Chương 20

Chương 20

Mùng một Tết sáng sớm, Tạ Phỉ và Sở Thanh Phong, với đôi mắt gấu trúc vì thiếu ngủ, trở về Nam Thành.

Sở Thanh Phong là con út trong gia đình. Mấy năm trước, bố mẹ hắn lần lượt qua đời, chỉ còn lại người chị gái duy nhất – Sở Huệ Lam, hơn hắn những hai mươi chín tuổi.

Trên đường đến ra mắt người nhà chồng như một "chàng dâu xấu số," Tạ Phỉ thầm đoán xem vị đương gia hiện tại của nhà họ Sở sẽ nhìn anh thế nào.

Theo lẽ thường, dù không có ngai vàng để kế vị, các gia đình bình thường cũng khó chấp nhận chuyện con trai duy nhất có bạn đời là một người cùng giới. Cứ như trong phim ảnh hay tiểu thuyết vẫn hay miêu tả, Tạ Phỉ chính là "hồ ly tinh" khiến nhà họ Sở đoạn tử tuyệt tôn.

Liệu người chị gái đáng tuổi mẹ của Sở Thanh Phong có kiêu ngạo quăng cho anh một câu—

“Cậu cần bao nhiêu tiền để rời xa em trai tôi?”

Còn một vấn đề nữa.

Anh và con trai bảo bối của cô chính là kẻ thù không đội trời chung suốt hơn chục năm nay.

Nghĩ đến đây, đứng ở góc độ của Sở Huệ Lam, cô dù thế nào cũng không thể thích anh nổi.

Tạ Phỉ dứt khoát uống cạn ly nước trái cây, sau đó gọi tiếp một ly rượu vang.

Sở Thanh Phong quay sang nhìn anh: "Đừng căng thẳng, chị gái em rất tốt."

Tốt hay không còn tùy vào đối tượng nữa. Đối với hắn, đương nhiên là tốt rồi.

Tạ Phỉ chẳng buồn nghe hắn dỗ dành, chỉ lẩm bẩm: “Nếu chị em thực sự hỏi anh cần bao nhiêu tiền để rời xa em, em thấy anh nên làm gì?”

Anh nghiêng người trên ghế khoang hạng nhất, hôm nay mặc một chiếc áo len trắng mềm mại, tóc tai gọn gàng, trông chẳng khác gì một sinh viên mới tốt nghiệp.

Sở Thanh Phong khẽ nhướn mày: "Hửm?"

"Anh sẽ vừa nhận tiền của chị em, vừa lén qua lại với em.”

“Những mối quan hệ như chúng ta chắc chắn sẽ bị gia đình phản đối. Mà cụ thể ở đây là gia đình em.” Tạ Phỉ chậm rãi nói, “Dựa theo kinh nghiệm ăn dưa từ phim ảnh lẫn chuyện trong bệnh viện bao năm qua của anh, thì kịch bản thường diễn ra như thế này: Nhà em không đời nào chấp nhận con trai duy nhất tìm một người đàn ông làm bạn đời. Vì vậy, để đảm bảo lợi ích gia tộc, em buộc phải kết hôn với một cô gái, sinh con nối dõi. Sau đó, hoặc là ly hôn, hoặc là duy trì một cuộc hôn nhân mở, mạnh ai nấy chơi.”

“Mà anh…” Tạ Phỉ cười nhạt, “sẽ trở thành kẻ thứ ba bị thiên hạ khinh bỉ, còn em là gã tra nam lừa hôn.”

Sở Thanh Phong bật cười: “Anh nghĩ nhiều rồi.”

“A?”

Sở Thanh Phong kéo lại tấm chăn mỏng sắp trượt xuống trên người Tạ Phỉ, giọng điềm nhiên: “Nhà họ Sở không cần dùng hôn nhân để tìm kiếm lợi ích. Chị em không cần, em cũng không cần.”

“Nhìn qua là biết anh với A Trạch không ưa gì nhau, vì anh không biết rằng các em của cậu ấy đều mang họ Sở theo chị gái em. Cả hai đều học kinh doanh, thành tích xuất sắc từ nhỏ, nhà họ Sở không thiếu người kế nghiệp.”

Tạ Phỉ im lặng vài giây, chân thành nói: “Em thật sự có tài đầu thai đấy.”

Đúng chuẩn "đỉnh cao đầu thai" luôn rồi.

Sở Thanh Phong nhướn mày: “Quá khen.”

Tạ Phỉ nhớ lại cuộc gọi hôm qua, bỗng hỏi: “Dương… cháu trai nhà em có biết anh là mợ út mới nhậm chức không?”

Sở Thanh Phong kéo tấm che mắt xuống, giọng lười biếng: “Em không để chị gái nói với cậu ấy, đúng lúc cậu ấy đang bận viện trợ ở Tân Cương, không về được. Ngủ một lát đi, vẫn còn mấy tiếng nữa.”

Tối qua hắn ngủ dưới sàn, dù đã lót thêm tấm đệm dày nhưng vẫn không quen, cứ nửa tỉnh nửa mê suốt đêm.

Tạ Phỉ uống xong nửa ly rượu vang cũng chìm vào giấc ngủ.

Khi máy bay hạ cánh, người đến đón họ không phải tài xế, mà là vợ chồng chị gái Sở Thanh Phong.

Tạ Phỉ để ý rằng hai chị em này có chung một đôi mắt màu trà nâu, sáng lấp lánh như hổ phách.

Khác với những gì anh tưởng tượng, Sở Huệ Lam rất thân thiện, giọng nói ấm áp dễ khiến người khác có cảm giác như gió xuân nhẹ lướt.

“Tiểu Phỉ, đi đường mệt không? Đáng lẽ ra vợ chồng chị phải đến thăm ông bà của em trước, nhưng mấy ngày Tết, nhà cửa đông đúc khách khứa qua lại. Đợi qua rằm tháng Giêng, vợ chồng chị nhất định sẽ lên Bắc Kinh thăm hai vị trưởng bối.”

Tạ Phỉ lúc này mới biết nhà họ Sở con cháu đông đúc, trong dòng họ, Sở Thanh Phong đứng thứ chín, trưởng bối trong nhà đều gọi hắn là “Tiểu Cửu,” thế nên anh cũng nghiễm nhiên trở thành “người nhà Tiểu Cửu.”

Nghe nói họ hàng thân thích trực hệ của nhà này lên đến bảy tám chục người, Tạ Phỉ âm thầm kêu khổ. Chẳng lẽ mấy ngày ở Nam Thành chỉ toàn đi chúc Tết họ hàng sao?

Tiệc nhận thân được tổ chức vào buổi tối, địa điểm là trang viên ngoại ô của nhà họ Sở.

Trang viên này mang phong cách lâm viên Trung Hoa, Nam Thành đã vào xuân, sắc xanh non tơ ẩn hiện giữa những bức tường trắng, mái ngói đen, trông như một bức tranh thủy mặc thanh nhã trải dài trước mắt.

Sau khi biết gia thế của Sở Thanh Phong, Tạ Phỉ cứ tưởng bản thân đã có thể giữ vững bình tĩnh với mọi tình huống. Cho đến khi anh nhìn thấy mấy chậu hoa đặt dọc theo lối đi lát đá xanh, ánh mắt lập tức khựng lại, trong lòng không ngừng gào thét: Má ơi!

Ông ngoại anh là giáo sư hội họa của Học viện Mỹ thuật, từ nhỏ anh đã được hun đúc trong môi trường nghệ thuật, khả năng thẩm định tranh chữ cũng không tệ. Chiếc chậu hoa với họa tiết xuân giang phiêu bạt men trắng ngọt này là kiệt tác của bậc thầy mấy trăm năm trước, giá trị lưu thông ít nhất cũng sáu con số.

Vậy mà ở nhà họ Sở, nó lại bị dùng đúng nghĩa… làm chậu trồng hoa?!!

Khách khứa lần lượt kéo đến, Tạ Phỉ với tư cách là bạn đời của Sở Thanh Phong, yên tĩnh đứng bên cạnh hắn, thu hút vô số ánh mắt quan sát—có phần kín đáo, có phần lộ liễu. Anh không cần nói nhiều, chỉ cần làm tròn vai "bùa may mắn," lịch sự chào hỏi, giữ vững nụ cười là được.

Sau một vòng xã giao, Tạ Phỉ có thể cảm nhận rõ ràng quyền uy của Sở Huệ Lam và Sở Thanh Phong trong gia tộc. Bất kể trong lòng mọi người nghĩ gì, tối thiểu trên mặt mũi đều phải làm tròn bổn phận.

Điều làm anh phấn khởi nhất là ai đến cũng mang theo quà mừng, mà những thứ này ít nhất có một nửa là của anh. Hơn nữa, theo thỏa thuận trước hôn nhân, anh không cần lo chuyện nhân tình qua lại—quá tuyệt vời! Anh cố gắng kiềm chế nhưng khóe môi cứ bất giác nhếch lên.

Lần đầu tiên trong đời, Tạ Phỉ trải nghiệm cảm giác nhận quà đến mức tay mỏi nhừ.

Sở Thanh Phong hỏi anh có thấy mệt không, nếu mệt có thể lên phòng nghỉ ngơi.

Tạ Phỉ lập tức từ chối, cả người hưng phấn: "Không mệt! Anh thậm chí có thể thức đến khi bóc hết quà mới đi ngủ!"

Sở Thanh Phong bật cười, tự nhiên nắm lấy tay anh, dẫn anh đến khu vực buffet.

Tạ Phỉ ăn một miếng bánh ngọt, thấy ngon liền lấy thêm miếng nữa, tiếp tục ăn.

"Ngon không?" Sở Thanh Phong nhẹ nhàng lau vệt kem ở khóe môi anh.

Miệng vẫn còn đầy bánh, Tạ Phỉ gật đầu liên tục, giơ ngón cái ra hiệu tán thưởng.

"Đây là món sở trường của thợ làm bánh nhà em. Ông ấy thích thêm các loại rượu khác nhau vào từng loại bánh hay sốt chocolate. Hương vị sẽ có nhiều tầng lớp, giống như từng lớp vỏ được bóc tách vậy."

Tạ Phỉ ngẫm nghĩ rồi nói: "Anh cảm nhận được chút vị xông khói nhẹ."

Sở Thanh Phong khen anh vị giác nhạy bén, sau đó đưa qua một ly rượu: "Uống với loại rượu này sẽ ngon hơn."

Đúng lúc này, một giọng nói xa lạ vang lên sau lưng họ:

"Thêm một chút nước vào rượu, hương thơm sẽ lan tỏa tốt hơn."

Tạ Phỉ quay đầu lại.

Là một thanh niên mặc vest màu nhạt, dáng người cao gầy, đường cắt may vừa vặn càng làm nổi bật khí chất thư sinh thanh nhã. Gương mặt cậu ta thuộc kiểu "nhạt màu," không quá xuất sắc nhưng lại toát lên vẻ dịu dàng dễ chịu.

Tạ Phỉ nhận ra người này—họ hàng xa của nhà họ Sở, tên là Cố Dục, gia đình làm lớn trong ngành rượu. Không chỉ là nhà phân phối rượu chưng cất, mà còn sở hữu thương hiệu whisky riêng.

Cố Dục có vẻ rất thân với Sở Thanh Phong, giọng điệu khá tự nhiên: "A Phong, tôi nói với cậu bao nhiêu lần rồi, uống rượu phải dùng mũi ngửi trước."

Sở Thanh Phong thoải mái nghe theo, ra hiệu cho nhân viên phục vụ thêm nước vào ly rượu.

Cố Dục tiếp tục: "Ngày mai bọn tôi đi suối nước nóng, cậu cũng đến đi. Cũng lâu lắm rồi chưa gặp nhau, lần cuối cùng là ở phòng chờ VIP sân bay Thượng Hải thì phải?"

Sở Thanh Phong từ chối ngay: "Mọi người cứ đi chơi đi, kỳ nghỉ tân hôn, tôi phải dành thời gian bên vợ tôi."

Cố Dục cuối cùng cũng chuyển ánh mắt sang Tạ Phỉ, dừng lại một lúc rồi mỉm cười: "Tôi và A Phong quen nhau hơn mười năm rồi, nói chuyện có phần tùy ý, anh không để bụng chứ?"

Tạ Phỉ lịch sự đáp lại bằng một nụ cười: "Không đâu."

Sau khi tiệc nhận thân kết thúc, Sở Thanh Phong dặn dò đầu bếp trong nhà sáng mai chuẩn bị mấy món Tạ Phỉ thích—bánh cuốn tôm, há cảo tôm, bánh bao xá xíu.

Vừa bước vào phòng, hắn đã thấy người vợ mới cưới của mình như một chú ong nhỏ bận rộn, hăng say bay qua bay lại giữa đống quà chất đầy trên sàn nhà.

Sở Thanh Phong vốn ít giao thiệp, lại mang vai vế cao trong gia tộc, nên có không ít họ hàng bình thường chẳng có cơ hội nói chuyện với hắn. Hôm nay nhân dịp này, ai cũng tranh thủ dâng quà lấy lòng. Nhìn quanh một lượt, logo của các thương hiệu lớn phủ kín cả phòng.

Mắt Tạ Phỉ sáng lấp lánh, hoàn toàn đắm chìm trong bữa tiệc blind box xa xỉ, đến mức chẳng còn để ý gì xung quanh.

Cho đến khi Sở Thanh Phong ngồi xuống phía sau anh.

Từ góc nhìn này, trông như hắn đang ôm lấy Tạ Phỉ trong lòng.

Từ trước đến nay, trong suy nghĩ của Sở Thanh Phong, ham vật chất không phải là một phẩm chất đáng ca ngợi, mà là một điểm yếu có thể lợi dụng.

Nhưng…

Hắn lại rất thích nhìn cảnh tượng Tạ Phỉ vui vẻ chỉ vì những món đồ xa hoa này.

Đống quà này phần lớn là hàng hiệu cao cấp, cũng có không ít món độc đáo mang giá trị sưu tầm, ví dụ như tranh chữ, điêu khắc, tác phẩm thủ công của các bậc thầy nổi tiếng, chất liệu trải dài từ pha lê, đá quý, ngọc thạch cho đến vàng ròng.

Tạ Phỉ mở một chiếc hộp gỗ đỏ, bên trong là một quả táo vàng lấp lánh, tượng trưng cho câu:

"You are the apple of my eye."

Trên bề mặt quả táo có hoa văn trạm nổi hình “hoa hảo nguyệt viên,” dưới ánh đèn bling bling sáng rực. Vì là dạng rỗng ruột thành dày, chỉ tính riêng lượng vàng nguyên chất cũng phải nặng đến mười mấy lượng.

Ý nghĩa khác là:

"Anh là tình yêu cả đời của em."

"Thích không?"

Tạ Phỉ gật đầu thật mạnh.

Ai lại không thích vàng cơ chứ! Dựa theo giá vàng hiện tại, riêng phần nguyên liệu của quả táo này đã có giá ít nhất mấy trăm triệu.

Chưa kể đến tiền công. Hoa văn trạm khắc tinh xảo thế này, chi phí chế tác chắc chắn không hề rẻ.

Sở Thanh Phong tựa cằm lên vai Tạ Phỉ, chậm rãi nói: "Đây là quà của A Trạch. Cậu ấy từ trước đến nay đều mê vàng."

Tạ Phỉ không ngờ mình và Dương Ngạn Trạch lại có điểm chung như vậy, bèn đề xuất: "Mang quả táo này về nhà đặt ở tủ giày ngoài cửa, dùng để đựng chìa khóa và mấy món đồ linh tinh, em thấy sao?"

Sở Thanh Phong bật cười: "Anh có toàn quyền sử dụng và sở hữu quà cưới của mình."

Tạ Phỉ hài lòng, tiếp tục cầm lên một hộp quà khá lớn, tháo lớp giấy gói bên ngoài, bên trong là một bức tranh sơn dầu phong cảnh với nét bút mạnh mẽ, màu sắc rực rỡ.

Góc phải bên dưới có một chữ ký uốn lượn như rồng bay phượng múa: Cố Dục.

Tạ Phỉ quay sang hỏi Sở Thanh Phong: "Anh không rành tranh sơn dầu lắm, nhưng có thể tự tin tặng tác phẩm của chính mình làm quà cưới khi vẫn còn sống, đúng là phải có khí chất lắm. Trước đây hai người có quan hệ gì?"

Lời mời của Cố Dục trong bữa tiệc tối nay vốn đã kém tinh tế. Sở Thanh Phong đã kết hôn, vợ chồng còn cùng nhau tham dự tiệc, vậy mà đối phương chẳng nhắc đến nửa câu, hành động không chỉ thất lễ mà còn quá mức thiếu chừng mực. Lúc đó, trông có vẻ như Tạ Phỉ chẳng bận tâm chút nào, nhưng giờ đây câu nói của anh lại đầy vẻ châm biếm cay nghiệt, rõ ràng rất không hài lòng.

Đây là lần đầu tiên Tạ Phỉ thể hiện sự chiếm hữu mãnh liệt như vậy.

Dưới ánh đèn, ánh mắt Sở Thanh Phong như lấp lánh ý cười, giọng điệu dịu dàng hòa vào ánh trăng ngoài cửa sổ:

"Chị của cậu ta lấy anh họ em. Hồi cấp hai, tụi em học cùng trường. Cậu ta chơi thân với A Trạch hơn, hai người thường xuyên đi chơi cùng nhau, em thì chưa bao giờ đi riêng với cậu ta cả. Hơn nữa…"

Hắn nhìn thẳng vào mắt Tạ Phỉ, "Trước khi gặp anh, em chưa từng nhận ra mình là gay."

Tạ Phỉ trừng mắt, phẫn nộ chỉ vào bức tranh sơn dầu: "Cậu ta xem quá nhiều phim tổng tài máu chó rồi hay gì? Cứ tưởng mình là bạch nguyệt quang của tổng tài bá đạo sao? Em nhìn đi, con đường trong tranh đến cuối lại chia làm hai nhánh, có phải cậu ta đang ám chỉ hai ta sớm muộn gì cũng đường ai nấy đi không? Muốn đào góc tường, ít nhất cũng phải đợi hai ta ly hôn chứ!"

Gân xanh trên trán Sở Thanh Phong giật mạnh một cái.

Ngày đầu tiên sau khi cưới, trong bữa tiệc nhận thân, vợ hắn đã bắt đầu nói chuyện ly hôn ngay trước mặt hắn.

Hắn hít sâu một hơi: "Bảo bối, anh còn muốn đưa hết đống quà này vào quỹ riêng của mình không?"

Nhận ra mình lỡ miệng, Tạ Phỉ lập tức ngoan ngoãn, giọng điệu dịu dàng như mèo con: "Tất nhiên rồi, ông xã~."

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro