CHƯƠNG 0166: CHÓ CON TA NHẶT ĐÚNG LÀ BỆNH KIỀU HAI MẶT 28

CHƯƠNG 0166: CHÓ CON TA NHẶT ĐÚNG LÀ BỆNH KIỀU HAI MẶT 28

EDITOR: ROSALINE

BETA: ROSALINE


Động tác của Sở Tức An trong nháy mắt dừng lại.

Lần đầu tiên trong đời cách dao gần như thế, bị dọa sợ đến hô hấp đều ngừng rồi.

Bệnh của Sở Lâm Uyên lúc nào tốt nhiều rồi như thế, ngay cả nắm đấm còn không sợ rồi?!

Vừa muốn suy nghĩ phản kháng, thì nghe phía sau cửa phòng bệnh mở ra.

Tựa như có tiếng bước chân tới gần.

Cơ hồ là cùng lúc, Sở Lâm Uyên bỏ dao trái cây xuống, một bộ dáng vẻ yếu đuối tựa vào trên giường bệnh, khóe mắt trong nháy mắt tràn ra nước mắt lưng tròng:

"Căng Căng, cứu em."

Sở Tức An:???

Đây là tình huống gì?!

Thằng nhóc này mới vừa nãy còn một bộ dáng dấp hung ác "anh muốn giết tôi, thì chết trước so với tôi" sao?

Hiện tại làm sao bỗng nhiên ngoan giống như con thỏ trắng nhỏ?!

Thế nhưng, hiện thực đã không cho phép hắn nghĩ nhiều.

Tư Căng vài bước đi tới phía sau hắn, một tay túm lấy cổ áo sau của Sở Tức An, hất tay thì ném hắn tới trên mặt đất.

Bộ xương gãy, phát ra âm thanh giòn "rắc rắc", đau đến Sở Tức An một trận cắn răng cắn lợi.

Tư Căng không chút khách khí, khẽ nâng chân đạp lên cánh tay Sở Tức An, ngay lập tức nghiền nát toàn bộ khung xương trong đó.

Sở Tức An đau đến gần như không khống chế được, mở miệng tiếng la hét.

Thế nhưng, trước một khắc thanh âm bật thốt lên, miệng thì bị Tư Căng dùng thần lực gắt gao che lại.

Đau khổ ngập đầu mất đi phát tiết ra khỏi miệng, Sở Tức An cả khuôn mặt dữ tợn vặn vẹo người cùng một chỗ, nước mắt mãnh liệt xuống, như muốn ngất.

Lúc này, Tư Căng mới lười biếng nâng chân, bình tĩnh nói:

"Chân và hông còn không có phế, cho anh ba giây đồng hồ tức khắc biến mất. Nếu như không làm được, tôi để cho anh cảm nhận một chút, cái gì gọi biến mất chân chính."

"Hu hu hu hu..."

Sở Tức An cực sợ.

Hắn không nghĩ đến bên cạnh Sở Lâm Uyên còn có cao thủ như vậy.

Đáng sợ, thật là đáng sợ!

So với những người thúc giục trả nợ đó còn đáng sợ hơn!

Hắn không dám cứng rắn va chạm với Tư Căng, không thể làm gì khác hơn là chật vật đứng lên, lộn nhào chạy ra khỏi phòng bệnh.

Cửa phòng "Ầm" một tiếng đụng phải, Sở Lâm Uyên tức khắc hai bước về phía trước, ôm chặt Tư Căng:

"Căng Căng, anh rốt cuộc đã tới, em rất sợ hãi."

Tuy rằng nói như thế, nhưng trong giọng nói không có chút ý sợ hãi nào, tay còn ở thắt lưng Tư Căng chiếm tiện nghi.

Tư Căng nhìn thấu tâm tư của y, không nỡ vạch trần, chỉ là một tay đẩy người ra, bình tĩnh hỏi:

"Vậy anh đi tìm bác sĩ, sẽ khai cho em hai viên thuốc an thần?"

Sở Lâm Uyên:...

Anh trai y thật sự là không hiểu tình cảm, còn có thể để cho người ta làm nũng thật tốt hay không?

Nhìn thấy chỗ này, Tư Căng cười khẽ lên tiếng, đưa tay sờ sờ đầu Sở Lâm Uyên, ở bên giường bệnh ngồi xuống, vừa mở cà mèn ra, vừa hỏi:

"Kia là người nhà em?"

"Ừm." Sở Lâm Uyên tựa vào trên vai Tư Căng, hưởng thụ an nhàn khó có được:

"Hắn biết em sợ hãi ba em, trước đây lúc nào cũng học dáng vẻ của ba em, đánh em, muốn này muốn nọ với em. Sau đó, bọn em phân nhà rồi, mấy anh em khác đều từ không có liên hệ. Chỉ có y, rước lấy khoản nợ đánh cuộc, mỗi ngày gọi điện thoại hỏi em đòi tiền, hiện tại còn đuổi tới chỗ này."

"Em mới vừa nãy hình như không sợ hắn rồi." Tư Căng nhìn nhìn dao trái cây bị Sở Lâm Uyên ném ở trên bàn, có ẩn ý.

"Đó là bởi vì có anh a." Sở Lâm Uyên nói:

"Có anh ở, bệnh mấy năm nay của em đích xác tốt rất nhiều rồi, ban nãy bác sĩ còn nói, xác suất nhân cách phân liệt của em càng ngày càng nhỏ. Cảm ơn anh, Căng Căng, anh dạy cho em rất nhiều thứ."

Dạy cho em nhiệt tình như thế nào, sinh hoạt như thế nào.

Dạy cho em, nhân gian khó khăn và hạnh phúc đều là bằng nhau.

Em sợ là tích góp từng tí một may mắn mấy đời, mới gặp được anh.

"Sh..." Tuy rằng y nói là sự thật, thế nhưng Tư Căng chịu không nổi bầu không khí buồn nôn này, dứt khoát gắp một đũa đồ ăn đưa đến bên môi Sở Lâm Uyên, dùng tới ngăn chặn lời phía sau của y.

Nhưng sâu mọt lúc nào cũng khó lòng phòng bị.

Sáng sớm hôm sau, Tư Căng thì nhận được điện thoại của Liễu Hi Tường.

Bên kia, Liễu Hi Tường vô cùng lo lắng báo cáo:

"Tổng giám đốc Tư, không tốt, Sở Tức An phá rối, công ty gặp chuyện không may rồi!"

===---0o0o0o0---===

---0o0o0o0---

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro