không phải là loại quan hệ đó. Tôi sai rồi, tôi hôm qua không nên rống em, cũng không nên ở sau khi khẳng định tâm ý của em, không nhường em, còn bắt nạt em như vậy. Tôi thích em, tôi thật sự rất thích em, em đừng đi!"

Thế nhưng, tỏ tình chân thành, chỉ đổi lấy đóng cửa phòng vô tình.

Thích Lâm Uyên quần áo còn không có mặc, không tốt trực tiếp ra ngoài.

Vì vậy vội vã trở về thành thạo mặc áo sơ mi và quần tây vào tốt rồi.

Giống như điên rồi đi ra ngoài.

Thế nhưng, lúc đi ra cửa chính Tiên Lạc cung, thiếu niên kia chỉ chừa cho y một xe kéo, bóng lưng biến mất ở góc đường.

Thích Lâm Uyên không cam lòng, không thể làm gì khác hơn là tiếp tục đuổi theo.

Y chịu qua huấn luyện nghiêm khắc, tốc độ chạy nhanh, so với xe kéo muốn mau hơn rất nhiều.

Chỉ chốc lát sau, thì lại xuất hiện ở phía sau thiếu niên.

Tiểu Yêu cực kỳ có ý thức nguy cơ:

[hỏng bét rồi hỏng bét rồi, đại nhân, người đàn ông ngài tra qua y... Y đuổi theo á!!!]

Khóe môi Tư Căng môi hơi hơi cong lên:

"Ta biết, ta cố ý để cho y đuổi theo. Trong chốc lát ta còn cần thành chủ Thích làm chỗ dựa đấy, làm sao có thể thì vứt người đi như thế chứ?"

Một câu mới vừa đáp xong, Thích Lâm Uyên liền vượt qua phu xe kéo Tư Căng mướn, thẳng tắp đứng ở trước mặt thiếu niên rồi.

===---0o0o0o0---===

*Tình không rõ từ đâu, sớm đã thành nặng sâu

Raw: 情不知所起, 一往而深

QT: Tình bất tri sở khởi, nhất vãng nhi thâm

Việt: Tình không rõ từ đâu, sớm đã thành nặng sâu

Nghĩa: Câu này chỉ một người vô thức rơi vào tình yêu, đến khi nhận ra thì đã vô cùng sâu đậm, càng ngày càng yêu

Từ: "Đình mẫu đơn": (âm Hán Việt: Mẫu Đơn đình) một vở hát cổ của Trung Quốc, tác giả là Thang Hiển Tổ (đời Minh), kể về chuyện tình ma-người giữa một thư sinh và một tiểu thư bạc mệnh mất sớm, gửi hồn trong bức chân dung. "Tình không rõ từ đâu, sớm đã thành nặng sâu" được lấy từ lời đề tựa của vở kịch này.

---0o0o0o0---

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro