Chương 14

Sáu tháng trôi qua trong sự kiên trì đầy đau khổ. Đó là một buổi chiều tháng 11 âm u,  Ravena - giờ đã là một thiếu nữ hai mươi tuổi mạnh mẽ, xinh đẹp, cao ngạo mà quyến rũ, ánh mắt xám của cô lấp lánh những kì vọng, khao khát cùng mái tóc đen dài xoăn nhẹ buông lơi. Cô mặc một chiếc váy xoè dài màu xanh navy được thêu dập nổi những bông hồng cùng chiếc áo choàng lông đen đang ngồi dưới nền đá lạnh lẽo bên ngoài song sắt. Hôm nay Sirius vẫn chìm trong tình trạng mê sảng, mắt nhìn xa xăm không hề nhận ra cô.
- "Sirius, anh biết hôm nay là ngày gì không?"
- "Hôm nay là sinh nhật anh đó, vậy là năm nay anh 31 tuổi rồi à, ôi anh già rồi"
- "Vậy nghĩa là em biết anh được 15 năm rồi đó anh Sirius"
- "Để xem hôm nay em có gì cho anh nào"
Cô bắt đầu cởi tấm áo choàng lông ra, bên trái vạt áo có một chiếc túi được cô ếm bùa mở rộng. Nó là nơi cô dùng để chứa những món đồ cô vẫn lén mang từ ngoài vào cho anh. Sau những tiếng leng keng va đập vào nhau, cô lôi ra từ trong túi ra một đống những thang socola ngon nhất hiệu Queenbee cùng chiếc bánh kem nhỏ với một cái nến và hộp gì đó nhỏ nhỏ trông như hộp diêm quẹt của dân Muggle
- "Em nghĩ cái bánh nó có hơi méo khi em đến đây"
- "Nhưng chắc không sao đâu, nó có vị socola và socola là thứ sẽ làm anh ổn hơn sau khi tiếp xúc với lũ giám ngục"
- "Anh biết đây là gì không" cô dơ chiếc hộp nhỏ lên lắc lắc
- "Đây là hộp diêm của dân Muggle, họ dùng thứ này để tạo ra lửa, em không được phép mang đũa phép vào đây nên dùng tạm vậy"
Cô cắm cái nến vào chiếc bánh kem nhỏ rồi dùng diêm thắp sáng chiếc nến, vệt sáng mờ mờ của nến hắt vào nơi phòng giam lạnh lẽo, khuân mặt anh thấp thoáng. Cô đẩy chiếc bánh kem nhỏ cùng chiếc nến đang cháy qua song sắt phòng giam, cô khẽ hát một giai điệu mà Sirius từng ngân nga vào sinh nhật khi cô 5 tuổi... Giai điệu nhẹ nhàng nhưng buồn bã, mang theo hương vị của những ngày hạnh phúc đã mất.
- "Sirius, sinh nhật vui vẻ, em chúc anh một đời an nhiên, em sẽ cố gắng sớm đưa anh ra khỏi đây" Ravena nói mà nước mắt lưng tròng
Đột nhiên, Sirius ngước đầu lên. Ánh mắt trống rỗng của anh dừng lại ở cổ Ravena, nơi sợi dây chuyền bạc nhỏ lấp lánh lộ ra dưới ánh đèn mờ. Đó là món quà anh sinh nhật anh đã tặng cô vào lúc cô lên năm  - một chiếc dây chuyền với mặt dây là hình bông hồng đỏ nạm đá.
Tay anh run rẩy đưa lên chỉ về phía sợi dây chuyền, môi mấp máy những từ ngữ không rõ ràng.
- "Anh nhớ ra gì đó phải không?" Ravena nhổm người dậy cố sát vào song sắt thì thầm, tay nhắm chặt sợi dây chuyền.
- "Em vẫn luôn giữ nó bên mình... suốt những năm qua."
- "Sirius, là em đây, em là Ravena đây" cô bắt đầu mất bình tĩnh.
Sirius nhìn cô, ánh mắt bắt đầu có chút tập trung, nhưng vẫn còn sự lạc lõng và hoang mang.

Ánh mắt anh vẫn dán chặt vào người cô, hai cánh tay giờ đây bắt đầu đưa lên ôm lấy người, toàn thân anh run rẩy có lẽ là vì lạnh chăng?, miệng anh bắt đầu lẩm nhẩm những câu từ vô nghĩa.
- "Sirius, anh sao vậy, anh đừng làm em sợ"
Cô lo lắng nhìn anh, tay đẩy những thanh socola cùng chiếc áo choàng lông của mình qua những song sắt vào cho anh. Dù có là trời hè tháng 6 hay giữa những ngày đông thì Azakaban vẫn luôn lạnh lẽo như vậy
- "Những thứ này sẽ giúp anh ấm hơn"
- "Giờ em phải đi rồi, em sẽ lại tới vào tháng sau"
Cô từ từ đứng dậy luyến tiếc nhìn anh và quay gót đi, tiếng giày cao gót của Ravena vang vọng trong hành lang đá lạnh, từ từ nhỏ dần rồi biến mất hoàn toàn. Sirius vẫn ngồi im trong góc phòng, ánh mắt trống rỗng nhìn vào nơi cô vừa ngồi, như thể vẫn còn thấy bóng dáng cô ở đó.
Với những động tác chậm chạp, máy móc, anh dơ tay kéo chiếc áo choàng lông về phía mình. Không phải vì hiểu ý nghĩa của nó, mà chỉ đơn giản là bản năng tìm kiếm sự ấm áp. Anh quấn nó quanh người gầy guộc, mặt vùi sâu vào lớp lông mềm mại. Mùi hương có chút quen thuộc thoang thoảng - không phải mùi nơi Azkaban ẩm mốc, tanh tưởi, mà là thứ gì đó ấm áp, ngọt ngào. Sirius không nhận ra đó là mùi hương của Ravena, nhưng có điều gì đó trong tiềm thức anh cảm thấy... an toàn.
Anh lẩm bẩm những từ ngữ vô nghĩa, tay run rẩy với lấy một thanh chocolate cùng chiếc bánh kem nhỏ. Miếng đầu tiên tan chậm trên đầu lưỡi - vị ngọt vừa xa lạ vừa quen thuộc hàng mấy tháng nay, sau bao năm chỉ ăn bánh mì khô và súp loãng. Anh không hiểu tại sao lại có những thứ này ở đây, không nhớ ai đã đưa chúng cho mình, chỉ biết rằng chúng khiến anh cảm thấy ấm áp hơn một chút. Cuộn tròn mình trong chiếc áo choàng, Sirius nhắm mắt lại. Lần đầu tiên sau ngần ấy năm, anh không mơ thấy những ác mộng kinh hoàng. Thay vào đó, có một cảm giác mơ hồ về sự ấm áp, về tiếng ai đó đang ngân nga một giai điệu, về ánh sáng nhẹ nhàng xuyên qua bóng tối đến cạnh anh.​​​​​​​​​

Trong những tháng tiếp theo tình trạng của Sirius ngày càng cải thiện theo chiều hướng tích cực. Mỗi lần anh nhìn thấy sợi dây chuyền của cô, anh lại tỉnh táo hơn một chút. Những mảnh ký ức vỡ vụn sau bao nhiêu năm bắt đầu ghép lại với nhau như những mảnh ghép của một bức tranh đã vỡ.
- "Ra... Ravena?" lần đầu tiên sau hơn 10 năm kể từ lần cuối anh gọi tên cô.
- "Có phải... có phải em không, Ravena?" giọng nói của anh trầm thấp, khằn đặc
Khi nghe được giọng anh gọi tên mình, mọi cảm xúc tủi hờn của Ravena như vỡ òa. Cô ép mặt vào song sắt lạnh:
- "Anh Sirius ơi,... là em đây anh... em là Ravena đây, anh nhận ra em rồi sao..."
Sirius bò đến gần song sắt, đôi tay gầy guộc, bẩn thỉu của anh run rẩy chạm vào những ngón tay cô qua khung sắt. Giọng anh khàn đặc:
- "Là... là em thật sao? Em đã lớn như vậy rồi sao..."
- "Nhưng tại sao em lại ở nơi này? Nơi đây không dành cho em, em mau đi đi, đi đi trước khi chúng tới!"
Ravena lắc đầu, nắm chặt bàn tay xương xẩu của anh kéo gần lại đưa lên má mình:
- "Em không đi đâu cả,... em đã đút lót cho bộ, họ cho phép em đến đây mỗi tháng,... suốt một năm qua em đã... đã đến đây lấy cớ thăm hai anh của em rồi gặp anh"
- "Em nhớ anh lắm Sirius à"
Cô cọ bàn tay của anh lên má mình, những giọt nước mắt của cô chảy ướt tay anh. Nước mắt cũng bắt đầu chảy xuống khuôn mặt gầy gò của Sirius:
- "Anh biết rồi Ravena à"
- "Tất cả là lỗi tại anh, tại anh mà em bị gia đình phát hiện, tại anh mà James và Lily..."
Nước mắt của anh lại tiếp tục rơi, giọng anh nghẹn lại:
- "James... và Lily... họ chết rồi Ravena à... Harry... đứa bé không biết thế nào? Nó sống có tốt không?"
- "Tất cả đều... tại anh... tại anh đã bảo họ chọn tin Peter..."
- "Peter Pettigrew,... anh không hề giết hắn cùng những người Muggle vô tội đó...!"
- "Chính hắn... chính hắn đã tự chặt đứt ngón tay mình rồi làm nổ tung những người Muggle đó... và... và hắn hoá chuột chạy thoát trước mắt anh..." anh dường như mất hết bình tĩnh
- "Em biết Sirius à, em biết là anh vô tội, anh không đời nào làm những chuyện đó, anh sẽ không bao giờ phản bội anh James và chị Lily cả... em luôn tin anh, Sirius"
Cô nói, tay vẫn siết chặt tay Sirius, giọng Ravena run rẩy:
- "Harry, thằng bé vẫn đang sống với dì dượng nó anh à... thằng bé sẽ an toàn khi ở đó..."
- "Một ngày nào đó anh sẽ gặp được thằng bé, em tin là vậy"
- "Giờ em phải đi rồi anh Sirius, mỗi lần em chỉ có nửa tiếng, em phải rời khỏi đây trước khi họ vào và thấy chúng ta..."
Ravena buông tay Sirius ra, luồn tay qua song sắt mà lau những giọt nước mắt còn động nơi má anh, cô nghẹn ngào:
- "Em sẽ trở lại thăm anh, anh không đơn độc Sirius à"
Rồi cô lấy trong túi áo choàng một túi được ếm bùa mở rộng nào những thanh socola, bánh mật.
- "Những thứ này sẽ giúp anh khá hơn"
- "Anh có cần gì không Sirius? Lần sau quay lại em sẽ tìm cách mang cho anh, một ít bia bơ thì sao?"
- "Không Ravena à..., em... em đã làm quá nhiều thứ cho anh, em đã giúp anh lấy lại lí trí, anh nợ em quá nhiều, đừng quay lại đây nữa..." Sirius không nhìn cô
- "Sirius, không, em sẽ vẫn đến, em hiểu mình đang làm gì, giờ em phải đi thật rồi, tháng sau gặp lại, anh Sirius"
Cô đứng phắt dậy, luyến tiếc quay người rời đi, Sirius vẫn ngồi đó, dõi theo từng bước chân của cô, thì thầm:
- "Ravena..."

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro