Ngoại truyện 5 - Nước trong nguồn

Sau khi Vu Phi hồi phục, dáng vẻ yếu ớt, mong manh trong đêm dài ấy của Lưu Thanh Tùng dường như cũng tan biến. Anh lại trở về với sự lạnh nhạt, hiếm khi cười, chẳng thể bắt chuyện nổi.

Lâm Vĩ Tường vẫn tỏ ra cứng rắn, nói:

- Sau này tôi sẽ đến thăm con bé.

Không ngờ Lưu Thanh Tùng lại gật đầu rất nhanh:

- Được. Con bé có điện thoại, cậu tự liên lạc với nó là được.

Vì thế, Lâm Vĩ Tường được đà lấn tới, tiếp lời:

- Dạo này tôi tính đổi chỗ ở. Chỗ cũ nhỏ quá, đến con mèo nuôi cũng không nổi.

Lưu Thanh Tùng lạnh nhạt hỏi:

- Liên quan gì đến tôi?

Lâm Vĩ Tường đáp tỉnh bơ:

- Tạm thời tôi chưa có chỗ ở, cho tôi ở nhờ nhà cậu vài ngày đi.

Lưu Thanh Tùng im lặng, không nói gì. Lâm Vĩ Tường càng vô lại hơn:

- Nếu nhà cậu không còn chỗ, tôi ngủ dưới sàn cũng được.

- Còn chỗ - Giọng Lưu Thanh Tùng cứng ngắc - Có một phòng ngủ trống.

Tâm trạng của Lâm Vĩ Tường đặc biệt tốt:

- Vậy để tôi đi xem phòng nhé?

- Đừng có mua cái kiểu căn hộ một phòng ngủ, lừa đảo đấy.

- Thì cậu đi cùng tôi xem cho chắc.

Lưu Thanh Tùng do dự một lúc, rồi vẫn mở cửa ghế phụ, ngồi lên xe.

Chính lúc đó, Lâm Vĩ Tường cuối cùng cũng hiểu ra rằng điều Lưu Thanh Tùng thật sự mong đợi suốt bao năm qua không phải nghe lời và phục tùng, mà là sự đáp lại từ chính hắn. Giống như hơn mười năm qua, bao nhiêu vui buồn, yêu ghét, đều bị ném vào đại dương tuổi trẻ mênh mông, chỉ khao khát có một tiếng vọng lại.

Vì thế, Lâm Vĩ Tường lại tự quyết định một chuyện khác. Hắn muốn dẫn Lưu Thanh Tùng về thăm Phúc Thanh. Mẹ hắn nhiều năm nay vẫn nhắc: "Tùng Tùng đâu rồi? Sao chẳng bao giờ nghe con nhắc tới nó nữa?"

Tùng Tùng bận kiếm tiền, còn phải nuôi lớn con gái nhỏ của con mà.

(Đoạn này bắt đầu trùng với timeline cả nhà về Phúc Thanh sau khi cầu hôn ở chương 1 chính truyện nên mình sẽ đổi xưng hô Tường Tùng về 'anh – em')

Thực ra, Lưu Thanh Tùng chưa bao giờ mất bình tĩnh trước mặt người lớn. Mẹ hắn làm món hải sản cay, anh liền ngoan ngoãn ngồi ăn cùng. Mẹ hắn dúi bao lì xì, anh cũng nhận lấy mà không nói gì. Mẹ bảo buổi tối lạnh, nhớ mặc thêm áo, anh liền khoác áo lên người rồi mới ra cửa. Đến tối, khi mẹ hắn thôi không giữ Lưu Thanh Tùng nữa, Lâm Vĩ Tường mới thật sự có không gian với anh. Hắn lục tung cả căn phòng, muốn khoe lại với anh vài bộ sưu tập băng game cũ của mình. Nhưng tìm mãi chẳng thấy đâu, cuối cùng mới nhớ ra lúc sửa nhà, có lẽ mẹ hắn đã dọn dẹp rồi tiện tay vứt đi. Không chỉ vậy, từ nệm giường, gối, tủ quần áo cho đến giá sách, tất cả đều đã thay mới. Truyện tranh hắn lén mua thời đi học đã chẳng biết trôi về đâu, chiếc máy tính cũ hồi cấp hai cũng đã bị đem bán ve chai. Khung cửa sổ nơi hắn từng đặt hàng loạt mô hình anh hùng giờ chỉ còn trơ trọi một chậu cây nhỏ đơn độc.

Mọi ký ức của tuổi trẻ dường như đều đã bị xóa sạch. Trong căn phòng ấy, thứ duy nhất còn gợi lại ánh sáng của quá khứ, chỉ có người đang ngồi trên giường - Lưu Thanh Tùng. Tục ngữ nói, cảnh cũ còn đây, người vẫn ở đó, nhưng đồ vật đã mất thì sẽ mất. Chỉ còn người xưa vẫn ở bên hắn.

Lâm Vĩ Tường bỗng rất muốn ôm anh một cái, thế là hắn đưa tay ra.

Nhưng người kia lập tức né tránh, ánh mắt cảnh giác, giọng gắt:

- Đồ thần kinh, đừng có đụng vào em!

Không thể trách Lưu Thanh Tùng nghĩ nhiều. Lần đầu tiên họ gặp nhau, cả hai đều đang trong tuổi vừa mới có nhận thức độc lập về bản thân, cũng là khi mọi cảm xúc và khao khát bắt đầu trỗi dậy. Những ngày đầu bên nhau, giữa họ tràn đầy những xúc cảm nguyên sơ, vừa trong trẻo, vừa hỗn độn, vừa thuần khiết mà lại lẫn chút tăm tối khó gọi tên.

Tâm trí của bọn con trai tuổi mới lớn tràn ngập phim khiêu dâm và Summoner's Rift. Chúng chia sẻ tài nguyên trên sân đấu và lại chia sẻ dục vọng với nhau khi về phòng trọ. Việc tưởng tượng về những mỹ nhân AV là chuyện chẳng có gì mới lạ, thậm chí còn so sánh kích thước của nhau, liên tục sexjoke tục tĩu như một thú vui.

Lúc đầu, Lâm Vĩ Tường còn khá kiềm chế, nhưng lâu dần hắn cũng lười giả vờ, trực tiếp ném khăn giấy vo tròn từ trong chăn vào thùng rác. Lưu Thanh Tùng thấy vậy liền mắng:

- Đồ đần, vứt rác ra ngoài đi.

Lâm Vĩ Tường phản bác:

- Ủa chứ cậu thì dùng cái gì thế? Không cần giấy sao?

Sau đó là một khoảng im lặng kỳ lạ trong giây lát.

Hắn cẩn thận nhớ lại, phát hiện bạn cùng phòng của mình thực sự không dùng giấy nhiều.

Hóa ra Lưu Thanh Tùng thích làm chuyện đó trong phòng tắm. Lâm Vĩ Tường bắt đầu dùng kinh nghiệm của mình để đánh giá người khác. Quả nhiên tiện lợi hơn hẳn, lần sau hắn cũng sẽ làm như vậy.

Điều kiện thời đó không được tốt, điều hòa của câu lạc bộ lúc thì hoạt động lúc thì không. Mùa hè, Lâm Vĩ Tường không chịu nổi cái nóng nên cứ thế cởi trần đi lại. Sau đó, mọi người trong đội cũng dần bắt chước theo, chỉ có Lưu Thanh Tùng là người duy nhất kiên quyết mặc áo phông mọi lúc mọi nơi. Khi trời quá nóng, anh cũng chỉ đi tắm để giải quyết.

Lần nọ, Lâm Vĩ Tường vội vã đi vệ sinh nên gõ cửa hai lần:

- Tôi muốn đi vệ sinh!

Không đợi anh trả lời, hắn đã đẩy cửa ra, ngẩng đầu nhìn lên chỉ thấy một mảng sương trắng. Lưu Thanh Tùng hai chân dang rộng, đặt một chân lên mép bồn tắm, đang dùng vòi sen rửa sạch khu vực ở giữa.

Thấy có người bước vào, anh vội vàng bỏ chân xuống, bắt đầu chửi rủa:

- Cậu bị thiểu năng à?

Hắn không chịu thua:

- Đều là đàn ông với nhau cả, có gì mà giấu giếm?

Nhưng vì lý do nào đó không rõ, hắn lại lần nữa ngẩng đầu nhìn lên với một ý nghĩ mơ hồ trong đầu. Đàn ông kiểu gì mà lại tắm thế?

Sau này, Lâm Vĩ Tường vẫn thích nhìn chằm chằm Lưu Thanh Tùng. Hắn nghĩ tên ngốc này lùn quá, ngày nào cũng thấy được đỉnh đầu anh. Tên ngốc này trắng quá, trắng tới mức chẳng khác gì nữ chính trong phim khiêu dâm. Tên ngốc này thậm chí còn có mùi thơm thoang thoảng trên người, dù hai người dùng chung sữa tắm.

Đêm hạ nóng nực khó chịu, Lâm Vĩ Tường đã gội đầu, lại không thích dùng máy sấy nên ra ngoài ban công hong khô tóc. Qua lớp kính, hắn thấy Lưu Thanh Tùng đang nằm trên giường, bồn chồn không yên, thậm chí còn chẳng thèm nói với hắn câu "Đừng để muỗi vào" như mọi khi.

Tên ngốc này sao lại đắp chăn vào một ngày nóng nực thế?

Lâm Vĩ Tường làm theo ý mình, bước vào phòng, kéo chăn của Lưu Thanh Tùng ra.

- Cậu làm gì vậy?

Lưu Thanh Tùng chỉ mặc quần đùi, áo phông rộng hơn một cỡ được dùng làm đồ ngủ. Giữa hai chân anh có một cái dương vật giả.

Hắn sững sờ, nhặt thứ mập mạp màu xanh lên ném sang một bên, không hiểu sao lại đưa tay ra, xuyên qua quần lót cọ xát hai lần vào người anh.

Rất cứng, và còn có một vệt ướt trên đó. Người kia dường như vẫn chưa thể phản ứng gì. Ngón chân anh co lại, nắm chặt ga trải giường, thậm chí còn không kịp tát cái bàn tay dâm đãng kia ra.

Hắn nổi điên đè anh xuống, càng lúc càng vô liêm sỉ:

- Chỉ có phụ nữ mới làm như vậy. Lưu Thanh Tùng, cậu đang giấu cái gì? Để tôi xem thử đi.

Lưu Thanh Tùng cuối cùng cũng bắt đầu phản kháng. Anh giãy giụa tuyệt vọng, vừa duỗi chân đá hắn vừa mắng:

- Đồ đần, đừng có động vào tôi! Có vấn đề thần kinh thì đi chữa đi!

Lâm Vĩ Tường bị đá hai cái, tuy hơi đau nhưng hắn vẫn không muốn bỏ cuộc. Hắn cúi xuống hôn anh. Dĩ nhiên, hắn không đủ can đảm để chạm môi anh, chỉ rê môi dọc theo cổ và tai, rồi đáp xuống nốt ruồi giọt lệ xinh đẹp kia.

Đó là lần đầu tiên Lâm Vĩ Tường, dù mơ hồ nhưng vẫn rõ ràng, nhận ra Lưu Thanh Tùng khác biệt. Anh là một cá thể độc lập, tách biệt khỏi những người anh em và mỹ nhân. Từ đó trở đi, trong thế giới của Lâm Vĩ Tường có ba loại người: đàn ông tốt và xấu, phụ nữ đẹp và không đẹp, và Lưu Thanh Tùng.

Anh dần dần im lặng, vẫn không chịu nhìn thẳng vào ánh mắt chăm chú của Lâm Vị Tường. Rồi anh chợt hoảng hốt quay mặt đi, lần đầu tiên trong đời chịu thua:

- Chỉ cần chạm vào tôi thôi, đừng có nhìn!

Hắn đưa tay chạm vào giữa hai chân anh, phần thịt dưới dương vật ướt đẫm, bên trong ẩn chứa một âm đạo nhỏ. Móng tay hắn nhẹ nhàng cào vào, Lưu Thanh Tùng lập tức rùng mình.

Lâm Vĩ Tường vui vẻ nghịch ngợm, dâm ý tràn lan trong lời lẽ:

- Sao chỗ này lại sưng thế?

Lưu Thanh Tùng tức giận vì bị trêu chọc đến nỗi kẹp chặt hai chân lại rồi hét lớn bảo hắn cút. Hắn cũng không buông, ôm anh vào lòng. Đầu ngón tay vừa tò mò vừa dâm đãng chạm vào lỗ nhỏ vẫn còn rỉ nước:

- Của cậu nhỏ quá.

Anh hơi bối rối, vùng vẫy chửi rủa:

- Đồ ngu! Đừng chạm vào chỗ đó! Đừng chạm vào!

Hơi thở nóng bỏng của hắn phả vào tai anh, như xa như gần:

- Đừng sợ, tôi chỉ làm ở bên ngoài thôi, không vào trong đâu.

Lưu Thanh Tùng mười sáu tuổi không còn từ chối nữa. Khi ấy, anh hiếm khi cự tuyệt bất kỳ yêu cầu nào của Lâm Vĩ Tường. Anh chỉ ngoan ngoãn nghe lời, quỳ trên giường, hai chân khép lại, để dương vật cọ xát đỏ ửng cả đùi trong. Liệu đây có được coi là quấy rối không? Lưu Thanh Tùng hơi bối rối, hay là hắn cũng thích anh?

Lâm Vĩ Tường quả nhiên giữ lời, không đưa dương vật của hắn vào. Sau khi làm xong, hắn ân cần hỏi:

- Bên trong có ngứa không? Tôi liếm cho cậu nhé?

Lưu Thanh Tùng ngượng ngùng không dám thừa nhận, nhưng lại không chịu nổi cảm giác khó chịu ở dưới, cuối cùng đành miễn cưỡng mở rộng hai chân, để đầu hắn luồn vào giữa. Chỉ sau vài động tác, anh đã rên rỉ không kiểm soát, nước từ lỗ nhỏ chảy ra như thể đang tiểu không tự chủ. Dương vật cũng cứng ngắc, chỉ cần mút nhẹ một cái là có thể xuất ra tinh dịch loãng.

Lâm Vĩ Tường nói, sau này đừng khép chặt hai chân lại nữa, những gì hắn làm với anh còn thoải mái hơn là khép chặt hai chân lại.

Từ đó, điều này trở thành hợp tác ngầm ăn ý nhất của họ ngoài chuyện thi đấu - một bí mật chỉ hai người và ga trải giường biết.

Sáu tháng cuối cùng của giải đấu ở Ninh Ba diễn ra không mấy suôn sẻ, trận thua nhiều hơn trận thắng. Lưu Thanh Tùng sẽ leo rank mỗi khi rảnh rỗi, chẳng có thời gian nghĩ đến chuyện giường chiếu nữa. Lâm Vĩ Tường chơi tệ thì nổi điên, mặt mũi lúc nào cũng mang cái vẻ "tránh xa tôi ra", không ai trong câu lạc bộ dám gây sự với hắn.

Đêm đến, hai người vẫn ngủ chung giường. Lâm Vĩ Tường không hiểu sao lại bắt đầu chửi thề:

- Tôi nghỉ, không chơi cái trò này nữa.

Lưu Thanh Tùng tỏ ra thờ ơ:

- Cậu thậm chí còn chưa đăng ký làm tuyển thủ, thậm chí còn chưa chơi ở LPL.

- Không đánh nữa, chúng ta trở về thôi.

Lưu Thanh Tùng không chịu nổi những lời này, tức giận muốn đánh hắn một trận. Hắn nắm lấy cổ tay anh, kéo anh vào lòng, không nói đến chuyện thua trận nữa, chỉ hôn rồi sờ soạng, chẳng biết là đang nghĩ gì.

Hôm đó Lưu Thanh Tùng đặc biệt ngoan ngoãn, để cho vật cứng nóng bỏng của Lâm Vĩ Tường đưa vào mông mình, chiều chuộng bàn tay ấy sờ soạng khắp người. Cuối cùng, khi sắp tụt quần xuống, anh mới gọi tên hắn.

Lâm Vĩ Tường thở hổn hển, làm bộ làm tịch:

- Tôi muốn cậu.

Anh không phải là người nhút nhát, tuy không nói rõ ràng nhưng vẫn chủ động mở rộng hai chân, tỏ vẻ đồng ý. Hắn cởi quần của cả hai người ra rồi đột nhiên hỏi:

- Cậu còn trinh không?

Lưu Thanh Tùng cuối cùng không chịu nổi nữa:

- Đ*t mẹ thằng khốn này?

Vừa nói xong, anh liền cảm thấy có thứ gì đó nóng bỏng cứng ngắc đè vào âm đạo, cọ xát và chọc ngoáy khắp khe hở bí mật đó, dây ra dòng nước ướt đẫm.

Lâm Vĩ Tường cúi đầu hôn anh, dịu dàng đong đầy:

- Không sao đâu, đừng sợ.

Cảm giác lần đầu tiên bị đâm vào thật không dễ chịu chút nào. Động tác của Lâm Vĩ Tường tràn ngập hưng phấn bản năng cùng ham muốn tuổi trẻ không cách nào kiềm chế. Hắn đâm vào rất mạnh, như thể muốn đóng đinh anh xuống giường. Lưu Thanh Tùng khó chịu vô cùng, nửa thân dưới sưng lên đau đớn. Anh vừa khóc lóc vừa chửi thề loạn lên, nhưng không thể vùng vẫy thoát ra được, đành phải đưa tay ôm lấy lưng con thú nằm trên kia.

Quá nhỏ, quá chật. Lâm Vĩ Tường hít vào một hơi, khoái cảm lan tỏa. Dù Lưu Thanh Tùng có muốn cái mạng này hắn, hắn cũng cam lòng. Hắn hôn người đang bị áp chặt dưới thân, vừa hôn vừa gọi tên anh.

Lưu Thanh Tùng. Lưu Thanh Tùng. Tùng Tùng.

Thế là anh lại không nỡ để cào móng tay lên lưng hắn nữa, đổi thành một cái ôm thật chặt, nghiến răng chửi rủa:

- Đồ chó thối.

Sau đó, mỗi lần Lâm Vĩ Tường quá hưng phấn trong lúc ân ái, hắn đều ghé vào tai Lưu Thanh Tùng hét lớn:

- Tùng Bảo, tôi thật sự rất thích cậu!

Lưu Thanh Tùng cảm thấy câu này có thể tự động dịch thành: "Tôi thực sự rất thích làm tình với cậu."

Mặc dù anh cũng muốn làm tình với Lâm Vĩ Tường.

Dường như việc này đã khiến tình cảm ngây ngô của anh trở thành hiện thực. Khi dương vật hắn liên tục đâm vào cơ thể anh, Lưu Thanh Tùng bắt đầu cảm thấy Lâm Vĩ Tường cũng thực sự rất thích anh.

Khi còn trẻ, con người ta chưa hiểu gì về trách nhiệm hay tương lai. Khi ấy, "thích" là chữ đơn giản mà thiêng liêng nhất, thích chơi Liên Minh, thích sự tự do không ràng buộc, thích một người mà chẳng cần biết vì sao. Vì cái thứ mơ hồ mang tên "thích" ấy, anh sẵn sàng lang bạt, sẵn sàng đi xa.

Đêm trước khi TCS giải tán, Lưu Thanh Tùng nhận được không ít lời mời hợp tác, nhưng anh suy nghĩ kỹ. Cuối cùng, anh quay sang hỏi Lâm Vĩ Tường, người đang mải mê lướt Douyin, thậm chí còn chưa đọc hợp đồng:

- Muốn đi cùng không?

- Muốn QAQ.

Từ trước đến nay, hắn vẫn luôn là người hành động theo cảm xúc và trực giác. Những chuyện chi tiết như quyền lợi hay hợp đồng, hắn chẳng bao giờ muốn nghĩ đến.

Những năm tháng bị Lưu Thanh Tùng ép ký hợp đồng khiến hắn dần được chiều riết sinh hư. Lâm Vĩ Tường dần nhận ra, phần lớn vấn đề trong đời đều có thể giả chết mà qua, hoặc chờ người kia đến giúp mình dọn dẹp. Vì vậy mà hắn cũng đã bỏ lỡ nhiều ngã rẽ quan trọng của cuộc đời, những lựa chọn mà theo lẽ thường đáng ra là tốt hơn. Ví như năm họ đoạt chức vô địch, hắn có thể sớm chuyển đội, tránh cảnh câu lạc bộ lụn bại. Hoặc năm 2021, khi mối quan hệ rạn nứt, hắn có thể cố gắng vá lại, có lẽ đã không đến mức thất bại thảm hại ở Chung Kết Thế Giới.

Trong tình cảm, nếu hắn chịu dứt khoát sớm hơn, có thể đã cùng Lưu Thanh Tùng kết hôn, ở bên anh từ khi anh mang thai, cùng nhau nuôi dạy con cái. Hoặc là, hắn cũng đã có thể dứt khoát chia tay, không để lại dấu vết nào trên cơ thể anh, để khỏi mang mãi cái vướng víu vừa buông tay vừa chẳng dám buông lòng.

Thật ra, chuyện mang thai Vu Phi cũng không phải lần đầu. Từ sau khi về Thượng Hải, họ từng có một đứa con. Hắn và anh cùng đến bệnh viện Sản Nhi làm thủ tục phá thai, rồi tối đó hắn bị nhốt ngoài cửa suốt một đêm.

Rạn nứt bất hòa giữa hai người có lẽ đã xuất hiện từ rất lâu. Nhưng đến khi Lưu Thanh Tùng rời đội đi tìm tương lai mới, Lâm Vĩ Tường mới phát hiện hóa ra hắn cần anh đến thế nào. Hắn tự nhủ, dù không được ôm, dù có bị đẩy ra, thì đó vẫn là điều hắn xứng đáng nhận. Nhưng điều đó không quan trọng, chỉ hắn cần chờ đủ lâu, người kia rồi cũng sẽ quay về bên hắn.

Thế nên, Lâm Vĩ Tường quay lưng về phía anh, nằm xuống thật ngoan, trong đầu tính chuyện ngày mai sẽ dẫn con đi đâu chơi, bãi biển nào vỏ sò nhiều và đẹp nhất.

Giọng của Lưu Thanh Tùng vang lên bất ngờ:

- Chết rồi à? Gọi mấy lần mà không nghe?

Hắn giật mình, đáp lại:

- Hở, chuyện gì vậy?

- Qua đây chút, chăn không đủ cho anh đắp đâu.

Hắn ngoan ngoãn nhích lại gần.

- Gần hơn.

Lâm Vĩ Tường cuối cùng cũng quay lại, duỗi chân ra đặt lên người Lưu Thanh Tùng, ôm chặt lấy anh như một con bạch tuộc.

- Suy nghĩ gì thế? - Anh hỏi.

Hắn vùi đầu vào vai anh, giọng khàn khàn:

- Anh nhớ em.

...

Sau khi trở lại Thượng Hải, câu lạc bộ tạm nghỉ. Lâm Vĩ Tường hẹn mấy người bạn cũ đi uống bia. Trong đám ấy, Dương Kiệt, đứa nhỏ nhất đội, giờ cũng đã sắp đến tuổi về hưu. Cả đám vừa ăn nướng vừa uống, cười nói ồn ào. Một người hỏi hắn:

- Sếp, bao giờ mới có con gái đây?

Tiểu Hổ lặp tức gạt Dương Kiệt ra, cười hề hề:

- Anh Tùng đâu? Sao không đi với anh? Lại cãi nhau à?

Lâm Vĩ Tường bảo bọn họ cút đi, mở chai bia cuối cùng rồi thô lỗ nói:

- Lo chuyện của mấy đứa đi!

Tiếng còi xe vang lên ngay bên đường. Tiểu Hổ là người đầu tiên nhận ra bóng dáng quen thuộc qua cửa sổ xe hạ xuống, là Lưu Thanh Tùng, nên nó khoát tay chào:

- Anh Tùng!

Dương Kiệt lập tức cười trêu:

- Anh Tường có người đón rồi. Còn mày thì không.

Tiểu Hổ đã lâu không gặp Lưu Thanh Tùng, say bí tỉ, mạnh dạn hỏi:

- Anh Tùng, mấy năm rồi không phát lì xì cho người ta đó ~

Lưu Thanh Tùng nhướng mày, cầm điện thoại của Lâm Vĩ Tường chuyển tiền cho cậu ta ngay tại chỗ, rồi lạnh giọng cảnh cáo:

- Nếu không về sớm thì mai khỏi đánh giải luôn đấy. Từ đây về đến cái chỗ xui xẻo FPX đó cũng mất 2 tiếng đi taxi.

Tiểu Hổ cười to:

- Vậy anh Tường giao cho anh nha ~

Dương Kiệt kéo cậu ta đi, nói:

- Đừng xen vào chuyện của sếp Tường nữa.

Lâm Vĩ Tường vừa bước vào cửa đã bắt đầu nổi điên, mồm lẩm bẩm trách Lưu Thanh Tùng cứ bắt hắn cởi giày ra, đe dọa sẽ làm tình với anh cho đến khi anh không thể ra khỏi giường. Anh cũng mặc kệ, treo áo khoác lên, định vào tắm rửa sạch sẽ mùi khói thuốc và bia rượu trên người.

Hắn thôi không nổi điên nữa, đi theo anh vào phòng ngủ, rồi bắt đầu ôm chặt lấy anh hôn hít, xoa nắn, thái độ lại dịu đi:

- Tùng Tùng, đừng đi mà... Anh không có chỗ nào để về hết.

Nếu nói diễn xuất của Kim Tae-sang là khoa trương thì diễn xuất của Lâm Vĩ Tường lại rất tự nhiên. Giọng nói nửa say nửa tỉnh có thể khiến người khác rơi nước mắt mềm lòng, nhưng tay chân thì hoàn toàn vô lại. Chỉ vài câu nói, hắn đã gần như cởi sạch quần áo của cả hai, còn lén lút thò tay vào quần anh châm lửa.

Nếu là khi còn trẻ, Lưu Thanh Tùng hẳn đã bị hắn dỗ ngọt mà mềm lòng. Nhưng trải qua từng ấy năm, anh đã đủ trưởng thành để hiểu rõ mấy trò hư hỏng ấy của hắn.

- Đừng có giả vờ, Lâm Vĩ Tường.

Bị vạch trần, hắn chẳng hề hoảng hốt, ngược lại còn tiếp tục áp sát, tay xoa mông anh hai cái, rồi theo thói quen men theo đường cong của cơ thể, chạm vào vết sẹo ở bụng dươi. Hắn cúi đầu hôn lên đó.

Lưu Thanh Tùng hít sâu, đẩy mạnh đầu hắn ra, nghiêng người quát khẽ:

- Tắt đèn đi.

Lâm Vĩ Tường ồ một tiếng rồi hỏi với giọng điệu đùa giỡn:

- Chỗ nào của em mà anh chưa thấy chứ?

Thực ra hắn biết, Lưu Thanh Tùng không phải sợ bị nhìn thấy. Dù sao thì họ cũng bắt đầu quan hệ tình dục với nhau từ tuổi dậy thì, chuyện sinh lý chẳng có gì phải xấu hổ, Vu Phi cũng đã lớn rồi. Lưu Thanh Tùng chỉ không muốn rơi nước mắt trước mặt hắn.

Trời mới biết anh là người dễ khóc đến thế. Thua trận cũng khóc, xem phim hoạt hình của Hayao Miyazaki cũng khóc, thậm chí khi ở trong vòng tay hắn, anh vẫn khóc. Tuyến lệ của anh như thể là cái van không đóng lại được. Vậy mà anh cứ luôn cố làm ra vẻ mạnh mẽ, để rồi càng gượng, càng yếu lòng.

Lâm Vĩ Tường đưa tay chạm vào Lưu Thanh Tùng. Anh cương cứng đến mức có thể xuất tinh chỉ sau hai lần chạm. Âm đạo cũng đẫm nước dâm, hơi hé mở, đang cố gắng siết chặt ngón tay hắn đưa vào.

Hắn cúi xuống, hôn lên nốt ruồi lệ xinh đẹp, cuối cùng cũng nhìn thấy biểu cảm xúc động của Lưu Thanh Tùng. Môi anh đỏ bừng, lưỡi nhỏ thè ra. Anh không biết nên nhìn vào đâu, đôi mắt tràn ngập hơi nước, ngón chân co lại. Hai chân Lưu Thanh Tùng chủ động mở ra, chờ đợi hắn đâm vào.

Hắn tắt đèn trước khi anh bật khóc. Khoảnh khắc tiến vào, Lâm Vĩ Tường chỉ nhẹ nhàng dỗ dành:

- Anh không nhìn em đâu. Muốn khóc thì cứ khóc đi.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro