CHƯƠNG 0168: CHÓ CON TA NHẶT ĐÚNG LÀ BỆNH KIỀU HAI MẶT 30

CHƯƠNG 0168: CHÓ CON TA NHẶT ĐÚNG LÀ BỆNH KIỀU HAI MẶT 30

EDITOR: ROSALINE

BETA: ROSALINE


Tiểu Yêu trước tiên hô to với Tư Căng ở trong thức:

[đại nhân đại nhân! Là hồ ly! Là Lạc hồ...]

"Ừm, ta biết, là Lạc hồ ly."

Tư Căng cảm thấy phiền lòng, vì phòng ngừa mình không khống chế được tâm tình, tổn thương bé thống vô tội, dùng thần lực nhốt Tiểu Yêu lại.

Làm tốt một phen kiến thiết tâm lý, mới cất bước đi vào phòng riêng.

Sau khi kết thúc vị diện đầu tiên, cậu thừa nhận cậu không nỡ, cậu thừa nhận cậu bệnh kiều rồi.

Sau khi cậu an táng xong Lạc Lâm Uyên, chờ đối phương qua đầu thất, hồn phách tiêu tán, liền dùng thần lực khôi phục thi thể của hồ ly đến dáng dấp lúc cậu mới gặp.

Vĩnh viễn gian xảo sáng rỡ, vĩnh viễn hăng hái đầy khí thế.

Đúng vậy, cậu trước đây làm Lạc Lâm Uyên thành tiêu bản sống, cất kỹ ở vị diện kia.

Người này, là kết cuộc hiu quạnh, đầu nguồn làm bạn của cậu.

Cậu vốn là chuẩn bị lưu trữ chỗ sâu ký ức, nhớ nhung thật tốt.

Cảnh sát trưởng thật sự là chán sống rồi, dám động đồ của cậu!

Nhìn thấy người mong nhớ ngày đêm, Lạc Lâm Uyên tức khắc kích động đứng lên.

Trong lồng ngực, trái tim sớm thì bị cảnh sát trưởng cải biến thành hệ thống bắt đầu không bị khống chế phồng lên lại co rút.

Tính toán lên, chú và Căng Căng đã một trăm năm không gặp.

Một trăm năm a, đủ để làm hao mòn rất nhiều thứ.

Thế nhưng chỉ có một phần tình yêu khắc vào trong xương cốt kia, vô luận trải qua bao lâu, đều không thể lãng phí.

"Căng Căng, anh rất nhớ em!" Lạc Lâm Uyên tiến lên hai bước, đưa tay, nghĩ muốn ôm chặt Tư Căng.

Lại bị thiếu niên vô tình từ chối rồi.

Tư Căng cực kỳ thanh tỉnh.

Cậu mặt không đổi sắc, trả lời bình tĩnh vô cùng:

"Anh không phải là anh ấy."

Trong thân thể của anh không có linh hồn.

Anh chỉ là một vật sưu tầm tôi trước đây làm qua.

Anh không phải là ánh trăng sáng tôi từng yêu sâu sắc.

Lạc Lâm Uyên ngẩn ra.

Chú trời sinh khéo léo, đương nhiên nghe ra được ý tứ trong lời nói của Tư Căng.

Cảnh sát trưởng cải tạo chú nói với chú, chú đã không thể so với trước đây rồi.

Linh hồn của chú sớm đã chuyển thế thành một người khác, ở trong thời không khác, yêu Tư Căng trước sau như một.

Như chú thì sao?

Chú sống lại là cảnh sát trưởng sắp xếp, chú không cách nào khống chế.

Chú biết, bản thân mình chỉ là một xác không.

Thế nhưng, nếu đều thành dáng vẻ người không ra người quỷ không ra quỷ này, tại sao không đến nhìn em ấy.

Gặp Căng Căng một lần, cho dù có thể liếc mắt nhìn, cũng là tốt rồi.

Lạc Lâm Uyên khẽ thở phào nhẹ nhõm, thân sĩ ngừng động tác, làm động tác tay "mời" Với Tư Căng.

Tư Căng ngồi xuống ở đối diện bàn ăn, mặt không biểu tình như trước.

Lạc Lâm Uyên thấy cậu không nói, cũng không cảm thấy không thú vị, trái lại tự mình nói đến từng trải của chú:

"Căng Căng, anh đã đến thời không này đã nhiều năm rồi, anh không biết có thể gặp được em hay không, thế nhưng cảnh sát trưởng nói, chỉ cần anh làm dựa theo lời hắn, em thì nhất định sẽ lại xuất hiện ở trước mặt anh. Anh hôm nay, lúc đầu không ôm hy vọng, nhưng anh vẫn là chuẩn bị món quà cho em."

Nói, thì đặt một túi giấy dai vào trước mặt Tư Căng:

"Mở ra xem xem, em sẽ thích."

Tư Căng vẫn như cũ không nói.

Ngón tay trắng nõn thon dài gõ xuống mặt bàn một cái.

Dường như muốn thông qua loại tiết tấu có quy luật này, che đậy nội tâm căng thẳng của mình.

Một lúc lâu, cậu mới hỏi:

"Tướng mạo hiện tại của tôi, cũng không giống với trước đây, anh làm sao phân biệt ra?"

Lạc Lâm Uyên: "Bởi vì hồn phách của em."

Chú nói: "Còn nhớ rõ sao? Em trước khi đi, dùng thần lực khôi phục anh lại ba mươi tuổi, bảo đảm anh dung nhan vĩnh trú. Trong cơ thể anh có thần lực của em, cho nên, cảm ứng được là em."

Tư Căng rũ mắt xuống, lông mi rậm dài mảnh che đậy thần sắc phức tạp trong mắt.

Một tay không tự chủ vịn mép bàn.

Nửa ngày mới mở miệng:

"Thật xin lỗi, em không nên biến anh thành như vậy, thật xin lỗi."

===---0o0o0o0---===

Tác giả có lời muốn nói:

[cơm nắm giải thích] chỗ này là Căng Căng đang áy náy, áy náy với Lạc hồ ly, cũng là áy náy với người yêu làm bạn với cậu nhiều đời, cậu đang học yêu người, trả giá, trưởng thành.

(nhắc nhở lần nữa, nếu như các vị nhìn thấy chỗ không thích xin yên lặng rời khỏi, không cần đánh giá xấu một sao, lại nói một câu Căng Căng buồn nôn, coi như trái tim tác giả là thủy tinh đi...)

---0o0o0o0---

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro