CHƯƠNG 21 - 24

CHƯƠNG 21: VƯƠNG PHI TỨC GIẬN (3)

“Nàng thật đã nói như vậy?” Tát Hoàn lạnh giọng hỏi, con ngươi nguy hiểm nhìn một nam một nữ trước mắt.

Tổng quản đã chảy đầy mồ hôi trên trán, sau lưng và trong lòng bàn tay, nhưng hắn vẫn kiên trì nói: “Vương gia, thiên chân vạn xác, nô tài không dám thêm mắm thêm muối, này quả thật là nữ lão bản của Hương Nhưỡng Tửu Phường nói, nàng quả thật nói ngay cả Vương gia ngài còn không sợ, cũng không sợ bất kì người nào.”

“Đúng vậy, thiếp thân cũng nghĩ như vậy, bất quá chỉ là mua vài hũ rượu, nữ nhân kia có tất yếu mạo phạm Vương gia ngài như vậy sao.” Ninh Vương phi cũng vội vàng nói, nàng trong lòng thực giận a, bị một cái nho nhỏ tửu phường, lỗ mãng nữ nhân chọc giận.

Trong đôi mắt ưng của Tát Hoàn chợt lóe lên tinh quang, chính là thản nhiên nói: “Thật sao.” Giọng nói ẩn chứa nguy hiểm khiến người ta không thể xem nhẹ.

“Đúng vậy, Vương gia.” Tổng quản lại khẳng định, thật ra hắn cũng bị khí thế của Tát Hoàn dọa, hắn phát hiện khí thế của Vương gia và lão bản của tửu phường kia cư nhiên thực tương tự, hai người đều hùng hổ, phi thường dọa người.
Ninh Vương phi đứng một bên cũng không đình chỉ gật đầu, như thể nàng cũng đã đích thân đi tới hiện trường.

“Các ngươi đi xuống, bổn vương đều có tính toán.” Bất ngờ là, hắn cư nhiên chỉ phân phó bọn họ lui ra, lại không lập tức lao ra môn, tìm Lăng Nhược Nhược tính sổ.

Tổng quản và Ninh Vương phi kinh ngạc nhìn nhau, lập tức cung kính lui xuống, bọn họ không rõ vì sao Vương gia lại không tức giận, cũng không có đi tìm đối phương gây phiền toái, chuyện này thực đã khiêu khích đến uy tín và tôn nghiêm của hoàng gia nha.

Chờ bọn hắn đi rồi, Tát Hoàn mới chậm rãi ngồi vào ghế to, một bên cầm chén trà lên uống, một bên tựa hồ lầu bầu nói: “Lão bản của tửu phường kia là nữ nhân? Còn ngay cả bổn vương cũng không sợ, thú vị, thú vị, thật sự là thú vị.”

“Vương gia, thuộc hạ lập tức đi điều tra.” Một trầm thấp giọng nam chợt vang lên giữa không gian trống rỗng, ngay cả bóng người cũng không thấy.

Tát Hoàn gật gật đầu, không tiếp tục nói chuyện, chỉ cầm chén trà như có chút đăm chiêu. Hắn đột nhiên nhớ tới hạ đường phi Lăng Nhược Nhược ở sau núi Phổ Đà Tự phía sau, cùng với bé nho nhỏ đáng yêu.

Hắc Hổ là Tát Hoàn ảnh vệ, kỳ thật hắn chính là tử sĩ chuyên môn bảo hộ an nguy cho Ninh Vương, chỉ nghe lệnh duy nhất một người Ninh Vương, thậm chí ngay cả người trong vương phủ cũng không biết có một người như vậy tồn tại.

Lúc này Hắc Hổ đang nhanh chóng chạy tới Hương Nhưỡng Tửu Phường, điều tra thân phận và bối cảnh của Lăng Nhược Nhược .

Còn Lăng Nhược Nhược sau khi đắc ý dào dạt cưỡng chế di dời bọn người tổng quản Ninh Vương phủ, đã ở trong tửu phường một ngày, lo lắng bọn người vương phủ đến gây phiền toái, nhưng không ngờ một ngày trôi qua, người vương phủ một cái bóng cũng chưa thấy.

“Hà chưởng quầy, ta đi trước, nếu người Ninh Vương phủ đến gây phiền toái, ngươi lập tức phái người đến Hoa Tụ Lâu, hoặc đến Quý phủ phía đông tìm ta.” Nàng không còn kiên nhẫn để chờ, nàng đã lỡ thời gian đến Vân Thường Y Điếm và Bàn Long Đại Tửu Điếm, giờ ã đến hoàng hôn, chỉ có thể đến Hoa Tụ Lâu.

HàNguyên trải qua trận chiến hôm nay, thật sự ngưỡng mộ nàng vô cùng, lập tức cung kính nói: “Tiểu thư, Hà Nguyên đã biết, Hà Nguyên nhất định xem trọng tửu phường, thỉnh tiểu thư yên tâm.”

Lăng Nhược Nhược vừa lòng gật gật đầu, mang Tiểu Tương ngồi trên nhuyễn kiệu, hướng về phía hoa phố, Hoa Tụ Lâu.

Nàng vừa ly khai, Hắc Hổ liền đến, nhưng Hắc Hổ chỉ thấy Hà Nguyên cùng bọn tiểu nhị bận rộn, không nhìn thấy Lăng Nhược Nhược bóng dáng.


***

“Đại gia, đến Bách Hoa Lâu của chúng ta đi, các cô nương ở đây là xinh đẹp nhất, ôn nhu nhất, săn sóc nhất.”

“Tướng công, Hồng Lâu trăm hoa đua nở a, người người sắc đẹp nghiêng nước nghiêng thành, nhất định bao tướng công ngài vừa lòng.”

“Đại gia, Hương Lâu chúng ta mỹ nữ như mây, hoa tửu thơm vô cùng, tiến vào a, vào đi.”

……

Nhuyễn kiệu của Lăng Nhược Nhược vừa bước vào hoa phố, thanh âm của những kỹ nữ kiếm khách, tiếng cười nói đùa giỡn, đầy mùi phấn son, loạn thất bát tao tràn ngập lỗ tai.

Các nàng lặng lẽ đến trước cửa Hoa Tụ Lâu. “Tiểu thư, đã đến Hoa Tụ Lâu.” Kiệu phu cung kính thanh âm truyền đến, nhẹ nhàng hạ kiệu xuống.

Tiểu Tương đi ra kiệu trước, sau đó vén màn kiệu, vươn tay đỡ nàng đi ra ngoài.

Đứng trước cửa Hoa Tụ Lâu, nàng thật sâu hít một hơi, bước chân hờ hững vào. Hoa Tụ Lâu, bên ngoài im lặng, bên trong tiếng người ồn ào, khách đông như trẩy hội, căn bản không cần giống những thanh lâu khác đứng ở cửa dùng sức kiếm khách, câu khách.

Vũ khí bí mật lớn nhất ở nơi này chính là nơi này có nữ nhân, cũng có nam nhân, có tuyệt hảo rượu xuất phẩm từ Hương Nhưỡng Tửu Phường, có tuyệt vời ca khúc, động lòng người vũ đạo, tự nhiên cũng có bại lộ trang phục làm cho người ta chảy ròng máu mũi, có mỹ vị mỹ thực Bàn Long Đại Tửu Điếm, cùng với đại hoa giường làm người ta cuồng loạn, cùng công phu trên giường của nữ nhân. (* Cái này phải gọi là ‘vũ khí hạng nặng toàn tập’ mới đúng!)


CHƯƠNG 22: HOA TỤ LÂU

“Tiểu thư, ngài đã tới.” Hoa mụ mụ của Hoa Tụ Lâu nhìn thấy nàng liền chạy lại đón, lập tức đưa nàng lên căn phòng đặc biệt trên lầu ba, dành riêng cho người một nhà.

“Hoa mụ mụ, sinh ý không sai a.” Vừa ngồi xuống, nàng liền cười tủm tỉm nói, xuyên thấu qua lớp màn lụa mỏng treo trên cửa sổ là cảnh náo nhiệt dưới lầu, khách khứa như mây.

Hoa mụ mụ đắc ý nở nụ cười, nhưng nàng không dám tranh công, nếu không có nữ tử thần kỳ trước mắt, trong kinh thành sẽ không có đệ nhất danh lâu Hoa Tụ Lâu, càng không có nàng Hoa mụ mụ vang danh.

“Tiểu thư, ngài xem, đây đều không phải là công lao của ngài sao. Nếu không có ngài, sẽ không có Hoa mụ mụ ta, cũng không Hoa Tụ Lâu vang danh thiên hạ.” Hoa mụ mụ không tiếc tung hô nàng, những chiêu bài cùng hình thức kinh doanh mà nàng nghĩ ra đều là vô cùng mới lạ, trước nay chưa từng nghe tới.

Lăng Nhược Nhược khiêm tốn cười một chút, nàng cũng không bản sự lớn như vậy, nhưng ai bảo nàng là người hiện đại xuyên không đến đâu! Hơn năm ngàn năm văn hóa Trung Hoa đều nằm trong lòng nàng, có thứ gì nàng không biết, có loại nào nàng không hiểu? Trừ bỏ hoàng đế, còn ai kiếm tiền nhanh như nàng?

“Hoa mụ mụ, ta chỉ đến xem có chỗ nào cần ta hỗ trợ, chỗ nào cần cải tiến, cần phối hợp.” Nàng mỗi quý lại đến Hoa Tụ Lâu một lần, chủ yếu tìm ra khuyết điểm, phát hiện thương cơ, tính ra cách kiếm tiền tốt nhất.


Hoa mụ mụ nghĩ nghĩ, cơ hồ không có chỗ nào cần cải tiến, hết thảy đều rất hoàn mỹ, không chút sứt mẻ. “Tiểu thư, Hoa Tụ Lâu đã thanh lâu tốt nhất mà ta từng biết, xem như đã là số một, số hai trên đời. Ta thật không nghĩ ra còn chỗ nào không tốt, bạc cứ như nước chảy vào, rất đẹp a.” Hoa mụ mụ vừa nói đến đây liền mặt mày như hoa, vô cùng hưng phấn, nước miếng bay tứ tung.

Lăng Nhược Nhược cười cười, nghe ra quả thật không sai, bất quá trước khi đến đây nàng đã suy nghĩ rất kỹ, cuộc sống đang thái bình, mà thanh lâu cũng vững vàng thì không nhất định là chuyện tốt, nên lần này nàng dẫn theo một chủ ý.

“Hoa mụ mụ, nếu vậy, lần này ta có chuyện muốn cùng ngài thương lượng.” Nàng tươi cười rạng rỡ mở miệng nói, đối với kế hoạch lần này, nàng đã định liệu trước, hơn nữa thập phần chờ mong.

Hoa mụ mụ vừa nghe, lập tức cười đến mắt híp lại, nàng biết chỉ cần Lăng Nhược Nhược có chủ ý, thì bạc trắng bóng sẽ cùng đến theo a.

“Tiểu thư, ngươi nói, ngươi nói mau a, ta chờ không kịp.” Hoa mụ mụ nói như thể một khách làng chơi đang gấp gáp, sốt ruột tìm một nữ tử.

Nàng buồn cười gật gật đầu, vội vàng nói: “Ta nghĩ, để làm cho Hoa Tụ Lâu của chúng ta càng thêm nổi tiếng, càng có thể kiếm nhiều bạc, phá hết hầu bao, ta quyết định tổ chức một trận đấu Hoa Tụ Lâu.” Nàng dừng lại, uống một ngụm trà.

“Trận đấu? Trận đấu gì?” Hoa mụ mụ nóng vội truy vấn, căn bản không nghĩ để nàng thở.

“Sắp tới vừa vặn đến tiết Trung thu, Hoa Tụ Lâu chúng ta sẽ tìm một nơi, đưa những cô nương đẹp nhất, tài nghệ xuất sắc nhất của chúng ta đến khiêu chiến tài tử, tú tài trong toàn kinh thành. Nếu thắng sẽ có thể đến Hoa Tụ Lâu miễn phí ăn ở một tháng, đương nhiên có đầu bài cô nương làm bạn.” Nàng tiếp tục tươi cười rạng rỡ nói.

Hoa mụ mụ suy nghĩ một chút, đầu tiên là từ vui mừng rồi chuyển thành ưu, nàng nhíu mày nói: “Tiểu thư, ta thấy không ra chúng ta có chỗ tốt gì?”

“Ha ha ha, Hoa mụ mụ, như thế này có thể khai hỏa danh tiếng của chúng ta a, hơn nữa các cô nương của chúng ta đều là mặt mày rạng rỡ, với bực tuyệt sắc dung nhan này, có nam nhân nào lại không tâm động? Hơn nữa lại là khí chất nhất tuyệt, ôn nhu hữu lễ, nam nhân nào không bị hấp dẫn?” Nàng cười nói, lại tiếp tục. “Còn có, không chỉ các cô nương đi tham gia trận đấu, các thiếu gia của chúng ta cũng không thể nhàn rỗi, bọn họ cũng phải đi tỷ thí, tài nữ trong kinh thành cũng rất nhiều a.”

Lăng Nhược Nhược vốn là có chủ ý này, nam nữ thông ăn, nam nhân nào không sắc, nữ nhân nào lại không sắc đâu? Phú bà cũng có thể bao tiểu bạch kiểm a! Dù sao nàng làm chuyện này, không hề bắt buộc ai, đều là tự do lựa chọn, chính mình tính toán, hơn nữa mọi người đều là thân tự do. Nhưng không có ai bỏ được rời đi, nếu đã không có ai nguyện ý rời đi, nàng còn có thể làm thế nào?


CHƯƠNG 23: NINH VƯƠNG PHIÊU KĨ (1)

“Tiểu thư, ta nghe ngài, ngài nói nhất định không sai.” Hoa mụ mụ toàn tâm toàn ý tin tưởng Lăng Nhược Nhược, vì Lăng Nhược Nhược không chỉ có cho nàng thiệt nhiều tài phú, còn đối xửa với mọi người trong lâu rất tốt, cũng không bắt buộc ai, ai muốn tiếp khách liền tiếp khách, nếu không muốn cũng sao, cho nên rất được mọi người kính yêu.

Lăng Nhược Nhược gật gật đầu, sinh ý tốt đương nhiên làm, nhưng lựa chọn được người hợp tác rất trọng yếu, quan trọng là phải có được toàn tâm toàn ý tín nhiệm.

“Ngươi phái người bắt tay vào làm đi, ta đã viết xong kế hoạch, ngươi cứ làm theo như vậy là được.” Nàng lấy một tờ giấy trừ trong áo ra, mặt trên viết đầy đủ nội dung, hình thức, tương đương một tờ đề án.

Hoa mụ mụ vội vàng đưa hai tay tiếp nhận, nhìn thoáng qua một chút rồi thật cẩn thận để vào túi tiền bên người, xem như trân bảo, thế này mới cười nói: “Tiểu thư yên tâm, ta nhất định làm tốt.”

Nàng vui vẻ nở cười, nói Hoa mụ mụ đưa vài món đồ ăn lên, sau đó kêu Tiểu Tương cùng ăn, đêm nay đây là bữa tối của nàng.

“Ai nha, Ninh Vương gia đến đây. Tiểu thư, ta đi tiếp đón một chút.” Nàng đang ăn thơm ngào ngạt, đột nhiên Hoa mụ mụ ngạc nhiên kêu lên, vội vàng chạy ra.

Ninh Vương? Lăng Nhược Nhược lập tức tò mò đem tầm mắt từ bàn đồ ăn chuyển dời đến khung cảnh phía sau màn lụa cửa sổ, quả nhiên nhìn thấy một nam nhân anh tuấn, phong độ đang đi về hướng lầu ba – không phải chồng trước của nàng – Ninh Vương Tát Hoàn – thì còn là ai.

Nàng lạnh lùng cười, nam nhân đều là sắc phôi, trong nhà có một nữ nhân còn chưa đủ, thậm chí ba vợ bốn nàng hầu còn không thỏa mãn, còn muốn ra ngoài tìm hoan. Cho nên tiền mà nàng hiện tại kiếm được đều là tiền nam nhân. Nam nhân đều là thứ hạ lưu.

Ninh Vương từng bước đi lên lầu ba, đi ngang qua phòng nàng, bất quá, hắn không phát hiện nàng. Căn phòng này có thể nhìn ra bên ngoài, còn người bên ngoài lại nhìn không tới bên trong.

“Ôi, Ninh Vương gia đại giá quang lâm, ta thực vui vẻ a.” Hoa mụ mụ còn chưa ra đến trước mặt, từ xa thật xa đã cười khoe răng, híp cả mắt.

Tát Hoàn đạm mạc không nói gì, hắn chính là tới tìm hoan, không phải đến kể việc nhà. “Gọi người đến tiếp bổn vương.” Hắn điểm danh nói, mỗi lần đến hắn đều thích gọi Tập Nhi, hơn nữa còn ở lại một đêm.

“Tập Nhi a, đều ở đây, chuyên môn dành riêng cho Vương gia ngài, hơn nữa nàng cũng là người của Vương gia a.” Hoa mụ mụ miệng như lau mật, cười đến toe toét.

Trong phòng, Lăng Nhược Nhược khinh bỉ nhìn bọn họ đi ngang phòng mình, thấp giọng nói một câu: “Ngựa đực, nơi nơi gieo giống.”

Tát Hoàn vừa lúc đi ngang qua phòng, tai thính nghe được một câu, tựa hồ có người đang mắng hắn, hắn nghi hoặc dừng lại, nhìn nhìn xung quanh, sau đó đem ánh mắt dừng lại ngay căn phòng bên cạnh.

Hoa mụ mụ đang đi, đột nhiên thấy hắn không đi, cũng nghi hoặc hỏi: “Vương gia, ngài làm sao vậy?” Lại phát hiện hắn đang nhìn vào phòng Lăng Nhược Nhược, lòng khẽ run lên.

“Phòng này có người sao?” Nói xong, hắn bước lên trước, đưa tay định đẩy cửa ra.

“Có một đại gia ở bên trong, còn có Tương Vân Đồng.” Hoa mụ mụ mặt không đỏ khí không suyễn liền bật ra một lời nói dối, trong lòng cũng lo lắng không thôi, sợ ngoại nhân nhìn Lăng Nhược Nhược trong phòng.

Lăng Nhược Nhược ngồi trong phòng, khẩn trương nhìn chằm chằm bàn tay đã chạm đến cánh cửa của nam nhân kia, nàng trong lòng hối hận đến ruột đều thắt lại, lỗ tai người này sao lại thính như vậy, ngay cả một câu thì thào không ai để ý mà hắn cũng nghe được, hắn quả thực không phải người.

Tát Hoàn ngừng bàn tay mở cửa, nghĩ nghĩ, xoay người rời đi, tiếp tục đi về hướng phòng của Tập Nhi. Có lẽ hắn nghe lầm.


CHƯƠNG 24: NINH VƯƠNG PHIÊU KỸ (2)

Lăng Nhược Nhược ngồi trong phòng thở từng ngụm từng ngụm phì phò, tâm tình khẩn trương bởi vì hắn rời đi mới lơi lỏng. Hù chết nàng, cũng may hắn không xông tới.

Sắc lang quả nhiên là sắc lang! Nàng trong lòng hừ lạnh một tiếng, tiếp tục vừa ăn cơm của mình, vừa nhàm chán nhìn nam nữ dưới lầu tìm hoan mua vui.

Có khi, nàng cảm thấy mình mở thanh lâu không biết là đúng hay sai, khiến nhiều nữ nhân bị thương tổn như vậy. Hoa tâm là nam nhân, nhưng cuối cùng bị thương là nữ nhân, một mình trông phòng cũng là nữ nhân. Thế nên nàng mới mở một cửa hàng ‘vịt’, chuyên môn dành cho nữ nhân hưởng dụng, nàng vốn nghĩ sinh ý nhất định rất kém, hoặc sẽ xuống dốc không phanh, hoặc bị người khác mắng mỏ, lại không đoán được, sinh ý vịt điếm so với thanh lâu chỉ là hơn chứ không bằng, làm nàng mừng phải chết!

Đang lúc nàng còn miên man suy nghĩ, Hoa mụ mụ đã lắc lắc mông trở lại, nàng vừa đẩy cửa vào liềm lập tức đóng kín, đến ngồi xuống đối diện nàng, khẽ trách cứ: “Tiểu thư, ngươi muốn chết a, ngươi không biết võ công của Ninh Vương là số một, số hai trong thiên hạ, nếu Ninh Vương phát hiện ngươi bất kính, thật không biết sẽ làm thế nào đâu.”

“Ta đây không phải không có việc gì sao, lần sau sẽ không dám.” Nàng vụng trộm lè cái lưỡi phấn hồng đáng yêu, bướng bỉnh nói.

Hoa mụ mụ nhìn chỉ biết lắc đầu, rốt cục hiểu được tiểu thư vì sao lại ẩn phía sau màn, không thích để người trong thiên hạ biết nàng mới là chủ nhân chân chính của Hoa Tụ Lâu. Với tính tình như vậy của nàng, không gặp rắc rối chính là chuyện tốt, còn trông cậy gì được!

“Hoa mụ mụ, giờ đã không còn sớm, ta cũng nên trở về.” Nàng thấy khách dưới lầu càng lúc càng nhiều, không khí cũng càng lúc càng náo nhiệt, biết đây là giờ vàng kiếm tiền. Vì thế, thấy sắc trời cũng đã trễ, nàng vội vàng cáo từ.

“Ta đây cũng không lưu ngươi, bạc mỗi tháng ta sẽ phái người đưa đến Quý phủ.” Hoa mụ mụ cũng đứng lên nói, nàng đưa Lăng Nhược Nhược ra cửa sau, không nghĩ để cho nhiều người nhìn thấy nàng.

Lăng Nhược Nhược gật gật đầu, cùng Tiểu Tương đi theo Hoa mụ mụ lần theo con đường quen thuộc ra cửa sau, rời Hoa Tụ Lâu, ly khai hoa phố, vội vội vàng vàng chạy về Quý phủ.

***

Tát Hoàn vừa bước vào khuê phòng của Tập Nhi, liền thấy một bóng dáng nhỏ nhắn chạy hướng tới hắn, vui vẻ nhào vào lòng hắn, nũng nịu nói: “Vương gia, ngài đã mấy ngày không có tới a, ta nhớ ngươi muốn chết.” Nói xong, chủ động hôn vài cái trên mặt hắn.

Hắn ôm thân thể mềm mại không xương của nàng vào phòng, Hoa mụ mụ sớm thức thời chủ động đóng cửa ngay khi hắn bước vào, rồi lén lút bước đi.

Tập Nhi tựa vào trong lòng hắn, dùng sức khiêu khích, như có như không vuốt ve ngực hắn, sau đó mới chậm rãi rót rượu cho hắn.

“Vương gia.” Nói xong, nâng cốc đưa tới miệng hắn, cười quyến rũ phao mị nhãn.

Tát Hoàn liền uống sạch ly rượu kề bên môi, trong mắt chậm rãi phát lên dục vọng.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro