Ngay từ khi bắt đầu mọi thứ đã luôn là một màu xám xịt. Cho đến tận bây giờ, thế giới vẫn luôn giữ một màu tẻ nhạt như thế.
Chỉ ngoại trừ vào một ngày hè nọ, thoáng một khoảnh khắc thế gian nhạt nhẽo này len lỏi một màu sắc khác biệt.
Người ta gọi đó là: Đỏ.
Đỏ sẫm, sắc đỏ rực rỡ nhưng lạnh lẽo như tấm vải trong trùm lên thế giới trước mắt. Đau đớn đến tuyệt vọng để đổi lấy một phút ngắn ngủi nhìn màu sắc của thế giới này.
Vậy thế giới có hai màu, đỏ và xám.
_
Tiếng súng nổ vang lên rồi im bặt giữa cánh rừng bạt ngàn.
Có cánh chim phất bay trên cao, bị tiếng súng dọa sợ mà phải bỏ tổ. Ước chừng mươi mười phút lại có thêm tiếng loạt xoạt của bụi cây, cùng sự xuất hiện của một gã đàn ông cao lớn. Nhìn xác con nai nằm trên đất, bộ lông mềm mại của nó khiến gã cười đầy sảng khoái:
"Yura, kĩ năng bắn tỉa của ngươi đúng là không còn gì để chê."
Con nai rừng bị lôi đi một cách thô lỗ, đôi mắt đen mở to dường như còn chẳng kịp nhận ra mình đã chết. Một lỗ máu nhỏ trên cổ nó thấm ướt lớp lông nâu, rỉ dọc từ cổ lấm tấm thấm trên nền đất cỏ. Con nai bị giết bằng một khẩu súng săn, các cơ của nó vẫn còn căng cứng bởi cái chết đến đột ngột tới nỗi nó không thể có thêm bất cứ một phản ứng nào khác.
Gã đàn ông lấy ra con dao mổ bắt đầu hì hục lóc lớp da nai, tỉ mỉ lột lớp da lông mềm mại như nhung của nó.
"Con nai này ta đã săn hơn một năm nay rồi, nó nhanh và nhạy bén hơn bất cứ con nào ta từng gặp trong đời. May mà có ngươi đấy, Yura. Phú thương dưới trấn sẽ trả giá cao cho bộ lông nai này, chúng ta vớ được món hời rồi!" Thợ săn nói, tiếng cười sang sảng của gã đánh động cả một lùm cây xáo xác tiếng vỗ cánh của bầy chim di cư.
Vẫn không có tiếng người đáp lại, gã đàn ông dường như chẳng vội vàng vẫn chuyên tâm làm việc của mình một cách cẩn thận và tỉ mỉ. Chờ đến khi gã lột gần xong bộ da lông của con nai mới có tiếng động từ bụi cây sau lưng.
Bước ra là mũi giày rơm, đạp lên bụi cây rừng tạo ra tiếng động lớn không thích hợp cho việc săn bắt lại được sử dụng. Trên thân người nhỏ nhắn đeo một khẩu súng săn mũi dài, đầu súng hướng ngược lên trên dây súng quàng trái vai, là khẩu súng đã giết con nai rừng nọ. Yura ngẩng đầu, trên cao là tán cây um xùm gần như che kín cả bầu trời thấp thoáng một cái bóng vụt qua giữa những kẽ hở của lá cây xanh sẫm.
Đùng_!
Súng săn giật mạnh khói thuốc súng tản đi trên đầu họng súng đen, từ tán cây cao rợp trời rơi xuống một con chim rừng. Thân nó rơi xuống đất từ độ cao không tưởng, xương bên trong dường như đã vỡ khiến thân thể chú chim mềm nhũn không nhúc nhích nằm trên đất. Dưới mỏ là một lỗ máu, bắn xuyên qua hộp sọ mà không ảnh hưởng đến những bộ phận khác, độ chính xác đến không tưởng.
"Dai, bữa trưa."
Gã thợ săn ngoái đầu lại, có vẻ đã quen thuộc với tình huống như thế mà chẳng chút ngạc nhiên gã nhặt lên ngắm nghía con chim rừng béo ú đã chết lại cười khoái chí khen ngợi:
"Ái chà, còn biết kiếm bữa trưa cho chúng ta sao? Giỏi lắm Yura!"
Trên gương mặt non nớt của đứa trẻ rộ lên nụ cười tươi tắn sáng lạng, dường như cực kì vui vẻ khi được Dai khen ngợi, Yura xách súng săn sang một góc yên chống cằm ngoan ngoãn chăm chú nhìn Dai xử lý chim rừng, bắt đầu nhóm củi đột lửa tại chỗ thì ngồi xuống một thân cây đổ gác khẩu súng trên vai xuống.
Lửa bùng lên từ khóm củi khô được vun lại. Ánh lửa cháy lên, mùi thịt nướng cũng len lỏi theo từng ngóc ngách của rừng già, màu lửa cháy hắt lên gò má người đang ngồi. Gã thợ săn tay nghề điêu luyện nướng chim rừng phát ra mùi hương thơm phức, ước chừng đến khi gần chín mới rảnh rỗi tán phét với người còn lại.
"Yura băng mắt như vậy có ảnh hưởng đến tầm nhìn không?"
Đây là điều mà gã thắc mắc đã lâu dù tiếp xúc đã lâu nên cũng không còn bất ngờ, từ hai năm trước khi nhặt được đứa trẻ thoi thóp trôi dạt bên bờ suối. Trên người nó không một chỗ lành lặn, máu rỉ ra từ vết thương hòa cùng nước suối khoắng thành cái màu đỏ đục. Nơi ghê sợ nhất trên thân thể gầy gò ấy chính là đôi mắt nhắm chặt không ngừng chảy huyết lệ.
Yura ngồi trên thân cây đổ, khẩu súng săn đặt sát bên người được cô cầm lấy bắt đầu bảo dưỡng cẩn thận. Mái tóc trắng như tuyết đầu mùa ôm gọn gương mặt nhỏ nhắn, sống mũi cao cánh môi hoa đào mím lại một đường. Trên gương mặt xinh xắn của thiếu nữ có một điểm khiến người ta hiếu kì chính là đôi mắt bị giấu đi dưới lớp vải đen. Trông cô giống như một người mù, buộc chặt cứng vải đen che lại đôi mắt mình.
Nhưng một kẻ mù thì làm sao săn bắt được?
Khi Dai bắt chuyện mái đầu nghiêng nhẹ, đứa trẻ khóe môi vô thức giãn ra thành nét cười vui vẻ. Yura đặt thân súng săn lên đùi, đáp:
"Không hề gì."
"Chà, nếu ngươi cần ta có thể xuống trấn mời một y sĩ về khám lại mắt? Chúng ta cũng làm việc chung với nhau được hai năm rồi, không cần khách sáo với ta đâu." Gã thợ săn cười lớn, quan tâm nói.
Yura chỉ cười lắc đầu mà không đáp, dường như không thích nói về chủ đề này Dai cũng tinh ý nhận ra không tiếp tục khuyên can nữa. Chim rừng được nướng chín, màu da ngả nâu lớp da nướng dưới lửa được rắc thêm gia vị tỏa ra cái mùi thơm phức nóng ẩm khiến người ta phải thèm thuồng.
Gã thợ săn đưa một nửa con chim cho cô, thỉnh thoảng muốn thử trêu chọc con người kì lạ này mà cố ý giả đưa đồ xem Yura có mắc mưu không. Nhưng khiến cho Dai thất vọng là dù rõ ràng cô gái trẻ hai mắt đã bị bịt kín lại như có con mắt thứ ba, nhìn thấu trò đùa ấu trĩ gã làm.
Yura nhận lấy thịt nướng cúi đầu ăn, gần như mọi cử chỉ đều không phát ra tiếng động sinh hoạt một cách thoải mái giống như không hề bị vải đen che mắt vậy.
Trên thế gian có nhiều kẻ được trời phú cho những giác quan đặc biệt nhanh nhạy, như kẻ có thính giác siêu nhạy hay khứu giác mẫn cảm, tất cả đều là trời sinh mà có giống như một món quà mà ông trời ban phát phải may mắn cỡ nào mới có được. Yura cũng thế, trời sinh đã có một đôi mắt nhạy cảm. Dù đeo thêm một tấm vải đen dày để che tầm mắt cũng không ảnh hưởng được đến thị lực của cô, mọi sinh hoạt vẫn diễn ra như thể chẳng có sợi băng mắt nào đang khóa chặt tầm nhìn. Bọn họ hai người, một kẻ đảm nhận việc thu thập một người đảm nhận săn bắt, làm việc hợp tác sòng phẳng thoáng chốc đã qua hai năm.
Sâu trong rừng núi có khóm lửa cháy lách tách từng tiếng khe khẽ, giọng nói của gã thợ săn ồm ồm thô lỗ và xen kẽ giọng nói lanh lảnh của Yura bầu không khí hài hòa và ấm áp đến lạ.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro