CHƯƠNG 0340: ÁC LINH VẤY BẨN THẦN MINH 19
CHƯƠNG 0340: ÁC LINH VẤY BẨN THẦN MINH 19
EDITOR: ROSALINE
BETA: ROSALINE
Sau khi vực sâu tiên ma khép lại khi, Tư Căng và chúng tiên sư và đệ tử quay trở về Tiên Ma tông.
Trải qua chiến dịch này, chúng đệ tử và tiên sư hoàn toàn biết mặt mũi thực của Tư Dục cùng môn hạ đệ tử của hắn.
Trở về tông môn, thì yêu cầu Giới Luật đường nghiêm khắc điều tra các đệ tử môn hạ Tư Dục.
Đem tất cả người tham dự qua hại người, không phải là nhốt vào ngục nước tông môn nghiêm khắc thẩm vấn, nhất định bị trục xuất Tiên Ma tông.
Tiên sư điện Đan Tâm trống chỗ, đệ tử đi thì đi, nhốt thì nhốt.
Ở trong chín ngọn núi lớn Tiên Ma tông, ngay lập tức lụn bại.
Vì để cho đan dược có thể tiếp tục luyện chế, bảo đảm cân bằng thế lực ngọn núi các tông môn.
Tư Căng tổ chức một trận đấu chọn tiên sư.
Chuẩn bị từ trong chúng hàng đệ tử Tiên Ma tông, tìm kiếm một người am hiểu chế tác đan dược, tiếp nhận vị trí lúc đầu của Tư Dục, quản lý điện Đan Tâm.
Quân Lâm Uyên vượt xa tất cả, trổ hết tài năng.
Thành tích của y, để cho Tư Căng cũng kinh sợ rồi.
Dù sao Quân Lâm Uyên là đệ tử môn hạ của nguyên chủ, đương chúc kiếm tu, lại vì sao, quen thuộc với luyện đan chế thuốc như thế?
"Bởi vì trước đây lúc vực sâu tiên ma có dao động, ta cũng thường xuyên không thoải mái."
Đêm hôm tiếp nhận Tư Dục quản lý điện Đan Tâm đó.
Quân Lâm Uyên ngay lập tức đánh lạc hướng các đệ tử, đóng chặt cửa lớn, không thể chờ đợi được ôm chặt Tư Căng.
Vành mắt đỏ đỏ, tựa như là cực kỳ nhớ nhung.
Hai cánh tay run nhè nhẹ, luôn miệng đều nhiễm khóc nức nở:
"Hơn nữa, nơi mi tâm cũng sẽ xuất hiện ác linh dấu. Ta không dám tìm đại phu, lại không dám tìm đan tu lấy thuốc, chỉ có thể tự mình luyện thuốc. Dần dà lâu ngày, thì thân quen rồi."
Vì Tư Căng trả lời xong nghi hoặc, Quân Lâm Uyên lại nằm sấp ở trên vai cậu một hồi thật lâu.
Mới khụt khịt, nghẹn ngào gọi một tiếng:
"Sư tôn..."
"Ừm?"
"Ngộ nhỡ ta có một ngày thật sự bị dấu ác linh khống chế, mất bản tâm, tàn sát thiên hạ, ngươi làm như thế nào?"
"Như vậy mà nói..." Tư Căng nghĩ ngợi phút chốc, lưu loát đáp:
"Ta sẽ bắt ngươi lại, đánh gãy gân tay chân, phế bỏ tu vi cả người, nhốt ngươi vào căn phòng ta dùng pháp thuật phủ đầy kết giới, dùng xích sắt đặc chế khóa ngươi ở trên giường nhỏ, mỗi ngày dằn vặt."
"Ngươi nếu còn không nghe lời, loạn mắng ta, ta thì cắt đầu lưỡi của ngươi, ngươi nếu cảm thấy thật không phải với ta nghĩ muốn tự sát..."
Lời đến nơi này, Tư Căng bỗng nhiên dừng lại, cảm thấy có chút không thích hợp.
Rất sợ sen trắng nhỏ lòng dạ hiểm độc này thật sự luẩn quẩn trong lòng đi tìm chết, mới vừa muốn đổi cái cách nói, thì thấy mắt to chớp nháy gợn nước sóng nước lấp lánh của Quân Lâm Uyên, đáng thương hỏi:
"Sư tôn làm như thế nào?"
"Ta đây, thì sẽ không để cho ngươi chết."
Tư Căng đổi cách nói, nói lời âu yếm ấm áp lại tàn nhẫn:
"Ta thích ngươi, ngươi chết rồi ta sẽ rất thống khổ."
"Hơn nữa, ta không phải là người lương thiện gì, nếu như ngươi lên ý nghĩ tự sát, ta liền để cho ngươi muốn sống không được, muốn chết cũng không thể."
"Ngươi để cho ta đau khổ, ta thì muốn để cho ngươi càng đau khổ. Ném hồn phách của ngươi vào trận pháp lăng trì, mỗi ngày dày vò."
"Ngươi không dám chết."
Lời nói rất dọa người, nghe lên để cho người ta rợn cả tóc gáy.
Trên đời không mấy người nguyện ý thừa nhận yêu thích như vậy.
Nhưng Quân Lâm Uyên lại là hai mắt tỏa ánh sáng, ngay cả tim đập đều tăng tốc theo.
Sư tôn sẽ không buông tha y, cho dù dằn vặt y cũng sẽ không để cho y rời khỏi!
Đây là tình yêu điên cuồng bao nhiêu.
Sư tôn, yêu y a!
Quân Lâm Uyên lại khó tự kiềm chế, xoay người đè Tư Căng lên bàn, chai chai lọ lọ chứa đan dược các màu rơi đầy đất.
Y cúi đầu, kích động che môi sư tôn lại:
"Vậy tốt, vậy tốt. Mặc dù là thối rữa ở trong địa ngục, ta cũng muốn vẫn luôn làm bạn bên cạnh sư tôn."
...
Bàn có chút lắc lư.
Chai chai lọ lọ đựng đan dược rơi đầy đất.
Đinh đinh đang đang, không người đi quản.
Nước thuốc bên trong chảy ra, pha trộn thành một ít mùi ngọt ngấy.
Tan ở trong không khí, rơi vào hơi thở của Tư Căng.
Cậu cảm thấy dễ ngửi, liền hít mấy ngụm, ỷ vào thần lực bên người, cũng không để ý thành phần của thuốc.
Chưa từng nghĩ, ngày thứ hai lúc tỉnh lại, ký ức lại bị dược vật che đậy rồi hơn phân nửa...
===---0o0o0o0---===
Tác giả có lời muốn nói:
Ngao ngao ôi, chương sau Căng bé con, cầu update video nhỏ đi!
---0o0o0o0---
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro