Chương 45: Hoàn chính văn
Chương 45
Đêm đầu tiên Sở Thanh Phong đi công tác, Tạ Phỉ sau khi tan làm đã gọi cho Tần Thiên để thăm dò tình hình, sau đó chủ động gọi video. Sở Thanh Phong vẫn bình tĩnh và nhẹ nhàng trò chuyện với anh như mọi khi. Nhưng có điều gì đó đã thay đổi, Tạ Phỉ có thể cảm nhận được, rất tinh tế.
Tạ Phỉ cảm thấy như có khối bông ướt nặng đè lên ngực, khiến anh thở không nổi.
Anh gọi cho Chu Lạc.
Chu Lạc và Hoắc Hành, hai cú đêm, đang vui chơi trong quán bar, mãi đến cuộc gọi thứ ba Chu Lạc mới bắt máy, âm nhạc ầm ĩ khiến Tạ Phỉ đau màng nhĩ.
Chu Lạc cầm điện thoại vào nhà vệ sinh, "Lại chuyện gì đây?"
Tạ Phỉ nhăn nhó: "Tôi vừa gọi video cho Sở Thanh Phong. Trước đây dù có ở xa đến đâu, trái tim chúng tôi vẫn rất gần, nhưng giờ tôi cảm thấy giữa chúng tôi như có cả hành tinh ngăn cách."
Chu Lạc châm thuốc và rít một hơi: "Yêu càng sâu thì đau càng sâu. Người như cậu ta, dù cố tình hay vô ý, từ khi sinh ra đến giờ, đi đến đâu cũng là tâm điểm, được mọi người tôn sùng. Sau khi kết hôn, cậu ta cúi đầu trước cậu, dịu dàng và nhún nhường, nhưng cậu luôn xem cậu ta như người ngoài. Đặt mình vào vị trí của cậu ta, cậu cũng sẽ buồn và nản lòng thôi.”
Tạ Phỉ: "Vậy tôi phải làm sao? Làm sao để dỗ dành em ấy đây?"
Chu Lạc nhả khói, nói câu nghe có lý mà cũng rất khó hiểu: "Chân thành, chân thành luôn là vũ khí tối thượng."
Ngày hôm sau, Tạ Phỉ với đôi mắt thâm quầng mua một hộp sô cô la từ máy bán hàng tự động trong bệnh viện. Vừa xé bao bì, Dương Ngạn Trạch đi ngang qua liền không hỏi mà nhanh tay lấy một miếng.
Tạ Phỉ nhìn anh ta với vẻ mặt đau khổ.
Dương Ngạn Trạch: "Làm quá không vậy? Chỉ là một miếng sô cô la thôi mà."
Tạ Phỉ nhét cả hộp vào tay anh ta: "Làm thế nào để dỗ dành cậu của cậu?"
Dương Ngạn Trạch nhướng mày nhận lấy sô cô la, chậm rãi đáp: "Thực ra."
Tạ Phỉ vểnh tai lắng nghe, sợ bỏ sót một chữ.
Dương Ngạn Trạch: "Từ khi tôi có ký ức đến giờ, cậu tôi hầu như chưa từng giận ai."
Tạ Phỉ lấy lại hộp sô cô la từ tay Dương Ngạn Trạch.
Dương Ngạn Trạch "Ờ" một tiếng, với tay lấy lại một nửa, "Cậu út không phải người hay giận, người bình thường làm hắn bực, chỉ cần không quá đáng hắn cũng phớt lờ luôn, hiểu không? Kiểu như bận tâm đến cậu đã là nể mặt cậu rồi, thời gian của tôi rất quý báu. Nếu là người thân thiết, dùng tấm lòng mà không được đối xử công bằng, hắn chẳng bao giờ cho cơ hội thứ hai đâu."
Nhìn khuôn mặt Tạ Phỉ tái nhợt và khó coi, Dương Ngạn Trạch lập tức nói hết phần còn lại: "Nhưng đối với cậu thì khác, thật sự khác. Lần trước khi tiếp đón tôi, hắn thẳng thừng làm mất mặt Cố Dục ngay tại chỗ, dù hai nhà đã kết giao gần hai mươi năm, hắn cũng không nể tình."
Quay lại văn phòng, Tạ Phỉ mở điện thoại và gõ một dòng chữ:
【Kế hoạch dỗ dành chồng】
Trong phòng suite khách sạn, Sở Thanh Phong đeo khuy măng sét, chỉnh lại cà vạt, thư ký Tần Thiên báo cáo lịch trình hôm nay xong liền đưa cho hắn một cốc cà phê đá.
"Đây là do bác sĩ Tạ đặt gửi đến."
Tần Thiên để ý sắc mặt Sở Thanh Phong. Gần đây ông chủ dường như có chuyện cãi cọ với gia đình, tâm trạng không tốt. Còn bác sĩ Tạ, hoa quả, kem chống nắng, thuốc giải rượu, cà phê... mỗi ngày vài đơn hàng được giao đến cửa, còn hỏi han tình hình ăn ở của ông chủ.
Tâm trạng ông chủ không tốt, những người xung quanh đương nhiên phải căng hết sức mình, sợ vô tình đụng phải họng súng.
Tần Thiên không thể can thiệp vào chuyện gia đình của ông chủ, nhưng có thể báo cáo chi tiết mọi thứ Tạ Phỉ mua và hỏi han cho ông chủ.
Nếu Sở Thanh Phong không muốn nghe, đã sớm bảo anh ta im miệng. Theo quan sát của anh ta, ông chủ thực sự không thể gạt bỏ được, còn yêu cầu anh ta chụp màn hình tin nhắn WeChat với bác sĩ Tạ, lúc nào cũng xem kỹ từng dấu chấm, dấu phẩy.
Đã như vậy, thì còn gì mà không vượt qua được nữa chứ.
Cảnh phố thị xa hoa bên ngoài cửa sổ xe lướt qua nhanh chóng, Sở Thanh Phong lặng lẽ nhìn ra xa, khuôn mặt không chút biểu cảm, bộ vest xanh đậm ba mảnh đắt tiền ôm vừa vặn, chất liệu vải sâu sắc có kẻ sọc nhỏ ẩn hiện, vừa sang trọng vừa kín đáo.
Dây đồng hồ lấp lánh ánh sáng lạnh dưới ánh nắng, điện thoại rung lên thông báo tin nhắn mới.
Là một video ngắn.
Tạ Phỉ mặc áo blouse trắng nhìn vào ống kính, không nói gì, như có ngàn lời mắc nghẹn trong cổ họng. Cuối cùng chỉ thốt ra ba tiếng nhẹ nhàng: "Anh nhớ em."
Mười năm trước, Sở Thanh Phong đã biết Tạ Phỉ không khao khát tình yêu, có lẽ anh hoàn toàn không có ý tưởng yêu đương hoặc không cho phép mình có cảm xúc yêu đương.
Sở Thanh Phong chợt muốn bỏ hết lịch trình, đặt chuyến bay sớm nhất về B thị.
Đối với người sinh ra đã ở La Mã, cuộc đời Sở Thanh Phong rõ ràng như một bàn cờ.
Sự xuất hiện của Tạ Phỉ như sương mù bồng bềnh trong rừng buổi sáng.
Không hy vọng vào tình yêu, cũng không bị tình yêu làm tổn thương.
Tạ Phỉ như thế này không thể chịu nổi một chút thử thách, ghen tuông, hay nỗi sợ mất mát. Giống như khi mới cưới về Nam Thành và nói chuyện với Sở Huệ Lam, hắn sẽ dành cho Tạ Phỉ tất cả tình yêu, đầy ắp, yêu đến no nê, như hoa hướng dương đuổi theo mặt trời.
Sau chuyện của Tề Hoằng Mạc, Sở Thanh Phong tự kiểm điểm mình quá kiêu ngạo và tự phụ. Hắn hoàn toàn không nghĩ đến việc những gì hắn dành cho có phải là điều Tạ Phỉ muốn nhận hay không. Mỗi năm240 vạn tiền tiêu vặt, căn nhà ở Hoa Đình Nhất Hào, viên Paraiba tám con số... những tài sản và trang sức mà Tạ Phỉ thích nhất, đều không phải là thứ mà anh phải cố gắng để có được. Nếu là người khác không thích, Tạ Phỉ chắc chắn sẽ không nhận, ví dụ như Cao Tư Triết.
Thích, đã là giới hạn cảm xúc mà Tạ Phỉ có thể dành cho. Chính Sở Thanh Phong kỳ vọng quá cao, nên mới bị dày vò. Lấy cớ đi công tác để ở một mình, là hắn cần thời gian để kiềm chế sự tham lam và khao khát trong lòng.
Chuyến công tác này của Sở Thanh Phong vốn chỉ có ba ngày, Sở Huệ Lam đột ngột thông báo hắn đến thành phố Z tham dự tiệc mừng thọ bảy mươi của ông cụ nhà họ Cố. Ngoài kinh doanh rượu, nhà họ Cố còn có cổ phần trong ngành công nghiệp xe điện của nhà họ Sở, là đối tác rất thân thiết.
Ông cụ nhà họ Cố nhìn Sở Thanh Phong lớn lên, rất quý mến hắn. Ban đầu còn định giới thiệu cháu gái của mình cho hắn, đột nhiên nghe tin Sở Thanh Phong kết hôn chớp nhoáng, đối tượng lại là nam.
Sở Thanh Phong đại diện cho nhà họ Sở, khi ông cụ nhà họ Cố mời hắn đến chụp ảnh cùng, người nhà họ Cố tự nhiên coi hắn là khách quý, để hắn đứng ở vị trí đầu tiên bên tay trái ông cụ, bên cạnh là Cố Dục.
Bức ảnh này được Cố Dục đăng lên vòng bạn bè, khi Dương Ngạn Trạch bấm thích thì Tạ Phỉ đang ở nhà anh ta ăn cơm nhìn thấy.
Trong ảnh, Cố Dục mặc áo lụa màu trắng ngà, kiểu dáng kết hợp giữa Đông và Tây, thắt lưng buộc dây, tôn lên vòng eo nhẹ nhàng mềm mại. Sở Thanh Phong nhìn vào ống kính, còn Cố Dục lại ngước nhìn Sở Thanh Phong.
Nhà hàng bỗng chốc im lặng như bị phủ lên một lớp kính, rồi hút chân không.
Dương Ngạn Trạch khô khan nói: "Cậu, cậu đừng hiểu lầm, cậu nhỏ đi chúc thọ ông cụ nhà họ Cố, hai người họ tuyệt đối không có gì đâu."
Tạ Phỉ không nói gì, đặt đũa xuống rồi quay về nhà.
Anh tự nhủ, rộng lượng một chút, bình tĩnh một chút, nếu Sở Thanh Phong có ý với Cố Dục, thì đã chẳng còn chuyện gì với anh từ lâu rồi.
Nhảm nhí!
Tạ Phỉ cắn chặt môi dưới, gọi video: "Hôm nay em chụp ảnh chung với Cố Dục à?"
Sở Thanh Phong ngạc nhiên: "Cái gì?"
Lông mi Tạ Phỉ rủ xuống như cánh bướm rung rinh: "Anh thấy Cố Dục đăng lên vòng bạn bè của cháu trai, anh không thích cậu ta, em biết mà."
Sở Thanh Phong biết Tạ Phỉ có tính chiếm hữu với hắn, có lẽ trong mắt Tạ Phỉ đó gọi là thích.
"Là chụp chung với hơn hai mươi người, em không chụp riêng với Cố Dục."
Tạ Phỉ ngước mắt lên, giọng khô khốc: "Thật không?"
Sở Thanh Phong: "Em sẽ không làm bất kỳ điều gì khiến anh hiểu lầm và khó xử, Tạ Phỉ."
Tạ Phỉ khẽ "ồ" một tiếng, lấy hết can đảm nhìn thẳng vào hắn: "Anh không muốn ly hôn."
Ngực Sở Thanh Phong phập phồng dữ dội: "Em chưa bao giờ nghĩ đến việc ly hôn với anh, dù chỉ một giây. Em chỉ cần thời gian để sắp xếp lại mọi thứ, thời gian qua đã làm anh buồn, em rất xin lỗi."
Cúp điện thoại, Tạ Phỉ cảm thấy bớt lo lắng hơn. Anh cho Hàn Hàn thêm một hộp thức ăn, xả nước tắm rửa, sau khi tắm xong thì lăn trên giường lớn.
Vốn tự tin cả về trí tuệ lẫn cảm xúc, nghe xong những lời này, Tạ Phỉ bắt đầu hoài nghi nhận thức về bản thân mình.
Anh không hoàn toàn hiểu lời Sở Thanh Phong.
Đây là làm lành rồi sao? Sở Thanh Phong cần sắp xếp gì?
Qua màn hình không thể nói rõ, Tạ Phỉ chỉ có thể nén mọi cảm xúc và nghi ngờ, hỏi câu cuối cùng: "Ngày mai em về được không?"
"Được."
"Tốt, mai anh nghỉ, ở nhà đợi em."
Còn chưa đến ba giờ nữa là ngày 25, sinh nhật của Sở Thanh Phong. Đột nhiên anh muốn lái xe đến thành phố Z cách hơn sáu trăm cây số, chắc chắn có thể đến trong bảy, tám tiếng.
(Edit: anhii79, truyện chỉ đăng tải trên TYT và Wattpad)
Ý nghĩ này vừa lóe lên, Tạ Phỉ cảm thấy thật khoa trương. Anh không còn là chàng trai mười tám tuổi mới biết yêu, truy chồng ngàn dặm như trong phim thần tượng, thật không trưởng thành và không vững vàng.
Năm phút sau, Tạ Phỉ thay đồ ra ngoài, đội mũ lưỡi trai, cầm chìa khóa xe và ra khỏi nhà trong ánh mắt ngây thơ của Hàn Hàn.
Lần cuối cùng lái xe ban đêm là hồi đại học cùng Chu Lạc lái xe đi chơi ở thảo nguyên. Mặc dù tự nhận mình là "vận động viên thức khuya cấp quốc gia", nhưng lái xe ban đêm trên cao tốc vẫn rất dễ buồn ngủ, Tạ Phỉ mua cà phê và kẹo chua cực độ để tỉnh táo tại trạm dừng chân.
Những ngày này, Sở Thanh Phong không đêm nào ngủ ngon.
Nằm trên giường khách sạn, hắn hoặc mơ những giấc mơ kỳ quái, hoặc mơ thấy mình đi công tác về nhà thấy nhà trống rỗng, rồi giật mình tỉnh dậy.
Ánh đèn chiếu lên bóng người cô đơn, sự mệt mỏi và kiệt sức ban ngày bị sự cô đơn xé nát gấp bội vào ban đêm, sự mệt mỏi đè nặng lên trái tim như ngọn núi.
Tạ Phỉ không có thói quen ngủ ngon, ban đêm anh thường giật mình hoặc cựa quậy, Sở Thanh Phong ngủ không sâu, chỉ cần có chút âm thanh là tỉnh. Kết hôn xong, hai người ôm nhau ngủ, chất lượng giấc ngủ ngày càng tốt hơn. Tạ Phỉ từng cảm thán có một người bạn giường ấm thật tốt.
Sở Thanh Phong trằn trọc suốt đêm không ngủ được, bật dậy, thuê một chiếc xe ở cửa hàng cho thuê dưới khách sạn. Nếu mọi việc trên đường suôn sẻ, hắn có thể bắt gặp Tạ Phỉ đang say giấc nồng khi về đến nhà.
Đường phố thành phố lúc rạng sáng vắng lặng, bao phủ bởi lớp sương mỏng. Sở Thanh Phong không ngủ cả đêm, làn gió mát buổi sáng thổi vào mặt, đôi mắt không lộ vẻ mệt mỏi mà ngược lại sáng rực.
Hắn lái xe lao như mũi tên trên xa lộ. Trong sự yên tĩnh chỉ còn lại tiếng thở của mình, điện thoại đột ngột vang lên, âm thanh như đâm thẳng vào tim.
Sở Thanh Phong nín thở nhấn nút nghe: "Tạ Phỉ, xảy ra chuyện gì vậy?"
Đầu dây bên kia im lặng.
Tim Sở Thanh Phong đập loạn lên.
"Tạ Phỉ... anh đang ở đâu? Em đang ở cửa phòng khách sạn của anh, nhưng bấm chuông không ai mở cửa."
Cuối cùng, giọng Tạ Phỉ sắp khóc truyền qua điện thoại, rõ ràng lọt vào tai hắn.
"Anh đang ở khách sạn, ở thành phố Z?" Sau vài giây sững sờ, Sở Thanh Phong đạp mạnh phanh, bật xi nhan trái, quay đầu xe ở ngã rẽ phía trước.
"Anh đang ở cửa phòng khách sạn của em, giữa đêm sao lại không ở đó, em có phải ra ngoài tìm tiểu yêu tinh nào không?"
"Em sẽ đến ngay, đợi em, đợi em!"
Nửa giờ sau, Sở Thanh Phong lao ra khỏi thang máy khách sạn.
Thấy rồi.
Người quen thuộc đang ngồi co ro trước cửa phòng hắn.
Thật sự là Tạ Phỉ.
Kể từ khi nhận điện thoại, Sở Thanh Phong như đang trong mơ, bước nhanh đến.
Tạ Phỉ ngẩng đầu lên, chóp mũi đỏ ửng, mắt ướt át. Tóc rối bù, tay cầm mũ, dưới chân là một chiếc ba lô màu nhạt.
Anh không phải là người hay khóc. Khi đánh nhau bầm dập không khóc, khi mẹ và anh trai qua đời đột ngột cũng không khóc. Nhiều năm, tuyến lệ của anh như bị tắc, không có chút cảm giác muốn khóc nào.
Tạ Phỉ cảm thấy chuyện này không đáng gì.
Có lẽ anh sinh ra đã là một người lạnh lùng và lý trí.
Kỳ lạ là, nửa năm qua từ khi kết hôn, anh trở nên nhạy cảm hơn nhiều, cái nút chặn vô hình trên tuyến lệ dường như đã bị gỡ bỏ.
Bốn mắt nhìn nhau, nơi ánh nhìn chạm nhau dường như có một phản ứng hóa học tức thì.
"Tạ Phỉ." giọng Sở Thanh Phong khàn khàn, mang theo sự rung động rõ rệt, “Sao anh lại đến đây?"
"Đến tìm em."
Mấy ngày không gặp, Sở Thanh Phong gầy đi, đường nét khuôn mặt càng rõ ràng, vẫn đẹp trai như trước, nhưng khiến Tạ Phỉ cảm thấy như đã qua một đời, ngực nhói lên.
Anh có rất nhiều điều muốn nói.
Giọng Tạ Phỉ, người luôn mạnh mẽ, trầm xuống: "Sở Thanh Phong, anh lái xe 7 giờ 25 phút để đến đây, giỏi không?"
7 giờ 25 phút, ngày 25 tháng 7.
Máu trong cơ thể Sở Thanh Phong như sóng biển, từng đợt đập vào tim hắn, "Rất giỏi!"
"Nhưng em để anh đợi lâu quá, ngồi xổm đến tê cả chân, còn nhiều muỗi nữa."
Tạ Phỉ mặc áo hoodie ngắn tay màu vàng nhạt và quần short trắng, như tinh linh hoa bước ra từ đêm đen. Trên tay chân lộ ra có vài vết muỗi đốt đỏ, đầu gối bị anh gãi đến sưng đỏ.
Ánh mắt Sở Thanh Phong sáng lên, hắn bế anh lên, mở cửa phòng.
"Đúng, xin lỗi, tất cả là lỗi của em."
Sở Thanh Phong tìm trong vali ra một tuýp thuốc mỡ dạng gel, quỳ một gối bôi lên chỗ sưng đỏ cho anh, cuối cùng, phồng má thổi nhẹ.
Tạ Phỉ nâng mặt hắn lên.
Nụ hôn đầy nhớ nhung và khao khát, cuồng nhiệt và nóng bỏng rơi xuống.
Trán, lông mày, mắt, mũi, môi, yết hầu...
Rất nhanh, cả hai đều nóng bừng, hơi thở rối loạn.
Tạ Phỉ tựa trán vào Sở Thanh Phong.
"Xin lỗi... ưm"
Sở Thanh Phong dùng môi chặn lại từ đó.
"Tạ Phỉ, em yêu anh."
Nước mắt Tạ Phỉ rơi lã chã, nghẹn ngào. Không ai hiểu rõ hơn anh, Sở Thanh Phong tốt đến nhường nào.
"Em đã nói với chị rằng chỉ cần yêu anh đủ đầy, khiến anh không còn sợ hãi, anh sẽ yêu em, là em quá tự cao, sau này em sẽ không …. ưm"
Tạ Phỉ cũng dùng môi chặn lại lời chưa nói hết của hắn.
"Sở Thanh Phong, anh cũng yêu em."
Trong ánh mắt kinh ngạc của Sở Thanh Phong, Tạ Phỉ lấy ra một hộp quà vuông vắn từ ba lô.
"Chúc mừng sinh nhật tuổi 29, chồng yêu."
Sở Thanh Phong nhận lấy, không nặng lắm, mở gói quà ra, là một cảnh ghép bằng Lego. Không phải là bộ phổ biến trên thị trường, mà giống như là mua nhiều bộ rồi tự chế tạo ra cảnh sáng tạo.
Một pháo đài màu xám như đống đổ nát đứng ở trung tâm cảnh, đối lập hoàn toàn với bãi cỏ hoa tươi tràn đầy sức sống. Trong cảnh có hai người tí hon, một người ngồi trên ghế, một người đang tưới hoa.
Giọng Tạ Phỉ vang lên trong trẻo và kiên định.
"Anh xin lỗi em. Để tránh kết thúc mọi thứ, anh đã chọn cách từ chối tất cả sự bắt đầu. Anh lấy lòng tự tôn và lý trí làm cái cớ để khép mình trong pháo đài bí ẩn."
"Sở Thanh Phong, vì em, pháo đài cứng rắn này đã vỡ vụn tan tành. Trên đống đổ nát đó, một pháo đài mới cứng rắn hơn đã được dựng lên. Pháo đài này không có tường đồng vách sắt, nó tràn đầy hoa tình yêu, nó cho anh dũng khí - ngày mai là tận thế cũng không sợ, bị tổn thương cũng không sợ, yêu mạnh mẽ, tự do, không chút e ngại!"
Sở Thanh Phong lấy từ tay người tí hon ngồi trên ghế một tờ giấy gấp nhỏ, là nét chữ của Tạ Phỉ.
——Yêu thương suốt đời.
Ngoài cửa sổ, tầng mây mạ vàng cuồn cuộn tụ lại, dần dần nhuốm màu đỏ vàng rực như lửa. Mặt trời đỏ rực chém tan bóng chiều cuối cùng, nhảy ra khỏi biển mây sôi sục!
"Anh không thể mãi ngước nhìn em như người khác, anh là chính anh. Trong những ngày tháng tới, anh muốn cùng em yêu thương bình đẳng."
Môi Tạ Phỉ ấm áp hơn ánh mặt trời, thành kính, trang trọng hôn lên chiếc nhẫn cưới trên ngón áp út ở tay trái của Sở Thanh Phong, lặp lại lời hứa của Sở Thanh Phong vào ngày nhận giấy kết hôn.
"Dù giàu sang hay nghèo khó, dù khỏe mạnh hay bệnh tật, dù thuận lợi hay khó khăn, em vẫn là người bạn đời duy nhất của anh."
Người yêu thấu hiểu nhau cuối cùng đã hôn nhau.
Quãng đời còn lại, họ sẽ sóng vai nắm tay nhau, đo từng ngày từng khoảnh khắc, khỏe mạnh cùng nhau trải qua thời gian, nhàm chán ngẩn ngơ, chơi đùa với mèo nhỏ.
—— Kết thúc chính văn.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro