CHƯƠNG 0289: MÈO YÊU HẮN LÀ BỆNH KIỀU HƯƠNG TRÀ XANH 14
CHƯƠNG 0289: MÈO YÊU HẮN LÀ BỆNH KIỀU HƯƠNG TRÀ XANH 14
EDITOR: ROSALINE
BETA: ROSALINE
"Bệ hạ! Loại chuyện này còn cần hỏi sao?"
"Ngài xem xem! Đuôi mèo của thần thiếp còn trên mặt đất đấy!"
Lệ phi gầm thét, rất sợ Hạng Anh Hàn bị đồ đê tiện Tư Căng này mê hoặc, để nàng ta ở một bên.
Mà ngược lại với nàng ta là, Tư Căng chỉ là cúi đầu, không nói được một lời.
Thiếu niên khẽ mím môi mỏng, hình như cũng không tính thanh minh.
Phút chốc sau, trong con ngươi bất bình dần dần hóa thành mệt mỏi, tiếp tục cầm lấy chổi cố chấp quét sạch vết máu trên mặt đất.
Cùng lúc, nhỏ giọng nỉ non:
"Ai gia không có hại qua Lệ phi, những vết máu này, ai gia cũng chẳng biết tại sao sẽ xuất hiện ở trong cung, nhưng bệ hạ ước chừng cũng sẽ không tin đi?"
"Không sao cả, bệ hạ muốn làm sao phạt đấy? Ai gia nhận phạt."
Nói, khóe môi thiếu niên cuồn cuộn nổi lên một tia ý cười không có vấn đề.
Xem ra, đau xót cực kỳ.
Cả trái tim Hạng Anh Hàn đều túm đến cùng một chỗ.
Đúng vậy!
Hạng Anh Hàn nghĩ: Căng Căng hắn luôn luôn đều là tính tình không tranh không đoạt, mấy năm nay ở trong cung, chỉ có người bên ngoài bắt nạt hắn, hắn làm sao có thể chủ động đi hại Lệ phi nhân vật ương ngạnh lợi hại loại này?!
Chắc là Lệ phi lại cảm thấy Căng Căng không xứng làm anh trai của nàng ta, làm nàng ta xấu hổ, muốn dùng khổ nhục kế diệt trừ Căng Căng!
"Hơn nữa, ai gia cũng không biết đuôi kia là chuyện làm sao."
Tư Căng nhìn về phía Hạng Anh Hàn, trong giọng nói bình tĩnh giống như chứa dao, một câu đâm vào đáy lòng Hạng Anh Hàn:
"Dù sao ai gia chỉ còn lại có một cái mạng cuối cùng rồi, không có có thể mất rồi."
Lúc nói chuyện, Tư Căng cố ý thả tốc độ nói rất chậm.
Nguyên chủ vì Hạng Anh Hàn làm qua nhiều chuyện như vậy, hắn dựa vào cái gì muốn quên?!
Cậu chính là muốn để cho Hạng Anh Hàn nhớ đến, để cho Hạng Anh Hàn cảm nhận được tất cả tốt của nguyên chủ.
Sau khi, lại hung hăng đạp hoàng đế vô dụng tự cho là đúng vào vũng bùn.
Để cho hắn hiểu rõ, bản thân mình không xứng với loại tốt này!
Quả nhiên, những lời này như kim châm đâm trái tim của Hạng Anh Hàn.
Căng Căng đây là... Đang oán giận sao?
Đúng vậy! Hắn nên oán giận.
Ban đầu là Căng Căng giúp hắn được ngai vàng, còn ở trong thiên lao ném tám cái mạng.
Mà bản thân mình lại đặt cậu ở điện Nhân Thọ, để cho cậu chịu nhiều khuất nhục như thế.
Hạng Anh Hàn hối hận cực kỳ, trái tim giống như đang rỉ máu, đau đến không cách nào hô hấp.
Lệ phi sắc mặt tái nhợt, cũng thiếu chút nữa nghẹn đến không cách nào hô hấp, giận!
Nguyệt Tư Căng này, buổi sáng không chỉ có giết Thanh Trúc nàng ta phái đi, đả thương chân của nàng ta, còn không minh bạch với Hạng Lâm Uyên ở trong điện lâu như vậy, còn xúi giục Hạng Lâm Uyên giết nàng ta!
Ai cho hắn mặt, tội nghiệp oán trách bệ hạ?!
Hơn nữa, thính lực của bộ tộc mèo yêu làm người ta kinh ngạc.
Giữa ban ngày nàng ta rõ ràng nghe được tiếng hôn môi, tiếng thở dốc truyền đến trong điện.
Nguyệt Tư Căng rõ ràng đã làm đủ rồi chuyện xấu xa với Hạng Lâm Uyên, hiện tại giả vờ ngây thơ cái gì?!
Lệ phi lấy ra móng nhọn, hận không thể ngay lập tức tiến lên, xé nát ngụy trang của Tư Căng.
Thế nhưng, móng vuốt mới vừa lấy ra, cổ tay thì bị Hạng Anh Hàn nắm chặt gắt gao.
Hai tròng mắt đế vương hoàn toàn nén tức giận, một tay hất Lệ phi ra, "Ngươi ầm ĩ đủ chưa?! Mỗi ngày hãm hại này hãm hại kia, hiện tại lại muốn tới hại Căng Căng!"
"Hắn là thái hậu a! Là trưởng bối của ngươi, ngươi làm sao dám như thế với hắn?!"
Lệ phi bị Hạng Anh Hàn vứt ra thật xa, lùi về sau mấy bước mới đứng vững:
"Bệ hạ!" Nàng ta nhìn chằm chằm Hạng Anh Hàn, trong con ngươi nước tràn đầy tủi thân:
"Ngài thật sự tin tưởng Nguyệt Tư Căng, không tin thần thiếp sao?"
"Thần thiếp cũng sợ đau a, đáng giá vì diệt trừ một đồ đê tiện không quan trọng gì tự cắt đứt một đuôi sao?"
"Còn có, hôm nay hắn để cho thần thiếp quỳ ở ngoài điện, chỉ chốc lát sau liền tìm nhiếp chính vương vào điện Nhân Thọ!"
"Hạng Lâm Uyên ở trong điện ngây người nửa canh giờ có thừa, nói không chừng sớm thì..."
"Câm miệng!!!" Hạng Anh Hàn hoàn toàn bị chọc giận.
Căng Căng của hắn là thuần khiết hoàn mỹ nhất là là ánh trăng sáng vĩnh viễn đáy lòng hắn.
Hắn đều chưa từng chạm qua, làm sao có thể sẽ cho người đàn ông khác đụng?!
Hạng Anh Hàn tiến lên hai bước, nâng bàn tay to lên hung hăng vứt Lệ phi hai cái bạt tai:
"Nói xấu thái hậu, tội danh này ngươi đảm đương được sao?!"
"Thái hậu cả đời giữ mình trong sạch, tuyệt đối sẽ không làm ra loại việc kia, đừng nhắc đến nữa, bằng không thì, thì không chỉ là vả miệng đơn giản như thế!"
"Ngươi, ngay lập tức quỳ xuống xin lỗi cho thái hậu!"
Hai cái tát vô cùng ác độc, đánh Lệ phi hai gò má sưng lên.
Lợi chảy máu, thuận theo khóe môi trượt ra, nhiễm đỏ như son trên mặt.
Nàng ta có chút lờ mờ, làm sao cũng nghĩ không thông chuyện tại sao sẽ biến thành như vậy?!
Nàng ta mang bệ hạ tới vốn là muốn cho Nguyệt Tư Căng hai cái bạt tai, để cho hắn tự mình quỳ xuống đất xin lỗi!
Hiện tại tại sao nàng ta chịu hai cái bạt tai, còn phải bị ép quỳ xuống cho Nguyệt Tư Căng?!
Dựa vào cái gì?!
===---0o0o0o0---===
Tác giả có lời muốn nói:
Phần cập nhật ngày hôm nay hoàn tất, phía dưới là trích lời trà xanh của Căng Căng.
[Tư Căng] : Lệ phi nương nương không phải là ai gia đánh, nhưng ai gia không quyền không thế, là không có người sẽ tin ai gia.
---0o0o0o0---
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro