(Q1) Chương 46-50
Edit: Bon Bon
Chương 46: Tình cảm ấm áp xa lạ
Thời điểm trở lại Tông Chính gia, trừ Tông Chính Dập và Tư Mã Nguyệt ra, những người khác đều có vẻ mặt trầm xuống.
Khi Tông Chính Dập đem đồ nữ trang đặt riêng giao cho mẫu thân, bà cười đến mức không khép được miệng, nhưng trên mặt vẫn vội vàng đuổi con trai và con dâu của mình đi vào trong phòng bôi thuốc.
Ngưng Hương và Lam Phong vốn muốn đi theo, nhưng Tư Mã Nguyệt kéo hai người lại, để cho con trai và con dâu bồi dưỡng "tình cảm".
"Công tử..." Sau khi Nguyệt Ảnh do dự cả một đường, rốt cuộc mở miệng.
Tông Chính Dập ngừng bước chân, nhưng không quay mặt lại nhìn Nguyệt Ảnh.
"Nguyệt Ảnh, ngươi đi xuống trước đi!" Tông Chính Dập thản nhiên nói, cũng không nói ra lời chỉ trích gì.
"Công tử, Nguyệt Ảnh không nghe theo phân phó của công tử cứu Thiếu phu nhân, xin công tử hãy trách phạt!" Nguyệt Ảnh bịch một tiếng quỳ xuống, khuôn mặt thành khẩn.
Kiều Linh Nhi xoay người nhìn Nguyệt Ảnh, nàng biết Nguyệt Ảnh không thích nàng, mà nàng đối với hắn cũng không có hảo cảm. Lúc trước giữa nàng và Tông Chính Dập, làm thuộc hạ, hắn không chút do dự lựa chọn chủ tử của mình!
"Nguyệt Ảnh, từ ngày đó ngươi theo ta đã từng nói qua, ta cần chính là một thủ hạ có thể được lòng ta." Tông Chính Dập xoay người, thản nhiên nói, giọng nói bình thản, nhưng lại không thiếu phần nghiêm khắc.
"Công tử, xin người cho thuộc hạ thêm một cơ hội nữa." Nguyệt Ảnh đè nén thanh âm cầu xin.
"Nguyệt Ảnh, ngươi ở bên cạnh ta nhiều năm như vậy, ta cho rằng, ngươi là người hiểu rõ ta nhất." Tông Chính Dập nhẹ giọng nói.
Không có quở trách, không có giáo huấn, so với bị đánh một trăm đại côn còn khiến cho lòng Nguyệt Ảnh khổ sở hơn. Chủ tử là người thế nào hắn đương nhiên hiểu rõ, lúc đó hắn không chút do dự lựa chọn cứu chủ tử của mình cũng đã sớm nghĩ tới sẽ có lúc thế này, thế nhưng, khi ngay cả một câu trách mắng hắn chủ tử cũng không nói, hắn lại càng sợ hãi, chẳng lẽ mình thực sự không thể ở lại bên cạnh chủ tử nữa ư?
"Công tử thuộc hạ dẫu có chết cũng sẽ không rời khỏi công tử nửa bước." Nguyệt Ảnh nặng nề dập đầu một cái.
Tông Chính Dập hơi cau mày, vừa muốn nói gì, Kiều Linh Nhi đã mở miệng trước.
"Tướng công, hắn làm như vậy cũng là vì chàng, hắn vì muốn tốt cho chàng, sao chàng có thể trách hắn chứ?" Kiều Linh Nhi khẽ cười nói.
"Linh Nhi?" Tông Chính Dập nghiêng đầu nhìn Kiều Linh Nhi, chân mày càng nhíu chặt hơn.
Kiều Linh Nhi càng cười sâu hơn một phần, "Có một thuộc hạ trung thành và tận tâm như vậy chàng nên cảm thấy vui mừng mới phải, chàng không thể bởi vì hắn không cứu ta theo lời của chàng mà trách cứ hắn. Phải biết, chàng mới là chủ tử chân chính của hắn, nếu bởi vì hắn cứu ta mà để cho chàng có chuyện gì, thì chính là hắn đã không làm tròn bổn phận của thuộc hạ."
Nguyệt Ảnh không hiểu ngẩng đầu nhìn Kiều Linh Nhi, vì cái gì, nàng lại nói giúp hắn?
Mà Kiều Linh Nhi giống như nhìn thấu tâm tư trong lòng của Nguyệt Ảnh, chuyển sang hắn nói: "Nguyệt Ảnh, ta nói như vậy không phải vì cầu tình cho ngươi, mà là kể lại một sự thật. Ngươi không cứu ta, ta không tức giận, ngươi không muốn gặp ta ta cũng không có vấn đề gì. Hôm nay là tình huống hai chọn một, ngươi lựa chọn chủ tử của ngươi ta có thể hiểu, nếu như có một ngày ngươi có thể cứu ta mà không cứu ta, như vậy ta sẽ tán thành ý của tướng công để cho ngươi rời đi, bởi vì khi đó, ta nghĩ ngươi đã không có tư cách ở lại bên người tướng công!"
Giọng nói của Kiều Linh Nhi không lớn, nhưng lại thành công khiến Nguyệt Ảnh xấu hổ không chịu nổi, hắn thừa nhận, vào lúc đó hắn thực sự có lòng dạ hẹp hòi. Kiều Linh Nhi cũng không chỉ rõ, nhưng nàng tin tưởng Nguyệt Ảnh là một người thông minh, hắn có thể nghe hiểu ý tứ trong lời nói của nàng.
Kiều Linh Nhi nàng tự nhận không phải là một người tự cao tự đại, nàng với thân phận hiện tại này cũng sẽ không gây khó dễ cho người khác, nhưng điều này không đại biểu cho việc nàng mơ hồ, lời nên nói nàng nhất định phải nói rõ ràng.
"Tướng công, về phòng trước đi, thương thế của chàng cần phải xử lý." Kiều Linh Nhi cũng không chờ Nguyệt Ảnh nói chuyện, kéo Tông Chính Dập đi vào trong phòng.
Tông Chính Dập còn dừng lại một chút, nói với Nguyệt Ảnh: "Nguyệt Ảnh, tự mình đi đến pháp đường, còn nữa, lần sau không được tái phạm!"
Nguyệt Ảnh vừa nghe thì sửng sốt, sau đó lại nặng nề dập đầu một cái, nói: "Đa tạ công tử!"
Sau khi tìm ra kim sang dược cùng vải, Kiều Linh Nhi thận trọng lấy vải lụa cầm máu miệng vết thương tạm thời của Tông Chính Dập xuống, thời gian có hơi lâu, máu dính trên quần áo cũng hơi chặt.
"Chờ chút, ta phải giúp ngươi rửa sạch vết thương đã." Kiều Linh Nhi nói xong thì đi ra ngoài, chỉ chốc lát sau đã lấy một bầu rượu trở về. Ở nơi này không có cồn, buộc lòng phải dùng rượu tinh khiết một chút.
Tông Chính Dập cũng đã dùng kéo cắt bỏ đoạn y phục bị xé nửa, lộ ra miệng vết thương có phần ghê rợn ở cánh tay.
"Để cho ta làm là được rồi." Kiều Linh Nhi cau mày tiến lên.
"Chỉ cần bôi thuốc lên trên là tốt rồi." Tông Chính Dập nhìn thoáng qua bầu rượu Kiều Linh Nhi cầm tới, mỉm cười nói.
"Bôi thuốc thì vẫn phải bôi, nhưng dù sao máu ở gần miệng vết thương cũng phải xử lý hết chứ?" Kiều Linh Nhi hỏi, vừa bắt đầu thấm chút rượu, cẩn thận lau máu xung quanh vết thương, vừa nói: "Vết thương không nên đụng tới nước, cho nên ta dùng rượu, nếu không cẩn thận đụng phải có thể sẽ có hơi đau, ngươi nhịn một chút."
Kiều Linh Nhi cúi đầu hết sức chuyên chú rửa sạch vết thương, bôi thuốc, động tác gần như liền mạch lưu loát.
Vết thương tuy không sâu, nhưng dài gần nửa thước, nhìn vết thương, Kiều Linh Nhi không nói chính xác được cảm giác trong lòng là gì.
"Ngươi... sao hôm nay phải cứu ta?" Kiều Linh Nhi do dự đến do dự đi, rốt cuộc lúc băng bó kỹ vết thương vẫn không nhịn được hỏi ra. Lần trước là đẩy nàng ra chính mình nhận lấy một vết thương, sau đó lại bảo vệ nàng toàn vẹn, loại cảm giác này thực sự...
Tông Chính Dập nghe vậy cũng thoáng sửng sốt một chút, chợt cười nói: "Ta đã nói sẽ không để cho nàng bị thương."
"Chỉ bởi vì lời hứa hẹn này của ngươi à?" Vừa hỏi xong Kiều Linh Nhi đã hối hận, nàng rốt cuộc đang hỏi cái gì vậy? Không phải là bởi vì lời hứa hẹn này, chẳng lẽ còn mong chờ những thứ khác à?
Khinh thường ngươi, Kiều Linh Nhi! Kiều Linh Nhi thầm mắng bản thân một câu.
Nhìn Kiều Linh Nhi thay đổi biểu cảm nhanh chóng, khóe miệng Tông Chính Dập cong lên một độ cong đẹp mắt, "Nàng là thê tử của ta, lẽ nào ta không nên bảo vệ nàng ư?"
Lời này vừa nói ra, trên khuôn mặt xinh đẹp của Kiều Linh Nhi lại lần nữa nhuộm lên màu đỏ hồng, lời nói ái muội không rõ ràng này, thật sự không phải một tiểu nữ như nàng có đủ khả năng để tiếp nhận.
"Linh Nhi, sau này ra ngoài, hãy để cho Thanh Diệp đi theo đi!" Sau trầm mặc ngắn ngủi, Tông Chính Dập mở miệng.
Kiều Linh Nhi nghe Tông Chính Dập nói một câu, thần trí trở về. Nàng vốn là nữ tử, đi dạo phố có đại nam nhân đi theo có chút không quen, cho nên để Thanh Diệp lại, không nghĩ tới lại tạo cơ hội cho sự phiền toái.
Lập tức gật đầu, đối phương không chỗ nào không có mặt, nàng thật sự phải cẩn thận hơn.
"Thân phận của những người đó ta sẽ tra rõ, nàng phải cẩn thận một chút." Tông Chính Dập có chút bận tâm dặn dò.
"Ta biết." Trên mặt Kiều Linh Nhi cũng không tránh khỏi nghiêm túc, "Người lần này không chỉ nhắm vào ta, mà còn nhắm vào ngươi, thời gian này ngươi ở bên ngoài nhiều, tự bản thân cũng phải cẩn thận." Lúc nói lời này, nàng hoàn toàn không ý thức được dáng vẻ của mình và Tông Chính Dập giống như phu thê chân chính.
Tông Chính Dập cũng mỉm cười gật đầu, "Nguyên nhân nàng không cho Nguyệt Ảnh rời đi, chẳng lẽ cũng là sợ có người gây bất lợi đối với ta à?"
Nói đến Nguyệt Ảnh, Kiều Linh Nhi mất đi hứng thú. "Hắn trung thành với ngươi, điều này là đủ rồi."
"Sẽ không có lần sau đâu!" Tông Chính Dập giống như hứa hẹn lại như đang nói xin lỗi, khi Kiều Linh Nhi còn chưa kịp hỏi là có ý gì lại nghe hắn nói: "Ngọ thiện chắc đã chuẩn bị xong, nàng chắc đói bụng rồi, chúng ta đi dùng cơm trước đi!"
Kết quả "không có lần sau" Kiều Linh Nhi vẫn chưa hỏi ra, ở dưới đáy lòng, lại có một cỗ tình cảm ấm áp xa lạ.
"Được rồi, pháp đường là địa phương nào?" Kiều Linh Nhi vứt tâm tư kỳ quặc trong lòng đi, nghĩ đến nơi mà lúc trước hắn nói với Nguyệt Ảnh.
"Nơi sẽ làm Nguyệt Ảnh nhớ kỹ sai lầm mà hắn đã phạm." Tông Chính Dập lãnh đạm trả lời.
Cho dù hắn không nói, Kiều Linh Nhi cũng có thể đoán được, pháp đường, phòng chấp pháp kỳ thực đều giống nhau, là nơi nhận trừng phạt! Năm ngày kế tiếp nàng không nhìn thấy Nguyệt Ảnh, về sau lại thấy tư thế đi khập khễnh của Nguyệt Ảnh đã chứng minh suy đoán của nàng.
Chương 47: Học võ
Sau sự kiện ám sát, Tông Chính Dập căn dặn Kiều Linh Nhi ở nhà mấy ngày này, để ngừa những sát thủ kia sẽ còn rình thời cơ hành động.
Kiều Linh Nhi cũng không nói thêm cái gì, hiện lúc này tốt nhất vẫn đừng thêm phiền toái mới tốt, về phần lão phụ nhân Tư Mã Nguyệt bên kia, cũng đều đã nói xong rồi.
"Tiểu thư, võ công của lão phu nhân thật lợi hại!" Ngưng Hương không tự chủ nhớ lại tình cảnh lúc ấy, tuy phần lớn thời gian nàng đều đang sợ hãi thét chói tai, nhưng dáng vẻ hiên ngang mạnh mẽ, tư thế oai hùng kia của Tư Mã Nguyệt, thật sự khiến cho không người nào có thể quên được.
"Nếu ngươi muốn học, ta nói với nương để nương dạy ngươi nhé." Kiều Linh Nhi nhìn Ngưng Hương không khỏi cười nói.
Song Ngưng Hương nói cũng là sự thật, một tay tuyệt kỹ bát trảm đao của Tư Mã Nguyệt thật sự nổi bật, thân ảnh linh hoạt, hoàn toàn không giống dáng dấp vốn có của một nữ nhân gần năm mươi tuổi.
"Tiểu thư, ngài đang đùa giỡn ta à? Ngài nhìn cánh tay cùng chân nhỏ của ta này, còn học võ với lão phu nhân? Nói không chừng vừa mới bị lão phu nhân đụng phải, cánh tay của ta đã gãy trước rồi." Ngưng Hương bĩu môi nói, còn làm bộ cuốn ống tay áo của mình lên cho Kiều Linh Nhi nhìn.
"Ngưng Hương, cánh tay của ngươi làm từ đậu hũ à?" Kiều Linh Nhi giật giật khóe miệng.
"Nhị tẩu hỏi rất hay," Thanh âm hài hước tiếp lấy lời của Kiều Linh Nhi, lại nói: "Ngưng Hương, để cho Tam thiếu gia nhìn cánh tay giống đậu hũ xem, đời này Tam thiếu gia gặp qua không ít chuyện lạ, lại chưa từng thấy qua cánh tay giống như đậu hũ đâu?"
Lời nói trêu chọc của Tông Chính Diễm nhất thời khiến Ngưng Hương đỏ bừng mặt, hờn dỗi một tiếng: "Tam thiếu gia!"
Kiều Linh Nhi thì lại liếc trắng Tông Chính Diễm một cái, nhàn nhạt hỏi: "Tiểu thúc hôm nay sao lại có thời gian rảnh rỗi trở về phủ vậy?"
"Nhị tẩu, tiểu đệ nghe nói hôm qua có người đả thương nhị ca, cố ý từ Cù Châu trở về gấp nhìn xem." Giọng nói của Tông Chính Diễm bình thản, nhưng lại không khó nhìn ra mệt mỏi trong đáy mắt hắn.
Cù Châu là một thành nhỏ, cách kinh thành hai ngày đi đường, nếu như chẳng phân biệt ngày đêm bôn ba vào thời điểm sự kiện ám sát ngày hôm qua chạy trở về, mới có thể nhanh chóng như vậy.
"Không sao, hữu kinh vô hiểm." Kiều Linh Nhi dĩ nhiên biết Tông Chính Dập lo lắng, lúc nói ra sự thật đáy mắt lóe lên một tia lạnh lùng.
Lời thoại của hai người đều dùng ngữ khí thoải mái để nói, ý tứ ẩn sâu trong đó bọn họ tự nhiên cũng rất rõ ràng.
Hồi lâu, Kiều Linh Nhi mới có một ý nghĩ, khóe miệng lộ ra một nụ cười như có như không.
Sau khi Tông Chính Diễm nhìn thấy Kiều Linh Nhi lộ ra nụ cười hàm chứa nguy hiểm thì không tự chủ xê dịch cơ thể qua bên cạnh, kể từ sau lần trước so sánh trọng lượng vàng và sắt, trong lòng hắn có chút bài xích đối với Nhị tẩu này. Dĩ nhiên không phải bài xích chán ghét, chẳng qua là cảm thấy nàng có nụ cười khiến người xem sợ hãi trong lòng.
"Tiểu thúc, Nhị tẩu nghe nói võ công của thúc rất cao cường, trong thiên hạ ít có đối thủ phải không?" Kiều Linh Nhi mang theo nụ cười trên mặt, vừa uống trà vừa nói.
Tông Chính Diễm run rẩy một cái, lúng túng cười cười: "Nhị tẩu chê cười, võ công của đệ cũng chỉ bình thường thôi, khó lên đến nơi thanh nhã!"
"Thanh Diệp!" Kiều Linh Nhi gọi Thanh Diệp đứng ở bên cạnh một tiếng.
"Tam thiếu gia có võ công kiệt xuất thiên hạ, quả thực chưa có đối thủ." Thanh Diệp hiểu rõ tâm tư của Kiều Linh Nhi, rất nhanh đã chứng thực vấn đề võ công của Tông Chính Diễm.
Tông Chính Diễm trừng mắt nhìn Thanh Diệp một cái, cái tên chân ngoài dài hơn chân trong này! Đối với ánh mắt đe dọa, Thanh Diệp lựa chọn không nhìn thấy!
"Tốt lắm." Giọng nói mềm mại của Kiều Linh Nhi lại một lần nữa bay ra từ trong miệng, cắt đứt lời chửi bới trong lòng của Tông Chính Diễm đối với Thanh Diệp.
"Hả? Cái gì?" Rõ ràng là thanh âm ôn nhu, nhưng lúc Tông Chính Diễm nghe thấy, lại rất âm trầm.
"Tiểu thúc, Nhị tẩu muốn nhờ thúc giúp một việc..." Tinh quang trong mắt Kiều Linh Nhi lóe lại lóe, nụ cười nơi khóe môi lại càng lôi cuốn người khác.
"Có... có việc gì?" Thái dương Tông Chính Diễm rơi xuống một giọt mồ hôi lạnh, nhìn gương mặt của Kiều Linh Nhi cả người hắn đều không được tự nhiên, thậm chí đối với lời nàng muốn nói kế tiếp có chút sợ hãi.
Kiều Linh Nhi sao lại không nhìn ra dáng vẻ sợ hãi của Tông Chính Diễm, nhưng vẫn rất hữu hảo không nhìn đến.
"Là như vậy, hôm qua bởi vì do ta mới khiến nhị ca thúc bị thương..." Kiều Linh Nhi tư thế đoan chánh, nghiêm túc nói.
Nghe đến đó Tông Chính Diễm nhíu mày, cắt đứt lời của nàng: "Nhị ca là bởi vì Nhị tẩu mới bị thương?"
"Ừm, nhị ca thúc là vì bảo vệ ta, cho nên mới bị thương." Kiều Linh Nhi nhấn rõ từng chữ, nghĩ đến hành động lúc đó của Tông Chính Dập, đáy lòng nàng lại có cảm giác phức tạp và xa lạ.
Tông Chính Diễm trầm mặc một lúc mới hỏi: "Nhị tẩu muốn đệ hỗ trợ cái gì?"
Câu hỏi này đúng với ý muốn của Kiều Linh Nhi, khẽ mỉm cười nói: "Là như vậy, cá tính của nhị ca đệ ta nghĩ hẳn là đệ rất rõ ràng. Ngày hôm qua ám sát không thành công, sẽ có lần sau, lần sau nữa, cho nên... ta muốn để tiểu thúc dạy ta công phu."
"Phụt" Tông Chính Diễm vô thức uống nước, thế nhưng sau khi nghe được từ "hỗ trợ" của Kiều Linh Nhi, trà đều cống hiến cho bàn đá.
Kế tiếp chính là Tông Chính Diễm không có chút hình tượng nào mà ho khan, bị sặc trà, đây là lần đầu tiên của hắn, hơn nữa mất hình tượng như thế, cũng là lần đầu tiên.
Kiều Linh Nhi cũng không nói gì, đợi Tông Chính Diễm tự mình chậm rãi tiêu hóa.
Không bao lâu, Tông Chính Diễm ho khan đỏ cả mặt, thật vất vả để cho lỗ tai mình tiếp nhận câu nói kia mới nói: "Nhị tẩu, tẩu... mới vừa nói cái gì, đệ hình như không nghe rõ lắm."
"Không nghe ra à?" Kiều Linh Nhi hơi nhíu mày, "Vậy ta lặp lại lần nữa, ta muốn tiểu thúc làm sư phụ của ta, dạy ta võ công."
Lần này, Tông Chính Diễm viên mãn, thì ra không phải là lỗ tai hắn xảy ra vấn đề!
"Nhị tẩu, việc này... việc này không tốt lắm đâu?" Hồi lâu, Tông Chính Diễm mới nghẹn ra mấy từ như thế.
"Không tốt? Vì sao?" Kiều Linh Nhi nhàn nhạt hỏi, thần sắc không có một chút sóng dậy bốn bề nào. Đáy lòng đã có kế hoạch, Tông Chính Diễm phong lưu thành tính, mà ngay từ đầu nàng đã dự định "cải tạo" lại hắn, thế nhưng vẫn luôn không tìm được cơ hội, hiện tại ngược lại có thể xem như là một cơ hội rất tốt.
Sắc mặt Tông Chính Diễm đổi lại đổi, một cái đầu tinh minh vào lúc này lại ngay cả một lời cự tuyệt cũng không nói ra được.
Trái lại Kiều Linh Nhi rất "khéo hiểu lòng người" mà hỏi: "Lẽ nào tiểu thúc đang hoài nghi năng lực của Nhị tẩu à? Hay là nói tiểu thúc đang xem thường Nhị tẩu của thúc đây?" Lời này không phải là ngữ khí đáng thương, mà là khí thế khinh người.
"Không, không phải..." Tông Chính Diễm vội vàng lắc đầu, thật vất vả mới nghĩ được một cái cớ: "Chuyện này, Nhị tẩu đã nói với Nhị ca chưa?"
"Chuyện gì phải nói với huynh?" Tông Chính Diễm mới nói xong, Tông Chính Dập đã đi qua tiếp lời.
"Nhị ca?" Tông Chính Diễm kinh ngạc nhìn về phía Tông Chính Dập mới trở về ở đằng sau.
Kiều Linh Nhi cười tiếp đón Tông Chính Dập, cười nhạt nói: "Chàng ngày hôm qua vì ta mà bị thương, ta sợ sau này sẽ lại liên lụy chàng, cho nên muốn để tiểu thúc dạy ta võ công, tướng công, chàng đồng ý không?"
"... nàng khẳng định?" Tông Chính Dập cũng không suy nghĩ, làm như đang hỏi Kiều Linh Nhi, lại càng giống như đang hỏi Tông Chính Diễm.
Kiều Linh Nhi gật đầu nói đúng, sau đó lại chuyển hướng Tông Chính Diễm, "Thế nhưng tiểu thúc hình như không quá nguyện ý..."
"Không có, không có, chỉ cần Nhị tẩu muốn học, tiểu đệ rất nguyện ra sức." Tông Chính Diễm vội vàng tiếp lời, chẳng qua hắn ngược lại thật sự rất muốn biết rốt cuộc quan hệ của "Kiều tứ tiểu thư" và Nhị ca mình đến tột cùng là như thế nào.
"Vậy thì làm phiền đệ, Diễm!" Tông Chính Dập nói rất độc, một chút đường sống để đổi ý cũng không lưu cho Tông Chính Diễm.
Chương 48: So tài
Cứ như vậy, Tông Chính Diễm mạc danh kỳ diệu xuất hiện thêm một đồ đệ, mà người này, lại là Nhị tẩu của hắn!
"Tiểu thúc, thúc đang suy nghĩ gì đấy?" Kiều Linh Nhi đã đổi một thân trang phục, đứng ở trước mặt Tông Chính Diễm như đang đi vào cõi thần tiên, cười tà hỏi.
Tông Chính diễm nghe giọng nói của Kiều Linh Nhi mới lôi kéo lực chú ý về, vừa ngẩng đầu lên, nhìn thấy chính là Kiều Linh Nhi như sáng bừng lên. Vì học võ mà cố ý thay đổi nam trang, y phục màu trắng rất thường thấy.
Kiều Linh Nhi lẳng lặng đứng ở nơi đó, dường như không phải là một người, mà là ngọn lửa chập chờn. Gương mặt trắng trong thuần khiết, hết lần này tới lần khác xinh đẹp khiến người ta không dám nhìn gần. Biểu tình rõ ràng là vân đạm phong khinh, nhưng thật giống như có ma lực không nói ra được, khiến cho mọi ánh mắt đều tụ họp về trên người nàng. Đó là một loại phi nam phi nữ, vừa thánh khiết vừa mị hoặc của... khí thế, không sai, không phải là mỹ lệ, mà là một loại khí thế, chỉ đứng yên ở nơi đó, cũng đã từ trên người nàng trút xuống, lây nhiễm mỗi người.
Tông Chính Diễm trong lúc nhất thời quên mất dời tầm mắt đi, cứ như vậy rơi vào trên khuôn mặt của Kiều Linh Nhi, yết hầu bất giác hơi khô khốc.
Hắn tự nhận từng gặp qua vô số nữ tử, gặp được nữ tử giang hồ nữ phẫn nam trang lang bạt, thấy qua nữ tử xinh đẹp vô song, thế nhưng hiện tại vừa nhìn Kiều Linh Nhi thế này, cũng đã bị khí thế của nàng hấp dẫn.
"Tiểu thúc, có thể bắt đầu chưa?" Kiều Linh Nhi nhàn nhạt mở miệng, đáy mắt lười biếng mở ra.
"A?" Tông Chính Diễm như lọt vào trong sương mù, sau đó trên mặt nóng lên, lập tức phát giác sự thất thố của mình, vội nói: "Có thể bắt đầu rồi, Nhị tẩu."
"Sư phụ, mời!" Kiều Linh Nhi tiếp nhận một cây côn gỗ Lam Phong ném tới, tư thế kia, thật đúng là không thua với bất kỳ một cao thủ võ lâm nào.
Tông Chính Diễm vốn vẫn không đồng ý, nhưng sau khi thử nghiệm một lần, vị Nhị tẩu này đích thực là có căn cơ, hơn nữa Nhị ca hắn cũng đồng ý, hắn ngay cả quyền lợi cự tuyệt cũng không có.
Trong thời gian ngắn ngủi, Tông Chính Diễm đã chú ý, không bởi vì gì khác, năng lực học tập của Kiều Linh Nhi quá mạnh mẽ, luyện căn bản không đủ cho nàng nhét kẽ răng.
Bỏ qua côn gỗ, tiếp tục luyện tập!
Ba người Lam Phong, Thanh Diệp và Ngưng Hương đều đứng ở một bên, nhìn Kiều Linh Nhi không để ý mồ hôi liều mạng luyện tập, đều từng có nghi ngờ đối với "Kiều tứ tiểu thư" này, thân thủ cơ bản kia, chính là không hề mới lạ chút nào!
Tông Chính Diễm đã sớm ném hoài nghi ra sau ót, hiện tại hắn càng cảm thấy hứng thú là bản lĩnh tay không vật lộn của Nhị tẩu.
"Nhị tẩu, đây là công phu gì vậy?" Trong lúc luận bàn với Kiều Linh Nhi, Tông Chính Diễm bị động tác dán người này của Kiều Linh Nhi làm cho nhức đầu, hắn có thể dùng nội lực làm cho chân của mình nhanh chóng thay đổi trật tự, thế nhưng còn chưa đứng vững, công kích khác của nàng đã đến trước mặt.
Kiều Linh Nhi nhanh chóng di chuyển thân thể, vừa cười nói: "TaeKwonDo và Triệt quyền đạo."
"Đó là cái gì?" Tông Chính Diễm kinh ngạc hỏi, trong một trăm tám mươi loại công phu, tên này hắn lại chưa từng nghe qua.
"Một loại quyền pháp rất đơn giản nhưng lại có lực công kích rõ rệt!" Kiều Linh Nhi đơn giản nói, đột nhiên trong mắt chợt lóe mâu quang, "Sư phụ, nếu người không dốc toàn lực, đồ nhi xin đắc tội!"
Tông Chính Diễm bị một tiếng "sư phụ" này của Kiều Linh Nhi làm cho 囧, cũng may rất nhanh khôi phục lại, "Nhị tẩu, cứ việc phóng ngựa qua đây!"
Lời nói vừa dứt, Tông Chính Diễm lập tức cảm giác chiêu thức công kích của Kiều Linh Nhi thay đổi, bởi chiêu thức vững vàng lúc trước biến thành chiêu thức mềm mại, nhưng là mềm mại trong giới hạn mắt thường nhìn thấy mà thôi, lực đạo chân chính trái lại khiến người ta có chút không thể chống đỡ được.
Có thể dung hợp nhu đạo và thái cực thông suốt như thế, cũng chỉ có Kiều Linh Nhi được gọi là "Thiên tài", nàng từ nhỏ đã bắt đầu học võ, trong vài chục năm chưa hề ngừng, nếu như những thứ căn bản này còn dùng không được thì thực sự là làm trò hề cho thiên hạ!
Lam Phong nhìn công kích hầu như hoàn mỹ của Kiều Linh Nhi không khỏi khe khẽ vỗ vỗ Thanh Diệp bên cạnh, hỏi: "Ngươi thấy qua chiêu thức của tiểu thư chưa?"
Dù Thanh Diệp võ công cao hơn nữa, kiến thức lại uyên bác, lúc này cũng chỉ có thể thẳng thắn lắc đầu: "Chưa thấy qua."
Từ từ, Tông Chính Diễm lại cũng cảm giác có chút khó khăn, hắn vốn cho rằng Kiều Linh Nhi chỉ có một chút công phu, thế nhưng hiện tại xem ra, dường như sự thật không phải như vậy.
Theo thời gian trôi qua, Tông Chính Diễm không dùng nội lực lại dần rơi xuống hạ phong, khiến Lam Phong và Thanh Diệp cũng không khỏi thay đổi cách nhìn triệt để.
Sau đó, khi Kiều Linh Nhi dùng một tay đánh úp về phía bả vai của Tông Chính Diễm, Tông Chính Diễm theo bản năng phóng ra, trực tiếp đánh một chưởng mang theo nội lực, đến khi hắn phát giác ra thì đã hơi muộn.
"Nhị tẩu..." Tông Chính Diễm thu hồi bảy thành nội lực, nhưng ba thành nội lực của hắn đối với Kiều Linh Nhi mà nói vẫn là một công kích không nhỏ.
Kiều Linh Nhi không khỏi mắng một tiếng dưới đáy lòng, có nội lực trong chưởng so với sức lực thông thường lớn hơn rất nhiều lần.
Tông Chính Diễm mũi chân điểm xuống đất cản Kiều Linh Nhi lại, mới không khiến cho nàng ngã xuống, nhưng đáy lòng hơi có chút bận tâm.
"Nhị tẩu, thế nào, có sao không?" Tông Chính Diễm khẩn trương hỏi.
Kiều Linh Nhi cũng thừa dịp thở hổn hển không ngừng, xoa bóp bả vai của mình, mới nói: "Tiểu thúc, thúc hạ thủ thật đúng là lợi hại, nếu như thúc lại dùng lực, tẩu sẽ gãy xương."
"Thật xin lỗi, Nhị tẩu, ta nhất thời lỡ tay." Tông Chính Diễm rất thẳng thắn thừa nhận sai lầm của mình, hắn là bị ép, mới dùng nội lực, cũng bởi vậy mới đả thương nàng.
"Không có việc gì, không cần nói xin lỗi." Kiều Linh Nhi đứng thẳng người, vỗ vai Tông Chính Diễm một cái, mới tiếp tục nói: "Nếu như thúc là địch nhân của tẩu, thì hắn cũng không có khả năng nhường tẩu đúng không? Cho nên kế tiếp thúc vẫn nên dùng nội lực đi, tẩu từ từ thích ứng."
Nói đến kế tiếp, Tông Chính Diễm khẽ nhíu mày, hắn còn chưa mở miệng, Ngưng Hương đã nói trước: "Tiểu thư, người và Tam công tử đã luyện một canh giờ, nghỉ ngơi trước một lúc đi!"
"Được, trước nghỉ ngơi một chút!" Kiều Linh Nhi suy nghĩ rồi đáp ứng, thì ra đã một canh giờ rồi, khó trách mệt như vậy!
Mới chuẩn bị đi, lại quay đầu nói với Tông Chính Diễm: "Tiểu thúc, thúc cũng nghỉ ngơi một chút đi!"
Xưng hô lại thay đổi, Tông Chính Diễm không biết Kiều Linh Nhi suy nghĩ như thế nào, nhưng tay của hắn, lại khắc sâu cảm xúc chạm đến nơi mềm mại một khắc trước vào trí nhớ.
Vừa rồi... gần gũi với Kiều Linh Nhi như vậy, hô hấp gần như cũng kề sát, sau khi nàng rời đi, hắn lại cảm thấy có chút hoài niệm...
Chờ một chút, Tông Chính Diễm ngươi đang suy nghĩ gì hả, đó chính là Nhị tẩu của mình, sao có thể có cái loại suy nghĩ đó?
Mạnh mẽ lắc đầu một cái, Tông Chính Diễm đem ý nghĩ bừa bộn trong đầu vứt đi, liên tục nhắc nhở chính mình đó là Nhị tẩu của mình, Nhị tẩu của mình, tuyệt đối không thể có suy nghĩ không an phận!
So với Tông Chính Diễm suy nghĩ lung tung, Kiều Linh Nhi thì bình tĩnh hơn nhiều, ở đáy lòng của nàng, tương đối để ý vẫn là nội lực.
Dưới tình huống ngang hàng nếu không có nội lực, nàng tự nhận công phu quyền cước của mình không có chỗ nào để chê, thế nhưng nếu như đối phương có nội lực, nàng lại không thể đơn giản giành thắng lợi.
Mới trong thời gian ngắn ngủi này đã có động tác, kế tiếp phiền phức nhất định sẽ không ngừng, trước khi vẫn không thể bảo đảm Kiều gia yên ổn, nàng phải nghĩ biện pháp khiến bản thân ở đây không bị người ta thừa cơ hội.
Suy nghĩ điều này, trong mắt Kiều Linh Nhi lóe lên hàn quang lạnh như băng, nếu nói nước giếng không phạm nước sông, hiện tại nước giếng phạm vào nước sông, có lần đầu tiên tất có lần thứ hai, nước sông còn có thể mặc cho người đến phạm sao?
Nàng sẽ không_________
Chương 49: Nam trang
Tông Chính Dập bằng lòng để Tông Chính Diễm ở bên cạnh Kiều Linh Nhi, trong lòng Tông Chính Diễm cũng hiểu rõ đó thật ra là vì để cho hắn bảo vệ Kiều Linh Nhi, đối với lần này hắn quả thực cũng để ý.
Chẳng qua bây giờ có một vấn đề, hắn tuy rằng có thể không để ý tới xem thường của lão đầu tử Tông Chính Vô Song ở trong phủ, lại không thể không đi ra, chí ít Tông Chính gia có thể trở thành đệ tam thế gia, đều là do hắn một tay tạo dựng lên.
Võ công của Thanh Diệp không thấp, nhưng Tông chính Dập vẫn muốn cho hắn bảo hộ, có thể tưởng tượng được bản lĩnh đối phương như thế nào!
Bên ngoài phủ là một nơi nguy hiểm, Tông Chính Diễm vốn định xin nghỉ phép nửa ngày với Kiều Linh Nhi, nhưng lời còn chưa nói, đã thấy nàng mặc một thân trang phục nam tử.
Tuy rằng mấy ngày trước Kiều Linh Nhi đều giả trang nam tử, nhưng hôm nay nàng mặc bạch sam tinh xảo, thêu hoa văn tinh tế, bên ngoài khoác một áo lục mỏng, một đầu tóc đen nhánh toàn bộ được buộc lên, dùng trâm bạch ngọc cố định. Trong tay cầm quạt giấy, môi đỏ mọng hơi cong, khuôn mặt xinh đẹp tà mị tinh xảo giống như yêu tinh vậy, chuẩn xác mà nói, là trích tiên rơi xuống trần thế.
Tông Chính Diễm nhìn người đi tới, trong lúc nhất thời quên mất hô hấp, mãi đến khi Kiều Linh Nhi đứng ở trước mặt của hắn, mang theo mùi thơm nhàn nhạt không rõ tên, rốt cục gọi ý thức của hắn quay trở về.
"Nhị... Nhị tẩu?" Tông Chính Diễm có chút luống cuống gọi một tiếng.
Thấy vậy, Kiều Linh Nhi dùng chiết phiến gõ nhẹ trán của hắn một cái, dáng vẻ bí hiểm: "Tiểu thúc, không nhận ra à?"
"Không có... Không có, a... Ha ha..." Tông Chính Diễm trống ngực đột nhiên nhảy một cái, đáy lòng khinh bỉ bản thân một phen.
"Vậy thì đi thôi!" Kiều Linh Nhi dùng tay ra hiệu cho Lam Phong và Thanh Diệp bên cạnh, hai người cũng cùng nhau tiến lên.
"A?" Tông Chính Diễm lại không phản ứng kịp.
"Tam thiếu gia, Tuyết lão bản đã ở trên thuyền chờ ngài." Gã sai vặt tiến lên thúc giục.
Đầu óc Tông Chính Diễm tắt máy trong nháy mắt, Kiều Linh Nhi đi ở phía trước đúng vào lúc này nghiêng đầu: "Tiểu thúc, việc buôn bán chú trọng nhất chính là giữ chữ tín, thúc hẹn người ta, nếu như còn không đi, sẽ làm chậm trễ thời gian."
Kiều Linh Nhi nói một phen nhắc nhở Tông Chính Diễm, hắn hồi thần lại trong thời gian ngắn nhất, nhưng khi lại nhìn đến ba người Kiều Linh Nhi, Lam Phong, Thanh Diệp lên ngựa lại bối rối.
"Nhị tẩu, tẩu muốn..."
Kiều Linh Nhi cười mị hoặc chúng sinh, siết chặt dây cương nói: "Tiểu thúc, nghe nói hôm nay có một lô đồ sứ sẽ tới phải không?"
"A? Vâng..." Tông Chính Diễm phản xạ có điều kiện gật đầu.
"Vậy thì đi thôi!" Kiều Linh Nhi cầm chiết phiến trong tay mượn sức lực cổ tay xoay một vòng, cho vào tay áo, hai chân kẹp vào bụng ngựa, cả người cùng ngựa lập tức phi như bay.
Lam Phong và Thanh Diệp bất động thanh sắc đi theo Kiều Linh Nhi, Tông Chính Diễm ngược lại, thật lâu mới phản ứng được, giữa không trung, chỉ có thể nghe được tiếng thét chói tai giật mình của hắn.
Hôm nay có một lô đồ sứ đến từ trên biển, một khoản hóa đơn không nhỏ, đợi Tông Chính Diễm đích thân đi trước giám định.
Ở thế giới này có đồ sứ, hơn nữa hình thức đa dạng, hoa văn cũng cực kỳ mỹ lệ. Những thứ này lúc Kiều Linh Nhi vẫn còn ở Kiều gia đã thấy qua rất nhiều, cũng chân chính cảm khái sự thông minh của người ở thế giới này.
Nàng nghiên cứu chủ yếu là chuyên ngành lịch sử, trộm đồ cũng không ít, đồ cổ đồ sứ cũng không phải là chưa từng gặp qua, mà là bởi vì gần đây tương đối buồn chán, muốn tìm một vài chuyện để làm. Hơn nữa cũng muốn nhìn xem, người theo dõi phía sau nàng rốt cuộc có bao nhiêu!
Việc này là hành động nguy hiểm, cho nên không mang theo Ngưng Hương đi cùng, một thân trang phục của Lam Phong, tổng thể thoạt nhìn rất có phong vị giang hồ.
Một nhóm bốn người theo gã sai vặt dẫn đường xuống đến bến đò, một thuyền lớn dừng ở trên mặt sông, xanh đỏ giao nhau, vật trang trí chuông gió thực sự được chế tác từ hoàng kim, dùng hai chữ xa hoa để hình dung phù hợp hơn hết thảy.
"Diễm!" Mới đi lên thuyền, phía sau đã truyền đến giọng nói hơi thanh lãnh của nam tử.
Kiều Linh Nhi đã vào khoang thuyền, nghe được giọng nói ấy lại ló người ra lần nữa.
"Khinh, ngươi đã đến rồi?" Tông Chính Diễm chào hỏi.
Đồ sứ đương nhiên không có khả năng chỉ có Tông Chính gia hắn làm sinh ý này, dù sao cho dù đây đang là cổ đại, có thể dùng để thưởng thức trang trí gồm có giá trị cất giữ thì đồ sứ cũng có thị trường rất lớn.
Phong Khinh ở chỗ này cũng là chuyện đương nhiên, mà khi hắn thấy Kiều Linh Nhi một thân nam trang, trong đầu phút chốc trống rỗng.
"Tông Chính phu..." Phong Khinh vừa muốn kêu lên xưng hô kia, lại thấy nàng dùng ngón tay làm một động tác chớ có lên tiếng, đáy mắt lộ ra nụ cười giảo hoạt.
Tông Chính Diễm cũng lập tức phản ứng lại, vỗ vỗ bả vai Phong Khinh nói: "Khinh, vị này là biểu đệ bà con xa của ta, Lam Táp." Lam Táp là tên giả Kiều Linh Nhi nói với hắn, cũng vì để che giấu tai mắt người.
"Lam Táp?" Cảm ơn ký ức tốt đẹp ban tặng, Phong Khinh rất nhanh từ trong đầu tìm ra danh xưng này_____
Hôm đó đang ở trên thuyền, Kiều Linh Nhi nhận Tông Chính Diễm thành nam tử tên là Lam Táp, tuy là sau đó nàng cũng không thừa nhận. Tông Chính Diễm cũng có chút buồn bực "Lam Táp" này rốt cuộc là người nào, nhưng vẫn che giấu ở trong lòng.
Về phần Kiều Linh Nhi vì sao dùng tên giả là Lam Táp, nguyên nhân cũng rất đơn giản, ở thế giới cũ nàng không nhận thức bất kỳ ai ngoại trừ Lam Táp. Hiện tại nàng để ý duy nhất, hẳn là xưng hô Tông Chính Diễm là "Biểu ca"!
"Biểu ca, Phong công tử, để cho Tuyết lão bản đợi lâu sẽ không tốt?" Kiều Linh Nhi cười tà nói, sau đó động thân đi vào trong.
Tông Chính Diễm Phong Khinh liếc nhau một cái, từ trong mắt hai bên đều thấy được sự khó hiểu.
Trang trí bên ngoài thuyền cực kỳ xa hoa, bên trong cũng giống như vậy, sơn son cũng là son đỏ thượng thừa, thiết kế đặc biệt, đa dạng phức tạp lại độc hiển phong cách.
Chủ nhân của thuyền là một người vô cùng biết sống hưởng thụ, phần lớn thuyền đều là hành lang hẹp, nhưng nơi này lại giống như nhà trên đất liền, rộng lớn sáng sủa, khắp nơi đều hương hoa hồng nhàn nhạt.
Hoa hồng... Kiều Linh Nhi bỗng nhiên nghĩ tới hai chữ biến thái.
Sa mạn trên thuyền phần lớn là màu hồng, nếu như không phải là Tông Chính Diễm lúc trước đã nói cho nàng biết Lâm lão bản là một nam nhân, e rằng nàng lại tưởng chủ nhân của chiếc thuyền này là một nữ nhân.
Mà sau khi nàng chân chính nhìn thấy vị "Tuyết lão bản" kia, nàng cuối cùng đã biết thế nào gọi là nhân yêu.
Tiếng đàn sáo thanh thúy du dương, thân ảnh chập chờn, quần áo lộ ra ngoài, xuyên qua giữa tơ lụa___hát vang múa lượn! Đều là những vũ cơ mà thôi.
Giữa phòng rộng lớn ấm áp, trên cái ghế lót da trắng mềm, năm sáu nữ tử ăn vận xinh đẹp bưng nho thì bưng nho, lọt vỏ thì lột vỏ, bóp vai lại bóp vai, nắn chân lại nắn chân, chải tóc thì chải tóc... Đều một hình tượng phóng đãng.
Trong vị trí chính giữa, lộ ra nửa lồng ngực, da dẻ rất trắng, vân da rõ ràng, tóc đen phiếm xanh khẽ rơi xuống, muốn che còn ngừng. Từ lồng ngực kia đi lên, xương quai xanh khớp xương rõ ràng, yết hầu khêu gợi, da thịt trơn mềm giống như trẻ con, môi đỏ thuần sắc, mũi cao thẳng, đường nét nhẵn mịn, dưới mày kiếm màu đen, một đôi mắt sâu như đóa violet rung động lòng người.
Đúng là một tiểu mỹ nhân!
Đây là cảm giác đầu tiên của Kiều Linh Nhi, cảm giác thứ hai là yêu nghiệt, cảm giác thứ ba là... không có cảm giác!
Lông mi dài như cánh bướm lại hơi cong lên trên, một đôi mắt như bị ma pháp chú nhập nhàn nhạt quét qua mấy người tiến vào, tay sạch sẽ từ trong áo vung lên, tất cả vũ cơ đều thức thời lui xuống.
Nữ tử bên cạnh y cũng đều thức thời ngồi thẳng người nhưng không rời khỏi.
"Phong công tử, Tông Chính công tử, đã lâu không gặp!"
Yêu nghiệt mở miệng, giọng nói cũng mê hoặc.
Chương 50: Tuyết Mạch
Phong Khinh và Tông Chính Diễm hiển nhiên cũng nhận thức nam nhân yêu nghiệt này, ngoại trừ lúc vừa nhìn thấy y hơi phân tâm, gần như một khắc sau đó đã khôi phục tâm tính bình tĩnh.
"Tuyết huynh, một năm không gặp, bên người vẫn mỹ nữ như mây nhỉ!" Tông Chính Diễm mập mờ trừng mắt nhìn yêu nghiệt, ánh mắt đảo qua sáu nữ tử tuyệt sắc bên cạnh y một cái, nhìn không ra rốt cuộc đang suy nghĩ gì.
Tông Chính Diễm mới nói ra, phía sau ót chợt giống như là bị kim châm vậy, sau lưng một trận rét lạnh, làm người ta sởn tóc gáy!
"Tông Chính huynh, cũng vậy." Yêu nghiệt từ trên giường êm đứng lên, ánh mắt như có như không quét qua Kiều Linh Nhi. "Vị công tử này là?"
"A, nàng là..."
"Tại hạ Lam Táp." Kiều Linh Nhi không dấu vết thu hồi ánh mắt sau ót Tông Chính Diễm, cùng cặp mắt violet kia nhìn nhau, ngừng một chút nói: "Còn nữa, xin đừng thêm một chữ 'tiểu' đằng trước 'công tử', cảm ơn!"
Giọng nói lạnh nhạt khiến yêu nghiệt, Tông Chính Diễm cùng Phong Khinh đều đưa mắt dừng lại trên người của nàng, có rất ít người sau khi nhìn đến Tuyết Mạch còn có thể bình tĩnh như vậy, nói bình tĩnh đến thế, hoàn toàn giống như coi y là một người bình thường.
Sau một hồi ngơ ngác, Tuyết Mạch cuối cùng bật cười, "Tại hạ thất lễ, mạo phạm Lam công tử."
Đột nhiên giọng chuyển biến khiến Kiều Linh Nhi cũng khó tránh có hơi bị sặc, sau cùng cũng không nói gì, chỉ cười trừ.
"Tuyết huynh, không biết hàng lần này ở nơi nào?" Tông Chính Diễm đi vào chủ đề chính.
Tuyết Mạch khôi phục dáng vẻ bí hiểm kia, vỗ vỗ tay, sau đó có người từ phía sau xách cái rương tinh xảo đi ra.
Nếu như không phải là tình cảnh không thích hợp, Kiều Linh Nhi thật muốn huýt sáo một tiếng. Cho dù chỉ là chứa một đồ cổ, cũng dùng cái hộp tinh xảo như vậy à, quả nhiên không thể khinh thường.
Còn chân chính khiến Kiều Linh Nhi cảm thấy người ta không thể khinh thường, chính là đồ ở trong hộp. Đồ sứ cần phải bảo dưỡng thật tốt, nếu như bảo dưỡng không thỏa đáng, sẽ chịu tổn hại nghiêm trọng, bất lợi với việc bảo tồn đồ sứ lâu dài, đặc biệt là vật phẩm tinh hoa truyền lại đời sau cùng khai quật, càng nên dày công bảo dưỡng.
Người của Tuyết Mạch cũng đều được trải qua huấn luyện, cầm nhẹ để nhẹ, cẩn thận từng chút, không thấy nửa điểm rối loạn.
Một lát sau, ít nhất một trăm hộp đã chất đống ở trên mặt đất, lúc hộp thứ nhất mở ra Kiều Linh Nhi nhìn thấy miếng đệm mềm mại xung quanh hộp. Xem ra Tuyết Mạch này cũng là người lành nghề, dùng thuyền có thể giảm bớt xóc nảy, đồng thời lại có cái đệm mềm mại như vậy, thực sự là không cần lo lắng sẽ có hư hại!
Tuyết Mạch chẳng biết lúc nào đã đeo lên một đôi găng tay nhung tơ, hạ nhân cũng chuẩn bị cho Tông Chính Diễm, Phong Khinh, lúc có một đôi đưa tới trước mặt, Kiều Linh Nhi không khỏi sửng sốt một chút mới nhận lấy.
"Đồ sứ tốt nhất đều cần mang găng tay, để tránh có chút tổn hại." Phong Khinh thấy Kiều Linh Nhi trước khi nhận lấy bao tay có sửng sốt một lúc, lại giải thích cho nàng.
Có điều ý tốt của Phong Khinh Kiều Linh Nhi lại không đặc biệt tiếp nhận, nói: "Cảm ơn, ta biết."
Thái độ lãnh đạm mà xa lánh làm cho tâm Phong Khinh hơi xấu hổ, thế nhưng chỉ một câu nói như vậy, khiến tầm mắt của hắn càng thêm chuyên chú. Rốt cuộc nàng bây giờ là nữ tử thế nào, vì sao giống như có thể nhìn thấy ánh sáng xung quanh nàng?
Thời điểm Tuyết Mạch lấy ra thành phẩm thứ nhất, trước mắt Kiều Linh Nhi không khỏi sáng lên.
Nàng đã thấy đồ sứ cổ vô số kể, nhưng có rất ít thứ có thể làm cho nàng để vào mắt, mà bình thanh hoa miệng rộng đế trắng trước mắt lại làm cho nàng bị hấp dẫn.
Tay... có vẻ hơi ngứa. Đã lâu không có chân chính K (trộm) đi món nào, đối với vật mình muốn, nàng cho tới bây giờ đều không để cho mình tay không quay về, nhưng tình hình bây giờ...
"Chờ một chút!" Khi Tông Chính Diễm muốn nhận lấy bình miệng rộng trong tay Tuyết Mạch, Kiều Linh Nhi buột miệng.
"Lam công tử, làm sao vậy?" Tuyết Mạch dùng ánh mắt trăm phần trăm điện lực kia nhìn Kiều Linh Nhi.
Chỉ tiếc, Kiều Linh Nhi nhìn không phải là gương mặt phong hoa tuyệt đại đang bày ra của Tuyết Mạch, mà là bình sứ.
"Tuyết công tử, lúc xem đồ cất giữ tốt nhất nên đeo găng tay, trên bàn nên dùng vải nhung để lót, ngắm nhìn thì không nên truyền cho nhau, một người nhìn ngắm xong nên đặt lại trên bàn, những người khác lại nâng lên thưởng thức." Kiều Linh Nhi ung dung đem một miếng vải nhung màu đỏ trong hộp lấy ra ngoài, trải lên đá cẩm thạch hồng mộc trên mặt bàn.
Tuyết Mạch và Tông Chính Diễm liếc nhau, cuối cùng vẫn dựa theo Kiều Linh Nhi nói đi làm.
Kiều Linh Nhi đối với vật phẩm sưu tầm có giá trị yêu cầu rất nghiêm ngặt, đối với mỗi một loại vật phẩm nàng tương đối hiểu. Trước đó, Tuyết Mạch làm từng bước đều tốt, nhưng chỉ riêng phương diện truyền tay nhau này, khiến cho nàng rất không vừa lòng. Với tư cách chức nghiệp thần thâu, nàng không thể dễ dàng tha thứ việc không tôn trọng đối với "Bảo vật" như vậy được!
Mỗi người đều cất một tâm tình nghi ngờ nhìn bình sứ, cuối cùng lúc Kiều Linh Nhi đang nhìn, Tông Chính Diễm, Phong Khinh đã bàn bạc giá cả với Tuyết Mạch.
Đều là khách hàng cũ, Phong Khinh và Tông Chính Diễm đều rất tin tưởng Tuyết Mạch, chỉ nhìn thành phẩm thứ nhất cũng không nhìn tiếp nữa.
"Một ngàn lượng." Tuyết Mạch đưa một ngón tay, báo ra một con số.
Dù là Phong Khinh hay Tông Chính Diễm, khi nghe mấy cái chữ này cũng không khỏi nhíu mày một cái, không phải là bọn hắn không mua nổi, mà là cái giá này vượt xa dự liệu của bọn hắn.
"Tuyết công tử, cái giá này hơi..." Tông Chính Diễm mới mở miệng, Tuyết Mạch bên kia đã vung áo bào lên, lại lần nữa ngồi về trên đệm mềm.
"Phong công tử, Tông Chính công tử, tin tưởng hai vị biết Tuyết mỗ là người quy củ, việc buôn bán, nếu không có giá trị Tuyết mỗ tuyệt đối sẽ không lấy cái giá này!" Tuyết Mạch lười biếng nói, rõ ràng không có dáng vẻ giao dịch.
"Biểu ca, trước khi mua không bàn giá tiền à?" Kiều Linh Nhi đi lên trước hỏi.
Tông Chính Diễm không hiểu Kiều Linh Nhi vì sao đột nhiên hỏi thế, nhưng rất nhanh đã bình tĩnh trả lời: "Đồ sứ của Tuyết công tử đều là đứng đầu, hơn nữa người mua đều là sau khi nhìn thấy hiện vật mới ra giá!"
"Thì ra là thế." Kiều Linh Nhi một bộ dáng vẻ bừng tỉnh hiểu ra, đây chính là cái gọi là nhãn hiệu lớn không phải à? Đối diện với nam tử xinh đẹp kia, gợi lên một nụ cười tà tứ: "Tuyết công tử, nếu như không ưng ý hoặc là giá quá cao, người mua có thể không mua phải không?"
Sau khi Tuyết Mạch sửng sốt một chút mới gật đầu: "Đương nhiên!"
"Vậy hôm nay đã quấy rầy, biểu ca, chúng ta trở về thôi!" Kiều Linh Nhi quay đầu nói với Tông Chính Diễm.
"A?" Tông Chính Diễm trong lúc nhất thời không phản ứng kịp, "Nhị... Biểu đệ, làm sao vậy?"
Kiều Linh Nhi nghiêng đầu một chút nói: "Tuyết công tử vừa rồi không phải đã nói, nếu như không ưng ý hoặc là ngại giá quá cao, có thể không mua à?" Ánh mắt đảo qua chiếc bình để ở trên bàn một cái.
"Không biết Lam công tử là ngại đồ sứ của Tuyết mỗ không tốt hay là giá cả không hợp lý?" Tuyết Mạch hơi híp mắt lại, đáy mắt lóe qua tia sáng không vui.
Tuy là chợt lóe rồi biến mất, nhưng không hề tránh được ánh mắt của Kiều Linh Nhi.
"Hàng, giá cả đều không hợp lý!" Kiều Linh Nhi khoanh hai tay trước ngực, lười biếng không tập trung nhìn nam nhân giống như yêu nghiệt này.
Ánh mắt như thế nhìn ở trong mắt người khác, lại càng giống như đang khiêu khích.
"Không biết Lam công tử có nhận xét gì?" Tuyết Mạch phất tay đuổi mấy nữ tử xinh đẹp bên cạnh, cao ngạo trên tháp mềm đi xuống, giống như đế vương.
"Hừ!" Kiều Linh Nhi hừ lạnh một tiếng, một tay từ trên bàn đem bình hoa lấy lên, ánh mắt rơi xuống trên một điểm nhỏ hầu như không để ý tới.
Đây gần như là một chỗ mắt thường không thể nào nhìn thấy, thế nhưng nếu như chú ý, cũng không phải là không nhìn thấy vết xước nhỏ như móng tay bên ngoài hoa văn.
Sắc mặt của Tuyết Mạch thay đổi, không phải là bởi vì bị Kiều Linh Nhi chỉ ra một tỳ vết cực nhỏ đó, mà là nguyên do bởi vì đồ sứ của mình.
"Bình sứ này hoa văn rất đẹp, màu sắc không tươi đẹp lại càng hấp dẫn mắt người. Mặt ngoài sáng bóng trơn nhẵn, có thể nói mỗi một chi tiết đều được làm cẩn thận, nếu Tuyết công tử như thu một ngàn lượng ta cảm thấy cũng rất hợp lý, thế nhưng một món tác phẩm nghệ thuật, dù cho chỉ là một chút xíu tỳ vết, thì tác phẩm nghệ thuật này cũng không còn giá trị cất giữ." Kiều Linh Nhi nhàn nhạt cười nói, thuận tay để lại bình sứ lên bàn.
Đón lấy ánh mắt nghi hoặc mang theo kinh ngạc của mấy người, Kiều Linh Nhi bất động thanh sắc cười.
"Choang" một tiếng, bình sứ trong tay Kiều Linh Nhi vỡ thành từng mảnh.
"Tuy giá trị cất giữ thấp xuống không ít, nhưng đưa vào trong chợ cũng có thể lấy được một khoản tiền lời không nhỏ, Tuyết công tử cũng không tránh khỏi phóng khoáng hơn một chút đi?" Kiều Linh Nhi hơi có chút tiếc nuối nói, lắng nghe, lại có thể nghe ra châm chọc trong giọng nói của nàng.
Nàng yêu cầu là tác phẩm nghệ thuật hoàn mỹ, bình sứ này tuy không thể vào mắt nàng, thế nhưng chất lượng tuyệt đối là đứng đầu, phá hủy một thứ như thế chẳng khác nào là phá hủy một số tiền lớn, quả nhiên là tài đại khí thô!
"Tuyết mỗ là người sẽ không để cho bất luận một món đồ nào xuất hiện tỳ vết!" Tuyết Mạch khoanh hai tay ở phía sau, rất có tướng mạo đế vương, "Người đâu!"
"Đảo chủ!"
"Phá hủy toàn bộ đống đồ sứ này, người nung chế đống đồ sứ này toàn bộ giết!" Tuyết Mạch nói là giết.
"Tuân lệnh, đảo chủ!"
"Chờ chút!" Kiều Linh Nhi vội vàng kêu một tiếng.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro