Chương 3:

Vào một đêm khuya tĩnh mịch phủ một lớp sương mỏng lên những ngọn cây ngoài cửa sổ căn phòng nhỏ của Ravena. Ánh trăng bạc nhạt xuyên qua rèm, lấp ló trên khuôn mặt cô bé mười tuổi, pha lẫn sự quyết tâm và chút lo lắng không giấu được sau khi biết nơi anh sống. Lòng dâng lên một ngọn lửa hy vọng và cả nỗi sợ hãi. Cũng đã 4 năm kể từ lần cuối cô gặp anh. Ravena mặc chiếc áo choàng sẫm màu, đội mũ trùm kín đầu để không ai nhận ra. Cô lặng lẽ bước qua hành lang vắng, tránh ánh mắt của những người hầu và gia đình đang say giấc. Mỗi bước chân nhẹ nhàng nhưng trái tim cô đập mạnh đến nỗi dường như sẽ vang vọng khắp không gian. Ra đến cổng lớn, cô dùng chút mánh nhỏ để mở khóa, lòng vừa hồi hộp vừa hân hoan khi lần đầu tự do bước ra khỏi tường thành của gia tộc Lestrange.

Đêm lạnh, gió thổi nhẹ qua, làm cô rùng mình. Ravena nhẹ nhàng xuất hiện, lướt qua những bóng cây và bức tường thấp. Cô biết rằng việc đến thăm Sirius lúc này là liều lĩnh, nhưng trái tim cô thúc giục cô phải làm vậy. Theo địa chỉ Alphard đưa, cô tìm đến một ngôi nhà nhỏ ở cuối con phố vắng. Ánh trăng mờ xuyên qua khung cửa sổ nhỏ của ngôi nhà, cô nghe thấy tiếng cười nói vui vẻ từ bên trong. Cô đứng ngoài cửa một lúc, tim đập loạn xạ. Sau bao năm, cuối cùng cô cũng sẽ gặp lại Sirius.

Căn nhà bỗng trở nên yên tĩnh dưới ánh đèn vàng ấm áp khi có tiếng gõ cửa nhẹ nhưng dứt khoát. James, Remus, Peter và Sirius cùng quay lại nhìn nhau, hơi hoang mang cảnh giác. Bọn họ vẫn luôn hay tụ tập với nhau mỗi khi có dịp
James cau mày, lẩm bẩm:
- "Ai mà lại đến giờ này thế ?"
Sirius đứng dậy, mái tóc rối bù và ánh mắt mệt mỏi bước ra mở cửa, tay nắm chặt cây đũa phép. Cả hai chợt sững người khi cánh cửa mở ra, trước mặt anh là một cô bé mặc áo choàng sẫm màu, tóc dài buông nhẹ, đôi mắt xám ánh bạc lấp lánh giữa đêm tối. Còn trước mắt cô đây là một Sirius bằng da bằng bằng thịt, một Sirius mà cô vẫn luôn nhung nhớ, anh giờ đây sao mà cao lớn và trưởng thành hơn nhiều so với lần cuối cô gặp anh, nhưng đôi mắt xám ấy vẫn không thay đổi. Cô giờ chỉ đứng đến ngực anh trông thật nhỏ bé làm sao.
Khi nhìn thấy Ravena, anh tái mặt một giây, thì thầm:
-  "Có phải... có phải em không Ravena? Là em sao?"
Sirius mở rộng cửa, giọng pha lẫn ngạc nhiên và lo lắng:
- "Em đến đây một mình? Đêm khuya thế này? Gia đình em, họ có biết không?"
- "Em lén ra," cô thú nhận,
- "Em... em đến gặp anh, Sirius à."
Cô mỉm cười nhìn anh.
James, Remus và Peter đứng trong phòng khách, nhìn cảnh tượng này với sự tò mò. Sirius dẫn Ravena vào, giọng anh ấm áp hơn hẳn:
- "Các cậu này, đây là Ravena. Em ấy... là em gái mà tôi từng kể."
- "Chào mọi người," Ravena nói nhỏ nhẹ, đôi mắt đã đỏ hoe từ bao giờ.
- "Em xin lỗi vì đến đột xuất thế này."
- "Không sao đâu," James cười tươi.
- "Chỉ là chúng tôi ngạc nhiên thôi. Sirius không nói em xinh đẹp thế này mà."
Sirius đỏ mặt:
- "James!"
Remus chen vào:
- "Ngồi xuống đi, em có muốn uống gì không?"
Trong không khí ấm áp của ngôi nhà nhỏ, Ravena cảm thấy như tìm lại được một phần gia đình đã mất. Cô kể cho họ nghe về cuộc sống trong dinh thự, về cách cô tìm ra nơi này...
- "Em không thể ở lâu," cô nói, nhìn ra cửa sổ thấy trời đã gần sáng.
- "Họ sẽ phát hiện."
Sirius đứng lên, ánh mắt lo lắng:
- "Em phải hứa với anh - không được làm thế này nữa. Quá nguy hiểm, em hiểu không?"
- "Nhưng em muốn gặp anh..." cô nói, giọng buồn bã.
- "Anh biết," Sirius quỳ một chân xuống trước mặt cô.
- "Nhưng anh không muốn em gặp nguy hiểm. Hứa với anh, được không?"
Ravena gật đầu miễn cưỡng, nhưng trong lòng đã có quyết định, cô sẽ tìm cách quay lại.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro