side 3
1.
Cậu chủ nhỏ học cưỡi ngựa, chỉ mất nửa ngày đã quen dáng cưỡi, tốn thêm ba mươi phút để học được cách phóng nhanh như tên bắn, chạy thẳng vào rừng sâu, cho đến khi trời ngả ánh chiều tà mới thong thả quay trở về.
2.
"Injunie à."
Cậu chủ đã áp sát phía sau cậu từ lúc nào, em chỉ mới phân hóa được hơn ba năm, nên sau khi vận động, hương dâu ngọt liền mất khống chế mà phảng phất mãi quanh người.
Bởi vì em cao hơn cậu nửa cái đầu, nên Renjun hơi gặp phải khó khăn trong quá trình xoa mái tóc hồng xù của cậu chủ nhỏ. May mắn thay, vừa nhìn thấy chân cậu hơi kiễng lên, em đã tinh ý mà vội vàng cúi đầu xuống, bàn tay cậu như mong muốn được luồn vào giữa những lọn tóc mềm.
"Có chuyện gì sao?" Cậu nhẹ giọng hỏi.
3.
Phòng nghỉ nơi trại ngựa chỉ có mỗi cậu và em, dù sao cổ phần lớn nhất góp vào cũng đứng tên nhà họ Na. Trên chiếc ghế mềm lớn, cậu chủ ôm cậu chật cứng, dám cá mùi pheromone của em đã dính đầy lên quần áo cậu rồi. Chẳng còn tư thái tự tin áp đảo khi ngồi trên lưng ngựa ban nãy, cậu chủ hơi cong người, tay bấu chặt eo cậu như ôm khúc gỗ cứu mạng, hơi thở nóng bừng phả trên cổ cùng đôi mi dài ướt nước, khiến lòng dạ của Renjun hóa thành tảng bông gòn bay bay.
"Injunie ơi~"
"Ừm?"
"Hình như Nana bị muỗi cắn ùi."
Em vừa nói, vừa giơ lên cánh tay trắng nõn với hai vệt sưng đỏ, môi bĩu ra đầy uất ức. Tim Renjun hẫng đi một nhịp, dù sao trại ngựa cũng được bao quanh bởi tầng tầng lớp lớp cỏ cây, vào những ngày cuối hạ thế này, việc bị muỗi cắn gần như không thể tránh khỏi.
4.
Nhưng vệt hồng trên làn da trắng sữa của cậu chủ sao lại chói mắt đến vậy.
Nhắc nhở cậu chủ không được gãi, Renjun vội vàng tìm lọ thuốc bôi vết muỗi cắn, nhưng kỳ lạ thay, cái kẻ luôn lo thừa lo thãi như cậu lại quên chuẩn bị lọ thuốc thảo mộc kia. Cậu nhíu mày, vốn là không có khả năng, cậu nhớ mình đã chọn đồ rất đầy đủ, từ thuốc cảm đến đống đồ cứu trợ khi gặp nạn, dù sao nếu Omega non nớt gặp phải chuyện gì không may, thì không chỉ người họ Na, mà cậu cũng sẽ đau lòng khôn nguôi.
5.
Cái ôm của cậu chủ nhỏ cắt đứt dòng âu lo không ngừng tràn vào hai bên não. Giọng ngọt lịm, em rằng:
"Injunie quên thuốc bôi rồi sao?"
Cậu chẳng biết trả lời thế nào, bởi chính cậu cũng không rõ liệu cậu có thật sự quên cái lọ to bằng hai ngón tay kia.
Thế rồi, cậu chủ nở nụ cười, rồi kéo cậu trở lại chiếc ghế mềm.
"Nana mới học được cách giảm ngứa cho vết muỗi cắn đó!"
"Cách gì vậy Nana?" Giọng của cậu vẫn còn hơi run.
Cánh môi hồng phớt đóng mở, cậu chủ cong mắt cười đến là ngọt ngào.
"Dùng nước bọt nè Injunie."
6.
Cậu chủ nói gì, cậu cũng tin, bởi đối với cậu, em là người hiểu biết nhất, thông minh nhất, và cũng là Omega ngây thơ không bao giờ biết đến hai từ dối trá (quãng thời gian nổi loạn trước kia là quá khứ, cậu xin phép tự động không tính đến). Nên khi em bảo rằng bôi nước bọt không thì sẽ chẳng hết ngứa đâu, mà phải liếm thật lâu, thì cậu vẫn sẽ răm rắp mà nghe theo.
"Injunie nhớ liếm cả mấy chỗ xung quanh nữa nhé."
Khuôn mặt như thiên thần hơi ửng hồng, làn da mềm mại thơm mùi dâu, Renjun bỗng thấy hành động của mình như cún con liếm tay chủ nhân, nhưng thiết nghĩ cậu chủ đúng là chủ nhân của cậu thật, Huang Renjun liền quăng đi những liên tưởng linh tinh trong đầu.
Liếm vết muỗi cắn cho đến khi nó dính đầy nước bọt, và lưỡi cậu thì mỏi nhừ, thì cậu chủ mới phê chuẩn rằng cậu đã xong việc. Mắt nhìn sang đồng hồ, ngoài cửa trông ra, bầu trời đã nhá nhem tối, xe của cậu chủ cũng đã sắp đến đón hai người họ về đinh thự, Renjun ngồi dậy xắp lại đồ vào túi, bỗng cổ áo sơ mi lại bị kéo về phía sau.
"Injunie ơi, Nana thấy Injunie cũng bị muỗi cắn này."
7.
Theo miêu tả của cậu chủ, thì vết muỗi đốt nằm trên gáy cậu, phải hạ cổ áo xuống mới thấy được rõ. Điểm nhìn bất tiện, Renjun lại thấy không đau không ngứa nên cũng muốn mặc kệ, nhưng nước mắt cậu chủ nhoáng cái đã rơi lộp bộp, nức nở rằng em cũng lo chút nữa cậu sẽ khó chịu vì bắt đầu ngứa, cũng muốn trả công cậu ban nãy giảm ngứa cho em.
Thế là cổ áo cài đến nút trên cùng, tháo bỏ ba nút.
8.
Cậu gần như ngả hoàn toàn vào trong lòng cậu chủ, người bị hai cánh tay quấn lấy, ngón tay em quen thuộc bấu trên eo cậu. Đầu Renjun hơi ngả, để cái gáy lộ ra rõ hơn. Hơi thở của em thơm mùi dâu ngọt ngào, đầu lưỡi ướt át liếm láp, tiếng đảo lưỡi nhão nhoét làm thùy tai Renjun đỏ bừng, lo rằng liệu ban nãy cậu có gây ra những tiếng động kỳ lạ như vậy không.
Cậu chủ liếm từ cạnh gáy, cái nơi vốn có vết muỗi đốt, ngón tay hơi nhếch lên làm nửa bên áo xộc xệch của cậu rũ xuống, và đầu lưỡi di sang bờ vai, liếm một hồi, lại di dọc về cổ, ấn giữa hõm gáy.
Renjun không thể thấy được biểu cảm người đằng sau, chỉ biết cậu chủ hình như liếm hơi nhiều chỗ quá, và hành động của em ngày càng giống mút mát hơn là liếm.
"N-Nana ơi- ưm!"
Vừa mới mở miệng gọi, cậu đã chẳng thể nói tiếp từ phía sau, bởi răng nanh cậu chủ bỗng nhiên ghim xuống, từ mút trở thành cắn mạnh. Đau đớn khiến nước mắt sinh lý trào ra, bởi nơi mà cậu chủ cắn cũng chính là nơi có tuyến thể đã thoái hóa của Beta.
Tuy không còn chức năng đánh dấu, nhưng da thật thịt thật cắn xuống vẫn thấy rất đau. Cậu chủ thấy trong hốc mắt cậu ầng ậc nước liền tái mặt, run rẩy như thỏ con sắp bị làm thịt.
"Nana xin lỗi, Nana không nên làm như vậy ạ!" Mày nhíu chặt, cậu chủ hít mũi rồi mới nói tiếp, "Injunie đừng ghét Nana nhé, chỉ là em thấy da Injunie mềm quá nên mới vô thức cắn thôi..."
"Không sao..."
Ngoài tha thứ thì còn biết nói gì đây? Dù sao Renjun vẫn luôn yếu lòng trước cậu chủ ngây ngô của mình mà.
Cậu chủ nghe vậy mới máo mếu cười, dùng khăn lau qua cổ cho cậu, cũng may vết cắn không quá sâu, chỉ rướm chút tơ máu mỏng manh. Đoạn, em dí sát lại gần cậu, trong đôi mắt đẹp vẫn có chút không an tâm.
"Injunie thật sự không ghét Nana, hay muốn trách Nana sao?"
Cậu lắc đầu.
"Vậy Injunie hôn môi Nana nhé? Để chắc chắn rằng anh hông giận Nana chút nào."
9.
Sau cuộc làm tình mệt mỏi, cái gáy thì bị cắn đến tê dại, Huang Renjun như vừa trải qua thêm một kiếp người, tức giận đạp nhẹ cái tên được ăn no mà vẫn hức hức khóc nhè.
"Em, có phải hồi đấy em giấu lọ thuốc bôi không?"
Na Jaemin chu mỏ đáp: "Nana hông hiểu chồng yêu đang nói gì hết!"
"Tức thật đấy." Renjun cáu đến bật cười, "Chẳng hiểu trước đây anh nghĩ gì mà lại cho rằng em ngây thơ không biết nói dối."
Jaemin cũng cười, co tay kéo cậu vào lòng.
"Tại vì Nana quá đáng yêu, quá quyến rũ, khiến chồng yêu mê không lối thoát đấy. Với cả..." Ngón tay anh chậm rãi lướt trên làn da chi chít những vết cắn và hôn, nhẹ giọng thổi gió bên tai cậu, "... lần này em không nói dối, trên da của anh, thật sự có vết muỗi cắn mà."
"Chà, thế con muỗi này to hơi quá khổ rồi."
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro