Chương 5.2: Những cơn bão mùa hè.
Sau lời nói dối phũ phàng của Kim Tuyền, Minh Thư như bị suy sụp hoàn toàn. Cảm giác này thật sự rất khó chịu. Khi tin hoàn toàn vào ai đó, bạn đặt quá nhiều niềm tin vào họ, đến khi nhận ra tất cả là giả dối, như bị hụt chân vậy, chính là thứ cảm giác đó- bước hụt.
Rất khó để tập trung trên lớp, cú sốc này lớn đến nỗi muốn khóc cũng không khóc được. Tiếng trống tiết cuối vang lên. Thư thu dọn sách vở rồi với tốc độ ánh sáng mà về nhà. Mong muốn về căn nhà thương yêu, ụp mặt vào gối và khóc thật to. Nhưng đứng trước cổng nhà, cảm giác cô đơn lại ùa đến. Nơi này, những khi Thư có chuyện buồn, luôn có bố mẹ ở bên an ủi, luôn có vòng tay của mẹ, ấm áp mà ôm Thư vào lòng, mặc cho Thư khóc thật nhiều mẹ sẽ cũng chỉ vỗ về mà không hỏi gì bởi mẹ rất hiểu Thư, vẫn chưa đến lúc để nói ra thì mẹ sẽ không ép Thư nói, chỉ vỗ về vậy thôi. Nhưng bây giờ, không có cái ôm nào hết, cũng không có cái xoa đầu nào luôn, chỉ có căn phòng với bốn bức tường tĩnh lặng đến đáng sợ.
Ban chiều Phương có gọi điện hỏi thăm Thư vì cớ sự gì mà như người mất hồn sáng hôm nay, thư nói không sao, cũng không muốn kể gì cả, bởi cô sợ cái cảm giác đó lắm, cái cảm giác bị hụt chân. Ngoài trời bắt đầu đổ mưa, những cơn mưa mùa hè. Mưa tầm tã, mỗi ngày một lớn hơn, còn kèm theo cả sấm chớp.Thư rất thích mưa, nhưng lại rất sợ tiếng sấm. Cô với tay lấy tai nghe nhạc, mở to hết cỡ để tránh nghe thứ âm thanh ám ảnh đó rồi đi học bài, mùa thi đến gần và những bài kiểm tra luôn đày đọa Thư. Nhưng ý trời thật khó kiểm soát. ‘ Bụp’, khung cảnh chìm vào màn đêm tăm tối.
_ Oaái!, cúp điện mất rồi, aish, chết tiệt thật.
Lần mò trong bóng đêm để kiếm cái điện thoại- nguồn sáng ít ỏi của Thư hy vọng lúc bấy giờ thật rất khó khăn, vì bóng tối là cái thứ Thư sợ nhất( cô nàng này sợ rất nhiều thứ, các bạn cứ từ từ khám phá). Cái máy nghe nhạc lúc này lại cũng trêu nghươi thư, đột ngột hết pin. Không còn cách nào khác, cô đành phải đối mặt với một lúc hai nỗi sợ trong đời của mình. Tìm mãi không thấy điện thoại đâu, cùng với những âm thanh đáng sợ trong một màu đen, nước mắt Thư bắt đầu rơi, cô nhớ mẹ, nhớ bố quá. Thư thôi tìm kiếm nữa, ngồi thu mình lại và khóc: “ Con sợ quá, sợ đến chết mất, con phải làm sao đây?...”.bỗng nhiên một âm thanh thân quen vang lên, là giọng của oppa, là nhạc chuông điện thoại của cô. Ánh sáng heo hắt phát ra từ chiếc bàn cói trong góc nhà. Như người chết đuối vớ được phao, Thư không màng đến sợ hãi mà chạy ra lấy chiếc phone thân yêu của mình. Nhìn vào màn hình, dòng chữ ‘ giám sat Ngô’ làm Thư khựng lại năm giây. Sau vài lần đổ chuông Thư miễn cưỡng nhấc máy: “ A..alô..”.
_ Tôi Ngô Minh Vũ đây, nghe nói trời mưa to làm đường dây ở khu nhà cô đang gặp sự cố, nhưng bắt máy như vậy thì cô có vẻ vẫn ổn nhỉ?
_ Mấy ngày qua sống tốt như vậy, chút chuyện cỏn con này có thể làm Minh Thư tôi đây có sao được sao? Anh yên tâm, tôi vân chưa chết.
_ …, tôi nói vậy thôi, nhiiệm vụ của tôi là coi chừng cô. Trời mưa to lại còn cúp điện rất hay xảy ra chuyện phạm pháp, cô nên khóa cửa koi nhà cho cẩn thận, dù sao cô cũng không thích bị làm phiền, không có chuyện gì thì…
_ Anh Ngô Minh Vũ!
_...gì?
_ Chẳng phải anh là người rất có trách nhiệm,à siêu cấp trách nhiệm sao? Cho dù là tôi không sao nhưng trong tình huống này, người là giám sát như anh phải có mặt để bảo vệ tôi chứ?
_ Nhưng thưa cô, tôi là giám sát không phải vệ sĩ!
_ nhưng bố tôi bảo cứ xem anh là vệ sĩ cũng được, tôi thì không sao chứ bố tôi mà biết giờ tôi trong tình trạng này mà không có ai bên cạnh sẽ rất lo lắng, tôi chỉ sợ anh bị khiển trách… mhưng anh đã không muốn qua thì cũng không sao…
_... cô đợi đó, mười phút nữa tôi có mặt!
Biết là có hơi mất thể diện khi lấy chức quyền ra ép anh ta quá mức trong lúc mưa gió thế này, nhưng chẳng lẽ lại nói “ Ê anh tui sợ quá qua giúp tôi với!”, cái này lại còn mất thể diện hơn. Thư không muốn chết dí trong góc phòng như lúc này đâu nên đày đọa anh ta một chút cũng được, chẳng phải lần trước gặp anh ta trông rất đáng ghét sao?
Một lúc sau có tiếng xe dưới nhà, một lần nữa vớ được phao cứu sinh, thư co ro trong góc nhà chạy như bay xuống dưới nhà ngay. Vũ đang giũ tóc. Mặc dù ấn tượng ban đầu không được tốt đẹp cho lắm nhưng trong lúc này, tên mặt trắng này xuất hiện lại làm cho Thư có chút xúc động đến nao lòng. Cô đã nghĩ là sẽ không bao giờ gặp lại hắn nữa nhưng không ngờ cô lại là người gọi hắn tới. Nhìn Vũ trong tình trạng lúc này, người ướt nhèm dưới chân cầu thang nhìn đáng thương kì lạ và cũng rất… quyến rũ.( ặc!). Trong màn đêm với chút ánh sáng nghèo nàn bên ngoài đường hắt vào, Minh Vũ tỏa sáng một cách lạ thường. Vốn dĩ khuôn mặt đã rất hoàn mĩ cộng với sự giúp đỡ của cảnh quan xung quanh, rất lạnh, rất lạnh, anh lúc này là đang mang tính sát thương khá cao nha. Thư luôn dặn lòng làm ơn đừng có bị cái tên này thôi miên, khuôn mặt với khí chất của hắn tỉ lệ nghịch với nhau mà, nhưng lúc này, cô như bị đứng hình, cư im như tượng, đôi mắt mơ hồ.
_ Tôi sang đây tất cả cũng là do tinh thần trách nhiệm của tôi. Cô đừng tưởng là vì sợ mấy lời đe doạ con nít của cô mà.. nè! Cô có nghe tôi nói gì không đấy!..
_ Hơ.. hả? Anh nói gì?
_ …- Minh Vũ không nói gì, nhìn Thư lắc đầu ngao ngán rồi bước vào nhà. Thư lúc này cũng đã tỉnh mộng, vô thức bước theo Minh Vũ, vì sợ?
Mưa vẫn mỗi lúc một to hơn. Mưa rơi lách tách trên mái nhà, rơi lách tách vào lòng người. Trong phòng khách, có hai người, một ngồi vọc điện thoại, một ngồi đơ, đơ theo đúng nghĩa đen. Người vọc điện thoại chán chê rồi, bây giờ ngẩng đầu lên, nói trống không:
_ Bây giờ có vẻ ổn rồi, xong nhiệm vụ, về được rồi chứ?
_ Hả?.. ờ..ơ mà không, nhiệm vụ gì đã xong đâu mà về, ít nhất anh cũng phải thắp được cái đèn gì đó cho yên tâm rồi về chứ?- Ngồi đơ nãy giờ mới nhúc nhích, lập tức hoạt động.
_ Nhà cô thực là không có đèn cầy?
_ Không biết!- Mấy cái đồ dùng này mẹ quản lý sao cô biết được.
_ Haizzz- Vũ thở dài, thực ra ban đầu anh chỉ nhận việc quản lý cửa hàng, lần đầu nhận việc rất hăng hái, lúc được đề nghị thêm việc giám sát con gái ông Hoàng đã không mảy may nghĩ ngợi gật đầu cái rụp, ai ngờ lại tự rước họa vào thân.
Bầu không khí lại rơi vào trạng thái tĩnh lặng trước đó, người vọc điện thoại, người kia câm như hến.
Nhưng một chút sau có cái gì đó kì quái, bầu không khí có chút lạ thường. dẫu sao thì nam nữ thụ thụ bất thân thân, một gái một trai đơn thân ngồi cùng một phòng trong đêm tối thật là làm người ta khó suy nghĩ à nha, lại cộng thêm sự im ắng chết tiệt nữa chứ.
_ Ư hừm, cô..đã ăn tối chưa?- Minh Vũ vẫn là người lên tiếng trước, phá đi cái bầu không khí kì cục này.
_Hở? à.. tôi ăn ăn mì rồi…là mì xào hải sản hảo hạng, rất ngon, rất ngon à nha…à mà ngon quá nên tôi ăn sạch rồi, không còn đâu.
_... thì tôi có nói gì đâu.
_ Ờ..ờ.. hơ hơ.
Bầu không khí lại trở lại như lúc trước, nhưng thêm hai chữ ‘vô cùng’, là vô cùng ngại ngùng! Nhưng cũng chẳng kéo dài được bao lâu, tiếng thở của Thư vang lên đều đều- Cô ngủ gục mất rồi. được một lúc, cũng là không thể chấp nhận cái kiểu ngủ trông rất khó koi của cô lúc này, Minh Vũ đành miễn cưỡng bế cô vào phòng ngủ. Đặt cô trên chiếc giường êm ái ở một dáng ngủ khoa học hơn, có vẻ cô nhóc này rất mệt đây, có con trai lạ trong nhà mà dám ngủ say như chết, Vũ nghĩ vậy. vừa bước ra khỏi phòng ngủ thì bỗng ‘ Phụt’, có điện: “ Nè ông điện, con nhỏ này nặng lắm đấy!”,Vũ lầm bầm. lúc này mới nhìn rõ một chút lại căn nhà, không khác gì lần đầu là mấy, chỉ có cái bề bộn hơn, nhất là cái đống khăn giấy trắng ngổn ngang trên bàn kia, vậy mà bảo sống tốt lắm, mấy ngày trước anh gọi điện hỏi thăm còn mạnh miệng lắm cơ, tự tay ngắt điện thoại thoại của anh, thật đúng là một con bé bướng bỉnh. “Nhưng lau chùi gì mà dùng nhiều khăn giấy thế nhỉ?”, không đắn đo lắm, Minh Vũ tiến vào nhà bếp, nhìn quanh một hồi, anh bất giác mỉm cười “ Đúng là đồ ngốc.” nói rồi anh bước ra, đi thẳng về phía cửa chính rồi ra về. Ngoài trời, mưa cũng đã bắt đầu tạnh.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro