CHƯƠNG 0322: ÁC LINH VẤY BẨN THẦN MINH 1

CHƯƠNG 0322: ÁC LINH VẤY BẨN THẦN MINH 1

EDITOR: ROSALINE

BETA: ROSALINE


Sáng sớm, núi Thanh Căng.

Tiên vụ lượn lờ.

Trong lúc ý thức mơ hồ, Tư Căng chậm rãi mở mắt ra.

Lọt vào trong tầm mắt liền là tiểu thiên quân đáng thương nằm tại bên người.

Chỉ là lúc này y đặc biệt nhỏ, xem ra cực kỳ non nớt.

Tiểu Lâm Uyên tựa hồ bị dược vật nào đó khống chế, nắm ống tay áo Tư Căng:

"Sư... Sư tôn, ngài mau đi, đồ nhi, đồ nhi có chút không thoải mái."

Quân Lâm Uyên khó khăn mở miệng.

Trên miệng nói chống cự, tay lại...

Tư Căng:...

Cậu ngồi dậy, mới phát hiện bản thân mình thân ở trong một cung điện thuần trắng.

Cậu và Quân Lâm Uyên, cùng nằm ở trên một giường nhỏ khắc hoa bạch ngọc.

Phong cách kiến trúc của cung điện này cực kỳ giống Thiên giới.

Nhưng dưới so sánh, lại so với Thiên giới nhiều thêm vài phần hơi người.

Quân Lâm Uyên vừa cố gắng kiềm chế, vừa tủi thân đến đáng thương gọi sư tôn.

Trên cổ tay trắng nõn như ngọc, có vết đỏ bị bản thân y véo đi ra.

Nước mắt tí tách tí tách rơi xuống.

Nhìn qua...

Thật để cho người muốn phạm tội...

Tư Căng xoay người, một thanh giữ chặt Quân Lâm Uyên, đốt ngón tay thon dài nâng cằm y lên, mặt mày mang cười, cực kỳ ác liệt nói:

"A Uyên, nói cho sư tôn, chỗ nào không thoải mái a?"

A... A Uyên...

Sư tôn là đang gọi y sao?

Sư tôn không phải là cho tới nay đều quan tâm nhị sư huynh, đều chưa từng quan tâm qua y sao?

Vì sao còn biết tên của y...

Lần đầu tiên được sư tôn gọi tên, mặt Quân Lâm Uyên càng đỏ hơn.

Y vội vã quay đầu chỗ khác, khó khăn dùng lý trí chống lại dược tính: "Sư tôn đừng có như vậy, đệ tử..."

[đại nhân! Kịch bản của vị diện này là... Là...]

[a a a! Đại nhân, tôi cái gì đều không phát hiện! Cái gì đều không phát hiện!]

Tiểu Yêu Nhi mới nhảy ra từ trong thức hải bị một màn trước mặt này kinh sợ đến rồi.

Nó ngay lập tức ngạc nhiên cụp đuôi chạy về thức hải.

Ôm màn hình hệ thống cỡ móng tay của mình, hung hăng thở ra một hơi thở:

[vị diện này, làm sao bắt đầu thì kích thích như thế.]

Không nên không nên, nó hiện tại không thể đi ra ngoài truyền kịch bản.

Bằng không thì phải bị đại nhân đánh nhừ tử ~

Hu hu hu, thống sinh thật khó khăn, vẫn là trước đây làm hệ thống vô dụng tốt, hiện tại mỗi ngày đều phải kinh hồn bạt vía đi làm.

〒_〒

Hổ con run lẩy bẩy ngoan ngoãn leo trở về ổ mèo của mình, mở hệ thống ra.

Mở giao diện báo nhỏ thiên đình ra, tìm kiếm ra đồng nhân văn của thiên quân và đại nhân.

Xem đến say sưa có vị, còn có thể giao lưu với mèo đen nhỏ.

Là giải trí không tệ.

Tư Căng quản thúc Quân Lâm Uyên, đang muốn cúi đầu hôn một cái hôn, thì nghe tiếng gõ cửa không thân thiện ầm ầm ầm vang lên:

"Quân Lâm Uyên! Đi ra! Ngươi nghịch đồ này, tiên tôn Tư Căng người thanh lãnh như vậy, cũng là ngươi xứng nhúng chàm?!"

"Mệt ngươi còn là đệ tử cuối cùng của hắn, vậy mà có tâm tư xấu xa với sư tôn của mình, vậy mà thừa dịp trong lúc tiên tôn Tư Căng bế quan..."

"Quân Lâm Uyên! Mở cửa! Trả sư tôn cho chúng ta!!!"

Mọi người lòng đầy căm phẫn, lần lượt đánh vào kết giới Tư Căng bố trí xuống ngoài cửa.

Trong lúc nguyên chủ bế quan, ở chung quanh tẩm điện bày kết giới, mỗi ngày chỉ có các đệ tử cầm đá kết giới tương ứng mới có thể mở ra.

Tương đương với khóa vô hình cho tẩm điện, đá kết giới là chìa khóa duy nhất.

Vừa nghe bọn họ muốn xông tới, đáy mắt Quân Lâm Uyên rưng rưng, càng hoảng loạn:

"Sư tôn, đồ nhi là bị hãm hại, đồ nhi không phải cố ý, sư tôn mau cứu đồ nhi..."

"Tốt a." Tư Căng cực kỳ nhiệt tình, một tay đem kéo Quân Lâm Uyên vào trong lòng.

Cúi đầu hôn lên môi y.

Cùng lúc đó, chuyển tay phá vỡ kết giới, mọi người tràn vào trong điện.

Quân Lâm Uyên:......

===---0o0o0o0---===

---0o0o0o0---

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro