CHƯƠNG 93: TÂM CƠ LỚN
Chờ Hoa mụ mụ và hai thị vệ rời đi, Uyển Ngữ liền nhịn không được, nàng đã cực lực che dấu nỗi sợ hãi trong lòng, người vừa đi, nàng liền hỏng mất.
“Vương phi, Vương phi, ả đã phát hiện chúng ta, ả biết là chúng ta làm. Làm sao bây giờ? Vương phi, làm sao bây giờ?” Uyển Ngữ sợ tới mức hoang mang, oa oa kêu to.
Vũ Sương Nhi phẫn nộ trừng mắt nhìn Uyển Ngữ, quát: “Không được kêu bậy, ngươi sợ người khác không biết là chúng ta làm có phải hay không? Nhỏ giọng lại!”
Uyển Ngữ bị nàng mắng một trận, lập tức biết sai cúi đầu, không dám nói nửa câu, nhưng trong lòng vẫn cảm thấy sợ hãi, vạn nhất Ninh Vương gia biết, Vương phi khẳng định đổ mọi trách nhiệm lên đầu mình, đến lúc đó, nàng chết chắc rồi.
“Vâng, Vương phi.” Nàng nhỏ giọng nói, thân thể vẫn run run như cũ.
“Một nữ tử thanh lâu nho nhỏ thì làm được việc gì. Cho ả lá gan, ả cũng không dám! Tối nay, bổn vương phi sẽ cho người đi cảnh cáo ả, nếu thật sự không được, đành phải có lỗi.” Vũ Sương Nhi nói xong lời cuối cùng, ánh mắt trở nên âm ngoan lên, ngay dưới ánh mặt trời vẫn khiến người ta cảm thấy lãnh lẽo.
Uyển Ngữ hung hăng rùng mình một cái, bất giác lui ra sau một bước, cảm thấy cách nàng xa một chút thì an toàn hơn.
Vũ Sương Nhi cũng không có tâm tư chơi đùa, phủi nhẹ quần áo trên người, lạnh lùng nói: “Chúng ta trở về.”
Nàng biết Hoa mụ mụ tạm thời sẽ không dám nói cho Tát Hoàn, nhưng không thể cam đoan ả về sau có nói cho hắn hay không, cho nên vẫn là tiên hạ thủ vi cường, miễn cho tránh tao ương.
Uyển Ngữ yên lặng đi theo sau nàng trở về biệt viện, từ nay về sau, cuộc sống của nàng sẽ càng thêm kinh hãi.
…
Quả nhiên không ngoài dự đoán của Vũ Sương Nhi, Hoa mụ mụ rất nhanh liền rời đi vương phủ, vội vội vàng vàng trở về Hoa Tụ Lâu. Xem ra, ả không nói cái gì.
“Vương phi, chúng ta làm sao bây giờ?” Lo lắng đề phòng nửa ngày, tâm tình Uyển Ngữ vẫn chưa thể thả lỏng, vội vàng hỏi.
Vũ Sương Nhi nghĩ nghĩ, dặn dò: “Ngươi đi nhắn với đại ca của ta, nói ta có việc tìm hắn.” Loại sự tình này, thế nào cũng phải nhờ đại ca của nàng xuất thủ.
Uyển Ngữ gật gật đầu, tìm thiếu gia làm là tốt nhất, vì thế vội vã đi.
Uyển Ngữ chân trước vừa đi, Vũ Sương Nhi liền mang theo hai nha hoàn đi ra biệt viện, đi đến biệt viện của Tát Hoàn.
Chỉ chốc lát sau, ba người đến ngoài cửa biệt viện, trải qua thông báo, nàng rốt cục có thể đi vào, vừa bước đến cửa phòng liền thấy được hai nam nhân một lớn một nhỏ đang chơi đùa với nhau.
“Thiếp thân bái kiến Vương gia, Tiểu Vương gia.” Nàng cung kính nói, khẽ cúi thân mình trước bọn họ.
“Đứng lên đi, có việc gì không?” Tát Hoàn nhìn nàng một cái, không chút để ý nói.
Bé tò mò nhìn nàng, bé rất ít nhìn thấy nàng, trừ bỏ lúc ăn cơm, bất quá nàng đối với bé cũng không mấy hòa nhã, cho nên bé chỉ nhìn nàng mấy cái liền lại chui vào lòng Tát Hoàn.
Vũ Sương Nhi cười tủm tỉm nói: “Tiểu Vương gia trở về đã lâu mà thiếp thân còn chưa đến thăm, cho nên, cố ý đến thăm Tiểu Vương gia.”
“Gặp đã gặp, không có chuyện gì, ngươi hãy về trước đi.” Tát Hoàn đối nàng lạnh như băng, hoàn toàn không dậy nổi hứng thú.
Vũ Sương Nhi trong lòng hận vô cùng nhưng không lộ ra, vẫn cười cười nói: “Vương gia, Tiểu Vương gia bằng tuổi với Duệ Nhi, thiếp thân thấy Tiểu Vương gia nhất định cũng thực tịch mịch, không bằng cho bọn họ cùng nhau làm bạn, cũng tiện chăm sóc lẫn nhau.”
Bé vừa nghe sắp có người chơi với mình, hưng phấn không thôi, vội vàng mở to hai mắt nhìn Tát Hoàn.
Tát Hoàn nghe xong cũng cảm thấy đúng như thế, hắn mỗi ngày chơi với bé cũng không ổn, không bằng cho hai đứa nhỏ chơi với nhau, ý kiến này cũng không tệ.
“Được, nói Duệ Nhi đến làm bạn với cục cưng đi.” Hắn đồng ý.
CHƯƠNG 94: TÂM NGOAN THỦ LẠT 1
“Tiểu thư, ngươi không có việc gì, ta mừng quá!” Hoa mụ mụ nhìn nàng từ trên xuống dưới, mắt chảy cả nước mắt ra, vội vàng lấy khăn tay lau.
Lăng Nhược Nhược cũng rất cao hứng, bởi vì dù trải qua một phen nguy hiểm, nàng vẫn hữu có kinh vô hiểm, nay về được tới kinh thành, không biết có thể được đại nạn không chết, tất có hạnh phúc cuối đời?
“Cục cưng hiện tại thế nào? Nghe nói là theo Vương gia hồi phủ.” Nàng vẫn vướng bận bé, lần này cần trở về cũng vì nguyên nhân này.
Nhắc tới đến bé, Hoa mụ mụ nguyên lai hưng phấn thần sắc lập tức trầm xuống, sốt ruột nói: “Tiểu thư, vị Vương phi đã bắt ngài cũng là người đã bắt ta. Ta hôm nay đạ gặp nàng ở trong Ninh Vương phủ, nàng cũng đã cảnh cáo ta. Hiện tại, chúng ta phải làm sao bây giờ a? Tiểu thiếu gia đang ở trong vương phủ, lỡ bị…… ” Nàng nói không được nữa, sợ bé bị hạ độc thủ.
Lăng Nhược Nhược làm sao không biết, nàng làm sao không lo lắng, nhưng nếu nàng lại xuất hiện, tất sẽ khiến cho huynh đệ bọn họ tranh chấp, hơn nữa nàng không muốn đối mặt với Tát Hoàn và Tát Nhãn. Con là con của Tát Nhãn, mà người sống cùng với nàng lại là Tát Hoàn, nàng tựa hồ đã chiếm lấy hai huynh đệ, chỉ mới tưởng tượng thôi liền cảm thấy không thoải mái.
“Tiểu thư…… ” Thấy nàng không nói lời nào, Hoa mụ mụ vội vàng gọi.
“Ta đã biết, ta sẽ nghĩ biện pháp.” Lăng Nhược Nhược từ trầm tư hồi tinh thần lại, mỉm cười với Hoa mụ mụ.
Tâm tình Hoa mụ mụ thế này mới thoáng buông xuống, nhưng hễ nàng lại nhớ đến thần sắc hôm nay của Vũ Sương Nhi, cả người liền phát run, nữ nhân kia thật đáng sợ.
Lúc này nàng mới nhớ tới gã nam nhân đi cùng Lăng Nhược Nhược, người này cũng chính là một trong những kẻ đã bắt mình. Vì thế, nàng lén lút kéo kéo áo Lăng Nhược Nhược, nhỏ giọng hỏi: “Tiểu thư, hắn, hắn từng bắt ta.”
“Hắn hiện tại là thủ hạ của ta, hắn sẽ không làm gì chúng ta đâu.” Lăng Nhược Nhược nhìn thoáng qua Tống lão đại đang ngồi đoan đoan chính chính, cười nói.
“Tiểu thư, thật vậy sao? Tiểu thư thật quá lợi hại.” Hoa mụ mụ nghe xong liền bội phục sát đất, ngay cả người xấu đều có thể thu làm người của mình. Thần a!
Lăng Nhược Nhược cười cười với Hoa mụ mụ, nàng không thể kể cho Hoa mụ mụ biết, nàng thiếu chút nữa bị lăng nhục, thậm chí còn bị giết nữa a. Hiện tại tâm tư của nàng toàn đặt trên người bé, nàng phải nghĩ biện pháp đem bé ra.
“Hoa mụ mụ, ta thấy, ngươi ở đây không an toàn, không bằng như vậy đi, chờ ta mang bé ra, ngươi hãy đi theo ta đi.” Nàng đột nhiên đề nghị, bỗng dưng giờ nàng muốn đi lưu lạc giang hồ, mang theo bé vào Nam ra Bắc, thích đi thế nào thì đi thế đó, khoái ý nhân sinh, được vậy thì tốt.
Hoa mụ mụ nghe vậy, tròng mắt đều nhanh nhảy ra ngoài, nàng rất kinh ngạc, không ngờ Lăng Nhược Nhược sẽ gọi mình cùng đi, nàng có chút…… Tâm động.
Bất quá, “Tiểu thư, Hoa Tụ Lâu thì làm sao bây giờ? Ta mà đi sẽ không có ai trông giữ.” Nàng khó xử là như vậy, trong chốc lát có chút luyến tiếc.
“Thì mời người đến quản lý giùm a, tìm một người đáng tin một chút. Chúng ta cũng không phải một đi không trở lại, nói không chừng, ngày nào đó ngươi sẽ đòi về trước.” Nàng ngẫm nghĩ một hồi rồi đáp, cảm thấy chuyện này thực dễ dàng.
Hoa mụ mụ lại được một phen mở rộng tầm mắt, tiểu thư nói thật nhẹ nhàng, tựa hồ cái gì cũng không trọng yếu, muốn đi thì đi, căn bản không cần lo lắng.
“Này, việc này, về sau hẵng nói.” Hoa mụ mụ bất đắc dĩ nhìn nàng nói.
Lăng Nhược Nhược cười gật gật đầu.
Hoa mụ mụ vội vàng cho người mang thức ăn lên, chiêu đãi Lăng Nhược Nhược và Tống lão đại ăn uống no say, xong xuôi lại vội vàng an bài hai gian phòng cho hai người nghỉ ngơi.
Lăng Nhược Nhược đã trở lại, thần không biết quỷ không hay. Vũ Sương Nhi cứ nghĩ tình địch đã chết, cho nên nhiệm vụ hiện tại của nàng là giải quyết bé dứt điểm. Đồng thời phải làm thần không biết quỷ không hay.
…
“Nhi thần bái kiến phụ vương.” Tát Duệ đột nhiên bị Tát Hoàn gọi đến biệt viện, vừa vui vừa sợ, hắn vừa kính trọng phụ vương lại vừa sợ phụ vương.
Tát Hoàn gật gật đầu với hắn, mặt không chút thay đổi nói: “Phụ vương tìm con đến vì muốn con đến làm bạn với đệ đệ, con có bằng lòng không?” Tuy rằng là hỏi, nhưng thành phần mệnh lệnh vẫn nhiều hơn.
Vũ Sương Nhi đứng bên cạnh vội vàng cười nói: “Vương gia, xem ngài nói kìa, bọn họ là hai huynh đệ, hẳn nhiên là nên cùng làm bạn. Duệ Nhi sẽ trân trọng đệ đệ, có phải hay không a, Duệ Nhi?”
Tát Duệ vội vàng gật gật đầu, cung kính nói: “Phụ vương, con và đệ đệ sẽ cùng nhau làm bạn, con sẽ trân trọng đệ đệ, sẽ bảo hộ đệ đệ.”
“Được, đệ đệ liền giao cho con, đừng để phụ vương thất vọng.” Tát Hoàn vừa lòng gật đầu.
Bé vẫn luôn oa ở trong lòng hắn, cái hiểu cái không đem nghe người lớn nói chuyện, chỉ biết là sau này mình sẽ vừa có ca ca vừa có bạn chơi.
“Hay quá, cục cưng có ca ca, cục cưng có bạn rồi.” Bé cao hứng vạn phần, hưng phấn nhìn ca ca xa lạ, trong lòng có chút chờ mong, càng làm nhạt tâm tình tưởng niệm mẹ.
Tát Duệ nghe vậy, đối với tiểu đệ đệ cũng thêm hảo cảm, kỳ thật hắn đã mấy lần muốn tiếp cận bé. Nhưng bé luôn có phụ vương và mẫu phi bên cạnh, mà hắn trừ bỏ dụng công đọc sách, còn phải luyện công, căn bản không có thời gian chơi đùa.
“Đi chơi với ca ca đi.” Tát Hoàn sủng nịch nói với bé, ẵm bé từ trên người mình đặt xuống đất, làm cho bé tự đi đến chỗ Tát Duệ.
Bé chạy nhanh về phía Tát Duệ, đến trước mặt hắn, hưng phấn nhảy cẫng lên, cái miệng nhỏ nhắn hào hứng la hét: “Ca ca, ca ca, chơi với cục cưng thôi.”
Tát Duệ nhìn sang phụ vương, thấy hắn gật gật đầu với mình, liền cũng hưng phấn nắm tay bé, vừa đi ra ngoài, vừa nói, “Đệ đệ, chúng ta ra ngoài chơi đi.”
Bé thích chí kêu to, vội vàng đi theo hắn ra ngoài, vui sướng nghĩ mình rốt cục có bạn.
Vũ Sương Nhi cũng thực hưng phấn, nàng nhìn hai tiểu tử xuất môn, cảm thấy kế hoạch của mình đã thực hiện được một nửa, không khỏi vui vẻ cong đuôi lông mày.
Mà Tát Hoàn khi nhìn thấy bộ dáng này của nàng, nghĩ nàng cũng thích hai đứa nhỏ như vậy, bỗng dưng cảm thấy cũng không đến nỗi phiền chán.
“Sương nhi, về sau ta giao hai đứa nhỏ cho ngươi chăm sóc.” Hắn không chút nghĩ ngợi quyết định, tuyệt không nghi ngờ nàng.
Cầu còn không được đâu, Vũ Sương Nhi cười đến thực vui vẻ, vội vàng nói: “Vâng, Vương gia, thiếp thân nhất định chăm sóc hai đứa nhỏ thật tốt, xin Vương gia cứ yên tâm.
Tát Hoàn gật gật đầu.
Bên ngoài hai đứa nhỏ say mê chơi trốn tìm, ngươi tới ta đi, bất nhạc diệc hồ. Hai đứa nhỏ bởi tuổi còn nhỏ, vốn không có gì khúc mắc, rất nhanh liền quen thuộc.
“Ca ca, cục cưng thích ca ca.” Bé cười khanh khách, thực trực tiếp biểu đạt cảm tình của mình với Tát Duệ.
Tát Duệ sửng sốt, nhìn đứa nhỏ cũng chỉ cao bằng mình, vốn dĩ là hắn đa phần là thuận theo mệnh lệnh của phụ vương, bất quá chơi với nhau một hồi, hắn cũng thực thích tiểu đệ đệ vừa đáng yêu lại rất hiểu biết này.
“Được rồi, được rồi, chơi mệt rồi đi, đã đói bụng chưa?” Lúc này Vũ Sương Nhi đến bên cạnh hai đứa nhỏ, cười tủm tỉm hỏi, thái độ hòa ái dễ gần, chẳng nào thân sinh mẫu thân.
Hai đứa nhỏ vội vàng gật gật đầu, cùng ngoan ngoãn nghe lời nàng, đi ăn chút bánh ngọt, uống vài ngụm trà, vừa ăn vừa đùa giỡn, vui vẻ cười khanh khách.
Tát Hoàn thực đã đem bé giao cho Vũ Sương Nhi, cho nên, trừ bỏ buổi tối bé phải về biệt viện ngủ, những lúc khác đều ở cùng với Tát Duệ.
CHƯƠNG 95: TÂM NGOAN THỦ LẠT 2
Vũ Sương Nhi chờ ba ngày, thập phần kiên nhẫn chờ ba ngày, chờ bé hoàn toàn quen thuộc bọn họ, chờ Tát Hoàn hoàn toàn yên lòng.
Nàng muốn động thủ, nàng rốt cục quyết định động thủ.
Hôm nay, bé và Tát Duệ chơi cạnh hồ nước, Vũ Sương Nhi đứng nhìn từ xa xa, cảm thấy cơ hội đã tới. Nàng đã nghĩ ra vô số phương án, vốn định dẫn bé ra ngoài, sau đó đẩy bé xuống vách núi, nhưng nếu làm vậy sẽ làm Tát Hoàn phát giác, cũng từng nghĩ cho người bắt cóc khi bọn họ đi trên đường, nhưng nếu không thoát ra ngoài thành, tính nguy hiểm sẽ rất lớn. Cuối cùng cảm thấy xử lý bé ở hồ nước là tốt hơn cả, sẽ không ai nhận ra là nàng làm, cho nên nàng mới hạ quyết tâm.
“Ca ca, ca ca xem, con cá kia lớn quá, sắp lớn bằng cục cưng rồi.” Bé ghé vào bên cạnh hồ nước, ý đồ tiếp cận con cá to đang cùng đồng loại giành thức ăn.
Tát Duệ cũng cùng bé ghé vào bờ hồ, tò mò nhìn con cá bơi tới bơi lui. Tát Duệ lúc này rất cao hứng, từ lúc có bé làm bạn, cuộc sống của hắn phong phú hơn rất nhiều, không hề là đơn thuần đọc sách luyện công. Hắn rất thích chơi với bé, chính mình cũng vui vẻ không kém.
“Đệ đệ, đệ phải cẩn thận, đừng tới gần quá.” Tát Duệ thấy bé càng lúc càng đến gần con cá, sốt ruột nói, hắn thực lo lắng bé sẽ rơi vào trong hồ nước.
Bé ngẩng đầu lên, cười tít mắt, không chút nào để ý nói: “Ca ca, ca ca yên tâm, cục cưng đã biết.” Nói xong thực nghe lời đem khối thân thể bé xíu lùi về sau.
Tát Duệ thấy bé nghe lời mình như vậy, cảm thấy thật cao hứng, thế này mới yên lòng, tiếp tục cùng bé nhìn con cá trong hồ.
Lúc này, Uyển Ngữ đột nhiên xuất hiện, sốt ruột nói với Tát Duệ nói: “Tiểu Vương gia, Vương phi tìm ngài, nàng gọi ngài đến một chút.”
Tát Duệ vội nói: “Được, ta lập tức đến.” Nói xong, lại quay sang nói với bé còn đang mải chơi: “Đệ đệ, ca ca đi một chút lập tức sẽ quay lại.”
Bé cũng không để ý, nghe hắn nói như vậy, vội vàng mỉm cười với hắn, nói: “Ca ca, đi nhanh về nhanh.”
“Ừ.” Tát Duệ đáp ứng một tiếng, rồi vội vàng đi theo Uyển Ngữ.
Bé không vì Tát Duệ rời đi mà giảm bớt hứng thú, ngược lại bởi vì không còn người ước thúc, thân mình nhỏ nhắn không ngừng nhích lại gần con cá trong hồ nước, không chút nào nhận ra nguy hiểm đang tới.
Đột nhiên, ngay lúc bé sắp sửa chạm đến con cá, đột nhiên bị ai đó đẩy từ phía sau một cái, ầm một tiếng, bé chúc đầu nhào vào trong hồ, bọt nước văng lên tung tóe.
Bé muốn kêu, bé muốn gọi, nhưng vừa vào trong nước, bé liền hoảng, thân mình nhỏ bé vùng vẫy mấy cái liền chìm vào trong nước.
Mà bên bờ lúc này, một bóng người cũng không có, kẻ đẩy bé xuống nước đã sớm nhanh chóng rời đi, phỏng chừng trong lòng nghĩ bé không sống được.
“Mẫu phi, ngài tìm con có chuyện gì sao?” Tát Duệ dùng cặp chân nhỏ chạy về phía Vũ Sương Nhi, vừa chạy vừa thở hổn hển, hắn sốt ruột muốn trở lại bên cạnh bé.
Vũ Sương Nhi thấy hắn chạy thở hổn hển, trong lòng khẽ đau, vội vàng lấy khăn tay lau mồ hôi cho hắn, “Duệ Nhi, gấp cái gì, xem con kìa, đầu đầy mồ hôi.” Trong lòng lại thêm hận bé, con của nàng đường đường là Tiểu Vương gia, lại phải đi trông chừng đứa con của ả tiện nhân kia, tựa như một gã tùy tùng, đã vậy mẹ con nàng lại không thể không nghe lời.
Tát Duệ căn bản không để ý chuyện này, vội hỏi: “Mẫu phi, ngài tìm con có chuyện gì? Đệ đệ còn đang chờ con a.”
“Mẫu phi gọi con đến, là muốn gọi con lấy chút hoa quả cho đệ đệ ăn.” Nàng cười tủm tỉm nói, nhận lấy một mâm quả đỏ tươi từ trong tay Uyển Ngữ, đưa vào tay hắn.
CHƯƠNG 96: RƠI XUỐNG NUỐC
Nếu Lăng Nhược Nhược biết bé đã bị trúng độc thủ, chết sống gì nàng cũng phải mang bé đi, nhưng rốt cuộc nàng đã nghĩ sai rồi, cứ nghĩ tất cả mọi người đều xem mình là mục tiêu, bé tạm thời vẫn an toàn.
Nàng còn đang suy tính biện pháp, nghĩ cách mang bé đi ra, vừa có thể an toàn rời đi kinh thành, vừa khiến những người này vĩnh viễn rời xa cuộc sống của mình.
“Tiểu thư, hay là, ta lại đến vương phủ một chuyến?” Hoa mụ mụ thấy nàng mặt co mày cáu, vội vàng đề nghị.
Lăng Nhược Nhược ngẫm lại, tựa hồ trước mắt chỉ có biện pháp này, nàng cũng muốn biết cục cưng sống có được không, có nhớ mẹ không.
“Hoa mụ mụ, được rồi, bất quá ngươi phải cẩn thận một chút, đi nhanh về nhanh. Đừng để nàng ta phát hiện.” Nàng đồng ý nói, hiện tại nàng còn chưa nghĩ ra cách trị tội Vũ Sương Nhi, cho nên không dám hành động thiếu suy nghĩ. Hiện tại thực đáng buồn a.
Hoa mụ mụ tin tưởng mười phần cười nói: “Tiểu thư yên tâm, ta trà trộn giang hồ nhiều năm, khi gặp phải nguy hiểm đều trốn nhanh hơn người khác, ta sẽ rất nhanh trở về.” Nói xong, nàng vội vàng xuất môn tìm cỗ kiệu, kích động đi về hướng Ninh Vương phủ.
Lăng Nhược Nhược nhìn Hoa mụ mụ đi xa, không biết vì sao, hôm nay tâm tình nàng cứ mãi bất an, giống như có chuyện lớn gì đó đã xảy ra.
…
Ninh Vương phủ.
“Mẫu phi, con phải đến chỗ đệ đệ.” Cầm trái cây chín mọng, Tát Duệ vội vàng nói với Vũ Sương Nhi, hắn vẫn còn rất vướng bận bé.
Lúc này, một nha hoàn từ bên ngoài tiến vào, làm như không có việc gì khẽ gật gật đầu với Vũ Sương Nhi, sau đó lén lút đứng sang một bên, cẩn thận không để những người khác chú ý.
Vũ Sương Nhi thấy vậy, khóe miệng khẽ cong lên cười, nàng hiền lành nói với Tát Duệ: “Duệ Nhi đi đi, phải chăm sóc đệ đệ cho tốt a, trăm ngàn đừng để mẫu hậu và phụ vương thất vọng, biết không?”
“Vâng, mẫu phi.” Tát Duệ không nghi ngờ, ngoan ngoãn đáp ứng.
“Đi đi.” Vũ Sương Nhi thúc giục nói, nàng hiện tại tâm tình vô cùng tốt, cả người đều thả lỏng, giờ chỉ còn chờ một hồi tuồng. Nghĩ vậy, khóe miệng miệng lại nhẹ nhàng giơ lên, lần này nàng cười không chút che dấu.
Tát Duệ hớn hở chạy về hồ nước, lại phát hiện bên cạnh hồ đã sớm không có bóng dáng bé, không biết bé đã chạy đi đâu.
“Đệ đệ, đệ đệ, ca ca đã trở lại, đệ mau ra đây a, ca ca mang đồ ăn ngon đến cho đệ đây.” Tát Duệ vội vàng cao giọng hô.
Sau một lúc lâu, không người đáp lại, các nha hoàn luôn đi theo bên cạnh cũng nhịn không được mở to hai mắt tìm khắp chung quanh, “Tiểu Vương gia, Tiểu Vương gia.” Các nàng cũng gia nhập hàng ngũ tìm người.
Tát Duệ thấy mình gọi bé lâu như vậy cũng không gặp bé xuất hiện, có chút nóng nảy: “Đệ đệ, đừng đùa, mau ra đây, đệ đệ, nhanh lên đi ra a.” Gọi gọi một hồi, hắn đều gấp đến độ muốn khóc.
Nha hoàn cũng bị dọa sợ hết hồn, vạn nhất Tiểu Vương gia có bị gì sơ xuất, Vương gia thế nào cũng sẽ lấy mạng của các nàng, nghĩ đến đây, các nàng vội vàng chia ra tìm kiếm chung quanh.
Ngay lúc bọn họ cực kì sốt ruột, một nha hoàn từ xa hớt hơ hớt hải chạy tới, vừa chạy, vừa la to: “Tiểu Vương gia, không tốt, không tốt.”
“Chuyện gì? Nói mau?” Tát Duệ tuổi tuy nhỏ, nhưng hắn vẫn có thể bày ra phong phạm hoàng gia nên có, khuôn mặt nhỏ nhắn khẽ nhíu lại.
Nha hoàn đến báo tin ngừng lại một chút hít lấy hơi, cả mặt đề đỏ, thở còn chưa kịp thông, liền đứt quãng nói: “Bẩm Tiểu Vương gia, ách, tiểu, Tiểu Vương gia, ngài, ngài ấy rơi, rơi xuống nước.”
Cái gì? Rơi xuống nước? Tát Duệ cùng các nha hoàn đều chấn động, nhất là Tát Duệ, hắn sợ tới mức khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch, cả người run run. Đệ đệ là do phụ vương bảo hắn trông chừng, kết quả, đệ đệ không chỉ có mất tích, cư nhiên còn rơi xuống nước, sinh tử không rõ a.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro