Chương 118

Một trận hắc ám qua đi.

Kiều Lạc Tang mở to mắt, phát hiện mình đi tới một nơi hoàn toàn khác biệt so với lối vào thị trấn Yến Vĩ.

Không trung đỏ như máu. Cô đứng ở một nơi giống như quảng trường. Trên quảng trường, những bức tường đá cao thấp không đều, phân bố theo hình xoắn ốc, ở trung tâm trên đài cao cắm một cây cờ đen, rách nát, đang phấp phới bay theo gió nhẹ, tựa như một đám mây đen kịt.

Kiều Lạc Tang hít sâu một hơi, cô vừa mới đích thân đánh chết một cán bộ của Chân Linh giáo hội, hiện tại còn chưa hoàn hồn từ trạng thái sát khí bao trùm kia. Màu đỏ trong mắt cô vẫn chưa rút đi, ngũ quan cũng vì vậy mà bị phóng đại vô hạn, một chút gió thổi cỏ lay cũng không thể qua mắt và tai cô.

Cô xoay người, ở phía đối diện quảng trường phát hiện một khu kiến trúc lớn. Phong cách kiến trúc này thoạt nhìn rất trang nghiêm, như là dùng cho các tòa nhà hành chính công sở.

Giống như những căn nhà nàng gặp ở lối vào thị trấn Yến Vĩ, mấy tòa nhà lớn này cũng rách nát cổ xưa, thoạt nhìn như bị bao phủ bởi rỉ sắt và tro bụi. Cổng lớn đóng chặt, xuyên thấu qua lớp bụi dày, có thể mơ hồ thấy bên trong bày một đống tạp vật không ai đoái hoài.

Kiều Lạc Tang do dự một lát, sửa sang lại chiếc áo choàng đỏ của mình, nhấc chân hướng về phía cánh cửa chính giữa kia đi đến.

—— Ngay khi Kiều Lạc Tang đi về phía tòa nhà lớn đó, mấy cánh cửa sổ ở tầng cao của tòa nhà khẽ hé ra một khe nhỏ.

Từng đôi mắt đen láy, gắt gao nhìn chằm chằm vào "người mới" này: Kiều Lạc Tang vóc dáng vốn dĩ không cao, khuôn mặt trắng nõn non nớt, lại khoác chiếc áo choàng đỏ kiểu dáng tao nhã quý phái, nhìn từ trên cao xuống chỉ là một đốm nhỏ, thoạt nhìn hoàn toàn không có tính uy hiếp.

Vì thế mấy cánh cửa sổ kia lại lén lút khép lại. Không phát ra bất kỳ tiếng động nào.

Kiều Lạc Tang đi đến trước cửa kính, phát hiện cửa bị người dùng xích sắt khóa lại. Cô tùy tay đẩy --

Loảng xoảng.

Xiềng xích cư nhiên bị đứt lìa.

Khóa rơi xuống đất, trên đầu dính đầy rỉ sét màu đỏ, xem ra xiềng xích này đã bị rỉ ăn mòn gần hết.

Kiều Lạc Tang dùng sức hai tay, chậm rãi đẩy ra cánh cửa lớn cao hơn cô rất nhiều.

Mở cửa trong nháy mắt, một trận gió lạnh táp vào mặt.

Kiều Lạc Tang nhíu mày.

Cô dường như nghe thấy trong gió một mùi ẩm ướt, tanh hôi.

Trong đại sảnh không có đèn. Ánh sáng từ dưới chân Kiều Lạc Tang kéo dài vào trong nhà, chỉ có thể chiếu sáng một vùng nhỏ. Phần còn lại là bóng tối thăm thẳm, chiếm cứ các góc, khiến người ta cảm thấy lạnh lẽo sống lưng.

Bỗng nhiên, ở khóe mắt, nơi nào đó trong bóng tối dường như động đậy một chút.

Kiều Lạc Tang còn tưởng là ảo giác của mình -- nhưng giây tiếp theo, bóng tối vốn tĩnh lặng liền thực sự lay động, chúng như có cùng một mục tiêu, chậm rãi tiến về phía Kiều Lạc Tang.

Đến lúc này Kiều Lạc Tang mới thấy rõ ràng bộ mặt thật của những "bóng tối" kia: Đó rõ ràng là vô số sợi tóc đen đan xen vào nhau!

Tóc đen đan xen, như nước biển, mang theo cảm giác nghẹt thở không thể chối từ; mỗi sợi tóc đều như có sinh mệnh, vặn vẹo bò trườn như sâu, thỉnh thoảng còn có thể thấy vài mẩu thịt thối rữa lẫn trong tóc -- đây là nơi phát ra cái mùi tanh hôi mà Kiều Lạc Tang ngửi thấy trước đó.

Một đám sợi tóc dựng thẳng lên như thân rắn, quấn quýt trên không trung thành hình một khuôn mặt người, là một người phụ nữ tựa như đang khóc mà cũng tựa như đang cười.

"Thiếu nữ...... Là một thiếu nữ......"

"Tóc của ngươi cũng thật đẹp......"

"Cho ta tóc của ngươi...... Cho ta! Cho ta!"

Biểu tình trên mặt người phụ nữ trở nên điên cuồng.

Kiều Lạc Tang: "......"

Nàng nhíu mày, có chút uể oải nghĩ: Vì sao cô lại gặp phải loại quái vật này? "Khống huyết" đối với nó vô dụng mà.

Nhưng dù sao cô cũng đã chuẩn bị trước một chút.

Kiều Lạc Tang móc ra con dao găm bên hông, nhảy lùi về phía sau, nhẹ nhàng né tránh một đợt tấn công của sợi tóc, sau đó dùng dao găm hung hăng chém hai nhát, cắt đứt một đoạn tóc.

Tóc đen bị cắt đứt không tái sinh. Những sợi tóc rơi xuống đất trong nháy mắt hóa thành tro tàn.

"Tóc của ta -- a a a --"

Khuôn mặt người phụ nữ phát ra tiếng gào rú như dã thú.

Sau khi xác định những sợi tóc này không có khả năng tái sinh, Kiều Lạc Tang nhẹ nhàng thở ra. Nàng móc ra một khẩu súng lục từ túi áo -- chiếc túi này trước đây Cố Khai chế tạo rồi đưa cho nàng, nên cũng có chức năng chứa đồ -- Kiều Lạc Tang nhắm ngay đám tóc đang quấn quýt trên không trung, nhắm ngay khuôn mặt người bắn một phát đạn.

Không có tiếng nổ, không có tia lửa. Viên đạn vỡ vụn giữa không trung, chỉ có bột phấn trắng bay lả tả, giống như một trận tuyết rơi.

Tiếp theo, Kiều Lạc Tang lại móc ra một chiếc bật lửa, bật lửa lên, dùng sức ném ra ngoài.

Oanh --

Ánh lửa trắng xóa rực rỡ bùng cháy giữa không trung, sau đó phát ra một tiếng nổ lớn.

"A a a!"

Tiếng kêu thảm thiết của người phụ nữ vang vọng trong đại sảnh.

Ngọn lửa bốc cháy, hung hãn lan từ đoạn này sang đoạn khác. Lửa dữ cắn xé đám tóc đen quấn quanh thành biển, ánh sáng rực rỡ lan tỏa khắp nơi. Ngọn lửa vô tận, vui sướng thanh lọc tất cả những dơ bẩn trước mắt.

Kiều Lạc Tang linh hoạt xuyên qua đám tóc đang điên cuồng vũ động, cuối cùng dứt khoát trốn ra ngoài cửa lớn, đóng sầm cánh cửa kính lại, nghe tiếng kêu thảm thiết không ngừng trong đại sảnh, cho đến khi tiếng động kia hoàn toàn dừng lại, nàng mới một lần nữa mở cửa bước vào.

Đám tóc trong đại sảnh đã bị thiêu rụi gần hết, như mạng nhện bị người dùng gậy chọc cho tơi tả.

Kiều Lạc Tang dẫm lên những sợi tóc cháy đen, mặt không đổi sắc xuyên qua đại sảnh hỗn loạn, hướng về phía cầu thang đi đến.

Ngay khi nàng sắp bước lên bậc thang đầu tiên, cổ tay nàng bỗng nhiên truyền đến một cơn đau nhức, như có người cầm dao khắc gì đó trên da nàng.

"Tê!" Nàng bị kích thích hít vào một hơi, vội nâng cổ tay lên xem xét.

Chỉ thấy trên cổ tay vốn trắng nõn, bỗng nhiên xuất hiện một dấu ấn hình con rắn màu đen.

Bên tai cô bỗng nhiên truyền đến một giọng nói lầm bầm ồn ào mà mê loạn -- loại giọng nói này cô cũng đã nghe thấy khi vừa bị đưa vào không gian dị biệt này.

"Ghen ghét...... Nhiệt du trong huyết, độc hoa trong cốt. Nhân tâm vốn có nguyên tội."

"Sa đọa đi...... Đố kỵ đi......"

"Dục vọng của ngươi, chính là chìa khóa tiến hóa."

"Nhưng trong các ngươi, chỉ có một có thể đạt tới sườn thần tòa --"

Kiều Lạc Tang che lại cổ tay đang đau nhức, trong mắt lại dần dần hiện lên màu đỏ tươi, đây là dấu hiệu khi thiên phú của nàng phát huy hoàn toàn tác dụng.

Kiều Lạc Tang ngẩng đầu.

Phía trên cầu thang vô tận đã dần dần ồn ào lên. Cả tòa lâu quái vật dường như đã thức tỉnh, có con chuẩn bị xuất kích, có con còn ngủ đông trong hang ổ.

Cô bỗng nhiên không thầy dạy cũng hiểu mà minh bạch, đoạn lẩm bẩm kia đang nói cái gì.

"Thần minh" đang tuyển chọn thần sứ dưới tòa thần.

Mà những quái vật bị nhốt trong cùng một không gian dị biệt này, bao gồm cả chính cô, cuối cùng...... Chỉ có thể có một người chiến thắng!

......

Ở trung tâm thị trấn Yến Vĩ, có người dùng bạch cốt dựng thành một tế đàn.

Những bạch cốt này đều trơn bóng mà hoàn chỉnh, không dính một chút vết máu, không hề có một tia huyết nhục.

Từ nơi cao nhất của tế đàn bạch cốt nhìn ra bốn phía, có thể phát hiện thị trấn Yến Vĩ ban đầu đã bị chia cắt thành bảy không gian không thông nhau, mỗi không gian đều hoàn toàn khác biệt.

Bảy không gian khác nhau, điểm giao duy nhất chính là tế đàn bạch cốt ở trung tâm -- hay nói đúng hơn, bảy không gian này đang cuồn cuộn không ngừng vận chuyển năng lượng về phía tế đàn.

Trên tế đàn đứng một người đàn ông.

Hắn đã già, làn da khô khốc gần như dính sát vào xương cốt; nhưng thần thái của hắn lại thể hiện một loại sinh cơ và lực lượng hoàn toàn không phù hợp với tuổi tác.

Trên cổ tay gầy guộc của hắn, quấn một chiếc kim linh trầm mặc đang rung nhẹ.

Bên cạnh hắn đi theo một người mặc áo bào xám cụp mắt rũ mi, đang nhẹ giọng nói gì đó với hắn:

"Bảy mối tội đầu...... Ba người được chọn đã định."

"Ba mối nào?" Lão nhân hơi nghiêng đầu, hai mắt sáng lạ thường, thậm chí như muốn nuốt chửng người mặc áo bào xám trước mặt.

Người mặc áo bào xám cung kính đáp: "Phẫn nộ, lười biếng, tham lam."

Lão nhân: "Những kẻ sống sót cuối cùng...... Đều là người từ bên ngoài tới?"

Người mặc áo bào xám: "Đều là người từ bên ngoài tới."

Lão nhân trầm mặc một lát: "Chấn đâu, hắn không phải đi đối phó kẻ địch sao?"

"Chấn đã chết." Người mặc áo bào xám nói, "Hắn vốn nên đi đến 'ngục ghen tỵ' thu hoạch những quái vật còn lại, nhưng hiện tại hắn đã chết, ngục chủ 'ngục ghen tỵ' chỉ có thể chọn lại."

"...... Tính." Lão nhân thờ ơ nói, "Vốn dĩ chênh lệch giữa Chân Linh giáo hội chúng ta và phòng chống cục đã rất lớn. Chỉ cần cuối cùng có thể chọn ra bảy ngục chủ thích hợp là tốt rồi."

"Chỉ hy vọng đến cuối cùng, bảy ngục chủ này đừng đều là người của phòng chống cục. Nếu không, lão già họ Quý kia chẳng phải sẽ đắc ý chết sao?"

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro