CHƯƠNG 0182: HẢI HOÀNG ĐẠI NHÂN, HOAN NGHÊNH TRỞ LẠI ATLANTIS 3
CHƯƠNG 0182: HẢI HOÀNG ĐẠI NHÂN, HOAN NGHÊNH TRỞ LẠI ATLANTIS 3
EDITOR: ROSALINE
BETA: ROSALINE
Xem xong nội dung vở kịch, Tư Căng đã chữa trị tốt vết thương trên người, cặp mắt đào hoa xinh đẹp lóe lóe, hỏi:
[nội dung vở kịch lần này liên quan đến đấu tranh chủng tộc a, nội dung vở kịch cảnh sát trưởng mới viết là có trình độ!]
[a? Đúng... Đúng đúng vậy!]
Vừa nghe đến "Cảnh sát trưởng" hai chữ này, Tiểu Yêu thì theo bản năng nhớ lại thằng xui xẻo bị Tư Căng vây ở trong trận pháp, mỗi ngày lăng trì nát hồn kia.
Nhịn không được rùng mình một cái.
Sau khi đầu óc quay lại, vội vã giải thích nói:
[thế nhưng, cảnh sát trưởng mới này rất tốt! Tính cách ôn nhu, lớn lên còn đẹp trai, nghe nói là chỗ chấp pháp thiên đình Thanh Vân đế quân tự mình sắp xếp kia!]
[Thanh Vân đế quân giúp đỡ Lâm Uyên thiên quân đăng cơ, còn là bạn tốt tri kỷ nhiều năm của ngài, người hắn sắp xếp nhất định là rất đáng tin!]
'Ừm.'
Tư Căng qua quýt bình thường gật đầu, hỏi ngược lại:
'Ta lại không nói muốn giết cảnh sát trưởng mới, ngươi căng thẳng cái gì? Ở trong lòng ngươi ta thì không giảng đạo lý như thế?
Tiểu Yêu: [không phải không phải không phải!! Đại nhân uy vũ, đại nhân chính nghĩa, đại nhân...]
'Được rồi.' Tư Căng cắt đứt nó: 'Nhiệm vụ của ngươi hoàn thành rồi, đi ăn cơm chó đi, nhớ kỹ, không được hủy nhà.'
Cậu là phát hiện rồi, Tiểu Yêu Nhi biến thành Husky tinh thần thể lực dồi dào, không để ý thì sẽ làm thức hải của cậu loạn một đoàn.
Cho nên, Tư Căng cướp đi tất cả kẹo que của Tiểu Yêu Nhi, tỏ vẻ trả thù!
[ngao ô ~ biết rồi ~]
Tiểu Yêu mất mát leo trở về ổ chó nhỏ, nhìn thấy một bóng cao su nhỏ mua trước đó không lâu, lại nhịn không được muốn tháo.
Tư Căng:...
Cậu dứt khoát dùng thần lực làm dây xích chó, buộc Tiểu Yêu lại.
Rồi sau đó, thông qua vại thủy tinh lớn trước mặt, nhìn chung quanh cả phòng.
Sắc bén phát hiện một camera lỗ kim đang quay chụp về phía mình. Vị trí giấu camera kia vô cùng tốt, cậu cũng là dựa vào thần lực mới phát hiện, tuyệt đối không phải là nhân viên công tác rạp xiếc tự mình để ở chỗ này.
Nhất định là có người ngoài tiến vào, muốn mượn này tìm kiếm bí mật bên trong rạp xiếc.
Như vậy vừa lúc.
Bởi vì bất kể là ai, chỉ cần để lộ rạp xiếc ngược đãi nhân ngư, hình tượng giả nhân giả nghĩa Đỗ Trọng Lê kia thật vất vả tạo lên, thì sẽ trong nháy mắt bể nát ngay cả mảnh vụn đều không còn.
Nghĩ thông điểm này, Tư Căng từ trên người cá mập xuống, đong đưa đuôi cá xinh đẹp, bơi tới trước vại thủy tinh nhất.
Một tay khớp xương rõ ràng vỗ lên hồ cá, con mắt hoa đào khẽ chớp, mắt chứa làn thu thuỷ, nhìn quanh sinh tình.
Dùng ngôn ngữ của nhân loại mở miệng xin giúp đỡ:
"Mau cứu tôi, bọn họ muốn giết tôi, mau cứu tôi."
Tư Căng tuy rằng chữa trị vết thương trên người nguyên chủ, thế nhưng vảy cá mọc ra còn cần thời gian.
Cùng lúc nói chuyện, đuôi cá mất vảy hơi hơi đong đưa.
Mềm mại không xương, mị hoặc sẵn có.
...
Một chỗ khác củ Camera, viện nghiên cứu sinh vật biển.
Mấy nghiên cứu viên mặc áo khoác trắng đang hướng về phía màn hình, mắt cũng không chớp nhìn trong màn hình lớn, Tư Căng có thể khống chế cá mập trắng.
Mấy nghiên cứu viên mới tới kích động cầm bút ghi chép:
"Giáo sư Giang, anh nhìn thấy không? Quá thần kỳ, nhân ngư vậy mà thật sự có thể khống chế sinh vật biển!"
"Sinh vật biển cũng đều là rất hung mãnh, nếu như nhân ngư phát động chiến tranh, nhân loại có thể lần thứ hai rơi vào nguy cơ sinh tồn hay không?"
Mấy cô bé tuổi không lớn lắm lại đỏ mặt:
"Đừng nghe bọn họ nói bậy, giáo sư Giang, nhân ngư này thật đẹp mắt a, tôi có thể nghỉ phép đi rạp xiếc xem biểu diễn sao? Thật muốn sờ sờ vây cá QQ của cậu ta."
"Mặc dù, nhưng, tốt đi tôi cũng muốn!"
Mười mấy người tranh chấp cho nhau, đều có cái nhìn riêng của mình.
Nhưng duy chỉ có giáo sư Giang bọn họ ủng hộ ở giữa nhất lại từ đầu đến cuối không nói được một lời.
Giang Lâm Uyên tựa hồ bị nhân ngư trong màn ảnh hấp dẫn rồi, nhìn chằm chằm màn hình lớn màu xanh lam huyền bí hình ước chừng sững sờ năm phút.
Một giọt nước mắt vậy mà không tự chủ trượt xuống.
Y không muốn khóc.
Thế nhưng, không biết tại sao, nhìn thấy vết thương trên đuôi nhân ngư kia, trái tim thì không khỏi vô cùng đau đớn.
Y mở miệng, thanh âm trầm thấp dễ nghe chứa đầy đau lòng:
"Con nhân ngư kia, đang cầu cứu."
===---0o0o0o0---===
Tác giả có lời muốn nói:
[đoàn tử] tin ta tin ta, toàn bộ thần cảnh lần này là người tốt, người tốt cực kỳ, đều là thiên vị Căng Căng!
---0o0o0o0---
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro