Bị đưa đi phục vụ khách

Hộp đêm.

Đam Mê là một hộp đêm lớn rất nổi tiếng ở thành phố S, nhìn kiến trúc bên ngoài của tòa nhà khiến người ta phải sốc mạnh, nhất là khi nhìn thấy tấm hoành phi màu huyết dụ được khắc hai chữ "Đam Mê" bằng vàng chỉ bấy nhiêu cũng đủ biết ông chủ của hộp đêm là người giàu cỡ nào.

Ban ngày hộp đêm rất ít khách lui tới nhưng khi màn đêm buông xuống hộp đêm trở nên rất nhộn nhịp đông vui, khách bắt đầu đắm chìm trong các cuộc vui chơi thác loạn điên cuồng...

Thanh Nhã bị vệ sĩ lôi vào trong thang máy, khi tới nơi thang máy mở ra. Hai vệ sĩ lôi Thanh Nhã đến một cánh cửa màu đen, một người nhấn dãy số trên tường cánh cửa vừa mở ra người kia nhanh tay đẩy Thanh Nhã vào bên trong sau đó đóng cửa lại.

Cô vội giữ cánh cửa nhưng đã quá muộn khi cánh cửa đã khép chặt như một bức tường thép kiên cố. Mọi tiếng động bên ngoài dường như không nghe thấy, bên trong chỉ là một mảng đen im lặng đáng sợ.

Từ trong bóng tối một đốm sáng lóe lên rồi vụt tắt, trong không khí bắt đầu lan tỏa mùi khói thuốc, Thanh Nhã vốn sợ bóng tối nay phải đối diện, toàn thân cô đã hoàn toàn đông cứng, mãi lúc sau cô mới khôi phục tinh thần, hai tay nắm chặt vào nắm cửa, luống cuống điên cuồng mở cửa thoát thân nhưng sự cố gắng của cô thật vô ích.

“Vô ích.”

Giọng nói băng lãnh cất lên trong bóng tối, cô khụy ngã ngay lập tức, chừng 3 phút giọng nói lạnh lẽo lại cất lên.

“Cánh cửa dùng bằng mật mã khuyên cô đừng nên tốn sức.”

“Anh... anh... là ai?”

Thật lâu sau cô mới cố gắng lắm mới phát ra được tiếng nói và vịn vào tường để đứng dậy, mắt không ngừng liếc đảo trong bóng tối để cảnh giác, tìm phương hướng, hai đầu gối vẫn không ngừng run rẩy.

“Tôi là ai, tôi rất muốn biết tôi là ai?” Hắn đặt ra câu hỏi mà trong lời cũng kèm theo sự hoài nghi, nhìn về phía cô.

Trong bóng tối cách chừng mười bước chân có đôi mắt thâm trầm lạnh lẽo nhìn về phía Thanh Nhã, người đàn ông bí hiểm nhìn thấy rất rõ con người nhỏ bé trước mắt đang run lên vì sợ. Hắn dụi tàn thuốc xuống gạt tàn chậm rãi đứng dậy, bước chân di chuyển rất nhẹ nhàng như con báo săn mồi tiến về phía trước.

Thanh Nhã không nhìn thấy gì ngoài một màu đen cho tới khi tiếng nói lạnh lẽo cất lên bên tai, cô giật mình.

“Cô đang sợ?”

Bàn tay hắn túm lấy cằm cô cho hướng lên, dù ở khoảng cách rất gần nhưng Thanh Nhã vẫn không nhìn thấy khuôn mặt của người đàn ông đang đứng đối diện. Chỉ thấy trước mắt mình là một khoảng màu đen tối, giọng nói lạnh lẽo như âm hồn bất tán vang bên tai một lần nữa;

“Ngoan ngoãn hầu hạ bổn thiếu gia, hầu hạ tốt sẽ có thưởng còn không địa ngục là nơi cô sẽ tới.”

Lời vừa dứt hắn nắm lấy cổ áo sơ mi của cô, giật thật mạnh toàn bộ cúc áo bị đứt hoàn toàn, cút áo bị đứt bay văng ra sàn nhà tạo thành âm thanh nhỏ, nghe lạnh thấu.

Cô lấy tay che ngực, người đàn ông chợt nhíu mày cảm thấy không hài lòng với thái độ này của cô.

Vết thương ở phần bụng chưa lành hẳn truyền tới cơn đau.

“Mùi máu, rất thú vị đấy. Lý Nam Vương này thật nắm rõ sở thích của tôi.”

Người này nói vậy, toàn thân cô lạnh ngắt, cô không biết bản thân mình đã tạo nghiệt gì để cuối cùng rơi xuống địa ngục bị quỷ dữ tra tấn.

Vết thương đau cô mặc kệ, chống cự, thoát ra là điều phải làm trong lúc này.

Lý Nam Vương cũng biết cách để cho người ta dễ sống như vậy, đây gọi là sống không bằng chết đó sao, nhưng không hẳn đơn giản như vậy, bây giờ mới gọi là khởi đầu mà thôi.

“A… đừng mà, xin anh đấy, xin anh tha cho tôi…”

Người đàn ông tức giận khi Thanh Nhã liên tục cào cấu không ngừng, nắm chặt lấy hai tay cô ép vào tường.

“Tốt hơn cô ngoan ngoãn mà nghe lời, một con điếm như cô đã bước chân vào hộp đêm mà còn tỏ ra mình là người còn trong sạch sao? Tính giả ngây với ai, loại phụ nữ như cô tôi đã gặp không ít người.”

“Không phải… không phải… tôi không phải gái…a…”

Thân hình cao lớn rắn chắc khỏe mạnh nhấc bổng ép chặt cô vào bức tường lạnh. Mùi thuốc lá hòa cùng mùi rượu phảng phất bên chóp mũi cô.

“Cô thật ngoan cố đấy, nhưng tôi thích sự phản kháng nó làm tôi rất hưng phấn.” Lời vừa dứt mảnh áo cuối cùng dính trên người cô bị xé xuống.

“Làn da này…” Anh ta chạm vào làn da mịn màng của cô, chạy dọc từ cổ xuống và dừng ở xương quai xanh.

Anh ta cúi xuống với ý định cắn nhưng rồi dừng lại, dường như suy nghĩ cái gì đó.

Thấy anh ta không phản ứng gì đứng ngây người như bức tượng cô vội đẩy ra.

“Cô…” Anh ta sực tỉnh ngay sau đó.

“Cô là ai…” Thái độ anh ta bỗng thay đổi túm chặt lấy bả vai cô bóp chặt.

“Nói.”

“Tôi là ai, tôi cũng đang muốn biết tôi là ai đây.” Cô biết nói sao bây giờ, ai có thể tin cô chứ.

“Hừ! Lý Nam Vương, được lắm.”

Đột nhiên anh ta xoay lưng cô quay về phía mình.

Sau lưng cô xăm hình một đôi uyên ương đậu trên bỉ ngạn hoa đỏ rực rỡ, anh ta chạm tay vào hình xăm, cô giật mình cảm thấy lạnh lẽo, không lẽ những người có máu lạnh tay họ thường lạnh như vậy sao.

“Cảm giác này…” Anh ta lẩm bẩm sờ vào hình xăm.

Cô còn không biết mình có hình xăm ở sau vai, sau khi nhập vào thể xác Thanh Nhã, cô chưa từng để ý đến cơ thể này có những đặc điểm gì.

Bất ngờ hắn ôm lấy cô đi về phía giường lớn.

“Tha cho tôi, tôi xin anh…”

“Im.”

Thanh Nhã cào cấu liên tục vào mặt hắn nhưng cái mà cô nhận được đó là ngón tay bị đau đớn bị vật sắc nhọn trên mặt đâm vào, vật đâm vào tay là những góc cạnh sắc bén của viên kim cương được gắn trên mặt nạ.

“Cô là người phụ nữ thật ngang bướng đấy, đã từng nghe khi có đàn ông nằm trên bụng đàn bà mà động đậy sẽ gây kích thích cho đàn ông chắc cô cũng nghe rồi chứ?”

“...”

“Tôi lại thích cảm giác khi đàn bà chủ động.”

“Buông ra... đồ cặn bã, tôi nguyền rủa loại người như anh không sớm thì muộn cũng chết trên người phụ nữ.”

“Ha ha ha... nói hay lắm, tôi rất muốn biết cảm giác khi chết trên cơ thể đàn bà sẽ như thế nào, hôm nay sẽ cho cô thấy tôi thực sự rất tuyệt và khiến cô suốt đời không quên?” Anh ta ép sát đè lên người cô, cảm nhận được da thịt cô trơn bóng mềm mịn và một hương thơm nhẹ thuộc về cô toát ra.

Mùi hương này trừ khi ở khoảng cách gần mới ngửi thấy được, rất mê hoặc làm cho đối phương say lòng, mùi thơm này chỉ người đàn ông nào gần gũi cô mới ngửi thấy, ngay cả bản thân cô cũng không nhận ra.

Cô cào vào ngực, lồng ngực anh ta thật rắn chắc khỏe mạnh, móng tay cào trên ngực không đủ mạnh thì làm sao có thể xuyên qua cơ ngực cứng như thép điều này chẳng khác gì gãi ngứa giúp. Cơ thể hắn giật giật không ngừng vì bị cái cào cấu kích thích, khóe môi anh ta cong lên rất hài lòng.

“Cô…” Cảm xúc của anh ta lúc này đang rối loạn trong lòng.

“Tránh ra.”

Thanh Nhã giãy giụa để thoát ra, phổi gần như sắp hết dưỡng khí khi bị anh ta nằm đè trên người.

Anh ta hơi nhích người cởi một cúc áo còn sót lại, vòm ngực lúc này mới lộ rõ những đường nét thật hoàn mỹ, nhưng trong bóng tối cô chỉ nhìn thấy anh ta đen xì.

“Hơi thở gấp như vậy có phải cô muốn rồi không?” Anh ta vuốt xương quai xanh của cô.

“Không ưm…”

Lời chưa nói hết anh ta cúi xuống hôn cô, nụ hôn điên cuồng bá đạo, anh ta chiếm đoạt những gì thuộc về cô, cô chỉ cảm nhận được bờ môi anh ta như ngậm một viên đá lạnh trong miệng.

Anh ta dường như muốn giết cô bằng nụ hôn cuồng nhiệt, chiếm đoạt tàn bạo. Thở không thở được, một phần bị đè, anh ta cũng không chịu ở yên bàn tay hoạt động khắp cơ thể cô.

Thanh Nhã liên tục đánh cào cấu, đẩy ra nhưng vẫn vô ích ngược lại hắn hạ toàn lực nằm đè xuống, Thanh Nhã dường như chết ngạt.

Môi cô đau rát khi bị anh ta miết rồi cắn mút... mùi thuốc lá hòa cùng mùi rượu thoang thoảng khiến cổ họng cô muốn phun ra.

“Sinh con cho tôi.” Anh ta nói trong hơi thở gấp, có chút mơ hồ như kẻ vừa bị đánh thuốc mê.

Cô lúc này mới thở được, tưởng mình sẽ chết trong nụ hôn tàn bạo đó.

Nụ cười mờ ám trên môi anh ta chợt chấm dứt khi nhắc tới con, từ trước tới nay anh ta chưa bao giờ nghĩ sẽ có con hay lập gia đình, tất cả những người phụ nữ từng qua tay không có một ai xứng đáng để sinh con cho anh ta nhưng chỉ duy nhất một người có thể. Nhưng nay người đó... nét mặt anh ta trở nên thâm trầm, từ sâu thăm thẳm trong trái tim bỗng nhói đau, cảm giác đau thương này tưởng như đã biến mất nhưng không ngờ rằng nó vẫn còn tồn tại...

Đôi mắt anh ta sáng rực có thể nhìn thấy rõ trong bóng tối, anh ta nhìn chằm chằm người phụ nữ nằm dưới thân mình, đem lại cho bản thân một loại cảm giác rất quen thuộc, hơi thở, hương thơm từ cơ thể tỏa ra... đúng rồi là mùi hương ở cơ thể, mùi hương này sẽ không bao giờ quên, khi mới gặp anh ta cảm thấy rất quen thuộc chính vì quen thuộc mới hành hạ để thỏa mong nỗi nhớ đã tích tục trong lòng rất lâu.

Mặt khác anh ta muốn trừng phạt đối phương và bắt đối phương sẽ không bao giờ quên mình. Nhưng thân thể nhỏ bé ở ngay trước mắt không giống người mà ngày đêm anh ta luôn nhung nhớ, ngày đêm anh ta điên cuồng phóng túng bản thân là để tìm hương thơm quen thuộc. Nhưng đáng tiếc không ai có mùi hương mà anh ta đã đang tìm kiếm.

Không nghĩ lại gặp được một người có mùi hương hệt như người đó ở trong lòng anh ta lúc này rất kích động.

Mặc dù không nhìn rõ nhưng cô vẫn cảm nhận được rằng anh ta đang nhìn mình chăm chăm.

“Hình xăm của cô là như thế nào, nói.” Anh ta có chút đau đầu khi nhìn thấy hình xăm.

“Không biết.” Có hỏi thêm cô cũng không biết.

Anh ta sờ lên mặt cô, tìm kiếm một hồi lại trở nên thất vọng. Trong đầu anh ta lúc này nghĩ gì không ai biết và chỉ mình anh ta biết mà thôi.

Một lần nữa anh ta cúi xuống hôn cô, lần này cuồng bạo hơn.

Anh ta với lấy chai rượu vang Dom Perigion tự mình rót ra ly, một tay đút túi quần một tay cầm ly rượu thong thả đi đến bên ghế ngồi, tựa người ra ghế được phủ một lớp lông trắng mịn màng, bóng mượt.

Bộ tây phục màu đen phối cùng màu trắng trên ghế làm anh ta trở nên nổi bật, đôi chân dài gác lên nhau chậm chạp gõ giày xuống nền nhà theo nhịp. Nhấp một ngụm thưởng thức vị ngon của rượu còn đôi mắt vẫn nhìn chằm chằm vào thân thể trên chiếc giường rộng hơn 2 mét.

Anh ta đứng dậy đi đến bên giường, trên cơ thể của cô đầy dấu hôn tím ngắt nổi bật trên làn da trắng nõn.

Cơ thể cô nằm im, vệt máu rải xuống tấm đệm giống như cánh hoa đào, anh ta nhìn vết thương trên bụng cô khẽ lắc đầu, lấy từ trong ví ra tấm thẻ đen in hình con rồng màu vàng đặt trên bụng cô cùng một tờ giấy. Anh ta xoay người rời đi.

Rất lâu cô mới mở mắt ra, tay nắm chặt tấm đệm, đôi mắt nhắm chặt lại cố gắng kiềm chế không cho nước mắt chảy ra nhưng nước mắt nóng bỏng cứ vậy mà trào ra không ngừng. Đôi môi cắn vào nhau gần bật máu, tiếng khóc nức nở vang lên trong căn phòng rộng lớn.

Cơ thể cô chỗ nào cũng đau, nhưng đau nhất chính là trong tâm hồn, cảm giác đau đớn khi nếm trải qua sự sỉ nhục.

Cô cầm lấy mảnh giấy có ghi lại mật khẩu của thẻ, cô vò nát mảnh giấy nhét vào miệng nhai như thể cắt nuốt sự tức giận, sự sỉ nhục…

Cô nhìn bóng điện chùm pha lê treo trên trần nhà, bóng đèn được thiết kế theo hình quả trám, ánh sáng của đèn phát ra luồng sáng trắng rất lạnh lẽo chiếu xuống.

Địa ngục, đây quả thực là địa ngục cô muốn thoát ra nhưng không thể. Trong lòng cô biết hận ai bây giờ, hận bản thân hay hận ông trời vì để cho cô rơi vào hoàn cảnh đầy đau thương và sự sỉ nhục. Hay hận những người làm tổn thương cô, nhưng cô là một linh hồn vô tội vì sao bị cuốn hút vào vòng xoáy thù hận của Lý Nam Vương, để rồi cô phải trải qua những chuyện tồi tệ như thế.

Sau khi rời khỏi phòng anh ta nói gì đó với người phục vụ, người phục vụ cúi đầu sau đó rời đi. Anh ta xoay người đi đến một phòng vip khác, đúng lúc ấy Lý Nam Vương từ trong thang máy bước ra, cả hai cùng dừng bước. Vệ sĩ hai bên đều đứng lên phía trước bảo vệ chủ nhân, nhưng cả hai cùng lúc ra hiệu cho họ lui xuống.

Lý Nam Vương nở nụ cười xã giao nhìn rất chân thật nhưng tất cả đều là sự giả dối, cất tiếng.

“Người mà tôi đưa tới phục vụ, anh cảm thấy hài lòng chứ?”

“Không tồi.” Anh ta nhún vai trả lời.

Trong Đam Mê các cô gái xinh đẹp như tiên nữ đều giỏi về nhiều phương diện khiến khách rất hài lòng đây là lý do tại sao Đam Mê rất đông khách là bởi vì các cô gái có kĩ thuật phục vụ rất tuyệt. Các cô gái đẹp khi đến Đam Mê nhìn thấy ông chủ đẹp trai lại hoàn hảo khiến họ muốn hiến dâng lần đầu tiên, cá dâng đến miệng mà mèo không ăn thì con mèo đó thật là ngu, nên rất nhiều cô gái lần đầu tiên đều bị Lý Nam Vương hái hoa bẻ cành.

“Hẳn cô ta lần đầu tiếp khách, rất vụng về mới có mấy phút không chịu nổi nên đã ngất đi rồi.” Anh ta, nhún vai tỏ ra tiếc nuối.

Sắc mặt Lý Nam Vương hơi khó coi, trong não lại nghĩ "không phải lần đầu cô ta đã lên giường... chẳng lẽ...". Lý Nam Vương không suy nghĩ nữa, đúng là có lần khi hắn tỉnh dậy phát hiện ra Thanh Nhã cùng bản thân hắn không mảnh vải che thân quấn lấy nhau trên giường ngủ, lần đó hắn nhớ mình bị hạ thuốc kích thích, trong bóng tối hắn không nhìn rõ là ai.

“Sắc mặt cậu hình như không vui?” Anh ta cất tiếng.

Lý Nam Vương thu hồi cảm xúc ngay sau đó mỉm cười chuyên nghiệp, nói.

“Lâu nay không thấy anh tới Đam Mê, tôi tưởng rằng anh đã quên các cô gái ở đây nhưng lần này xuất hiện anh mở lời yêu cầu đàn bà khiến tôi một phen bị sốc.”

Khải Huy - người đeo mặt nạ khóe môi hơi nhấc;

“Đời người cũng có sự thay đổi, phương châm của tôi bây giờ cần phải phóng thích trước khi bắt tay hợp tác làm ăn, cũng như cậu thiếu hơi đà bà không thể sống.” Khải Huy với giọng nói châm chọc trả lời lại, dừng độ 3 giây lại bổ xung thêm;

“Hy vọng hợp tác giữ hai ta tốt đẹp, tâm tình tôi hôm nay rất thoải mái coi như vụ đàm phán đã xong.”

“...”

Khóe môi Lý Nam Vương hơi co quắp lại, đã xong, không nghĩ vì một người đàn bà lại khiến anh ta dễ dàng ký hợp đồng như vậy, mỗi lần có vụ làm ăn Khải Huy và Lý Nam Vương đều phải đàm phán rất lâu mới có kết quả, biết sớm như vậy hẳn là Lý Nam Vương đã dâng lên một tá đàn bà xinh đẹp còn trinh nguyên như vậy bản thân đỡ phải tốn nước miếng để thuyết phục. Nhưng mà Lý Nam Vương đâu biết rằng Khải Huy không phải vì một tấm màng trinh mỏng manh của người con gái mà tâm tình mới cởi mở dễ dãi như vậy, hôm nay Khải Huy dễ dàng chấp thuận bởi vì người con gái đó có mùi hương đặc biệt, mùi hương mà bản thân Khải Huy tìm kiếm bấy lâu chính vì vậy tâm tình Khải Huy mới tốt như thế.

Lý Nam Vương nhìn khóe môi Khải Huy sưng đỏ cũng đủ biết con mồi mà mình vừa ăn phải là một con nhím khó nuốt, dưới lớp mặt nạ màu bạc ẩn nấp một đôi mắt lạnh lẽo nhưng rất thỏa mãn.

Khải Huy là nhân vật có tầm cỡ ảnh hưởng rất lớn trong giới thương trường, nhân vật Khải Huy rất thần bí chưa có ai biết khuôn mặt thực của hắn dưới lớp mặt nạ bạc ra sao.

Ngồi trò chuyện với Khải Huy một lúc Lý Nam Vương đứng dậy bước đi sang phòng kế bên đẩy cửa đi vào.

Cảnh đầu tiên đập vào mắt chính là những mảnh vải vương vãi trên sàn nhà ga trải giường nhăn nheo nửa trên giường nửa bên dưới sàn. Vệt máu đỏ tươi đâm thẳng vào mắt, đôi mắt hắn lần mò di chuyển dần rồi dừng lại vị trí trong cùng ở góc tường.

Thanh Nhã xoay người lại bắt gặp Lý Nam Vương xuất hiện với bộ mặt dữ tợn, toàn thân cô đau đớn nên phản ứng rất chậm. Áo bị xé rách cô chỉ biết cuốn mình trong chăn.

Hắn nhìn thấy trong đôi mắt trong veo sợ hãi của cô kèm theo sự phẫn hận, phẫn hận ư? Nét mặt Lý Nam Vương hiện rõ sự tức giận, bản thân hắn mới có quyền phẫn hận còn người phụ nữ trước mắt không có quyền hận, dựa vào cái gì mà có quyền phẫn hận hắn chứ? Hắn là người bị đem ra trêu đùa bị xỏ mũi dắt đi như một thằng ngốc, người phẫn hận phải là hắn.

“Cô hận tôi?”

Cô lùi dần về phía sau khi Lý Nam Vương tiến lại gần, lùi dần rồi lùi dần cho tới khi bị ngã ra sàn nhà dù vậy Thanh Nhã vẫn cố lết dưới sàn nhà lạnh buốt để tìm nơi lẩn trốn.

Chăn trên người bị tuột ra, đường cong trên cơ thể sắc nét như vẽ thật khiêu gợi, trên là da trắng nhiều vết tím bầm, hắn chiếu tia nhìn vào bộ ngực căng tròn còn in dấu răng màu đỏ chói, liếc nhìn tấm thẻ bị bẻ gãy vứt dưới sàn. Không nghĩ Khải Huy phóng khoáng như vậy.

Lý Nam Vương tức giận bước nhanh chân tới bên, vươn tay nắm tóc cô lôi dậy, hắn đẩy mạnh làm cô ngã xuống sàn nhà, mái tóc dài rối tung phủ kín khuôn mặt.

“Hận, cô có quyền gì đòi hận tôi.” Lại là câu hỏi.

“...”

“Ai cho phép cô hận tôi?”

Câu này nghe cứ sao sao ấy, giống như giận dỗi, giống như tức giận mà cũng ngang ngược bá đạo đặt ra câu hỏi, ai cấp quyền cho cô khi tôi chưa cho phép.

“...” Cô còn biết nói gì nữa đây.

“Muốn hận tôi, được…”

“...” Tất nhiên cô hận hắn.

“Tôi cho phép cô hận tôi kể từ bây giờ.” Trong lòng hắn đang bức bối.

Cô hốt hoảng lết trên sàn nhà lùi về phía sau còn hắn chậm rãi tiến lên từng bước từng bước một, ánh mắt hiện rõ sự tức giận, đôi mắt hằn lên màu đỏ.

Thanh Nhã bị dồn vào tường nên không còn đường lui, ngồi khép lại hai tay ôm lấy ngực đầu cúi xuống để mái tóc dài che bớt một phần cơ thể.

“Trước mặt chồng của cô, cô còn biết hai từ xấu hổ sao?”

“...” Chồng, hắn có tư cánh này nói với cô sao, không có một người chồng khốn nạn tệ bạc như hắn, đem vợ mình cho người khác sỉ nhục để làm thú vui cho riêng mình.

Lý Nam Vương túm lấy cổ tay cô lôi dậy cho áp sát gần kề với hắn.

“Cô lúc này không giống với cô lúc trước, dám hạ thuốc tôi để leo lên giường cướp đoạt những thứ không thuộc về cô, lúc này cô phải thấy thỏa mãn chứ.”

“...”

“Đừng chưng bộ mặt đau khổ của cô cho tôi xem.”

“...”

“Cô coi tôi như một thằng ngốc để cô đùa bỡn sao?”

“...”

Đầu óc cô trở nên trống rỗng những lời hắn nói làm sao cô có thể hiểu được nhưng mà cô hiểu được cơn giận dữ đang dâng lên trong lòng Lý Nam Vương.

Thì ra là hắn đã từng bị Thanh Nhã dụ tình bằng cách đó, chuyện trước đây như thế nào thì cô hiện tại không hề biết, cô chỉ biết bản thân mình phải gánh tội thay.

“Tôi sẽ cho cô được toại nguyện, thứ cô muốn chẳng phải là rất thích lên giường với đàn ông sao?”

“Không… tôi không muốn làm ơn hãy tha cho…” Lúc này cô mới có phản ứng.

Cô nói chưa kịp dứt lời đã nhận được một cái bóp cằm thật mạnh, quai hàm dường như sắp gãy đôi. Đôi mắt Lý Nam Vương trợn trừng lên trông rất đáng sợ.

“Tha ư? Cô nói tha nghe dễ quá nhỉ, một lời xin tha của cô liệu có đem Linh trở về bên tôi không? Lý Nam Vương ta sống có thù tất báo có nợ ắt sẽ trả.”

Hắn vừa nói vừa nghiến răng đôi mày cũng nhướng lên theo từng lời nói và cảm xúc, con ngươi trợn trừng thể hiện sự căm phẫn đến tột cùng.

Thanh Nhã rất sợ hãi đầu không ngừng lắc lia lịa. Hắn càng trở nên phẫn hận khi nhìn thấy giọt nước mắt trong suốt ở nơi khóe mắt của cô chực trào ra nhưng lại kìm nén, cô rất quật cường, chính vì điều này đã làm hắn thêm tức giận. Hắn bóp cằm cô rất chặt, chặt đến nỗi nơi bị bóp máu ngưng tụ tím bầm, để xem cô còn ngoan cố tới đâu, nhưng lạ thay càng đau đớn cô lại càng tỉnh táo, cô luôn nhắc nhở không được khóc, có khóc hắn cũng không tha cho cô.

Lý Nam Vương bị sự ngang ngạnh của cô làm cho càng tức giận, nước mắt chực rơi ra nhưng ngoan cố cứ đọng lại nơi hốc mắt như hạt minh châu, long lanh sống động đầy mê hoặc, hắn rít gào qua kẽ răng.

“Khóc.” Hắn quát lớn.

“...”

“Tôi bảo cô khóc, nghe không?”

“...” Cô rất muốn khóc đấy nhưng làm sao khóc được.

Tức mình đẩy cô vào góc bàn sau đó bỏ đi ra ngoài, hắn đi rồi cô chỉ biết ngồi ôm gối bật khóc, khóc thương cho số phận của mình khi bị rơi vào tay ác quỷ, cuộc sống như vậy không biết bao giờ mới chấm dứt.

Người quản lý trong hộp đêm đưa cô tới một căn phòng để thay đồ theo lệnh của Lý Nam Vương. Trong phòng có hơn mười vũ nữ đang thay đồ thấy có người mới họ dừng lại nhìn, nhìn từ đầu đến chân rồi dừng lại ở khuôn mặt thầm đánh giá. Khi thấy đối phương nhan sắc không bằng mình họ mới thở phào an tâm.

Ở Đam Mê nhan sắc rất quan trọng, nhan sắc quyết định địa vị của họ, sở hữu nhan sắc đẹp sẽ có cơ hội được các nhân vật nổi tiếng để mắt tới và đôi khi nhan sắc lại quyết định cuộc đời của họ. Nhiều cô gái vẫn mơ ước vào một ngày nào đó sẽ được ông chủ của họ chú ý tới nhưng đợi đến ngày đó nhan sắc của họ cũng đã phai tàn.

Một cô gái nhuộm tóc màu đỏ cắt tỉa khá moden trên người mặc chiếc áo ren mỏng dạng lưới nhìn xuyên thấu bộ ngực căng tròn. Váy màu đen ngắn được khoét hở hai bên hông. Cô ta gác chân lên bàn trang điểm, miệng phì phèo điếu thuốc, hút một hơi sau đó ngửa cổ nhả khói thuốc.

“Lính mới à anh Giang?” Một cô gái trong số đó cất tiếng hỏi dò.

“Ừ, phiền các cô chỉ bảo. Kiều, cô còn ngồi đó mà hút thuốc à, sắp tới giờ cô ra biểu diễn rồi đấy.”

Cô gái tên Kiều đưa đôi mắt đẹp đầy lẳng lơ nhìn về phía Giang, khóe môi hơi nhấc sau đó vươn ngón tay thon dài, móng tay được tô màu đen bóng như gương xỏ lấy quần lót màu đen với chất liệu bằng satin lụa mỏng manh, quay vòng trên ngón tay hai vòng rồi dơ đôi chân thon dài lên cao tự nhiên mặc đồ lót vào. Giang lắc đầu thở dài, cất tiếng.

“Nhanh lên. Còn 3 phút nữa thôi.”

“Biết.” Kiều vô cảm đáp lại, dụi điếu thuốc xuống gạt tàn sau đó đi đến bên cô, vươn bàn tay túm lấy cằm cô bóp khá mạnh. Cô nhíu mày, nơi Kiều bóp cũng là nơi Lý Nam Vương vừa bóp qua, rất đau.

Khóe môi Kiều hơi nhếch lên.

“Khuôn mặt không có gì nổi bật nhưng được cái thân hình khiến thằng đàn ông nào nhìn thấy đều muốn chết.”

Kiều dùng ngón trỏ chọc vào ngực cô, cô lùi lại phía sau.

“Đặc biệt là cặp ngực tròn đầy đặn, nếu được phô ra trước mặt thì thằng đàn ông đó sẽ vùi mặt vào ngực mà ngấu nghiến như một đứa trẻ. Ở Đam Mê tiền thì không thiếu mà đàn ông tới đây cũng như sỏi như đá rải đầy đường. Chỉ có điều viên sỏi đó tròn hay sắc, nếu gặp viên sỏi tròn có thể vui đùa mà không sợi bị thương nhưng gặp viên sỏi sắc nên biết cách lựa chơi như thế nào để khỏi bị thương.”

Thanh Nhã hiểu lời Kiều nói, Kiều là đang nhắc nhở.

“Chị…”

Thanh Nhã nắm lấy tay Kiều, ánh mắt nhìn Kiều đầy sự cầu khẩn van xin;

“Giúp em trốn khỏi đây được không?”

“Trốn?” Kiều thoáng ngạc nhiên nhìn cô, cười khẩy nói tiếp;

“Tất cả phụ nữ tới Đam Mê chỉ có hai mục đích, thứ nhất là vì tiền thứ hai là tìm cho mình một cơ may, chưa có ai tới hộp đêm mà do bị ép cả, nghe cô nói ra như vậy khiến tôi rất tò mò.”

“Họ ép em.”

“Ai có thể ép cô được chứ, bằng nhan sắc đó của cô, ép cô quả thực là trò cười.” Kiều liếc nhìn cô một lượt.

“Cô gái, tôi khuyên cô không nên gạt người như vậy. Trước khi vào Đam Mê cô sẽ phải ký qua bản hợp đồng bán thân, nếu không ký vào hợp đồng cô sẽ không có mặt ở nơi này, lẽ nào cô không biết sao?”

Chuyện này cô không biết, chỉ biết mình bị đưa vào đây.

“Kiều, giúp cô ta thay đồ sau đó đưa lên phòng vip đặc biệt.” Giang đúng lúc ấy xuất hiện, liếc nhìn Thanh Nhã sau đó hất hàm ra lệnh cho Kiều.

“Không múa mở màn nữa sao?”

Kiều khoanh tay trước ngực hỏi lại.

“Đào thay thế cô rồi, nhanh lên đem rượu lên phòng vip chậm một phút xảy ra chuyện đừng bảo tôi không nói trước.”

Kiều nhìn Thanh Nhã đang khúm núm vì sợ, đôi vai bắt đầu run rẩy trong đầu thầm nghĩ rằng “lẽ nào cô ta bị ép buộc, nhưng thật vô lý…” Kiều lắc đầu không muốn suy nghĩ tiếp.

“Chị…”

“Nếu ông chủ ép cô tiếp khách chẳng ai có gan giúp cô, cô thực sự muốn thoát khỏi đây trừ phi ông chủ có ý định thả cô đi.” Dứt lời Kiều bước ra khỏi phòng.

Đứng trước cửa phòng vip đặc biệt chân tay cô muốn khụy xuống hoặc là ai đó đánh ngất đi lúc này. Kiều liếc nhìn Thanh Nhã lại phán đoán “Bộ dạng cô ta run như vậy hẳn là cô ta không hề nói dối, lý do gì khiến ông chủ bắt cô ta tiếp khách thật khó hiểu.”

Kiều lắc đầu chỉnh lại cổ áo kéo trễ xuống một chút sau đó mở cửa đẩy Thanh Nhã vào trong. Bị bất ngờ toàn thân Thanh Nhã lao về phía trước khi làm chủ được mình cũng là lúc đứng trước rất nhiều người. Cảnh đầu tiên đập vào mắt là cảnh nóng bỏng khi một gã râu hùm đang mân mê bầu ngực của tiếp viên. Bên cạnh còn có hai ba người đàn ông đang bàn chuyện làm ăn, một người trong đó cô nhận ra chính là hắn - Lý Nam Vương.

Bên cạnh Lý Nam Vương là một người đàn ông khoảng ba mươi năm tuổi, toát lên vẻ phong trần, đôi mắt anh ta lạnh lẽo, sắc bén không ai có thể đoán được anh ta đang nghĩ gì. Anh ta cũng được duyệt vào danh sách mỹ nam, nhan sắc của ang cũng chẳng kém gì Lý Nam Vương. Hai khuôn mặt đẹp ngồi gần nhau như được một bàn tay họa sĩ tài ba vẽ ra rất hoàn hảo, hoàn hảo đến từng cm.

Kế bên còn có một anh chàng trẻ tuổi khôi ngô tuấn tú, sống mũi cao thẳng môi mỏng hình trái tim. Nét mặt có một vài điểm gần giống với Lý Nam Vương chỉ có điều cậu ta có dáng người mảnh khảnh ốm yếu. Người thanh niên có điểm gì đó quen thuộc và hình như cô đã gặp ở đâu đó, nhưng vào lúc này cô không quan tâm tới đã gặp người thanh niên này ở đâu điều mà cô quan tâm làm sao có thể thoát khỏi đây.

Ngồi đối diện với Lý Nam Vương còn có một gã đang vui vầy cùng mấy cô phục vụ, bàn tay gã tranh thủ sờ soạng một chút trước khi bàn công việc chính.

“Ư… anh à, lúc nữa đã bây giờ uống với em một ly nè.” Cô tiếp viên nũng nịu lắc lắc cánh tay gã, gã mập cười ha hả sau đó nhéo má cô gái rồi uống cạn ly rượu trên tay.

Lý Nam Vương chiếu tia nhìn lạnh lẽo về phía Thanh Nhã, đôi mắt ấy như thể đang ra lệnh bắt Thanh Nhã phải thực hiện theo mệnh lệnh. Kiều thấy vậy liền đẩy Thanh Nhã lên phía trước sau đó nhấn bả vai bắt cô ngồi xuống đối diện với Lý Nam Vương.

“Cô hãy nhìn theo mà học tập, tôi chỉ dạy cho cô một lần và sẽ không có lần thứ hai.”

Mồ hôi trên người cô bắt đầu xuất hiện sau sống lưng.

Còn người đàn ông bên cạnh Lý Nam Vương lại chiếu tia nhìn đầy hứng thú. Ánh mắt anh ta đang rà soát một cách tìm tòi khám phá hoặc là đang tra tìm một dấu vết nào đó trên cơ thể cô. Thanh Nhã vội lấy tay che đi phần ngực đã bị hở phân nửa do cổ áo chữ V khoét gần tới rốn.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro