Chương 4


Tôi liếm đôi môi khô khốc, đấu tranh tâm lý quyết liệt để quyết định xem có nên xuống nhà hay không. Tôi đã thức dậy và ngồi hàng giờ trong phòng thay vì xuống nhà ăn sáng. Tuy nhiên cũng không có ai làm phiền tôi. Nhưng tôi biết sự yên tĩnh này sẽ không kéo dài lâu nữa.

Khi nhìn thấy tôi đi xuống từ cầu thang, Ukrashka và Kazakhya theo phản xạ đứng dậy và về phòng. Tôi nghe thấy tiếng cửa đóng lại. Sau đó không khí yên lặng một cách đáng sợ. Chỉ có Belarusska nằm cuộn tròn trên chiếc ghế sofa, quấn một chiếc chăn len màu đỏ. Mặc dù không biết vì sao con bé lại nằm ở phòng khách, nhưng dường như nó đã ngủ rất say. Tôi lặng lẽ ngồi xuống sofa và thất thần, cho đến khi cha tôi bước ra khỏi phòng.

Ông đang cầm theo áo măng tô dài và một đôi bao tay. Điều này chứng tỏ hôm nay ông ấy có ca trực buổi chiều ở Kremlin hoặc phải làm một số việc gì đó ở cơ quan. Tôi khó khăn ngẩng đầu lên nhìn cha. Má và trán ông đỏ bừng, gần như trùng màu với chiếc chăn len trên sofa. Tôi biết rằng mặt cha tôi chỉ đỏ lên khi uống đồ uống có cồn. Vậy là trong khi tôi ngồi lì trong phòng, ông đã uống một hoặc hai chai vodka. Đây có lẽ sẽ là điều tồi tệ nhất đối với tôi.

Cha ra hiệu cho tôi đi vào phòng ăn. Được rồi, mọi chuyện kết thúc rồi. Tôi mím môi, cố nuốt nỗi sợ hãi vào trong. Tôi không muốn khóc, điều mà cha luôn coi là yếu đuối. Tôi không biết mình cần phải nói gì, khi sự thật là tôi đã phạm sai lầm.

"Con xin lỗi." Tôi lẩm bẩm.

"Những lời xin lỗi của con không bào chữa được cho việc làm đó đâu." Cha đóng cửa sổ, kéo rèm lại, sau đó là đóng cửa phòng bếp, nhưng thực ra cách âm của nó khá tệ, việc này hầu như không để làm gì.

Tôi đứng gần chiếc bàn gỗ, lúng túng cúi đầu. Tôi muốn phản kháng và tự vệ, dù sao tôi quá ngột ngạt vì phải sống trong sợ hãi mỗi ngày. Nhưng tôi biết việc này sẽ không mang lại điều gì tốt đẹp.

"Cha có để cho con khổ sở đến mức phải làm một tên trộm không?" Cha thản nhiên hỏi, nhưng tôi biết rằng ông chẳng bao giờ cần câu trả lời.

"Xem này, cha gần như đã chết ở Kursk, mất một mắt, một bên tai thường xuyên bị ù đi. Nhìn xem cha đã nhận lại được gì?"

Cha nhanh chóng xử lý xong ống tay áo và bắt đầu tháo thắt lưng. Tôi siết chặt nắm tay, ghét âm thanh kim loại của khóa và tiếng thắt lưng được rút ra. Lúc này tôi cam chịu chờ đợi bị trừng phạt và suy nghĩ về những gì mình đã làm. Tôi đã được dạy từ nhỏ, trộm cắp hay lừa dối là những hành động đáng xấu hổ nhất đối với một công dân xô viết. Tôi biết rằng ở khoảnh khắc đó tôi đã hối hận, nhưng ham muốn và lo lắng đã thúc giục tôi không đem trả nó lại. Tôi ghen tị với Serbulya, không hài lòng với cha tôi. Nhưng tôi bắt đầu cảm thấy có lỗi và xấu hổ.

"2000 rub một tháng có vẻ nhiều, nhưng không nhiều cho năm người đâu. Vì sao con luôn không hiểu chuyện thế?"

Cha tiến lại gần chiếc bàn và dùng bàn tay vỗ nhẹ lên mặt gỗ. Tôi thoát ra khỏi dòng suy nghĩ của mình, bắt đầu cởi quần ra. Đôi tay tôi đột nhiên ngừng lại, và tôi phải gồng mình để che giấu sự sợ hãi ngày càng lớn. Suy nghĩ của tôi bối rối, mắt bắt đầu nóng hổi, ​​và cơ thể tôi bắt đầu run rẩy.

"Con xin lỗi." Tôi lặp lại, kéo quần short và quần lót xuống đầu gối.

Cha không nói gì, chỉ sốt ruột gõ ngón trỏ lên mặt bàn. Tôi nuốt nước bọt, cảm thấy nó cào vào cổ họng khô rát. Sau đó cúi người xuống bàn. Tôi phải rướn người về phía trước và nhấc chân lên khỏi sàn nhà, để xương chậu không đè vào cạnh bàn gây đau đớn. Nhưng tư thế này vẫn rất khó chịu, cạnh bàn tiếp tục tạo áp lực lên các xương sườn, bụng dưới và khuỷu tay. Cánh tay của tôi nhanh chóng mỏi rã rời.

"Con có hiểu không? Con không chỉ kém cỏi mà còn thiếu đạo đức." Cha nói với giọng lạnh lùng, khiến tôi hơi cau mày. Tôi không bằng lòng với việc ông luôn chỉ trích và hạ thấp thay vì khen ngợi hay khích lệ tôi. Trong những lúc ông ấy vắng nhà hay say xỉn, tôi luôn là người dành phần lớn thời gian bên cạnh những đứa trẻ. Thành tích học tập của tôi không xuất sắc nhưng cũng không tệ hại, tuy nhiên cha tôi luôn luôn không hài lòng, tỏ ra ghét bỏ và trút những cơn giận lên tôi.

Thắt lưng vung lên và quất xuống khá mạnh. Tôi ngay lập tức hét lên, hoàn toàn thất bại trong việc kìm nén tiếng khóc nấc.

"Đừng khóc lóc ở đây..." Cha tôi gằn giọng, đánh xuống một cái nữa, lần này mạnh hơn nhiều so với roi đầu tiên. "Con sẽ đánh thức Bela đấy."

Tôi giật mạnh toàn thân và dùng hết sức ép mặt vào cẳng tay. Tiếng kêu đau đớn cuối cùng biến thành tiếng rên rỉ nghẹn trong cổ họng. Nhưng tôi không cầm được nước mắt. Nó rất khó chịu. Tôi chỉ muốn quay lại thời gian mà cha quan tâm và yêu quý tôi hơn.

Cha lại quất liên tiếp vài thắt lưng nữa. Tôi hét lên trong đau đớn, sau đó vùi mặt vào ống tay áo của mình. Nước mắt không kìm được rơi xuống bàn, xuống tay tôi. Mông đau rát và nóng bỏng khủng khiếp. Tôi muốn duỗi tay ra xoa, nhưng bị thắt lưng đánh vào lòng bàn tay có lẽ còn tệ hơn gấp trăm lần so với việc bị đánh vào mông. Vì vậy tôi siết chặt nắm tay, cố gắng tập trung suy nghĩ rằng mọi chuyện sẽ sớm kết thúc.

"Nhớ đấy, một lần và mãi mãi."

Giọng cha tôi lạnh lẽo, xa xăm và tiếng nức nở của tôi dần át đi từng lời nói. Những đòn thắt lưng lại trút xuống, tôi nức nở khóc, không thể im lặng chống đỡ. Tôi hy vọng Bela sẽ không bị đánh thức. Nếu không, tôi sợ rằng cha tôi sẽ đánh tôi nặng hơn nữa.

"Cha! Được rồi, con xin lỗi!"

Tôi lắp bắp trong tiếng nức nở, run rẩy dữ dội vì những cú đánh mạnh vào đùi.

"Con sẽ không bao giờ làm thế nữa!"

Tôi không bao giờ biết khi nào là thời điểm thích hợp để xin lỗi. Dường như cha không bao giờ quan tâm đến những lời xin lỗi hay cố bào chữa của tôi. Ông không quan tâm liệu tôi có cảm thấy tội lỗi hay có bị tổn thương cả thể xác và tinh thần hay không. Điều quan trọng đối với ông chỉ đơn giản là hình phạt đã được thực hiện và tôi đã nhận được những gì đáng phải nhận.

Trong những phút tiếp theo, căn phòng chỉ có tiếng thắt lưng quất vào da thịt và tiếng la hét. Tôi cắn mạnh vào tay, cố gắng hít thở sâu. Tôi có cảm giác như sắp bất tỉnh, hai chân hơi vùng vẫy, lưng tê cứng, mồ hôi mặn chát hoà cùng nước mắt chảy qua khoé miệng tôi.

"Ôi! Nó đau quá!"

"Đương nhiên là đau."

Tôi chỉ muốn tụt xuống khỏi bàn và nằm bò trên sàn nhà. Nhưng việc đó đồng nghĩa với tự sát. Tôi không dám làm vậy. Có lẽ do khóc quá nhiều nên mũi bị nghẹt lại và tôi phải thở bằng miệng. Cơ thể vặn vẹo không ngừng, gần như sắp ngã xuống mặt đất.

"Nằm yên." Cha lẩm bẩm với giọng khàn khàn, đặt tay lên sống lưng tôi và đè xuống. Tôi chưa kịp bình tĩnh lại thì cơn đau khủng khiếp đã ập đến, nó như xé toạc từng lớp da thịt của tôi. Thậm chí tôi cảm nhận được máu đang rỉ ra từ vết thương từng chút một. Nó quá đau đớn. Lần này tôi vùng vẫy kịch liệt và thậm chí muốn vùng ra khỏi bàn tay của cha đang đè chặt trên lưng.

Tôi không nghĩ mình có thể chịu được thêm một đòn nào nữa. Không biết đã qua bao lâu, may là nó cuối cùng cũng kết thúc. Tất cả những gì tôi thực sự muốn bây giờ là một cái ôm, chườm đá và một giấc ngủ ngon. Bàn tay này không hề dịu dàng, túm lấy tay tôi và ấn tôi xuống sàn. Tôi đau đến mức ứa nước mắt.

Tâm trí tôi lúc này bị bao phủ bởi sự xấu hổ, những tiếng nức nở cay đắng và tiếng rên rỉ đau đớn, tôi khó khăn kéo quần lên che đi phần mông sưng tấy nghiêm trọng, lau đi những giọt nước mắt dày đặc trên mặt.

"Nhớ kĩ nhé." Cha đứng trước mặt tôi, đeo lại chiếc thắt lưng, sau đó cầm chiếc áo măng tô vắt trên ghế lên và khoác vào. Tôi vẫn quỳ bò dưới sàn nhà và khóc nghẹn. Tôi nghĩ, dù là tôi đã sai nhưng mọi chuyện không đáng để cha tôi đánh tôi một cách tàn nhẫn như vậy. Tôi muốn hỏi liệu bây giờ cha có cảm thấy thương xót cho tôi một chút nào không?

"Vâng."

Tôi luôn yêu quý và biết ơn những gì cha đã làm. Tôi cũng hiểu rằng ông rất vất vả và phải đánh đổi nhiều điều để đem những thứ vật chất này cho chúng tôi. Nhưng tôi không thể quên được, vì những đòn roi này mà tôi phải khóc hàng đêm trong phòng, trốn dưới gầm giường, bỏ chạy ngay trong đêm mưa...

"Ngừng khóc và đứng dậy đi ăn đi." Cha lạnh lùng ra lệnh, nghiêng đầu nhìn về phía hộp thuốc trên tủ. "Và nhớ đảm bảo Bela sẽ uống thuốc đau đầu vào lúc 7 giờ tối nhé. Cha sẽ không về nhà tối nay đâu."

Tôi gật đầu, nhìn theo cha rời đi với ánh mắt mơ hồ, chờ đợi cửa trước đóng sầm lại. Còn lại một mình trong phòng ăn, tôi gục xuống sàn và lại nghẹn ngào khóc, tuôn ra những giọt nước mắt tủi hờn, tức giận với bản thân, với cha, với cuộc sống này của tôi.

Tôi cố gắng bám vào bàn và đứng dậy, uống một cốc nước, và ra khỏi phòng ăn. Bela vẫn cuộn người trong chăn. Tôi cẩn thận nằm xuống sofa đối diện, quá mệt mỏi để xử lý vết thương hay ăn bất cứ thứ gì vào lúc này. Nước mắt không ngừng rơi, tôi nấc lên và rúc vào cánh tay. Sau khi nghe tiếng cửa phòng lạch cạch, tôi vội vã lau nước mắt. Kazakhya đã đem chăn đến và đắp cho tôi.

"Mọi chuyện sẽ ổn thôi, Rus."

"Em sẽ trông chừng Bela. Hãy nhắm mắt lại và ngủ một chút đi."

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro