5. Rời khỏi


Càng đi sâu vào chân tướng vụ việc Rex Lapis "băng hà". Aether càng nhận ra Liyue không chỉ là thành phố của vàng và thương mại. Nó là một vương triều chồng chất bí ẩn, nơi thần linh rút lui khỏi ngai vàng và con người học cách đứng lên bảo vệ chính mình.

Fatui ngày một lộ rõ dã tâm. Zhongli, người từng đồng hành với Aether cuối cùng tiết lộ thân phận thật. Chính là Morax, Nham Thần. Ngài tự đạo diễn cái chết của mình để trao quyền lại cho người Liyue.

Aether đã hiểu. Nhưng Fatui thì không buông tay. Chúng tập trung quân lực tại Thiên Hành Điện, mưu toan đánh sập biểu tượng thần quyền cuối cùng của Liyue, cũng là nơi xưa kia Morax từng giáng lâm.

Đêm trước trận chiến, Aether ngồi bên lan can tầng cao nhất nhà trọ Vọng Thư. Gió thổi nhẹ. Paimon đã ngủ. Và Xiao, như mọi lần. Đến.

Không ai mở lời trong một lúc dài.

Rồi Xiao nói:

“Cậu đã biết sự thật.”

Aether gật đầu. “Rex Lapis không chết. Nhưng thế giới này… vẫn chưa yên.”

“Chiến tranh không bao giờ yên...”

“Vậy tại sao Xiao vẫn ở lại?”

Xiao nhìn lên bầu trời. “Vì ta đã thề bảo vệ nơi này. Dù không còn thần linh… thì tà khí vẫn tồn tại.”

Aether quay sang nhìn hắn. “Vậy… tôi đi chiến đấu mai này, Xiao sẽ ở đó chứ?”

“Không.” Xiao đáp, rồi khẽ nói, như một vết xước trong gió:

“Ta không chiến đấu với cậu… nhưng sẽ ở đó vì cậu.”

---

Trận chiến tại Thiên Hành Điện nổ ra như sấm nổ trên đỉnh núi. Fatui triển khai những cỗ máy chiến tranh của Snezhnaya, kéo cả Trụ Quỷ Tà và những đạo quân biến dị từ Vực Đá Sâu lên thành.

Ningguang, Keqing cùng Qixing kháng cự. Người dân rút lui, Adeptus xuất trận.

Aether dẫn đầu, cùng với sức mạnh nguyên tố, trí tuệ từ các cuộc hành trình và quyết tâm không khuất phục.

Khi trận chiến chạm đến đỉnh cao, một con thú dị hình thoát ra từ Trụ Phản Tà. Một nửa là linh hồn bị nguyền rủa, một nửa là bóng tối từ Abyss. Nó hướng thẳng đến Aether.

Cậu bị đánh văng, gần như không thể đứng dậy.

Cho đến khi từ bầu trời, một cột sáng xanh lục cắt ngang không gian.

Xiao giáng xuống như một lưỡi kiếm của trời cao, chặn đứng cú đòn tử thần, và đánh vỡ thân xác dị quái thành tro tàn.

Lần này, hắn không bỏ đi.

“Cậu đã đi quá xa để quay đầu,” Xiao nói, máu chảy bên mi. “Vậy, ta cũng không thể quay lưng nữa.”

Cả hai chiến đấu cùng nhau, không lời thề, không danh nghĩa, chỉ có những vết thương và cái gật đầu lặng lẽ.

Khi bình minh lên, Thiên Hành Điện vẫn đứng vững. Liyue – lần nữa – được bảo vệ.

---

Ngày chia tay, Xiao đứng quay lưng với Aether dưới chân núi đá.

“ Cậu sẽ đi nữa?”

Aether gật đầu. “Mondstadt, Liyue… chỉ là hai mảnh của một thế giới rộng lớn hơn. Tôi vẫn chưa tìm thấy người ấy.”

Xiao nhắm mắt. Gió mơn man qua vai. Rồi hắn tháo mặt nạ, quay lại. Lần đầu tiên để Aether thấy rõ khuôn mặt trần trụi, không phòng bị.

“Vậy đi đi,” hắn nói:

Nhưng nếu linh hồn ngươi mỏi mệt… hãy quay về. Ta sẽ còn ở đây.”

Aether không đáp. Nhưng cậu mỉm cười.

Không cần lời hứa. Chỉ cần một nơi để quay lại, đã là đủ.

---

[Kết thúc phần Liyue]

> Một Yaksha không tên,
Một kẻ lữ hành không nơi về.
Nhưng giữa họ, là một niềm tin không thể nói thành:
       Dù thế giới có xoay vần thế nào…
họ vẫn sẽ nhận ra nhau, giữa bóng tối.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro