CHƯƠNG 0183: HẢI HOÀNG ĐẠI NHÂN, HOAN NGHÊNH TRỞ LẠI ATLANTIS 4
CHƯƠNG 0183: HẢI HOÀNG ĐẠI NHÂN, HOAN NGHÊNH TRỞ LẠI ATLANTIS 4
EDITOR: ROSALINE
BETA: ROSALINE
Điểm quan tâm đặc biệt của Giang Lâm Uyên, đánh vỡ tranh luận của tất cả mọi người.
Mười mấy nghiên cứu viên trong nháy mắt rơi vào yên tĩnh.
Có nữ sinh tỉ mỉ phát hiện khác thường của Giang Lâm Uyên, trong lòng nhịn không được chấn động:
"Giáo sư Giang, làm sao khóc rồi?"
"Thật sự nga, con nhân ngư kia thật sự đang cầu cứu."
Nữ sinh khác chăm chú nhìn màn hình, hai phút sau, tinh chuẩn phiên dịch ra khẩu hình của Tư Căng:
"Cậu ta đang nói, mau cứu tôi, bọn họ muốn giết tôi!"
"Người rạp xiếc muốn giết cậu ta!!!"
Nghe được câu này, Giang Lâm Uyên hoàn toàn ngồi không yên.
Y bỗng nhiên đứng dậy, vài cái cởi bỏ áo khoác trắng, sốt ruột vội vàng hoảng sợ đi ra khỏi phòng nghiên cứu.
Một mình để lại mười mấy nghiên cứu viên ngơ ngác đứng tại chỗ.
"Giáo sư Giang sốt ruột như thế, là muốn đi làm cái gì?"
"Không biết, trong nhà gặp chuyện không may? Có thành quả nghiên cứu mới rồi?"
"Tôi cảm thấy, y là muốn đi rạp xiếc cứu nhân ngư đi..."
Chúng nghiên cứu viên:...
Thật là kỳ quái, giáo sư Giang lúc giải phẫu thí nghiệm chuột trắng nhỏ và thí nghiệm thỏ trắng nhỏ, không phải là rất máu lạnh sao?
Làm sao hiện tại bởi vì một nhân ngư ngay cả cá mập cũng không sợ, gấp gáp thành như vậy?!
...
rạp xiếc kinh dị liên tục lưu động biểu diễn ở toàn cầu.
Mỗi khi đến một thành thị thị, cũng sẽ nán lại trên một tháng.
Tháng này, vừa lúc đi tới thành thị chỗ viện nghiên cứu sinh vật biển của Giang Lâm Uyên.
Giang Lâm Uyên là cô nhi, từ nhỏ không cha không mẹ, lại cảm thấy hứng thú với biển rộng khác thường.
Bởi vì thiên tư thông tuệ, lại có hướng tới thật lớn với biển cả, y vẫn luôn cố gắng nghiên cứu học hỏi.
Hai mươi tám tuổi, liền làm giáo sư trẻ tuổi nhất trong viện nghiên cứu sinh vật biển cao nhất đất nước.
Thế nhưng, y cũng không giống như giáo sư khác vậy, chỉ mặc áo choàng trắng.
Thể chất của y khác hẳn với người thường, thời gian ngủ mỗi ngày cần rất ít.
Cho nên, sẽ nhiều ra thời gian dùng cho sinh hoạt.
Từ ăn mặc đến phong cách thưởng thức, mọi thứ so với minh tinh đỉnh lưu còn tinh xảo hơn.
Cho nên, lại ở trên mạng thu hoạch một sóng fan yêu sắc đẹp.
Bọn họ không thích nghiên cứu sinh vật biển.
Thế nhưng, sa vào khuôn mặt đẹp của giáo sư Giang.
Xe của Giang Lâm Uyên rất nhanh đi tới ngoài cửa rạp xiếc.
Chẳng qua, cửa lớn rạp xiếc đóng chặt, y không cách nào tiến vào.
Ở bên ngoài đi dạo một vòng, cuối cùng, lựa một tường vây cao năm mét.
Lùi về sau mười lăm mét.
Chạy lấy đà, vọt người, đạp ở nóc nhà thấp phẳng một bên, nhảy lên, thoải mái tiến vào bên trong rạp xiếc.
Lúc đứng lên, Giang Lâm Uyên vỗ vỗ đất trên tay, cảm niệm bản thân mình lúc hai mươi ba tuổi, làm bộ đội đặc chủng một năm kia cực kỳ có ích.
Lúc đó, y vì xuống biển sâu tìm tòi nghiên cứu tình cảnh rộng hơn, lựa chọn vào bộ đội đặc chủng hải quân.
Sau đó bởi vì đùi phải bị đạn xước da, bị ép xuất ngũ.
Thế nhưng, trải qua năm sáu năm chữa trị, chân của y đã tốt rồi, bản lĩnh cả người này cũng giữ nguyên lại.
Y nhớ kỹ tất cả vị trí mình trước đây đặt máy thu hình.
Nhà triển lãm cá mập...
Nhà triển lãm cá mập ở mặt Đông nhất.
Giang Lâm Uyên tìm đường trong trí nhớ tìm đến nhà triển lãm cá mập, dựa vào kỹ thuật mở khóa thì học năm đó ở bộ đội đặc chủng chém giết, thoải mái mở ra mật khẩu khóa.
Cửa lớn mở ra, ánh trăng chiếu vào.
Từng tí ánh trăng rơi ở trên người nhân ngư, tôn lên đuôi cá xinh đẹp của cậu và bọt nước cùng lấp lánh.
Ánh sóng trong vắt, tựa như sao dày đặc trong đêm tối, xinh đẹp để cho người ta hít thở không thông.
Từ lúc nhân ngư bị phát hiện, Giang Lâm Uyên cũng đã gặp không ít nhân ngư.
Thế nhưng, y cho tới bây giờ chưa từng thấy qua nhân ngư xinh đẹp như thế, để cho y động tâm như thế!
Y bước nhanh đi tới trước vại thủy tinh, tay vỗ lên hồ cá, mười ngón giao nhau với Tư Căng cách một đường hàng rào trong suốt.
Mắt sao có thần lóe một chút đau lòng:
"Tôi nên... Làm sao cứu em..."
===---0o0o0o0---===
---0o0o0o0---
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro