CHƯƠNG 69 - 72
CHƯƠNG 69: CHA VÀ CON GÁI GẶP LẠI
“Tiểu thư.”
Lão nhân nhận ra nàng, như vậy nàng quả thật là người của Lăng phủ này.
“Lão bá.” Lăng Nhược Nhược xả ra một cái tươi cười chân thành, nhẹ giọng kêu lên.
Lão nhân nghe nàng xưng hô như vậy, sững sờ nhìn nàng hồi lâu, “Tiểu thư, ta là Phương bá, ngài không nhớ õ lão nô sao?” Hắn run run nói, biểu tình có chút không tin.
Nếu Lăng Nhược Nhược biết lão là ai, nàng sẽ không phải cẩn trọng như vậy, nàng cười cười nói: “Phương bá, ta mất trí nhớ, không nhớ được chuyện trước kia.” Được rồi, đây hẳn là cách giải thích và che dấu tốt nhất đi.
Phương bá nghe vậy, bừng tỉnh đại ngộ, năm gần đây nghe được vài tin đồn về tiểu thư, phỏng chừng là thật. “Tiểu thư, mạng ngươi thực khổ a.” Phương bá đột nhiên nói, nước mắt liền lộp bộp rơi xuống.
“Phương bá, ta không sao, ta muốn gặp cha.” Lăng Nhược Nhược thực thích lão nhân trước mắt, nghe lão nói mấy câu, nàng biết lão là thực quan tâm nàng, hơn nữa con người lão rất thiện lương.
“Tiểu thư, lão gia… chỉ sợ sẽ không chịu gặp ngài.” Phương bá vừa nghe nàng tới tìm Thái Phó, trên mặt liền lộ ra khó xử.
Lăng Nhược Nhược kỳ thật không muốn làm khó lão nhân gia trước mắt, nhưng nàng đến không phải để nhận sai, nàng chính là đi tìm chân tướng, hơn nữa, cha và con gái làm sao có cừu oán a.
“Phương bá, ta có việc tìm cha ta, hôm nay nhất định phải gặp được ông ấy.” Nàng kiên định nói, bước qua lão, tiến vào trong phủ.
Phương bá vừa thấy nàng đi vào phủ, lập tức sốt ruột đi theo sau lo lắng kêu lên: “Tiểu thư, tiểu thư, ngài chớ chọc giận lão gia, thân thể lão gia không tốt, tiểu thư……”
“Cha, cha……” Lăng Nhược Nhược xông vào cửa, vừa đi đến tiền sảnh vừa kêu to.
Đột nhiên, tiền thính xuất hiện vài người, người đi đầy chính là cha của Lăng Nhược Nhược cha, vị Thái phó trước kia của hoàng gia.
Thái Phó, nói cách khác, cha của bản tôn Lăng Nhược Nhược đã xuất hiện, ánh mắt phức tạp nhìn nữ nhi, phẫn nộ bùng ra.
“Ngươi tới làm gì? Đừng gọi ta là cha, ta sớm đã không phải là cha ngươi, ta Lăng Sơn không có thứ con gái không biết xấu hổ như ngươi.” Lăng Sơn phẫn nộ gầm lên, tức giận trừng mắt nhìn nàng.
Lăng Nhược Nhược gắt gao nhìn chằm chằm lão nhân trước mắt, nguyên lai ông chính là cha của nàng. “Cha, mặc kệ ngài có nhận ta hay không, đều thay đổi được sự thât là ngài đã sinh ra ta. Hôm nay, ta đến không phải để chọc giận ngài, lại càng không muốn cùng ngài cãi nhau. Ta đến, là muốn biết chuyện năm đó, ta mất trí nhớ, cái gì cũng nhớ nổi.” Dù gì thì gì, nàng cũng là con gái ruột của ông a, nàng động tình nói.
Sắc mặt Lăng Sơn xám xịt, rất không tốt, bởi vì nàng nói đúng, trên người nàng chảy dòng máu của ông, dù ông không thừa nhận, thì đây vẫn là sự thật. “Không nhớ rõ càng tốt, ngươi đi đi, ta không muốn gặp ngươi.” Hắn hướng nàng phất phất tay, đuổi người.
“Kỳ thật ta cũng không muốn đến gặp ngài, bởi vì ngài không phải cha ruột của ta, cha ruột của ta sẽ không đối xử với ta như vậy.” Nàng quyết định nói một câu kinh thiên động địa, không sợ người nghe hộc máu chết. Đã quyết định đến đây, nàng tuyệt sẽ không dễ dàng buông tha, dù có đi cũng phải đem chân tướng mang đi.
Cái gì? Lăng Sơn nghe vậy, tức giận đến thân thể run lên. Nói ông không nhận nàng, còn nghe được, nhưng chính nàng lại nói ra như vậy, ông, ông tức chết rồi.
“Nghiệp chướng, ngươi còn có mặt mũi nói như vậy đến, ngươi……” Lăng Sơn tức đến nói không được nữa, biểu tình cực độ khó coi.
“Lão gia……” Phương bá lập tức tiến lên đỡ lấy ông, chờ ông thở một hơi, mới thật cẩn thận nói: “Lão gia, tiểu thư biết sai rồi, nàng không nhớ rõ chuyện trước kia, đã qua nhiều năm như vậy, ngài hãy tha thứ nàng đi, nếu ngài không tha thứ nàng, cũng phải xem nàng trở về có phải có chuyện gì không a.”
Lăng Sơn nhìn thoáng qua Phương bá, người hầu cận trung thành và tận tâm của mình, lại nhìn thoáng qua vẻ mặt kiên định của Lăng Nhược Nhược. Thật lâu sau, mới chậm rãi xoay người sang chỗ khác, lạnh lùng nói: “Đi theo ta.” Nói xong, đi về hướng thư phòng.
“Tiểu thư.” Phương bá thấy thế, vội vàng gọi Lăng Nhược Nhược lúc này còn đứng sững sờ.
Lăng Sơn đột nhiên chuyển biến làm nàng trở tay không kịp, sửng sốt một chút, nghe Phương bá nhắc nhở liền vội vàng đi theo sau.
Chốc lát sau, ba người vào thư phòng, Phương bá rót trà cho hai người, ôm nỗi lo lắng chồng chất rời khỏi thư phòng, lưu lại cha và con gái.
“Nói đi, tới tìm ta có chuyện gì?” Lăng Sơn ngồi xuống, nhìn nàng nghiêm khắc nói.
Lăng Nhược Nhược cũng không sợ hắn, đặt mông ngồi xuống ghế, nhàn nhã nói: “Không cần nghiêm khắc với ta như vậy, ta không phải con gái của ngài. Ngài trước đừng nóng giận, hãy nghe ta nói xong đã.” Thấy ông lại có dấu hiệu tức giận, nàng vội vàng khuyên nhủ.
Lăng Sơn hít thật sâu mấy hơi, rốt cục ép được cơn tức xuống. “Tiếp tục.” Ông uy nghiêm nói.
“Ta không phải con gái của ngài, chân chính Lăng Nhược Nhược đã chết, ta là Quỷ Hồn bám vào thân thể nàng. Không, phải nói là hồn phách của một người khác. Đừng sợ, đừng kinh ngạc, đây là sự thật. Ta không biết chuyện trước kia của các ngươi, ta không phải mất trí nhớ, mà là ta thật sự không phải Lăng Nhược Nhược, con gái của ngài.” Nàng nói một hơi, vội uống một ngụm trà, ngồi chờ lão nhân trước mắt chậm rãi tiêu hóa tin tức.
Không phải con gái của ông? Là hồn phách của một người khác?
Đầu Lăng Sơn đột nhiên đình chỉ hoạt động. Ông suy nghĩ thật lâu thật lâu, tự ngẫm cũng rất lâu rất lâu, rốt cục hai mắt có phản ứng, hai dòng nước mắt từ đôi mắt có chút đục ngầu vì tuổi già lặng yên rơi xuống.
Lăng Nhược Nhược thấy vậy, trong lòng đột nhiên khổ sở, hổ độc không thực tử, cha mẹ có nhẫn tâm thế nào cũng luyến tiếc con gái của mình, huống chi còn là ruột rà máu mủ.
“Ngươi tới, là vì chuyện Hoàng Thượng và nhị vị Vương gia dây dưa ngươi đi.” Thật lâu sau, Lăng Sơn rốt cục bình tĩnh trở lại, chậm rãi nói.
Lăng Nhược Nhược nghe hắn thình lình nói như vậy, kìm lòng không đậu gật gật đầu.
CHƯƠNG 70: TA KHÔNG PHẢI CON GÁI CỦA ÔNG
Lăng Sơn rốt cục đem chân tướng chuyện năm đó nói cho nàng.
Nguyên lai, năm đó, thân là con gái của Thái Phó, Lăng Nhược Nhược, đương nhiên là nguyên chủ của khối thân thể này, vì có phụ thân là thầy của đương kim Hoàng Thượng và nhị vị Vương gia lão sư, nên Lăng Nhược Nhược dĩ nhiên có nhiều cơ hội gặp gỡ ba người.
Ba nam nhân phong lưu phóng khoáng, quyền cao chức trọng, anh tuấn soái khí, lập tức liền bắt được trái tim đơn thuần của cô gái. Mà ngay lúc đó, ba vị vương tử, đương nhiên dễ dàng chiếm lấy tâm tư của cô gái. Vì biểu hiện bản thân sức quyến rũ khôn cùng, liền cùng nhau đánh cuộc, ai chiếm được nàng trước, người đó thắng.
Ai ngờ, ba vị vương tử sức quyến rũ quá lớn, khiến Lăng Nhược Nhược không biết nên thích ai, thích ai nhiều một chút. Rất lâu, nàng vẫn nghĩ không ra, ba vị vương tử gấp đến độ không thể không xuất ra chiêu cuối cùng: giữ lấy nàng.
Ai ngờ, bởi vì nàng yếu đuối, không thể tính toán thiệt hơn, đành để cho ba vị vương tử, mỗi người đều trước sau giữ lấy nàng. Mấy tháng sau, bụng nàng lớn.
Sau khi Lăng Sơn biết được, ông nổi trận lôi đình, thấy quá sức mất mặt, nhưng cũng không thể làm được gì, cuối cùng đành phải phẫn nộ từ quan về nhà, không chịu nhận đứa con gái này nữa. Mà lúc đó, Hoàng Thượng và hoàng hậu vì bình ổn cơn giận của Lăng Sơn, đành phải tứ hôn cho Lăng Nhược Nhược, gả cho nhị vương tử Tát Hoàn, lúc ấy rất vui vẻ, làm Vương phi.
Rồi, Tát Hoàn biết được nàng thế nhưng có gian díu với huynh trưởng và đệ đệ của mình, tức giận đến mức vừa cưới nàng xong liền hờ hững, khi biết nàng đã có thai, liền cưới Vũ Sương Nhi – lúc ấy cũng mang thai – vào cửa.
Lăng Nhược Nhược nghe xong, thật lâu không nói nên lời, đây là kết quả do xã hội phong kiến lưu lại a. Lăng Nhược Nhược kia yếu đuối, không ngăn cản không được thế công của đám nam nhân, lại không biết nên cự tuyệt thế nào, chỉ mới dụ dỗ hai ba câu liền lên giường.
Thường xuyên qua lại, còn có gian tình với cả ba vương tử, rốt cuộc ngay cả đứa con trong bụng cũng không biết là của ai. Thế nên, cha nàng giận a, hỏa a, hận a, liền thề đoạn tuyệt quan hệ với nữ nhi này.
Thật lâu sau, thật lâu sau, Lăng Sơn và Lăng Nhược Nhược đều trầm mặc không nói, mông lung nhìn sang nơi khác. Chuyện như vậy, đến nay vẫn khiến người ta khó chịu.
“Nàng thật sự đã chết sao?” Lăng Sơn thì thào hỏi, ông đã tin, chân chính Lăng Nhược Nhược luôn khiếp đảm, trước mặt ông không những không dám nói lớn tiếng, ngay cả đầu cũng không dám ngẩng lên. Còn Lăng Nhược Nhược trước mặt, không chỉ dám nhìn thẳng vào mắt ông, thậm chí khí chất khi nói chuyện đều không giống người thường, càng miễn bàn đến chuyện vài năm ông âm thầm điều tra, nàng thiết kế Ninh Vương gia hưu nàng, còn mở mấy cửa hàng nổi tiếng khắp cả nước, lại có phủ đệ riêng của mình. Đây là điều mà đứa con gái yếu đuối kia của hắn vĩnh viễn vô pháp làm được, bởi vì nàng vĩnh viễn không có phân quyết đoán này.
Lăng Nhược Nhược gật gật đầu, trong lòng biết ông tuy rằng thống hận nữ nhi không hiểu chuyện, nhưng nội tâm vẫn luôn yêu nàng, quan tâm nàng. Sau đó nàng liền đem chuyện mình làm thế nào mà xuyên không đến, tất tần tật kể ra hết.
“Như vậy cũng tốt, nó cũng giải thoát rồi.” Thái Phó thở dài một hơi, hốc mắt đã ươn ướt, đối với đứa con gái này, nội tâm ông vẫn rất phức tạp.
“Nhưng nàng, vẫn luôn yêu ngài, tưởng niệm ngài.” Từ trong thâm tâm, Lăng Nhược Nhược có thể cảm nhận được nỗi run rẩy của khối thân thể này, đó là cảm thụ của bản tôn Lăng Nhược Nhược.
Thái Phó bỗng dưng thương lão rất nhiều, ái nữ rời đi, làm cho cả đời này của ông liền không còn ý nghĩ gì nữa. Bất quá, “Ba vị vương tử lại dây dưa ngươi?” Ông chợt lên tinh thần, trong lòng biết nàng là vị chuyện này mà đến.
“Đúng vậy, bao gồm đương kim Thái Hậu. Ta cũng không biết năm đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, cục cưng rốt cuột là con ai, cho nên ta cố ý tới hỏi ngài, ngài có biết không?” Nàng nóng lòng muốn biết chân tướng, vội vàng hỏi, đây là mục đích cuối cùng của nàng.
Thái Phó lắc đầu, thở dài nói: “Lão phu không biết, năm đó lão phu cũng hỏi qua tiểu nữ, nàng nói nàng không biết thai nhi trong bụng là của ai.” Cho nên hắn mới tức giận a, nữ nhi cư nhiên tùy tiện như thế, thế này hỏi hắn biết giấu mặt vào đâu!
Lăng Nhược Nhược thực thất vọng, không nghĩ tới lại không có thu hoạch. Vẻ thất vọng của nàng như viết trên mặt, bất quá, khi nàng ngẩng đầu thấy Thái Phó tựa hồ đã muốn một đêm thương lão, nàng không biết bản thân tới là đúng hay sai.
“Thực xin lỗi, Thái Phó, ta không cố ý.” Nàng đứng lên, cung kính nói với ông.
Thái Phó nhìn nàng, miệng muốn nói cái gì, giật giật mấy cái, cuối cùng cũng không nói, chỉ vô lực nâng tay lên, hướng nàng phất phất tay.
Lăng Nhược Nhược biết, ông là nói mình có thể đi rồi.
“Cám ơn Thái Phó, ta đi trước.” Nàng vội vàng nói, nói xong xoay người định rời đi thư phòng.
“Khoan đã.” Ngay lúc nàng sắp sửa ra khỏi thư phòng, Thái Phó đột nhiên kêu lên.
Lăng Nhược Nhược nghe thấy ông gọi, vội vàng quay đầu, cung kính hỏi: “Thái Phó, ngài còn có chuyện gì sao?”
Thái Phó gắt gao nhìn nàng, rốt cục cố lấy dũng khí nói: “Nhược Nhi, ngươi có thể gọi ta một tiếng cha không?”
A, Lăng Nhược Nhược nghe vậy chưng hửng, bất quá nàng rất nhanh hiểu được tâm tư của vị lão nhân trước mắt này, nàng gật gật đầu, cố gắng duy trì bình tĩnh: “Cha.”
Thái Phó gật gật đầu, hướng nàng phất tay nói: “Đi đi.”
Lăng Nhược Nhược thật sâu nhìn ông một cái, lần này rốt cục xoay người rời đi.
Khi nàng vừa ly khai, Thái Phó liền thất thần ngã ngồi trên ghế, thật lâu không nói nên lời, mấy giọt nước mắt lặng yên chảy xuống, ướt sũng hai má.
CHƯƠNG 71: BÍ MẬT
Rời đi phủ Thái Phó, nàng lập tức lên xe ngựa gấp rút chạy về kinh thành, sợ sẽ bị kẻ khác phát hiện nàng vụng trộm chuồn ra phủ. Vậy mà trong nháy mắt, khi nàng vừa lẻn vào cửa sau, nàng phát hiện mình đã bại lộ.
“Ngươi đi đâu?” Tát Hoàn đen mặt đứng trên bãi cỏ cách nàng không xa, nhìn nàng chằm chằm không chuyển mắt, nhìn đến mức lòng nàng cũng sợ hãi.
Nàng thực chột dạ, không có biện pháp, làm tặc, không đúng, là chuồn êm xuất môn, trong lòng vẫn cảm thấy mình không đúng. “Ta, đâu có đi đâu.”
“Là không đi chỗ nào sao?” Tát Hoàn không dễ dàng buông tha nàng như vậy, khi phát hiện nàng mất tích, hắn thiếu chút nữa phát điên, thiếu chút nữa hỏng mất. Hiện tại nàng trở lại, hắn thở dài nhẹ nhõm một hơi, đồng thời, cơn tức trong lòng lại nổi lên.
“Ta đi Hoa Tụ Lâu, rồi đi xem tửu phường của ta.” Chột dạ thì chột dạ, nàng cũng không phải người dễ bị hù dọa, lập tức ngẩng đầu ưỡn ngực, lớn tiếng nói.
Không ngờ hắn nghe nàng nói như vậy, sắc mặt càng đen càng kém, hừ lạnh một tiếng, đột nhiên lắc mình một cái tiến sát trước mặt nàng, túm chặt lấy người nàng.
Lăng Nhược Nhược thình lình bị hắn thần tốc bắt lấy, còn chưa kịp phản ứng gì, người đã bị hắn vác lên. Nàng theo phản xạ, giãy dụa lên: “Buông, hỗn đản, mau thả ta ra, ngươi không thể đối với ta như vậy, ta đi ra ngoài thì làm sao chứ, ngay cả tự do thân thể cũng không có. Buông……”
Nàng giãy dụa thật sự lợi hại, vừa kêu vừa đánh vừa đấm, tay chân cùng sử dụng, Tát Hoàn thiếu chút nữa không giữ không chắc, làm nàng ngã sấp xuống. Kết quả, hắn tức giận, gắt gao ôm lấy nàng, một đường thẳng đến biệt viện.
“Ngươi, khốn khiếp, buông.” Lăng Nhược Nhược thấy hắn không chút nhúc nhích, đánh đấm không ăn thua, mắng cũng không nghe vào, chỉ khiến bản thân mệt mỏi, mồ hôi chảy ròng ròng, lại khiến người ta chê cười.
Vào trong biệt viện, bước vào phòng, Tát Hoàn ném nàng lên trên giường, lửa giận phừng phừng nhìn nàng. “Nói, ngươi rốt cuộc đi đâu?”
“Ngươi có tật xấu a, ta nói, ta đi tửu phường, đi Hoa Tụ Lâu, lỗ tai ngươi có vấn đề a.” Bị ném đến đầu óc quay cuồng, nàng vừa cố gắng đứng lên, vừa hỏa đại quát hắn.
“Ta phái người đi tửu phường tìm, không có ai thấy ngươi tới. Hoa Tụ Lâu ta tự mình đi, Hoa mụ mụ nói ngươi không có tới.” Hắn nói ra nàng đang nói dối, đây mới là chỗ khiến hắn giận nhất, nàng cư nhiên lừa hắn, cư nhiên nói dối.
Lăng Nhược Nhược không lường trước hắn cư nhiên tự mình đi tìm nàng, còn vạch trần nàng. “Đúng, ta nói dối. Ta không đi tửu phường, không đi Hoa Tụ Lâu, ta đi tìm cha ta.” Nàng tức giận nói, không thèm nhìn hắn.
Tìm cha nàng? Thái Phó? “Ngươi gặp Thái Phó?” Hắn thình lình tiến lên nắm lấy tay nàng, chất vấn hỏi.
“Gặp thì thế nào?” Cơn tức của nàng cũng bốc lên, đó là cha của nàng nha, nàng không được gặp sao? Không thể gặp sao?
Tát Hoàn không thể thế nào, chỉ là tâm tình hiện tại thật không tốt. “Thái Phó nói gì? Ông ấy không phải đã nói không nhận ngươi làm con gái nữa sao? Ông ấy không phải đã nói không muốn gặp ngươi sao?” Hắn liên tiếp hỏi liền mấy câu, hắn nhớ rõ Thái Phó là người nhất ngôn cửu đỉnh, nói là làm, nàng sao có thể gặp được ông.
“Bởi vì ta không phải con gái ông ấy, đương nhiên ông ấy chịu gặp ta.” Nàng nói toẹt ra, dù sao chuyện này đã không còn là bí mật gì nữa, đối với nàng mà nói, nàng đã không còn sợ hãi.
Tát Hoàn nhíu mày, thực mất hứng, hỏi nàng cái gì, nàng lại xả ra một đống. Rơi vào đường cùng, hắn đành phải nhốt nàng trong phòng, dặn dò nàng không được bước ra khỏi biệt viện nửa bước, lại phái không ít thị vệ và tỳ nữ túc trực ở biệt viện, cơ hồ là năm thước có một trạm gác.
Dù không thể ra ngoài, Lăng Nhược Nhược vẫn rất an phận, ngay cả Thái Phó cũng không biết cha cục cưng là ai, mà bản thân nàng cũng chẳng rõ, đành phải đi bước nào tính bước đó.
Hôm nay, nàng chống cằm ngồi trong lương đình ở hoa viên miên man suy nghĩ, đột nhiên bên ngoài truyền đến tiếng thông báo: “Thái Hậu giá lâm.” Ngay sau đó là rất nhiều tiếng bước chân rầm tập chạy ra, kèm theo loạn thất bát tao tiếng thỉnh an.
Thái Hậu đã đến rồi sao, quả nhiên là nhịn không được, Tát Hoàn không ở nhà, bà ta rốt cục đến. Lăng Nhược Nhược vừa vui vừa lo, đột nhiên cảm thấy có chút sợ hãi, khiếp đảm.
“Vương phi, Thái Hậu đến.” Thấy nàng còn ngây ngốc ngồi, tỳ nữ bên cạnh sốt ruột nhắc nhở.
Nàng đành phải đứng lên, sửa sang quần áo lại một chút, bước nhanh ra ngoài, chuẩn bị đến cửa biệt viện nghênh đón. Nhưng nàng còn chưa bước tới cửa, đã nghe được giọng nói uy nghiêm của Thái Hậu: “Các ngươi đều chờ ở bên ngoài, ai gia có việc cần nói với Vương phi các ngươi.”
“Tuân lệnh, Thái Hậu.” Người bên ngoài cung kính đồng thanh nói.
Lăng Nhược Nhược ngừng bước, nàng không cần đi ra ngoài nghênh đón, có người đã đi vào.
“Tham kiến Thái Hậu.” Tỳ nữ phía sau nàng vội vàng cung kính hành lễ.
“Tham kiến Thái Hậu.” Lăng Nhược Nhược cũng chỉ có thể bắt chước hành lễ, trong lòng cực kì bất đắc dĩ.
Thái Hậu nhìn nàng, cất cao giọng nói: “Đứng lên đi.”
CHƯƠNG 72: GIAO DỊCH
Lăng Nhược Nhược biết rõ đạo lý lai giả bất thiện, thiện giả không đến. Bởi vậy, nếu Thái Hậu không đến, nàng mới thấy kỳ quái, bà ta đến đây mới là chuyện bình thường.
Thái Hậu nhìn nàng, đặc biệt săm soi nhìn kỹ. Bà là nữ nhân có quyền thế nhất ở quốc gia này, có khi nào phải để ý đến kẻ khác, bất quá, hiện tại bà không thể không cân nhắc đánh giá Lăng Nhược Nhược, nữ nhân này đã chiếm không chỉ người mà còn cả tâm tư của ba đứa con của bà.
“Thái Hậu, có chuyện gì nói đi.” Lăng Nhược Nhược thảnh nhiên xoay người đi trước. Nàng cực kì không thích lão bà ưa vú cả lấp miệng em này, tuy rằng bà ta thoạt nhìn tuyệt không lão.
Thái Hậu tức không có chỗ phát, trong lòng cực kì buồn bực. Bà đã thật vất vả nghĩ ra mưu kế, nên mới hạ mình đến Ninh Vương phủ, nhưng khi nhìn đến bộ dạng vô lễ bất kính của nàng, bà cảm thấy tức tối vô cùng.
“Ai gia và Vương phi có chuyện quan trọng cần bàn, những người khác tránh mặt đi.” Thấy nàng đi về hướng lương đình, Thái Hậu lớn tiếng nói với những người xung quanh.
“Tuân lệnh, Thái Hậu.” Tất cả mọi người cùng cung kính nói, vội vàng thối lui đến khi không thể nghe được gì nữa mới ngừng.
Lăng Nhược Nhược không biết Thái Hậu định diễn màn kịch nào, bất quá, nàng lường trước bà sẽ không dám làm gì mình, dù sao ba đứa con kia của bà hiện tại rất nâng niu nàng.
“Thái Hậu có chuyện gì, nói đi, đừng lòng vòng ướt át, có chuyện cứ nói.” Lăng Nhược Nhược tùy tiện ngồi xuống ghế đá, nàng nói vậy xem như là khách khí, thực ra nàng rất muốn nói, có rắm mau phóng.
Thái Hậu tức nghẹn một bụng, cũng may bà nhịn được, bằng không sớm gọi người tha đi chém đầu. Bà ngồi xuống đối diện Lăng Nhược Nhược, trừng mắt nhìn nàng.
Lăng Nhược Nhược cầm lấy chén trà uống một ngụm, thong thả đợi bà nói ra ý đồ của mình, nàng tin mình sẽ không phải chờ lâu lắm.
Quả nhiên không ngoài dự đoán, Thái Hậu sau một hồi nhịn lại nhẫn, mắt to trừng mắt nhỏ, bà quyết định mình phải lên tiếng, bằng không lại chỉ tốn công trừng mắt.
“Ai gia đến, là muốn ngươi rời đi Ninh Vương phủ.” Thái Hậu trực tiếp làm rõ ý đồ, nói xong nhìn nàng.
“Là rời đi Ninh Vương phủ, hay là rời đi Ninh Vương, hay là Hoàng Thượng, hay là tam Vương gia?” Lăng Nhược Nhược thản nhiên hỏi, trên mặt nhàn nhạt mỉm cười.
Thái Hậu nghe xong, tức giận đến sắc mặt đại biến, rốt cục hiểu được nữ nhân trước mắt thực khó đối phó, nàng tuyệt không giống đứa con gái yếu đuối năm đó của Thái Phó. Hiện tại Lăng Nhược Nhược, dám cùng bà nói điều kiện, dám cùng bà đấu võ mồm, ngoạn tâm tư.
Lăng Nhược Nhược buồn cười nhìn bà, nhìn bà giận đến tái mặt, cảm giác thật tốt, cũng thực đã ghiền, thực ra trong lòng nàng hiểu rất rõ ý của bà là gì.
“Rời đi ba đứa con của ai gia.” Thái Hậu cố gắng áp chế lửa giận trong lòng, lạnh lùng nói.
“Điều kiện.” Nàng cũng không phải là hạng tầm thường, mà thật ra nàng đâu có yêu thương gì ba đứa con của bà a, là ba nam nhân đó dây dưa không ngớt đó chứ!
“Vàng bạc châu báu.” Thái Hậu đồng ý nói, bà cảm thấy phân đại lễ này đủ nặng.
Lăng Nhược Nhược lại cảm thấy thực buồn cười, nàng chỉ cần ăn mặc không lo, những thứ vốn không để nhiều lắm. Vì thế, nàng vẫn như cũ mỉm cười lắc đầu.
Thái Hậu nóng nảy, lạnh lùng nói: “Cho ngươi tiền tài, ngươi không cần, ngươi muốn cái gì?”
“Cha cục cưng là ai? Nếu ngươi nói cho ta biết, ta liền lập tức rời đi.” Nàng không ngại rời đi, nàng còn có một trang ở bên ngoài kinh thành nha, lại không thiếu tiền phí sinh hoạt.
“Thật sao?” Thái Hậu kích động lập tức đứng lên, trừng lớn mắt nhìn nàng.
Lăng Nhược Nhược cũng đứng lên, nhìn bà, nghiêm túc gật đầu. “Đúng vậy, chỉ cần ngươi nói cho ta biết, cha cục cưng là ai, ta liền cái gì cũng không đòi, chỉ mang theo con ta rời đi.”
Thái Hậu nhìn nàng hồi lâu, rốt cục gật gật đầu, đồng ý: “Được, ai gia biết, bất quá, khi nào ngươi đi?” Bà hy vọng nàng đi càng nhanh càng tốt.
“Lập tức. Nhưng ngươi phải ngăn trở người ở phía sau, bằng không nếu bọn họ tìm được ta, không thể trách ta nói không giữ lời.” Lăng Nhược Nhược cũng không ngốc, nàng kỳ thật cũng không muốn ở nơi quỷ quái này, sớm nghĩ tìm nơi khác để tiêu dao.
Thái Hậu nghĩ nghĩ, lập tức nói: “Ngày mai, ai gia sẽ gọi bọn hắn tiến cung gặp ai gia, ngươi hãy nhân cơ hội này rời đi, ai gia sẽ cho người chuẩn bị hết thảy.”
“Được, không thành vấn đề.” Nàng gật gật đầu, an bài như vậy cũng tốt, vừa đủ để nàng mang theo bé rời đi.
“Lại đây, ai gia nói cho ngươi.” Thái Hậu thấy sự tình sẽ nhanh chóng kết thúc, trong lòng thầm thở phào nhẹ nhõm một hơi, phất tay gọi nàng lại.
Lăng Nhược Nhược cũng không sợ bà sẽ hạ độc thủ, lập tức đưa lỗ tai qua.
Thái Hậu nói mấy câu vào tai nàng, sau đó im lặng nhìn nàng.
Mà Lăng Nhược Nhược lại choáng váng, thật lâu không phục hồi tinh thần lại.
Là hắn.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro