CHƯƠNG 0170: CHÓ CON TA NHẶT ĐÚNG LÀ BỆNH KIỀU HAI MẶT 32

CHƯƠNG 0170: CHÓ CON TA NHẶT ĐÚNG LÀ BỆNH KIỀU HAI MẶT 32

EDITOR: ROSALINE

BETA: ROSALINE


Trên giường bệnh, Sở Lâm Uyên một tay dần dần buộc chặt, con ngươi màu ngọc lưu ly gần như bốc hỏa.

Người này chán sống rồi, dám tu hú chiếm tổ lộ liễu như thế!!!

Y đứng dậy, một tay kéo truyền nước biển còn không có truyền xong xuống, khoác áo gió lên, không để ý y tá ngăn cản, vài bước chạy ra khỏi phòng bệnh.

Đi tới dưới lầu, nhìn tới xe của mình, nhanh chóng xông về chung cư của Tư Căng.

Hai mắt xinh đẹp của thiếu niên bị đốt đỏ bừng.

Ghen tỵ, giận dữ, sợ hãi, bất an.

Bất kỳ thời khắc nào cũng tràn đầy nội tâm y, tăng thêm bệnh tình của y, tàn phá lý trí của y.

Thế nhưng, một khắc trước khi xuống xe, động tác của y bỗng nhiên dừng lại rồi.

Sở Lâm Uyên lần thứ hai lấy điện thoại di động ra, mở video giám sát ra, giám sát vị trí của Tư Căng và vị trí của Lạc Lâm Uyên.

Y muốn giết người.

Thế nhưng, tuyệt đối không thể để cho Căng Căng nhìn thấy.

Như vậy, Căng Căng sẽ không thích y.

Sẽ không thích y máu tanh đầy tay, bị tâm tình khống chế.

Y cực lực áp chế hô hấp rối loạn của mình, cách màn hình, nhìn thấy Tư Căng ở phòng sách ngây người về phía mấy cuốn sách.

Mới tắt điện thoại di động, cẩn thận từng li từng tí đi vào chung cư.

Từ trong kho riêng, lục lọi ra một thanh dao quân đội.

Một đường nhẹ chân nhẹ tay đi tới phòng ngủ.

Lạc Lâm Uyên lúc đầu ngồi bên cạnh bàn, hết sức chuyên chú nhìn chằm chằm ngoài cửa.

Nghe có tiếng bước chân, tức khắc cảnh giác.

Thanh âm này, không phải là Căng Căng nhà chú,chú nghe ra.

Sở Lâm Uyên mặt mày mang cười, khóe mắt đỏ bừng.

Từng bước một cầm dao tới gần, giống như lệ quỷ đòi mạng trong địa ngục.

Lạc Lâm Uyên sợ run trong nháy mắt, rồi sau đó, bất đắc dĩ cười rồi ——

Này chính là mình chuyển thế sao?

Động một chút là dễ xúc động, động dao động súng.

Chàng trai trẻ như vậy, làm sao bảo vệ tốt Căng Căng?

Sở Lâm Uyên nhìn không thấy lồng giam Tư Căng bố trí, chỉ muốn nhanh lên một chút kết thúc sinh mệnh của tình địch.

Thế nhưng, lúc y một dao đâm ra, lại bị một tia sức mạnh vô hình bật ra.

Sở Lâm Uyên bỗng nhiên lùi về sau vài bước, lúc đứng vững, khóe môi đã tràn máu ra.

"Quả nhiên là trẻ con." Lạc Lâm Uyên đứng lên, chậm rãi hai bước tới gần trước lồng sắt, để Sở Lâm Uyên có thể lại tới ám sát.

Nếu như một dao kia có thể đâm vào trái tim của chú, chú liền có thể thông qua hệ thống rút linh hồn của Sở Lâm Uyên ra.

Có linh hồn, trái tim của chú thì sẽ lần thứ hai khôi phục đập, thì không cần lại chịu hệ thống khống chế.

Thì có thể thay thế chuyển thế này của mình, tiếp tục làm bạn ở bên cạnh Căng Căng!

Cái ý nghĩ điên cuồng này đã chiếm cứ đại não Lạc Lâm Uyên.

Ngày đầu tiên chú đi tới thời không này, thì nghĩ qua muốn làm như thế.

Nhưng chú còn giữ lại một tia lý trí.

Chú nghĩ: Nếu như em ấy thỏa mãn với chuyển thế của mình này, chú tự nhiên sẽ khởi động chương trình tự hủy, vĩnh viễn rời khỏi.

Chính là, hiện tại, chú bất mãn.

Sở Lâm Uyên cũng không cam lòng, y đứng ngay ngắn, lần thứ hai cầm dao đâm tới.

Phốc xì ——

Một dao không có vào ngực.

Lạc Lâm Uyên sẽ không chảy máu, không có đau khổ, chỉ là khóe môi bỗng nhiên vung lên một tia cười quỷ dị lại đẹp đẽ.

Dưới mắt kiếng viền vàng, một đôi con ngươi biến thành đỏ tươi.

Bắt đầu bất chấp tất cả vận chuyển hệ thống, rút linh hồn của đối phương ra.

Linh hồn bị cưỡng ép mang khỏi thân thể, đau đớn thật lớn ùn ùn kéo đến.

Sở Lâm Uyên tức khắc ý thức được không thích hợp.

Y vội vã muốn buông tay, không biết làm sao, tay lại bị Lạc Lâm Uyên gắt gao nắm chặt.

Trong mắt hồ ly dài nhỏ của người đàn ông tràn đầy hưng phấn:

"Căng Căng là của tôi, tôi biết nên như thế nào càng tốt yêu em ấy."

"Cậu bởi vì tôi mà gặp được em ấy, vốn nên là cậu chết, tôi sống!"

Sở Lâm Uyên không tránh thoát, chỉ có thể nghiến răng cứng rắn nhịn.

Trong nháy mắt linh hồn xé rách, một đoạn ký ức xa lạ lớn tràn vào trong óc.

Y nhìn thấy quá khứ của Lạc Lâm Uyên và Tư Căng.

Nhìn thấy Lạc Lâm Uyên xin thề đời đời kiếp kiếp chỉ thích Tư Căng.

Nhìn thấy Tư Căng tự sát ở trước mộ phần Lạc Lâm Uyên.

Nhìn thấy Tư Căng ôm thi thể của Lạc Lâm Uyên, bệnh hoạn lại cần cù không mệt mỏi từng tiếng gọi chú.

Mà người đàn ông trước mặt, ôn nhu lại tỉ mỉ, tươi đẹp lại gian xảo.

Sẽ không giống y vậy, khóa Tư Căng lại.

Càng không có giống như y vậy, có chứng bệnh khó mà mở miệng.

Nước mắt mơ hồ tầm mắt.

Sở Lâm Uyên cảm thấy rất đau, cụ thể đau chỗ nào, lại không nói ra được.

===---0o0o0o0---===

---0o0o0o0---

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro