Chương 3: Kết thúc (1)

"Hàn cậu làm gì trong đó mà ồn vậy?"

Thấy Qua Man đi ra, nam nhân tóc trắng hỏi.

"Hố hố, bí mật không thể bật mí cho chú biết được đâu, Lâm Lang à~"

Lâm Lang bực bội, thầm chửi: "Bộ hai người là chị em hả? Sao một lời mà khớp đến thế?"

Qua Man tên thật là Hàn Qua Man, vì không thể nói tên của mình là Qua Man ra bên ngoài (là vua mà) nên chỉ có thể nói tên của mình là "Hàn" mà thôi.

Mọi người ở trong lầu xanh dần dần tập trung lại, Qua Man đứng trên sân khấu, ho khan vài tiếng nói:

"Mọi người, ta xin trân trọng thông báo một tin rằng lầu xanh này có một thành viên mới là vũ nữ, cũng chính là em gái ta, Diệp."

"Woa..."

Xì xầm...

Tất cả mọi người bàn tán về nhân vật mới này, Qua Man cảm thấy đúng như dự định, cười cười, bước xuống sân khấu, vào phòng thay đồ kéo Y La lên sân khấu.

"Đây chính là Diệp."

Một người con gái xinh đẹp, mái tóc cột lên tinh sảo, mái tóc đỏ rực như ánh lửa nóng bỏng trong mùa đông lạnh giá này, đôi mắt ruby đỏ hút hồn mọi ánh mắt xung quanh, trên đôi mắt được trang điểm trở nên sắc bén, hai gò má hồng nhạt thêm đôi môi anh đào làm người ta như bị trúng phải ma pháp mê hoặc. Cộng thêm Y La đang mặc bộ áo vũ nữ, lộ ra vùng eo thon gọn, đồi núi coi như là đủ sài.

Một âm thanh rít lên:

"Hàn em cô với cô giống nhau đấy, đều hai lưng cả."

"Ô hô ~"

Qua Man phát ra tiếng cười lạnh, kéo Y La vào phòng thay đồ, khoảng năm phút là cả hai đi ra, Qua Man cười lạnh:

"Thế này có dám gọi chị đây là hai lưng không hả?

Tất cả mọi người ở lầu xanh đều cười ầm lên vui vẻ, sự vui vẻ này lay động đến Y La, cô không tự chủ được cười cùng mọi người.

Qua Man thấy Y La cười vui vẻ lại cảm thấy em ấy thật xinh đẹp, thì thầm vào tai Y La noi:

"Em hãy luôn cười như vậy nhé?"

Nụ cười của Y La cứng lại nhìn Qua Man, cô thấy hắn đang cười rất tươi với cô, gật đầu, nhưng cô không chắc mình có thể cười được như vậy bao lâu, nhưng cô cảm giác được rằng: Ở bên cạnh Qua Man thì cô sẽ luôn cười.

"Được rồi, mọi người chúng ta hãy tập cho buổi tối nay nào!"

"Ô ~"

Qua Man dạy cho Y La những đường nhảy cơ bản, vì Y La chưa bao giờ tiếp xúc với nhảy nên Qua Man mới nảy ra ý tưởng là múa kiếm, quả thật không khiến Qua Man thất vọng, Y La múa kiếm rất tuyệt, cứ như là chuyên nghiệp vậy.

Buổi tối đến.

Những bàn ghế được sắp xếp sẵn đã đông kín người, cả khán đài đều là người với người, có vài người chấp nhận đứng để được xem biểu diễn.

Một người trong đoàn, lên nói:

"Diễn một đêm thật hoành tráng đi nào."

Mọi người đồng loạt gật đầu.

"Mọi người, hội quán chúng tôi sẽ như thường lệ, mang đến cho các khách nhân những màn biểu diễn hay nhất, thôi thì cứ như những ngày trước đi vậy, để tôi còn được nghỉ sớm. Và sau đây là tiết mục mở đầu, múa kiếm.

Ánh đèn xung quanh tắc đi.

"Tùng...tùng..."

Tiếng trống vang lên, tiếp nối theo sau là tiếng sáo, tiếng đàn tranh,...

"Keng..."

Âm thanh hai thanh kiếm chạm vào nhau.

Ánh sáng dần được thấp lên, mọi người nhìn thấy được trên sân khấu là một dàn nhạc công nhưng gần như ít ai để ý trên cao hai vũ công chính đang nhảy lên ở trên đó.

"Keng..."

Âm thanh của hai thanh kiếm lại một lần nữa chạm vào nhau, lúc này, mọi người mới chú ý phía trên, thấy hai thân ảnh một xanh một đỏ hòa hợp với nhau đáp xuống.

Cả hai di chuyển đồng đều quay về một phía, hai người uốn lượn thanh kiếm trong tay, đến gần nhau thì như đối thủ của nhau, đưa kiếm đâm chém, đường kiếm mềm mại như hai con rắn nước uốn mình, lướt qua nhau.

Đường kiếm di chuyển mềm dẻo, sắc bén và mạnh mẽ như lại uyển chuyển và nhẹ nhàng, sự kết hợp của cương và nhu.

Màn trình diễn kéo dài đến một tiếng đồng hồ, kết thúc, Qua Man và Y La vào phòng thay đồ.

Qua Man nhìn thấy Y La có phần run sợ, hỏi:

"Có chuyện gì vậy Y La?"

"Ông ta đang ở đây, Tô Kiếm Gia vừa ở đây...."

Hóa ra đây chính là nguyên nhân khiến Y La sợ hãi, Tô Gia kiếm đã để cho cô quá nhiều nổi đau, để cho cô quá nhiều nổi ám ảnh, có thể cô sẽ không bao giờ quên được những gì hắn đã làm với cô.

Qua Man ôm Y La lại, Qua Man cảm thấy cơ thể của cô thật là lạnh, còn cô thì lại cảm thấy thân nhiệt của hắn thật ấm áp.

Sự sợ hãi trong lòng Y La dần tan biến, dù bên ngoài là mùa đông, tuyết đang rơi, nhưng ở trong này Y La cảm thấy như có ánh nắng của mùa hè, cô đã ngủ thiếp đi lúc này không hay.

Thấy Y La đã ngủ say, Qua Man đưa cô lên giường, hắn ở bên cạnh nhìn cô ngủ ngon giấc trên chiếc giường bông.

"Y La, em gái của anh, đừng đi được không?"

Hắn sợ, sợ Tô Kiếm Gia lại đưa em gái hắn đi, sợ em gái hắn tìm kiếm người em này đã hơn mười năm rồi. Hắn van xin:

"Ông trời đừng để em ấy rời khỏi ta, hãy cho em ấy ở bên cạnh ta, ta xin ông, làm ơn hãy nghe lời khẩn cầu của ta."

Đây là lần đầu tiên, hắn van xin ông trời, khi mẹ hắn chết hắn biết đó là số phận của người mẹ, nhưng bây giờ hắn lại sợ hãi, sợ hãi thứ nhất là lời tiên tri "Nebbia sắp đại chiến với Vento.", sợ hãi thứ hai là trong chiến tranh hắn sẽ mất đi người em gái này.

Qua Man hôn lên trán Y La, thì thầm rất nhỏ:

"Anh tìm thấy em rồi, em gái."

Trong thâm tâm của Y La chấn động, dù cô đã đi vào giấc nhưng ý thức cô vẫn tỉnh táo và nghe được lời thì thầm đó của Qua Man.

Cô bây giờ hiểu tại sao, mình lại cảm thấy thật dễ chịu, ấm áp và vui vẻ khi ở gần Qua Man, hóa ra từ trước đến giờ, hắn chính là người anh của cô, cô muốn tỉnh dậy nói gì đó, nhưng ý thức đã không còn nữa.

"Cốc cốc..."

Âm thanh gõ cửa vang lên, Qua Man lạnh nhạt nói:

"Vào đi!"

"Bệ hạ, thần nhận được một tin về Nebbia, bọn chúng sẽ tấn công chúng ta trong vòng ba ngày tới."

Li Li bước vào bẩm báo.

Qua Man trầm ngâm một lúc rồi đứng dậy:

"Biết rồi, mai chúng ta sẽ về hoàng cung, khi Y La tỉnh lại."

Hắn không biết là nên để Y La ở bên ngoài hay vào hoàng cung, nếu để bên ngoài hắn hoàn toàn chắc chắn cô sẽ không an toàn, nhưng nếu để cô ở trong cung, nếu thắng thì không có chuyện gì, nhưng nếu thua thì cô sẽ lại như xưa, sống trong đau khổ và sợ hãi.

Qua Man suy nghĩ cả một đêm, hắn không thể ngủ được vì Y La, hắn không biết phải làm thế nào? Hắn đứng dậy, đi ra khỏi phòng ngủ của mình, đến phòng của Y La, hắn đi vào trong, đánh thức Y La dậy.

Y La tỉnh dậy, dụi đôi mắt ruby, hỏi:

"Chuyện gì vậy Qua Man?"

Qua Man không nói gì, hắn kéo Y La đi thay đồ, rồi trùm một cái áo choàng đen lên đầu, nói:

"Y La em hãy chạy về phía Đông của đất nước, hãy nhớ không được quay lại đây trong vòng một tháng tới, nghe không? Phía Đông là đất nước Volta, nơi đó em sẽ được an toàn, anh sẽ đưa em đi một đoạn đường, đi cùng anh."

Y La vẫn chưa kịp nói gì đã bị Qua Man kéo đi, cả hai người chạy về phía Đông của Vento, hướng đến Volta.

Qua Man dẫn Y La đến một ngọn núi, bảo:

"Băng qua hai ngọn núi trước mặt nữa, em sẽ đến được Volta, anh chỉ đưa em được đến đây thôi. Nhớ đấy Y La, không được quay lại, nhớ rõ đấy!"

Qua Man cứ nhắc đi nhắc lại, Y La cũng chẳng gật đầu, cô chỉ nhìn Qua Man, thấy nét mặt anh ấy thật mệt mỏi, thật buồn.

Qua Man đẩy Y La về phía trước:

"Đi đi, em được tự do rồi!"

Hai chữ "tự do" cứ vang bên tai Y La, cô cắn răng đi về phía trước, trong lòng cô vang lên:

"Sai rồi Qua Man, chính ở bên anh, em mới được tự do mà thôi, em mới cảm giác được tự do. Tự do không phải là cô độc, tự do là cảm giác được vui vẻ, hạnh phúc đấy Qua Man, làm ơn..."

Y La quay lại, không nhìn thấy Qua Man đâu cả, cô đi qua hai ngọn núi trước mặt như Qua Man nói, cô đến biên giới của Volta và Vento nhưng cô không vào bên trong, chỉ quanh quẩn bên ngoài, cô đến một quán ăn bên ngoài thành.

Vào bên trong, Y La tùy tiện tìm một bàn để ngồi, nghe mọi người xung quanh xì xầm:

"Nghe gì chưa? Vento và Nebbia sắp đại chiến rồi đấy!"

"Nghe rồi, có thể là ngày mai hai bên sẽ đại chiến, hình như là Nebbia khiêu chiến Vento thì phải?"

"Nebbia chắc nắm trong tay khoảng tám phần thắng mới dám khiêu chiến thế này!?"

"Các người biết gì không? Tướng quân Tô Kiếm Gia và tướng quân Ân Đức sẽ công kích hai hướng."

"Dương đông kích tây à?"

"Không biết như ta nghe được bọn họ sẽ tấn công từ hai phía!"

"Nhưng theo ta được biết thì cả bốn phía đều bị quay quanh, để quân lính Vento hoảng loạn."

"Đừng đùa Nebbia đi đại chiến chỉ có ba vạn quân thôi, sao lại có thể quay quanh được Vento rộng lớn như vậy."

". . ."

Y La nghe vậy liền chạy đi, cô chạy thật nhanh về Vento. Đến trước cổng thành của Vento, cô dừng lại, nhìn lên trời đã là đêm mất rồi, cắn răng, cô chạy xung quanh biên giới của Vento, nhìn thấy một đội quân lính của Nebbia ẩn nấp ở phía Bắc, một cánh quân ở phía Nam, ngoại trừ hai nơi này, cô không còn thấy nơi quân lính tập trung nữa, nhưng khi đếm thì chỉ có khoảng hai vạn quân mà thôi.

Y La chợt dừng lại, cô nhớ ra một chỗ cũng vừa kích có khoảng một vạn quân nữa ở hướng Tây Tây Bắc, nhớ đến chỗ đó làm Y La rùng mình, đó là nhà lao của Tô Kiếm Gia.

Y La đi vào thành, ban đêm, ở bên trong thành, hai bên đường là nhà với nhà như lại không có một bóng người, cô đoán rằng mọi người đều đã đi sơ tán rồi, chỉ còn lại những người trong hoàng cung để giữ nước mà thôi.

Y La không dám đối diện với Qua Man, cô sợ lại bị anh ấy đưa đi một lần nữa. Từ xa, cô leo lên những cành cây, nhìn vào bên trong cánh cửa kính, thấy Qua Man đang ngồi nghiên cứu chiến thuật.

Cô lấy một từ giấy, ghi những nơi đóng quân cho Qua Man biết rồi lấy cục đá, gói lại, ném vào bên trong.

"Xoảng..."

Cửa kính bị vỡ, Qua Man giật mình, nhìn thấy có một tờ giấy gói cục đá bên trong, hắn bước lại mở ra xem bên trong, thấy những nơi đóng quân của địch được ghi bên trong, hắn đến cánh cửa nhìn ra ngoài, nhưng lại không thấy ai hết cả.

Sự thật, Y La vẫn đang ở đó, nơi cái cây, nhưng vì áo choàng đen trong đêm nên Qua Man không thể thấy được cô, nếu có tuyết rơi thì chắc chắc sẽ phát hiện ra nhưng, bây giờ thì không.

Cả hai đều không ngủ đêm nay.

. . .

Bốn giờ sáng, những đốm lửa đỏ từ xa tiến vào hoàng cung, bên trong hoàng cung những binh lính mặc giáp, ra đánh với quân đầu tiên xâm lược, cả hai bên đều chưa nói một lời đã đánh nhau, nhưng theo tình hình cho thấy quân của Nebbia tấn công đầu tiên.

Y La từ trên cây cao xa quan sát, ít nhất không ai thấy cô trong bộ áo choàng đen này, nhóm đầu tiên tấn công là nhóm ở phía Bắc, nhóm này chỉ là nhóm tiên phong, không hề có tướng quân Ân Đức hay Tô Kiếm Gia.

Một nhóm nữa ở phía Tây Tây Bắc không hề có một động tĩnh, Y La quay về phía sau, thấy quân lính ở Nebbia nhiều hơn lúc cô đếm, cô bắt đầu lo sợ, chạy đến chỗ của Qua Man, nhưng nhìn lại quân ở phía Bắc, Y La cắn răng, vào trong hoàng cung, lấy toàn bộ vũ khí trong kho, rất nhanh đã lấy xong mọi thứ.

Đang định rời đi thì thấy một vài người ở trong cung điện, trên người còn có huy hiệu của Nebbia, có bảy tên, Y La lấy phi tiêu ra, hai tay cầm bảy cây phi tiêu, nhắm đến bảy người.

Y La rất tự tin về việc phóng phi tiêu này, nên cũng không quan tâm có trúng hay không, vì rất rõ ràng bảy người đều ngã xuống, những việc này cô quá quen rồi, phóng đi ra khỏi hoàng cung, trên đường đi gặp những tên gián điệp bên trong liền bị giết toàn bộ.

Y La nhảy chỗ cao nhất của hoàng cung đứng đó, tay cầm vài cây phi tiêu nhắm đến quân lính của Nebbia ở phía Bắc, giết được vài tên rồi, Y La cũng thấy nhẹ nhàng hơn, nhưng người cô lo là Qua Man.

Cô quay lại nhìn thấy binh lính của quân ta đều chết hết mà bên kia còn đến khoảng trăm người, chỉ có một mình Qua Man thì khó mà đỡ nổi, cô dùng hết phi tiêu của mình chỉ có thể giết được hơn tám mươi quân Nebbia.

Hơn hết Nebbia đã nhận ra cô, nhưng không thể thấy gì cả vì cô đang mặc trên người một áo choàng đen, dù biết người nhưng không biết mặt.

Còn Qua Man ở dưới chiến trường có sự trợ giúp của Y La cũng nhanh chóng giết những tên lính còn lại.

Y La ở trên nhìn xuống cảm thấy rất kỳ lạ, phía Nam do tướng quân Ân Đức cầm đầu, như lại không thấy được thể xác của hắn. Chỉ có một suy nghĩ duy nhất trong đầu Y La, hắn đang ẩn nấp.

Nhìn xung quanh, cô lấy một cây giáo xuống, quan sát, lúc này cô mới phát hiện ra, mọi thứ chỉ là chơi đùa.

Liền hướng về phía Qua Man, rống lên một tiếng:

"Qua Man chạy đi!!!!!"

Qua Man vừa nhận được lời nói, phản ứng lại, nhưng lại không kịp, một bóng người ẩn nấp trong rừng đã phóng một cây lao về phía Qua Man, đâm xuyên qua người cậu.

Y La tức giận, ném cây giáo về phía vừa rồi, một tiếng la đau đớn vang lên.

Y La nhảy xuống, rút thanh lao có tẩm độc dược ra khỏi người Qua Man, cố cầm máu lại, Qua Man nhìn thấy Y La, nói:

"Đã bảo em đi rồi mà!"

"Làm sao em có thể bỏ mặc người anh trai, người thân... duy nhất của mình cơ chứ?"

Y La cố nén nước mắt lại, nhưng cô đã không thể, nước mắt cô rơi xuống trên khuôn mặt đang nhạt dần sức sống của Qua Man.

"Đây là lần đầu tiên em khóc phải không, em gái..."

Y La gật đầu, nước mắt cứ tuôn ra không ngừng:

"Lần đầu tiên... cho dù đau đớn...hay có van xin... em cũng không khóc... nhưng đây là lần đầu tiên, làm ơn... anh hai... đừng xa em... em sẽ là em gái ngoan mà..."

Qua Man cố gượng, cười hạnh phúc nhìn Y La, nói:

"Đừng khóc nữa... xem kìa... tuyết rơi rồi..."

"Anh tặng em...lần đầu cũng như lần cuối cùng... vậy nên... em hãy sống thay anh đi...Y La..."

Từ trong túi, Qua Man cố gắng lấy ra sợi dây chuyền bông hoa tuyết đưa cho Y La, kèm theo bên cạnh đó là một huy hiệu.

"Đây là huy hiệu hoàng gia...chỉ có vị vua của Vento mới được sở hữu anh giao hết cho em... trong phòng của anh... có ai nghi ngờ em... hãy dẫn họ đến phòng của anh... em sẽ thấy chìa khóa...."

Qua Man chưa nói xong, đôi mắt cậu đã nhắm chặt lại, trái tim cũng ngừng đập, Y La khóc không ngừng, cô ôm thi thể của Qua Man:

"Qua Man... làm ơn...đừng bỏ em... Đây không phải là lần đầu anh tặng em...anh đã tặng em rất nhiều... trong cuộc sống này... nên...xin anh mà..."

Tuyết rơi xuống nhẹ nhàng và mềm mại xuống hai anh em, mặc cho tuyết lạnh, gió rét, cô vẫn ở đó khóc vì người anh của mình, lần đầu tiên trong đời, cô cười vì một người, cô cười do một người làm ra, bây giờ cô khóc cũng vì một người, cũng do người ấy làm ra.

Trái tim cô đau nhói, lần đầu tiên, lần đầu tiên trong suốt cuộc đời này, cô có cảm giác này, nó thật khó tả, nó thật đau, đau hơn cả việc bị đánh hay bị bỏ rơi.

. . .

Từ xa, Tư Đô quản gia chạy đến, thấy tình cảnh này, hắn chỉ đứng yên tại chỗ xa xa, không dám bước đến gần.

Y La lau đi nước mắt trên khuôn mặt mình, ngẩng đầu lên nhìn bầu trời u ám, nhìn những bông hoa tuyết đang rơi, những bông hoa tuyết ấy thật đẹp, thật giống với dây chuyền cô đang đeo.

Quay lại nhìn Tư Đô, Y La đứng dậy ôm xác của người anh mình lên, đến gần hỏi:

"Có chuyện gì?"

"Nebbia đưa đến một bức thư..."

"Đọc cho ta nghe."

Tư Đô chưa nói hết lời đã bị Y La cắt ngang, Tư Đô cũng biết mở phong thư ra, đọc nội dung bên trong:

"Ba ngày tới, bọn ta sẽ chính thức xâm chiếm Vento."

"Chỉ nhiêu đó?"

"Vâng."

Y La ôm xác Qua Man đi nói:

"Tập trung tất cả các chư hầu đến lâu đài đi, ta sẽ đăng quang làm vua."

Tư Đô ngơ ngác, định hỏi Y La chuyện gì đó nhưng cô đã đi mất rồi.

Y La đưa Qua Man đến phòng của anh ấy, để Qua Man lên giường từ trong hộc tủ gỗ kéo ra là một bản di chúc, cô cầm lấy nó, nhìn Qua Man như đang nhìn một người đang ngủ, nói:

" Em đi một chút sẽ quay lại ngay thôi, anh đợi em một lúc được không?"

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro

Tags: