CHƯƠNG 1 - 4
CHƯƠNG 1: MỞ ĐẦU
Ở ngoài khu căn hộ không xa đường cái, một cái nữ tử trẻ tuổi tịnh lệ đang vui vẻ bước đi, nàng muốn lặng lẽ cho bạn trai mình một kinh hỉ, cho nên không gọi điện thoại trước cho hắn.
Lập tức lên lầu, đi tới một căn hộ trước cửa trồng cây tươi đẹp, nàng liền tùy tiện lấy ra chìa khóa, mở cửa đi vào.
Vừa đóng cửa lại, nàng liền nhận ra một tia bất thường, tựa hồ không khí có chút không giống. Sau đó nàng nghe được kỳ quái thanh âm, đứt quãng.
Nàng không hiểu nhẹ nhàng đến cửa phòng ngủ, không nghĩ ngợi đẩy cửa ra, sau đó thấy được một màn mà trong cuộc đời này nàng không muốn nhất, cũng sợ hãi nhất.
Nam nhân nàng yêu nhất cùng bằng hữu tốt nhất của nàng đang ở trên giường đại chiến, hơn nữa hoàn toàn không phát hiện nàng đến, vẫn sa vào trong hoan ái, tựa hồ muốn ngừng mà không được.
“Ô……” Nàng vừa phát ra một tiếng rên rĩ, liền nhanh chóng che miệng mình lại, sau đó ảm đạm đau lòng khép lại cửa phòng, ở trong phòng khách ném lại chìa khóa, rất nhanh xoay người rời đi.
Nam nhân và nữ nhân trong phòng không phát hiện, vẫn như cũ ra sức say sưa.
Mà nữ hài tử bỏ chạy như bay rời đi, nước mắt cũng đã đầy mặt, đời này người làm tổn thương nàng sâu nhất cư nhiên là người mình yêu nhất, tín nhiệm nhất, cái này thử hỏi nàng làm sao chịu được?
Ba ngày sau, bọn họ chia tay. Đương nhiên, nam nhân kia cũng biết bí mật của mình bị nàng phát hiện, cũng không có dây dưa, vốn sẽ không nghĩ dây dưa, Lăng Nhược Nhược cũng không phải kẻ không có tiền.
Mà bạn tốt của Lăng Nhược Nhược, Tiếu Vũ lại là đắc ý dào dạt, bởi vì nàng ta biết việc này Lăng Nhược Nhược sớm muộn gì cũng biết, hiện tại đã biết rất tốt, nàng ta căn bản không thích nàng, cùng nàng trở thành bạn tốt, chẳng qua là để hoan ái với nam nhân của nàng.
Thời gian, hẳn là loại thuốc nhất trên thế giới này. Thời gian sẽ làm con người càng ngày càng thành thục, càng hoàn mỹ, càng lý trí. Nàng chính là như vậy.
CHƯƠNG 2: HỒN XUYÊN
“A……” Tiếng người dưới tháp sắt gào khóc thảm thiết, thê lương quanh quẩn trên bầu trời, làm cho người ta nghe mà thấy xương cốt rụng rời.
Thanh âm như vậy thật lâu không tiêu tan, thẳng đến một thanh âm kêu trụ nàng.
“Tiểu thư, đến phiên ngươi.” Một cái ngoại quốc soái ca tóc vàng mắt xanh cười tủm tỉm đối nàng nói, hắn thoạt nhìn phi thường có lễ phép, hơn nữa phi thường…… Cường tráng.
Lăng Nhược Nhược trong lòng run sợ, nhìn thoáng qua tầng lầu phía dưới không biết cao bao nhiêu, gió lại thổi đến, làm nàng có chút hoảng hốt, sợ tới mức thiếu chút nữa đứng không vững.
“Ta, ta, ta có thể không cần xuống dưới đi?” Nàng nơm nớp lo sợ nói với ngoại quốc soái ca, giọng có chút cầu xin hương vị.
Ngoại quốc soái ca nhìn đến bộ dáng này của nàng, ôn nhu nở nụ cười. “Tiểu thư mỹ lệ, mời ngươi không cần sợ hãi, không có việc gì, chúng ta sẽ cam đoan an toàn của ngươi, yên tâm đi, tình hình thân thể của ngươi rất tốt, nhảy xuống nhìn phong cảnh thực mê người.” Soái ca mỉm cười khuyên bảo nàng, thực ôn hòa tiến hành an ủi.
“Thật sự không có việc gì sao?” Gặp soái ca đối nàng quan tâm như vậy, nàng có chút cảm thấy ngượng ngùng, nhưng là vẫn là đối độ cao thế này sinh ra sợ hãi.
“Không có việc gì, hàng năm đều có rất nhiều khách du lịch nước ngoài đến chỗ chúng ta nhảy từ nơi này xuống, bọn họ còn đến thêm vài lần. Ngươi yên tâm, phía dưới có người của chúng ta tiếp ứng.” Ngoại quốc soái ca tiếp tục cấp nàng bơm hơi, ăn thuốc an thần.
Lăng Nhược Nhược cũng không dám nhìn xuống nữa, ánh mắt nhắm chặt, thấy chết không sờn đối soái ca nói: “Được rồi, làm đi.” Bộ dáng này làm cho người chung quanh đều bật cười, soái ca cũng cười ha ha giúp nàng đeo dây lưng.
Đúng vậy, nơi này chính là hòn đảo tổ chức nhảy Bungee nổi tiếng toàn thế giới. Lăng Nhược Nhược lần đầu đi du lịch nước ngoài, đến Australia, giờ phút này đang đứng trên đỉnh ngọc thác cao nhất, kích thích nhất ở phía nam hòn đảo – cách mặt sông 300 thước (~ 100m).
“Nhảy xuống thôi.” Soái ca thắt xong đai an toàn cùng trang bị khác cho nàng, mới cười tủm tỉm
Gió gào thét, thổi vào mặt nàng đau nhức, nhưng vẫn không so được với độ cao vạn trượng dưới chân. Cân nàng đã muốn nhuyễn, vẫn là soái ca nhanh tay lẹ mắt đỡ lấy nếu không nàng đã đâm đầu đi xuống.
“Được rồi, không cần sợ hãi, ngươi nhất định có thể chiến thắng chính mình.” Soái ca phi thường có kiên nhẫn cổ vũ nàng, liên tục vươn ngón tay cái hướng nàng.
Hảo ngoạn cái rắm, Lăng Nhược Nhược giờ đã muốn hối hận không kịp, thực không nên bởi vì cái ý tưởng chết tiệt của mình, quá mức xúc động trả tiền mua vé đi cấp chính mình chết. Dũng khí hào hung khi nảy ra cái loại ý tưởng này đã đi không trở lại, nàng hiện tại vô cùng hận đến ruột cũng vặn lại.
Quên đi, chết thì chết, nếu không chết, tốt xấu cũng có thể trải nghiệm một phen tâm tình của người nhảy lầu tự sát, nói không chừng tương lai còn có thể thuyết phục người muốn nhảy lầu phí hoài bản thân cũng nên.
Nghĩ như vậy, Lăng Nhược Nhược thật sâu hít mấy hơi, nhắm mắt lại, dũng cảm nhảy xuống. Một cái búng người, tiếng kêu thê lương của nàng liền ở trên bầu trời phiêu đãng.
“A……, cứu mạng a, cứu mạng a. Thật đáng sợ, hảo dọa người a, mau đưa ta kéo trở về, mau cứu ta.” Cảm xuống rơi thẳng tắp xuống làm cho nàng thất kinh, liều mạng la to.
Nhưng không ai tới cứu nàng, nàng ở trên bầu trời hoa chân múa tay thầm mong có thể vớ được cái gì, cuối cùng lại càng thẳng tắp rơi xuống, trái tim thắt lại một cái, còn có giãn ra. Lăng Nhược Nhược rốt cục tươi sống hù chết.
Không biết qua bao lâu, nàng chỉ cảm thấy đến từng trận đau đớn, cái loại đau đớn này lại phát từ bụng này, thật mạnh, tưng tức, cùng với kịch liệt đau đớn.
“Đau quá, đau quá.” Nàng ý thức bạc nhược thấp giọng kêu, trên người một chút khí lực cũng không có, muốn nhúc nhích cũng không nổi, đau là duy nhất cảm giác.
“Vương phi, dùng sức, dùng sức a. Vương phi, ngài mau dùng sức a, Vương phi, ngài mau tỉnh lại, mau dùng sức, đứa nhỏ cũng sắp ra.” Tiếng của một phụ nhân thương lão vang lên bên tai nàng.
Dùng sức? Dùng sức ở đâu? Không gặp nàng toàn thân đều đau đến không phải người sao? Còn dùng sức đâu, làm sao còn có a? Đứa nhỏ? Cái gì đứa nhỏ? Làm sao có đứa nhỏ? Lăng Nhược Nhược mơ mơ màng màng nghĩ, nàng có phải hay không Bungee trượt chân ngã xuống?
“Vương phi, mau dùng sức a, đứa nhỏ sinh không được, sẽ chết ngạt ở trong bụng, hơn nữa ngài cũng sẽ không sống nổi.” Tiếng phụ nhân lại xuất hiện, bất quá lần này phi thường cấp bách, phi thường bất an.
Không sống được? Khó nha, ai dám làm cho nàng không sống được a? Lăng Nhược Nhược bị dọa, liều mạng mở to mắt, lại bị trước mắt tình cảnh làm kinh hách.
Bụng nàng khi nào thì thành một tòa núi nhỏ? Nhưng lại nằm trên giường gỗ, mở ra hai chân, một lão phụ nhân mặc quần áo cổ đại đang đứng cạnh hai chân nàng, trong tay còn nắm kéo, đối với nàng nói chuyện.
Đây là nơi nào? Nàng rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Bụng này sao lại sưng lên thành thế này? Nàng không hiểu ngốc lăng.
“Vương phi, mau dùng sức a, đứa nhỏ sắp ra, mau đưa hắn sinh ra a, bằng không ngài cùng đứa nhỏ sẽ mất mạng.” Lão phụ nhân thấy nàng tỉnh lại, vội vàng vui sướng hô.
Mất mạng, không thể, nàng còn chưa rõ chuyện gì đã xảy ra đâu. Nghĩ đến đây, nàng đành phải dựa theo lão phụ nhân đề nghị dùng sức sinh đứa nhỏ.
“A……, tên khốn khiếp nào làm lớn bụng ta a, ta nguyền rủa ngươi chết không tử tế. Đau, đau…… Đau chết, a……” Nhược Nhược gào khóc thảm thiết, đau đến oa oa kêu to, đau đến chết đi sống lại, muốn sinh không được, muốn chết cũng không xong.
CHƯƠNG 3: SINH ĐỨA NHỎ
Rốt cục sau một hồi thống khổ, gào khóc thảm thiết, nàng cũng đưa được khối thịt từ trong bụng ra. Nàng chỉ nghe đến lão phụ nhân kinh hỉ một câu ‘Vương phi, sinh, là bé trai’, rồi nhất thời mất hết khí lực, ngất đi. Trước lúc ngất xỉu, nàng cư nhiên còn nghe được tiếng trẻ con khóc nỉ non.
Nhược Nhược không biết ngủ bao lâu, như thể đã trôi qua một một năm tháng rất dài dòng, chỉ tới khi đói quá không thể không tỉnh lại, nàng mới đem ánh mắt nhắm chặt mở ra.
Vừa hé mắt ra, nàng liền phát hiện không thích hợp, nơi này là chỗ nào a, cửa gỗ, cửa sổ gỗ, giường gỗ, ghế gỗ, mọi thứ đều làm bằng đầu gỗ, hơn nữa thủ công phi thường thô ráp.
Nàng ở đâu? Nàng nhớ là mình ở Australia chơi nhảy Bungee, rõ ràng đã nhảy xuống, sau đó vì kích thích quá lớn khiến mắt nàng bỗng dưng tối đen, cái gì cũng không biết. Chẳng lẽ nàng đang ở bệnh viện?
Không đúng, không đúng, nàng có tỉnh lại một hồi, là bị đau tỉnh, giống như, giống như, giống như là nàng sinh đứa nhỏ, hơn nữa còn có một lão phụ nhân giúp nàng.
Nghĩ đến đây, nàng vội vàng nhìn xuống bụng mình, nơi đó thật sự trống trơn, hơn nữa hạ thân còn phi thường đau, ngực chướng làm cho nàng cảm giác được, nàng thật là sinh đứa nhỏ.
“A…… cứu mạng a……” Nàng nhịn không được la to, phát tiết buồn bực, khó chịu trong lòng.
“Vương phi, Vương phi, ngươi thế nào?” Lão phụ nhân hoang mang, rối loạn xuất hiện trước giường nàng, vội vàng hỏi.
Lăng Nhược Nhược vừa thấy nàng, mặt lập tức ảm đạm. Hi vọng cuối cùng cũng tan biến, nguyên lai này hết thảy đều là thật sự, nàng thật sự xuyên qua đến nơi kì lạ này, đã vậy còn thật sự sinh một đứa nhỏ.
“Vương phi, ngươi làm sao?” Lão phụ nhân thật cẩn thận hỏi, nàng tổng cảm thấy Vương phi có chút không thích hợp, vẻ nhàn tĩnh, trấn định ngày xưa không còn, biểu tình nhưng thật ra muôn màu muôn vẻ rất nhiều.
“Ta không sao.” Lăng Nhược Nhược buồn bực nhìn liếc nhìn lão phụ nhân đối nàng thập phần thân thiết, rầu rĩ không vui trả lời. Cho dù thật có chuyện, nàng ta cũng không giúp được.
Lão phụ nhân thấy nàng nói như thế, biểu tình căng thẳng cũng lơi lỏng, thở hắt ra, “Không có việc gì là tốt, không có việc gì là tốt.”
Lăng Nhược Nhược thấy nàng quan tâm mình như vậy, nghĩ đến hẳn đây là tâm phúc của chủ nhân thân thể này, nghĩ nghĩ, quyết định mở miệng dò hỏi: “A di, ta nghĩ hỏi ngươi một chút sự tình. Ta thật sự sinh đứa nhỏ sao? Đứa nhỏ hiện tại ở nơi nào?”
Lăng Nhược Nhược không mở miệng còn đỡ, vừa mở miệng liền đem lão phụ nhân dọa suýt ngất, nàng dùng hai mắt đục ngầu gắt gao nhìn chằm chằm Lăng Nhược Nhược, biểu tình vừa khẩn trương vừa kinh ngạc.
“Vương phi, Vương phi, ngươi, ngươi không nhớ gì sao?” Biểu tình của nàng không biết là hỉ vẫn là ưu, tóm lại là cái gì đều có, ngạnh sinh sinh đem mặt nàng thành vặn vẹo.
Nhược Nhược nhất thời không biết nên trả lời như thế nào, nghĩ nghĩ, vẫn là thành thành thật thật nói: “Ta không nhớ, ngươi có thể nói cho ta biết không?” Không nhớ chính là không nhớ, dù sao cũng không phải chủ nhân thân thể này, nàng làm sao có thể đem chi tiết chân tướng ‘nàng’ sờ cái nhất thanh nhị sở mới tiến vào?
Lão phụ nhân sửng sốt một hồi lâu, chết lặng nhìn nàng. Thật lâu sau, mới từ từ thở dài, nhẹ giọng nói: “Vương phi không nhớ, không nhớ, chuyện tốt, chuyện tốt a.”
Chuyện tốt? Lăng Nhược Nhược cũng sửng sốt, mất trí nhớ cũng là chuyện tốt? Nàng đây là đầu tiên nghe nói.
Nhưng không đợi nàng kịp phản ứng, lão phụ nhân đã tự gượng bản thân đứng dậy, vừa đi ra ngoài, vừa nói: “Vương phi, lão nô đi đem đứa nhỏ ôm tới cho ngài.”
Chỉ chốc lát sau, cửa lại bị đẩy ra, ánh sáng từ bên ngoài đi theo tràn vào, làm cho trong phòng ấm thêm một chút, làm cho không khí cũng trở nên nhẹ nhàng.
“Vương phi, cục cưng đến đây.” Lão phụ nhân ôm một bó quần áo quấn lấy cái gì đó, nhét vào trong lòng nàng.
Lăng Nhược Nhược cúi đầu nhìn, trong bao quần áo quả thật là một đứa trẻ con, khi nhìn đến bộ dáng đứa nhỏ, nàng liền giật mình.
CHƯƠNG 4: CỤC CƯNG ĐÁNG YÊU
Đây không phải là lần đầu tiên Lăng Nhược Nhược nhìn thấy tiểu hài tử, nhưng là lần đầu tiên nhìn thấy tiểu hài tử chính mình tự sinh ra, cho nên khi mắt nàng vừa nhìn thấy hắn, thực kích động, có chút phát run.
“Đây là hài tử của ta sao?” Nàng cảm thấy có chút khó tin, đứa bé nhỏ như vậy chính là chui ra từ trong khối thân thể này, còn làm nàng hết sức thống khổ.
Lão phụ nhân mỉm cười gật gật đầu, cung kính nói: “Vương phi, cục cưng xác thực là từ bụng ngài đi ra, người xem, hắn thật đáng yêu, thật khiến người ta yêu thích a.”
Lăng Nhược Nhược cũng cười, cục cưng quả thật thập phần đáng yêu, phấn đô đô mặt, mắt to tròn xoe, toàn thân đều là thịt thịt, thật sự cực đáng yêu.
Nàng đối tiểu bảo bối trong tay không khỏi yêu thích không buông tay, trừ bỏ vì chính mình sinh nên có chút cảm tình, trọng yếu hơn là tiểu bảo bối thật cho nàng niềm vui.
“Tiểu bảo bối, tiểu bảo bảo, nhĩ hảo đáng yêu, làm cho ta hôn một chút, hôn nhẹ.” Nàng cao hứng cười, dúi đầu vào tiểu bảo bối trong tã lót, thật cẩn thận hôn khuôn mặt nhỏ nhắn của hắn.
Lão phụ nhân thấy nàng cao hứng khoái hoạt như thế, cảm thấy gánh nặng trong lòng như được cởi bỏ, nước mắt nóng hổi lưng tròng, nếu Vương phi có thể vĩnh viễn như vậy, thật là tốt a. Thật cẩn thận lau nước mắt vướng trong khóe mắt, nàng tiếp tục mỉm cười nhìn đôi mẫu tử.
“Tiểu bảo bảo tên là gì? Đã được đặt tên chưa? Phụ thân đâu?” Không tự giác, mấy câu nói đó liền miệng nàng chuồn ra, giống như thực tự nhiên, thực thiên kinh địa nghĩa.
Lão phụ nhân nghe vậy sắc mặt lập tức đại biến, nàng không dự đoán nàng nhanh như vậy liền hỏi đến chuyện này, tuy nàng giống như cái gì cũng không nhớ, nhưng khó nói nàng ngày nào đó sẽ nhớ lại, như vậy sẽ nổi điên.
Lăng Nhược Nhược không nghe trả lời, tò mò quay đầu nhìn lão bà bà đứng bên giường, “Bác gái, làm sao vậy? Ta hỏi sai rồi sao?” Nàng oai đầu hỏi.
“Không có, Vương phi, không hỏi sai, cục cưng chưa được đặt tên, không bằng thỉnh Vương phi cho cục cưng một cái tên đi?” Lão phụ nhân sắc mặt xấu hổ chợt lóe mà qua, rất nhanh liền khôi phục bình thường, cười tủm tỉm nói với nàng.
Nào có đạo lý mẫu thân tự đặt tên cho con mình, đặc biệt ở cổ đại, nữ nhân căn bản không có địa vị, đừng nói là quyền đặt tên cho đứa nhỏ.
Lăng Nhược Nhược tuy nghĩ như vậy, nhưng là lời nói ra lại thành: “Tốt, vậy tên tiểu bảo bảo cứ do ta đặt đi, gọi là gì mới tốt đây?”
Nàng đau khổ suy tư, sợ bản thân đặt tên cục cưng không hay, liền buồn rầu nhìn tiểu bảo bảo trong lòng.
“Di, có, đã kêu Lăng Chí Tôn, ha ha ha, cháu nhà ta cũng kêu Chí Tôn. Tiểu bảo bảo, ngươi cùng tên với biểu ca, ý chính là vương giả, về sau ngươi nhất định là cái vương giả vĩ đại xuất sắc.” Lăng Nhược Nhược linh quang chợt lóe, lập tức nghĩ tới tên đứa cháu nhà mình, cảm thấy phi thường thực dụng, hơn nữa cũng thực khí phách.
“Cục cưng kêu Chí Tôn, thế nào? Lăng Chí Tôn, cùng họ mẹ, dễ nghe sao? Thích không a?” Lăng Nhược Nhược căn bản là mặc kệ người khác nghĩ như thế nào, tự chơi với đứa nhỏ trong lòng, không màng cục cưng có nghe hiểu hay không.
Lão phụ nhân như có chút đăm chiêu nhìn vui tươi hớn hở Lăng Nhược Nhược, cho dù nàng nghĩ không ra, tính tình lại thay đổi rất nhiều rất nhiều, cơ hồ đã không có trước kia bóng dáng, nhưng nàng cũng rất cao hứng rất khoái nhạc, có lẽ cũng là một chuyện tốt.
“Bẩm Vương phi, tiểu chủ tử rốt cục có tên, tiểu chủ tử tên vừa may mắn lại lanh lợi, tương lai nhất định có thành tựu.” Lão phụ nhân mỉm cười nói, vẻ mặt vui mừng.
Lăng Nhược Nhược gật gật đầu, đó là tự nhiên, cũng không nhìn xem là con ai sinh ra, không phải người khác, chính là nàng Lăng Nhược Nhược, đường đường là học viên cao học Thanh Hoa đại học thế kỷ XXI, làm sao có thể kém a?
“Tiểu bảo bối, mẹ yêu con lắm a, nhanh mở mắt đi, nhanh lớn lên, nhìn xem mẹ con đi, mẹ con chính là tuyệt thế đại mỹ nữ đó a!” Nàng đùa trong lòng tiểu bảo bảo, lực chú ý dồn toàn lên đứa nhỏ.
Lão phụ nhân cười, lập tức xoay người ly khai. Xoay người sau, ý cười trên mặt bà một chút cũng không còn, chép miệng, vô thanh vô tức rời đi.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro