8. Xiao

Góc nhìn của Xiao.

Từ trên cao, nơi ta luôn đứng một mình.

Ta gặp cậu trong một đêm đầy gió, giữa lòng khe vực Liyue. Một kẻ lữ hành đơn độc, ánh mắt sáng và đầy ý chí, nhưng hơi thở đã lấm bụi tà khí.

Cậu không biết tên ta. Cũng chẳng cần biết.

Ta không cứu người vì nhân từ. Chỉ vì đó là thứ ta làm tiêu trừ những thứ dơ bẩn, trước khi chúng lây lan sang những linh hồn chưa bị vấy bẩn như cậu.

Nhưng... có điều gì đó trong ánh mắt ấy khiến ta chần chừ hơn một nhịp thở.

---

Sau đó, ta vẫn âm thầm quan sát.

Liyue đang thay đổi. Vị thần cổ xưa rời bỏ ngai vàng, con người bắt đầu tự đứng lên. Ta, một kẻ không thuộc về cả hai thế giới ấy. Chỉ biết lặng lẽ đứng trên cao, nhìn xuống, và trừ khử mọi thứ mà người khác không thể thấy.

Thế nhưng, cậu lại bước vào vùng tối của ta.

Từng bước một.

Lặng lẽ, cứng đầu. Dù ta cảnh báo.

“Ngươi không nên dây vào tà khí.”

Kẻ lữ hành ấy đáp: “Tôi không sợ.”

Câu trả lời ngu ngốc.

Cũng là câu trả lời… ta từng nói, hàng trăm năm trước...

---

Dù ta chưa từng hứa, cậu vẫn đến nhà trọ mỗi đêm khuya. Lặng lẽ đứng dưới ánh đèn lồng, ngước nhìn nơi ta hay ngồi.

Ta thấy cậu mỉm cười khi nhận được dấu vết ta để lại.

Và... ta bắt đầu quen với sự tồn tại của cậu.

Dù không chạm vào, không lên tiếng.

Cậu vẫn bước sâu hơn, không chỉ vào cuộc chiến của Liyue, mà cũng như tiến vào lòng ta.

---

Tại điện Thiên Hành, khi lũ tà linh tràn lên từ đáy vực, ta đứng cạnh cậu giữa cơn bão máu. Lúc ấy, ta đã nghĩ. Nếu không ai bảo vệ cậu, vậy ta sẽ làm điều đó.

Không phải vì nhiệm vụ. Mà vì… ta không muốn cậu biến mất khỏi thế giới này.

Vì nếu cậu cũng biến mất, ta sợ mình sẽ lại quay về cơn im lặng kéo dài hàng trăm năm kia.

Kẻ lữ hành như cậu không hứa sẽ quay lại. Nhưng ta nói:

“Nếu một ngày ngươi mỏi mệt… hãy quay về. Ta vẫn ở đây.”

Ta hy vọng… cậu hiểu điều đó nghĩa là gì.

---

Từ hôm cậu rời đi, nhà trọ Vọng Thư vẫn lặng như cũ.

Ta vẫn ngồi nơi ấy, lúc nửa đêm, chờ một bước chân quen thuộc dưới gió.

Không có ai đến.

Chỉ còn ánh đèn lồng lay động trong sương, và tiếng suối xa vọng về.

Ta từng thấy vết nứt trên bầu trời phía đông, nơi cậu tiến về phía Inazuma.

Từng nghe dân chài kể về một chàng trai dùng sức mạnh đẩy lùi thần sấm.

Từng nghe một chiến binh kháng chiến mô tả một người có mái tóc vàng, đánh tan trận bão bằng ánh nhìn không khuất phục.

Ta biết đó là cậu.

Và rồi ta quay đi, như thể chưa từng nghe thấy gì.

Nhưng trong lòng... không yên.

---

Đêm nay, gió lại thổi. Nhưng khác.

Nó mang theo mùi của sấm, của biển, và... một lời hứa chưa từng được nói thành lời.

Ta mở bàn tay.

Mảnh ngọc nhỏ cậu từng vô tình làm vỡ khi chiến đấu, ta giữ lại.

Nó không có giá trị gì.

Nhưng đó là thứ duy nhất từng mang theo hơi ấm của cậu.

Ta không chờ đợi nữa.

Nhưng nếu một ngày, tiếng bước chân ấy quay về...

Ta sẽ không quay đi nữa.

---

“Ta không hứa sẽ giúp. Nhưng nếu ngươi thật sự muốn biết… ta sẽ nghe.”

Giờ thì, ta cũng có điều muốn nghe.
Rằng, ở phương xa đó. Ngươi vẫn còn sống.
Và vẫn còn nhớ về một kẻ lặng lẽ nơi tầng cao nhất của Liyue...

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro