CHƯƠNG 4 - NGƯỜI Ở ĐÂU, MẮT TÔI Ở ĐÓ

Buổi sáng tháng Sáu, Hà Nội đổ nắng từ rất sớm.
Sân trường THPT Chuyên Lạc Minh thưa thớt bóng người, chỉ có vài học sinh trực nhật quét lá khô, tiếng chổi cọ nhẹ lên nền gạch nghe cũng trở nên đặc biệt yên tĩnh.

Trong làn nắng xuyên qua kẽ lá, Mai Trang bước vào trường với bước chân chậm rãi.

Tay cầm tập đề cũ, miệng khe khẽ đọc lại đoạn văn nghị luận xã hội cô soạn đêm qua, vừa đi vừa cúi đầu. Chiếc cặp vải đeo chéo khẽ đập vào hông mỗi lần cô bước, mang theo âm thanh đều đều, nhỏ đến mức chẳng ai chú ý - trừ một người.

Từ hành lang tầng hai, Gia Khánh dựa vai vào lan can, tay cầm một lon sữa đậu, mắt không rời khỏi bóng lưng áo trắng kia

"Trường đông là thế, nhưng trong mắt tôi chỉ có một người. Mà người đó, lại không biết điều đó."

---

Buổi sáng hôm đó, hai khối 12 tổ chức thi thử lần đầu.
Mỗi lớp rải ra các phòng khác nhau, đề thi chung toàn trường. Môn đầu tiên là Văn.

Mai Trang được xếp ngồi ngay cửa sổ, gió khẽ lùa làm tóc cô bay nhẹ qua vai Ánh nắng sớm lọt qua rèm cửa, đậu lên bàn gỗ cũ kỹ, khiến chiếc bút bi trong, tay cô ánh lên sắc bạc mờ.

Cô viết rất nhanh, câu chữ tròn trịa, chắc chắn, từ ngữ sắc sảo nhưng không phô trương. Khi giám thị bước xuống, cô lật sang trang thứ hai, bút vẫn không ngừng.

Phía bàn sau lưng, Gia Khánh nghiêng người. Cậu chẳng cần nhìn, cũng biết người kia đang viết như chạy đua với thời gian

"Tôi luôn thắc mắc, tại sao trong thi đấu, chỉ cần nghe tiếng bút của cậu là tôi đã muốn tăng tốc."

---

Giờ ra chơi giữa hai môn thi.

Mai Trang ngồi bên hành lang thư viện, đang nhai một miếng bánh mì sandwich, tay lật sách Toán. Cô không thích ăn lúc thi, nhưng hôm nay, dạ dày lại réo liên tục. Có lẽ vì lo, hoặc vì... ai đó.

Một bóng áo sơ mi trắng xuất hiện bên cạnh.

- "Câu xác suất cuối đề ôn hôm trước, cậu giải sai."

Mai Trang quay lại, ngước nhìn cậu. Mắt cô ánh lên nửa nghi ngờ, nửa bướng bỉnh:

"Chắc không? Tôi ra được kết quả trùng đáp án sách bài tập đấy."
" "Đáp án sai."

Gia Khánh ngồi xuống cạnh cô, lấy bút từ túi áo, lật tập cô ra, vẽ vội một sơ đồ xác suất. Cô im lặng nhìn, không phản bác. Một lúc sau, Mai Trang lẳng lặng cắn tiếp bánh mì.

Gia Khánh liếc sang.
Miệng cậu nhoẻn cười, không giấu:

- "Nếu cậu rớt một điểm Toán, tôi sẽ không cười đâu. Tôi sẽ cười rất to."

Mai Trang nhướn mày, chậm rãi nuốt miếng bánh:

" "Nếu tôi vẫn được 10, tôi sẽ mua cho cậu trà sữa. Nhưng nếu cậu thấp hơn tôi một điểm... thì tự biết cách xin lỗi nhé."

> "Chúng ta không đọ thắng thua, mà đọ ai quan trọng hơn trong mắt nhau."

---

Buổi chiều hôm ấy, trời bỗng đổ mưa.

Mưa mùa hạ bất chợt, nhanh đến mức học sinh trong lớp chưa kịp dọn bàn đã ướt một góc áo.

Mai Trang đứng dưới mái hiên sân sau, tay che hờ tập đề khỏi bị ướt. Bên cạnh, Gia Khánh lặng lẽ đưa một cái dù.

- "Mượn cậu?"
"Không. Cùng che."

Một khoảnh khắc rất nhỏ, rất ngắn. Nhưng Mai Trang thấy tim mình đập sai nhịp.

Không phải vì che chung ô.
Không phải vì tay áo cậu chạm nhẹ vào tay cô.

Mà vì... ánh mắt cậu lúc đó, trong veo như nước mưa, lại phản chiếu hình ảnh duy nhất - là cô.

---

Ba ngày sau, bảng điểm dán.

Mai Trang: Văn 9.75 - Toán 10
Gia Khánh: Toán 10 - Văn 9.25

Lũ bạn trong lớp xúm lại:

- "Trời ơi học bá với học bá đấu nhau thật luôn kìa!"
- "Họ mà không thành đôi thì uổng cả nền giáo dục nước nhà đó!"

Mai Trang quay sang, thấy Gia Khánh đứng tựa tường, đang gõ nhẹ vào màn hình điện thoại. Cô bước tới.

"Trà sữa?"
" "Sẵn sàng."

- "Lần sau thi lại nhé?"
" "Luôn sẵn sàng."

> "Thích cậu không phải vì cậu đứng đầu, mà vì trong tất cả người đứng đầu từng gặp... chỉ có cậu là khiến tôi không muốn thua nhất."
Buổi sáng tháng Sáu, Hà Nội đổ nắng từ rất sớm.
Sân trường THPT Chuyên Lạc Minh thưa thớt bóng người, chỉ có vài học sinh trực nhật quét lá khô, tiếng chổi cọ nhẹ lên nền gạch nghe cũng trở nên đặc biệt yên tĩnh.

Trong làn nắng xuyên qua kẽ lá, Mai Trang bước vào trường với bước chân chậm rãi.

Tay cầm tập đề cũ, miệng khe khẽ đọc lại đoạn văn nghị luận xã hội cô soạn đêm qua, vừa đi vừa cúi đầu. Chiếc cặp vải đeo chéo khẽ đập vào hông mỗi lần cô bước, mang theo âm thanh đều đều, nhỏ đến mức chẳng ai chú ý - trừ một người.

Từ hành lang tầng hai, Gia Khánh dựa vai vào lan can, tay cầm một lon sữa đậu, mắt không rời khỏi bóng lưng áo trắng kia

> "Trường đông là thế, nhưng trong mắt tôi chỉ có một người. Mà người đó, lại không biết điều đó."

---

Buổi sáng hôm đó, hai khối 12 tổ chức thi thử lần đầu.
Mỗi lớp rải ra các phòng khác nhau, đề thi chung toàn trường. Môn đầu tiên là Văn.

Mai Trang được xếp ngồi ngay cửa sổ, gió khẽ lùa làm tóc cô bay nhẹ qua vai Ánh nắng sớm lọt qua rèm cửa, đậu lên bàn gỗ cũ kỹ, khiến chiếc bút bi trong, tay cô ánh lên sắc bạc mờ.

Cô viết rất nhanh, câu chữ tròn trịa, chắc chắn, từ ngữ sắc sảo nhưng không phô trương. Khi giám thị bước xuống, cô lật sang trang thứ hai, bút vẫn không ngừng.

Phía bàn sau lưng, Gia Khánh nghiêng người. Cậu chẳng cần nhìn, cũng biết người kia đang viết như chạy đua với thời gian

> "Tôi luôn thắc mắc, tại sao trong thi đấu, chỉ cần nghe tiếng bút của cậu là tôi đã muốn tăng tốc."

---

Giờ ra chơi giữa hai môn thi.

Mai Trang ngồi bên hành lang thư viện, đang nhai một miếng bánh mì sandwich, tay lật sách Toán. Cô không thích ăn lúc thi, nhưng hôm nay, dạ dày lại réo liên tục. Có lẽ vì lo, hoặc vì... ai đó.

Một bóng áo sơ mi trắng xuất hiện bên cạnh.

- "Câu xác suất cuối đề ôn hôm trước, cậu giải sai."

Mai Trang quay lại, ngước nhìn cậu. Mắt cô ánh lên nửa nghi ngờ, nửa bướng bỉnh:

"Chắc không? Tôi ra được kết quả trùng đáp án sách bài tập đấy."
" "Đáp án sai."

Gia Khánh ngồi xuống cạnh cô, lấy bút từ túi áo, lật tập cô ra, vẽ vội một sơ đồ xác suất. Cô im lặng nhìn, không phản bác. Một lúc sau, Mai Trang lẳng lặng cắn tiếp bánh mì.

Gia Khánh liếc sang.
Miệng cậu nhoẻn cười, không giấu:

- "Nếu cậu rớt một điểm Toán, tôi sẽ không cười đâu. Tôi sẽ cười rất to."

Mai Trang nhướn mày, chậm rãi nuốt miếng bánh:

" "Nếu tôi vẫn được 10, tôi sẽ mua cho cậu trà sữa. Nhưng nếu cậu thấp hơn tôi một điểm... thì tự biết cách xin lỗi nhé."

> "Chúng ta không đọ thắng thua, mà đọ ai quan trọng hơn trong mắt nhau."

---

Buổi chiều hôm ấy, trời bỗng đổ mưa.

Mưa mùa hạ bất chợt, nhanh đến mức học sinh trong lớp chưa kịp dọn bàn đã ướt một góc áo.

Mai Trang đứng dưới mái hiên sân sau, tay che hờ tập đề khỏi bị ướt. Bên cạnh, Gia Khánh lặng lẽ đưa một cái dù.

- "Mượn cậu?"
"Không. Cùng che."

Một khoảnh khắc rất nhỏ, rất ngắn. Nhưng Mai Trang thấy tim mình đập sai nhịp.

Không phải vì che chung ô.
Không phải vì tay áo cậu chạm nhẹ vào tay cô.

Mà vì... ánh mắt cậu lúc đó, trong veo như nước mưa, lại phản chiếu hình ảnh duy nhất - là cô.

---

Ba ngày sau, bảng điểm dán.

Mai Trang: Văn 9.75 - Toán 10
Gia Khánh: Toán 10 - Văn 9.25

Lũ bạn trong lớp xúm lại:

- "Trời ơi học bá với học bá đấu nhau thật luôn kìa!"
- "Họ mà không thành đôi thì uổng cả nền giáo dục nước nhà đó!"

Mai Trang quay sang, thấy Gia Khánh đứng tựa tường, đang gõ nhẹ vào màn hình điện thoại. Cô bước tới.

"Trà sữa?"
" "Sẵn sàng."

- "Lần sau thi lại nhé?"
" "Luôn sẵn sàng."

> "Thích cậu không phải vì cậu đứng đầu, mà vì trong tất cả người đứng đầu từng gặp... chỉ có cậu là khiến tôi không muốn thua nhất."

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro