Chương 32: Thái tử trắc phi
Dưới hành lang Khinh Vũ Các, Hoa Kinh Vũ khẽ nhíu mi, không vui mở miệng: "Đường đường là Bắc U vương điện hạ, tại sao lại luôn thích làm người nghe lén ở góc tường chứ?"
"Miệng lưỡi này thật là sắc bén a."
Thanh âm lười nhác rơi xuống, thân hình xoay tròn một cái, như một đóa yêu liên màu đen, trong nháy mắt rơi xuống bên cạnh Hoa Kinh Vũ, Hoa Kinh Vũ muốn lui lại, cuối cùng vẫn chậm một bước, người mới đến vươn cánh tay thon dài như ngọc ra, liền nắm lấy cằm nàng, khiến cho khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng hơi nâng lên, một mùi Long Tiên Hương thanh u khiến người khác mê mẩn phủ quanh Hoa Kinh Vũ, làm cho nàng hết sức mất tự nhiên, sắc mặt không khỏi thay đổi, con ngươi lại càng khó coi hơn trừng mắt nhìn Nam Cung Lăng Thiên.
"Bắc U vương điện hạ muốn làm cái gì?"
"Ngươi nói bổn vương muốn làm cái gì?" Hắn đột nhiên cúi người, hơi thở như lan phả vào mặt, lúc này khuôn mặt nhỏ nhắn của Hoa Kinh Vũ đang nằm trong lòng bàn tay của hắn, căn bản thoát không được, bất quá ngay lúc này nàng đã hoàn toàn nổi giận, nhấc một tay lên liền vỗ vào trước ngực của Nam Cung Lăng Thiên, tay còn lại của Nam Cung Lăng Thiên duỗi ra chuẩn xác bắt được tay của nàng, tay kia của Hoa Kinh Vũ đồng thời chụp qua, hai người kẻ trước người sau tập kích qua lại.
Nam Cung Lăng Thiên đưa tay lên nhanh chóng điểm mấy huyệt đạo của Hoa Kinh Vũ, khiến nàng không có cách nào động đậy, cách đó không xa, Nhan Băng và Tiểu Bạch sau đó bừng tỉnh, Tiểu Bạch vừa thấy Hoa Kinh Vũ bị khi dễ, thân mình nhỏ vừa động, móng vuốt liền hướng trên mặt của Nam Cung Lăng Thiên chộp tới, Nam Cung Lăng Thiên khẽ nhíu mi, lạnh lùng quát: "Súc sinh cũng dám giương oai?"
Ống tay áo vừa nhấc, một cỗ lực lượng cường đại vung ra ngoài, trực tiếp đem Tiểu Bạch quăng xa vài thước, ba một tiếng rơi xuống mặt đất, may mắn không có bị thương nặng, nhưng cú ngã này, lại khiến đầu óc của Tiểu Bạch choáng váng, nôn mửa thục mạng.
Nhan Băng nhìn thấy Tiểu Bạch vừa ra tay liền bị thương, sắc mặt không khỏi đại biến, run rẩy mở miệng: "Vương gia, ngài muốn làm gì?"
Nam Cung Lăng Thiên không để ý tới người khác, lập tức nhìn về phía Hoa Kinh Vũ, nhàn nhạt cười, nụ cười kia tuy rằng tà mị yêu trị, nhưng lại đặc biệt nguy hiểm: "Nói đi, ngươi là ai? Tại sao giả mạo đại tiểu thư Hoa gia, còn muốn gả vào hoàng thất của Yến Vân quốc ta, ngươi nói bổn vương tha cho ngươi một mạng, thế nào?"
Thanh âm mềm mại lại cúi đầu thì thầm như giữa tình nhân với nhau, nhưng hơi thở kia lại rất lạnh. Lúc này tay chân Hoa Kinh Vũ không thể động, nhưng mà ngược lại còn có thể nói chuyện.
"Bắc U vương, ngài đừng khinh người quá đáng, nếu nói ta không phải Hoa Kinh Vũ, ngài hãy lấy ra bằng chứng đi?"
Hoa Kinh Vũ tức giận trừng mắt nhìn Nam Cung Lăng Thiên, trong mắt toát ra tia lửa phẫn nộ.
Đôi mắt đen láy tà mị của Nam Cung Lăng Thiên âm u, rét lạnh, sâu không lường được, bàn tay to thon dài như ngọc của hắn vuốt nhẹ cằm của Hoa Kinh Vũ, giống như âu yếm tình nhân, nhưng sự lạnh lẽo giữa các ngón tay lại khiến người khác run rẩy, bàn tay kia có thể trong chớp mắt lấy đi mạng sống của nàng.
"Bổn vương vừa cho ngươi một cơ hội, đáng tiếc ngươi không biết quý trọng, vì thế nếu bị bổn vương tra ra, vậy ngươi, nhất định sống không bằng chết."
Hắn thị huyết nói xong, sau đó xoay người thu tay lại, đưa tay giải huyệt đạo của Hoa Kinh Vũ, thân hình Hoa Kinh Vũ vừa động, cũng không dám hành động lỗ mãng nữa, hiện tại nàng so với nam nhân này, lực lượng còn kém quá lớn, cho nên vẫn không nên hành động thiếu suy nghĩ, đỡ phải bị hắn điểm huyệt, hoặc chọc hắn tức, trực tiếp bị hắn giết, chỉ là tại sao hắn nhiều lần nhắm vào nàng a.
"Bắc U vương điện hạ, ta lặp lại lần nữa, ta chính là Hoa Kinh Vũ, Hoa Kinh Vũ chính là ta, nếu ngươi không tin, có thể đi tra, nếu điều tra ra ta là người khác, ta không ngại để ngươi cho ta sống không bằng chết."
Con ngươi của Nam Cung Lăng Thiên chuyển động, bỗng nhiên nở nụ cười: "Mặc kệ ngươi là ai, dũng khí này ngược lại khiến cho bổn vương bội phục."
Người bình thường gặp hắn, chỉ sợ đã sớm không chịu nổi áp lực này, cho dù cắn răng không nói, ắt hẳn cũng sẽ xuất hiện bối rối, nhưng nữ nhân này lại thản nhiên như thế, trừ bỏ phẫn nộ, không có chút bối rối nào, nàng là một nhân vật a.
"Ta vốn chính là tiểu thư Hoa gia." Hoa Kinh Vũ tức giận nói, mày khẽ nhíu lên, tại sao nàng phải gặp những người hoàng thất biến thái này a, một người hai người đều như thế này a.
Nam Cung Lăng Thiên đang muốn nói chuyện, đột nhiên một đạo quang ảnh hiện lên, có người cung kính xuất hiện ở phía sau Nam Cung Lăng Thiên: "Vương gia, Hoa Mộ tướng quân đã trở về, đang chờ ngài."
"Được, bổn vương biết rồi." Nam Cung Lăng Thiên khẽ gật đầu, sau đó quay lại nhìn Hoa Kinh Vũ, tà mị nói: "Hy vọng ngươi đừng khiến cho bổn vương thất vọng."
Hắn nói xong xoay người dẫn thủ hạ rời đi, hai người Hoa Kinh Vũ và Nhan Băng phía sau thở phào nhẹ nhõm một hơi, mang theo Tiểu Bạch vào phòng: "Tiểu thư, làm sao bây giờ? Vốn có một Thái tử điện hạ cũng đủ phiền, không nghĩ tới hiện tại lại thêm một Bắc U vương."
"Chuyện của Nam Cung Nguyên Huy, chúng ta chờ, ta nghĩ hắn chắc chắn sẽ ngăn cản cuộc hôn nhân này, nếu hắn thành công, ta được giải thoát, hắn không thành công, ta lại nghĩ cách, về phần Bắc U vương, không cần để ý tới."
Tuy linh hồn nàng không phải là Hoa Kinh Vũ chân chính, nhưng thân phận thật của nàng lại chính là Hoa Kinh Vũ, cho nên dù hắn phái người đi thăm dò, cũng không tra được cái gì.
Trong chính sảnh Mai Viện, Hoa Như Yên cùng mẫu thân Vân Thị ngồi ngay ngắn trên ghế thương lượng một số việc, trong sảnh không có một hạ nhân nào.
Lúc trước Hoa Như Yên dịu dàng ở trước mặt Thái tử Nam Cung Nguyên Huy, lúc này mắt lộ ra tinh quang, quanh thân không ngừng nổi lên lệ khí, cả đại sảnh đều tràn ngập hàn khí lạnh lẽo.
Vân Thị liếc mắt nhìn nữ nhi một cái, cẩn thận mở miệng: "Yên Nhi, nghe nói Thái tử cùng Hoa Kinh Vũ thành thân, vậy con?" Vân Thị nghĩ đến tâm huyết của nàng cùng nữ nhi phí công rồi, liền phẫn nộ cực kỳ, nữ nhân chết tiệt này, sớm biết vậy trừ khử nó mới đúng.
Ánh mắt Hoa Như Yên thâm độc, ngón tay nắm chặt lại, hung hăng đấm vào ghế dựa bên cạnh: "Mẫu thân yên tâm đi, con sẽ không để cho nữ nhân này toại nguyện, Thái tử phi của Yến Vân quốc chỉ có thể là con, ngoại trừ con ra sẽ không có người nào khác."
Ả nói xong lại hung hăng vung tay một cái: "Không thể lưu lại Hoa Kinh Vũ, con nhất định phải trừ khử nó."
"Trừ khử như thế nào?"Ánh mắt của Vân Thị cũng tràn đầy ngoan độc: "Bên cạnh nha đầu kia vẫn có một nha đầu Nhan Băng, còn có một Hoa Thiên Tầm, chính vì hai nguyên nhân này vẫn khiến cho chúng ta động thủ không được."
Trước đây không phải không muốn trừ khử nữ nhân này, nhưng đều không có cơ hội động thủ.
"Việc này không vội, con từ từ nghĩ cách, trước mắt quan trọng nhất là chuẩn bị tranh võ khôi, năm nay con nhất định phải đánh bại Giang Nguyệt Nhã đứng đầu năm trước, đoạt được vị trí khôi thủ năm nay."
Lời của Hoa Như Yên vừa dứt, một thanh âm ngoài cửa vang đến: "Quả nhiên là nữ nhi của cha, có chí khí." Hoa Lôi tướng quân từ ngoài cửa tiêu sái tiến vào, khuôn mặt hiền lành nhìn vào nữ nhi của mình.
Hoa Lôi sở dĩ đến đây, chính là vì lúc lâm triều, quan viên triều đình hướng ông chúc mừng, ông mới biết được Hoàng hậu cố ý để Thái tử cùng Hoa Kinh Vũ thành hôn, ông đau lòng tiểu nữ nhi này, cho nên đến đây, Hoa Lôi đang nói chuyện với Hoa Như Yên.
Thì tiểu nha hoàn từ ngoài cửa đi tới: "Tướng quân, Thái tử điện hạ đã đến."
Hoa Như Yên đầu tiên là nhíu mày, sau đó liền cao hứng mở miệng: "Đi, lập tức để Thái tử tiến vào."
"Vâng, tiểu thư." Tiểu nha hoàn lui ra ngoài.
Ngoài cửa vang lên tiếng bước chân, vẻ mặt Thái tử điện hạ tràn đầy tươi cười từ ngoài cửa đi vào, khuôn mặt tuấn mỹ ẩn ẩn sắc thái vui mừng, trên mặt Hoa Như Yên hoàn toàn đỏ ửng, một khắc trước mảnh mai chợt lóe lên rồi biến mất, ngượng ngùng mang theo sợ hãi nhìn Thái tử Nam Cung Nguyên Huy, bộ dáng muốn nói lại xấu hổ, nhìn Thái tử Nam Cung Nguyên Huy trong lòng phát ra đầy nhu tình.
Ba người trong sảnh đã đứng lên: "Tham kiến Thái tử điện hạ."
Nam Cung Nguyên Huy vung tay áo, sau đó đi đến ngồi xuống ghế trên cao, Hoa Lôi ngồi bên cạnh hắn, Vân Thị và Hoa Như Yên ngồi ở ghế dưới. Sắc mặt của hai người Vân Thị cùng Hoa Như Yên đều ẩn sắc thái vui mừng.
Hai người này đều nghĩ rằng Thái tử cầu được ý chỉ của Hoàng hậu, phế bỏ Thái tử phi Hoa Kinh Vũ, sửa lại thú Hoa Như Yên làm Thái tử phi, dù sao thì trước đó Thái tử cũng đã nói như thế, sau đó vội vàng tiến cung, bây giờ lại xuất hiện lại là sắc mặt vui mừng, chắc là có chuyện tốt.
Hoa Như Yên có chút nóng vội, mạnh mẽ đè nén tâm tình vui mừng, dịu dàng hỏi: "Điện hạ đi đến Hoa phủ là vì chuyện gì a?"
"Đúng là có chuyện vui, đúng lúc Hoa Lôi tướng quân ở đây, bổn cung liền nói luôn." Vừa nghe thấy lời này, lồng ngực Hoa Như Yên như con nai nhảy loạn, quả nhiên là như thế. Ả rốt cuộc được làm Thái tử phi rồi, ả rốt cuộc đã nhảy lên làm bề trên rồi, đây là chuyện mà ả luôn mơ mộng từ trước tới nay.
Giờ phút này ả vui vẻ như sắp bay lên, ả rốt cuộc thoát khỏi tiện nữ nhân Hoa Kinh Vũ, trèo lên vị trí Thái tử phi, trên mặt Vân Thị cũng tràn đầy tươi cười, nhìn Thái tử Nam Cung Nguyên Huy.
Giọng nói dịu dàng của Nam Cung Nguyên Huy vang lên: "Ta tiến cung đi cầu ý chỉ của mẫu hậu, mẫu hậu rốt cuộc cũng đồng ý thú Yên Nhi vào phủ, bất quá tạm thời chỉ có thể cho nàng làm Thái tử trắc phi."
Hoa Như Yên vừa nghe đến Hoàng hậu đồng ý thú nàng vào phủ, suýt chút nữa là khoa tay múa chân vui sướng, thật sự là quá tốt, thật sự là quá tốt, ả rốt cục đạt thành tâm nguyện, ả rốt cục có thể trở thành Thái tử trắc phi?
Đợi chút, Thái tử trắc phi? Ả không phải trở thành Thái tử phi sao? Sao lại thành Thái tử trắc phi, trong nháy mắt, sắc mặt của Hoa Như Yên liền cứng đờ, sau đó ánh mắt mê mang nhìn Thái tử Nam Cung Nguyên Huy.
Chương 33: Ghen tỵ
Trong đại sảnh, Nam Cung Nguyên Huy nhìn Hoa Như Yên, vẻ mặt đau lòng: "Yên Nhi, tạm thời ủy khuất nàng một chút, để nàng làm trắc phi của bổn cung, đợi đến khi bổn cung làm hoàng thượng, dù cho không có vị trí hoàng hậu, bổn cung cũng sẽ để cho nàng làm một Hoàng quý phi dưới một người trên vạn người, vả lại bổn cung sẽ sủng nàng."
Sắc mặt Hoa Như Yên có chút ảm đạm, khóe môi hơi kéo căng, lộ ra một khuôn mặt còn khó coi hơn cả khóc.
Một khắc trước ả còn đang vui mừng vì giấc mộng được làm Thái tử phi, một khắc sau lại trực tiếp từ thiên đường rơi xuống địa ngục, cái tư vị này, thật sự là khó tiếp thu được, Hoa Kinh Vũ vẫn được làm Thái tử phi như cũ, còn ả lại làm trắc phi.
Thái tử Nam Cung Nguyên Huy đã sớm nghĩ đến nàng sẽ không vui, lúc này giọng nói ôn hòa khuyên bảo: "Yên Nhi, nàng yên tâm, về sau nàng vào phủ Thái tử của ta, ta nhất định sẽ sủng hạnh nàng, về phần Hoa Kinh Vũ, nàng ta có tâm kế tiến vào phủ Thái tử, vậy cứ để nàng ta chết già ở phủ Thái tử là được."
Hoa Lôi lại có chút không đồng ý, trong lòng ông rất đau lòng cho Hoa Như Yên, nữ nhi này lớn lên xinh đẹp, xuất thân vừa tốt mà võ công cũng lợi hại, cho dù không lấy chồng Thái tử, còn có các hoàng tử trong hoàng thất, làm thế nào cũng không tới phiên gả cho một Thái tử của một nước làm một trắc phi nho nhỏ, trắc phi dẫu sao cũng là thiếp.
"Yên Nhi, con thấy sao?" Hoa Lôi hỏi Hoa Như Yên, nếu nữ nhi nói một tiếng không muốn gả, ông liền lập tức tiến cung xin hoàng hậu lùi lại ý này, nữ nhi của Hoa gia ông, không thể hai nữ thờ một chồng, cho dù là Thái tử cao quý cũng không được.
Bất quá sau khi Hoa Như Yên một phen đấu tranh kịch liệt, lại dịu dàng nở nụ cười: "Thái tử điện hạ, dựa theo lý nữ nhi của Hoa gia không có chuyện hai nữ thờ một chồng, ta vốn không nên gả cho ngài làm trắc phi, nhưng lòng ta đối với điện hạ cũng là thật, vì thế ta nguyện ý làm trắc phi.
Khóe môi của Hoa Như Yên ẩn nụ cười âm tàn, vốn ả nên cự tuyệt, nhưng ngẫm lại thân phận Thái tử phi, ả lại cắn răng đáp ứng, nhưng mà sẽ không có Hoa Kinh Vũ, ả sẽ trừ bỏ Hoa Kinh Vũ.
Như thế không có Thái tử phi, ả chính là Thái tử phi.
"Yên Nhi." Sắc mặt của Hoa Lôi tướng quân thay đổi, trầm giọng mở miệng, ông cũng không muốn nữ nhi bảo bối của mình làm thiếp người ta.
Hoa Như Yên mắt thấy phụ thân của mình sắp tức giận, sợ phụ thân giận dữ phá hỏng đại sự của ả, nhanh chóng tiến lên lôi kéo tay áo của Hoa Lôi tướng quân, dịu dàng động lòng người nói: "Phụ thân, người đừng tức giận, con thích Thái tử điện hạ, tuy rằng biết dựa vào thân phận Hoa gia chúng ta, nữ nhi không nên làm thiếp, nhưng ai bảo lòng của nữ nhi đều ở trên người Thái tử điện hạ chứ?"
"Hoa tướng quân, ngươi yên tâm, tuy Yên Nhi gả vào phủ Thái tử làm trắc phi, nhưng cuộc đời này của ta nhất định sẽ sủng ái Yên Nhi, sẽ không sủng ái nữ nhân thứ hai, ngày nào đó lên ngôi vị hoàng thượng, nhất định sẽ phong Yên Nhi làm Hoàng quý phi."
Hoa Lôi tướng quân cuối cùng không nói, cho dù ông tức giận, ông cũng không dám thật sự nổi giận với Thái tử điện hạ a: "Điện hạ nhớ kỹ lời nói hôm nay."
"Bổn cung nhất định sẽ không phụ Yên Nhi." Nam Cung Nguyên Huy lại tỏ thái độ lần nữa, Hoa Lôi tướng quân bất đắc dĩ khoát tay: "Thôi thôi, nếu Yên Nhi một lòng gả cho ngài, thì tùy nó đi."
Trong đại sảnh hai người Hoa Lôi cùng Vân Thị thức thời chậm rãi lui ngoài, Nam Cung Nguyên Huy đi đến bên cạnh Hoa Như Yên, đưa tay bế nàng vào lòng, vẻ mặt áy náy nói: "Yên Nhi, việc này là lỗi của bổn cung, ngày khác bổn cung sẽ bồi thường cho nàng."
"Điện hạ có lòng là được, Yên Nhi chỉ cần lòng điện hạ ở chỗ Yên Nhi." Hoa Như Yên như chim nhỏ nép vào trong lòng của Nam Cung Nguyên Huy. Nhưng trong ánh mắt rủ xuống, lại là sát khí lạnh lẽo như lưỡi dao.
"Thật ra tuy nàng làm trắc phi, nhưng Hoa Kinh Vũ chỉ như một vật bày trí trong phủ Thái tử, ngày sau mọi chuyện lớn nhỏ của phủ Thái tử đều sẽ do nàng can thiệp, nàng mới là người làm chủ chân chính trong nhà, còn có người trong lòng bổn cung là nàng, không phải nữ nhân đó."
"Có những lời này của điện hạ, Yên Nhi liền thỏa mãn rồi, chỉ là đại tỷ tỷ nàng biết được ta đến phủ Thái tử làm trắc phi sao? Nếu nàng biết được có thể tức giận hay không?" Bộ dáng nói đến câu sau liền có chút lo lắng.
Nam Cung Nguyên Huy vừa nghĩ đến Hoa Kinh Vũ cả người đều là tức giận, nhíu mày hừ lạnh: "Bổn cung mặc kệ nàng ta có giận hay không."
"Ta thấy chuyện này ngài vẫn nên nói với đại tỷ tỷ một tiếng, để cho nàng tự có tính toán."
"Điều này cũng đúng, bổn cung phải đi nói với nàng ta một tiếng, để nàng ta đừng có tư tưởng không đứng đắn nào nữa."
Hoa Như Yên gật đầu, dịu dàng mà nhu thuận, nam nhân không phải đều thích nữ nhân như thế sao? Ả liền nhu thuận một chút thì đã sao, Thái tử Nam Cung Nguyên Huy cúi người hôn Hoa Như Yên một cái, đứng dậy sải bước ra ngoài, tự đến Khinh Vũ Các của Hoa Kinh Vũ.
Hắn vừa đi, Vân Thị từ trong góc phòng xuất hiện, một đường vào chính sảnh của Mai Viện, trong đại sảnh, sắc mặt Hoa Như Yên khỏi nói khó coi cỡ nào, đưa tay liền quơ ngã chum trà bên cạnh, sau đó lại quăng thêm vài thứ, mới hồi phục lại tâm tình một chút: "Tiện nhân này, thật là đáng chết."
Đảo tới đảo lui lại vẫn là Thái tử phi, sao không khiến người tức giận cơ chứ.
Trong Khinh Vũ Các, Hoa Kinh Vũ đang ở trong phòng luyện nội lực, hiện tại nàng quan tâm nhất là nâng cao nội lực, tuy rằng thời gian một tháng trước đó, nàng liên tục tăng hai tầng nội lực, trở thành nội lực cấp bốn, nhưng nội lực cấp bốn không giỏi hơn công phu của Hoa Như Yên, vì thế nàng phải nhanh chóng đem nội lực luyện lên.
Ngoài cửa, Nhan Băng sắc mặt khó coi đi đến bẩm báo: "Tiểu thư, Thái tử điện hạ lại tới nữa."
Lúc trước mới vừa đi, lúc này thoáng cái lại đến, thật không biết Thái tử điện hạ đến tột cùng muốn làm gì?
Bên ngoài phòng, giọng nói của Thái tử Nam Cung Nguyên Huy vang lên: "Hoa Kinh Vũ, ngươi ra đây một chút, bổn cung có chuyện muốn nói với ngươi."
Lần này ngược lại không có quỷ rống quỷ kêu như hồi sáng, nhưng dù là thế, Hoa Kinh Vũ vẫn tức giận như cũ, điều này vẫn chưa nguôi, sắc mặt khó coi chậm rãi bước ra ngoài, lạnh lùng nhìn Nam Cung Nguyên Huy: "Thái tử điện hạ lại làm sao?"
"Hoa Kinh Vũ, ta tiến cung gặp mẫu hậu, mẫu hậu đồng ý."
Vừa nghe đến lời của Nam Cung Nguyên Huy, buồn bực của Hoa Kinh Vũ lập tức không còn, sắc mặt vui mừng, vẻ mặt cũng tốt hơn nhiều. Hoàng hậu đồng ý, nói như vậy nàng không cần gả rồi, điều này thật sự là quá tốt, ông trời ơi, ngài cuối cùng mở mắt rồi, ta không cần gả cho thứ đần độn này nữa, ta cảm ta người a: "Một khi đã như thế, ngươi còn đến làm gì, chính là vì nói cho ta biết chuyện vui này sao?"
"Đúng vậy, nếu là chuyện vui, bổn cung đến là muốn để lòng ngươi tự có tính toán."
"Được, trong lòng ta đã tính xong rồi, thật sự tính xong." Ta hiện tại thật sự có quá nhiều tính toán, ngươi không muốn thú ta, ta còn không muốn gả cho ngươi ấy chứ, ngươi đi nhanh đi, đỡ khiến người ta phát ghét. Hoa Kinh Vũ phất tay, tâm tình tốt đủ kiểu, đối với Thái tử cũng không có ác khí ác thanh như trước.
Hôn sự không ở trên nhân tình, tốt xấu gì hắn cũng là Đông cung Thái tử, về sau gặp mặt, còn có thể chào hỏi. Hắn tốt hay xấu dù sao cũng không quan hệ với nàng, Hoa Kinh Vũ phất phất tay, tựa như đuổi ruồi bọ, xoay người đi vào trong phòng, cái này khiến nàng có thể yên tâm luyện võ, cuối cùng đã hủy bỏ hôn sự với nam nhân ghê tởm này.
"Nếu ngươi đã biết, vậy thì tốt, ta sẽ đồng thời thú hai tỷ muội các ngươi vào phủ, bất quá ngươi đừng cho rằng ta sẽ sủng hạnh ngươi, ta thích là Yên Nhi, chỉ sẽ sủng hạnh nàng ta."
Một chân của Hoa Kinh Vũ ngừng lại giữa không trung, đầu óc nhanh chóng chuyển động, hắn sẽ đồng thời thú hai tỷ muội vào phủ, ý này là nói, hắn muốn thú hai người của Hoa gia, nàng cùng Hoa Như Yên, tỷ muội hai người cùng thờ một chồng sao? Vẻ mặt Hoa Kinh Vũ kinh hách, chân cứng ngắc thu trở về, sau đó quay đầu lại nhìn Thái tử Nam Cung Nguyên Huy ở phía hàng lang, ánh mắt hơi nheo lại, thập phần nguy hiểm: "Ý của ngươi là nói ta và Hoa Như Yên sẽ cùng gả vào phủ Thái tử?"
Nam Cung Nguyên Huy gật đầu, đồng thời nhíu mày: "Ngươi không phải nói trong lòng đều có tính toán sao? Ngươi phải biết ta thích là Yên Nhi, ta không thể không lấy Yên Nhi, về phần thú ngươi, là ý tứ của mẫu hậu ta, không phải ý của ta, ta........"
"Ngươi cút cho ta." Hoa Kinh Vũ hoàn toàn bị kích thích, đưa tay giận dữ chỉ vào Nam Cung Nguyên Huy.
Nam Cung Nguyên Huy sắc mặt khó coi, hai gã thị vệ phía sau sắc mặt cũng khó coi, âm tàn ngoan độc trừng mắt nhìn Hoa Kinh Vũ, đại tiểu thư Hoa gia này, thật sự là vô pháp vô thiên, lại dám rống với Thải tử, bộ dáng xấu lá gan lại lớn vô cùng.
"Hoa Kinh Vũ."
Thái tử rống giận, ánh mắt Hoa Kinh Vũ đều tái lên, căm tức nhìn Thái tử Nam Cung Nguyên Huy: "Ngươi có đi hay không, có tin ta tiến cung đi tìm Hoàng hậu, để ngươi không cưới được Hoa Như Yên?"
Lời uy hiếp của nàng vừa rơi xuống, Nam Cung Nguyên Huy sắc mặt thay đổi, chạy nhanh ra ngoài, hắn thật vất vả để mẫu hậu đồng ý thú Yên Nhi, vô luận thế nào cũng không để cho nữ nhân này phá hủy.
"Xem như ngươi lợi hại, người bộ dạng xấu, còn ghen tỵ."
Chương 34: Kiếm chuyện
Trên thềm ngọc hành lang, Hoa Kinh Vũ đưa tay khẽ xoa nhẹ cái ót, thật sự kêu trời trời không linh, kêu đất đất không thấu, vốn đang trông cậy Nam Cung Nguyên Huy có thể khiến Hoàng hậu thay đổi chủ ý, không nghĩ tới đến đây lại thành hai tỷ muội gả cùng một chồng, đây gọi là chuyện gì a?
Trời đâu, đất đâu, nàng không muốn gả cho người cặn bã này a.
"Tiểu thư, làm sao bây giờ?" Sắc mặt Nhan Băng cũng nhìn không tốt cho mấy, vốn tiểu thư gả cho Thái tử điện hạ đã đủ ủy khuất, hiện tại lại còn muốn gả cùng với nhị tiểu thư, Thái tử nói rõ thích nhị tiểu thư, nếu tiểu thư gả vào, há phải tức chết.
Hoa Kinh Vũ vốn đang ở trong phòng luyện nội lực, hiện tại ngay cả một chút tâm tình luyện cũng không có, dứt khoát dẫn Nhan Băng ra ngoài tản bộ: "Đi, chúng ta đi tản bộ, không cần nghĩ gì cả."
Suy nghĩ càng phiền, rõ ràng không muốn nghĩ gì nữa.
Kinh đô của Yến Vân quốc tên Hiêu thành, là một tòa thành trì phồn hoa, khắp nơi lộ ra xa hoa. Tuy là ban đêm nhưng cũng thập phần náo nhiệt, rất nhiều người đi đường đang dạo chơi, đồ cổ tạp kỹ khắp nơi đều có thể thấy được, hai người Nhan Băng cùng Hoa Kinh Vũ đi dạo một lát, ngược lại đem tâm sự phiền não lúc trước quên hết.
"Tiểu thư, người xem cái này thật đáng yêu a?"
Nhan Băng chỉ vào tượng đất nhỏ thủ công bên cạnh hưng phấn nói, Tiểu Bạch trong lòng Hoa Kinh Vũ đảo mắt, nhàm chán, không phải chỉ là một tượng đất nhỏ thôi sao, thật kì lạ, nơi này thật sự nhàm chán a, Tiểu Bạch dùng móng vuốt nhỏ vỗ miệng, tỏ vẻ mình không có hứng thú.
Nhan Băng ở chung với nó hai ngày, nhưng cũng biết một ít động tác của nó, không khỏi đưa tay gãy vào sau ót của Tiểu Bạch: "Hừ, ngươi cứ nghĩ đều là ngươi à."
Tiểu Bạch quăng cho Nhan Băng một ánh mắt xem thường, tiếp tục thoải mái nhắm mắt, Tiểu Vũ Nhi nhà mình vuốt ve thật thoải mái a, cảm giác rất dễ chịu.
Nhan Băng vừa thấy thần thái của Tiểu Bạch, càng tỏ ra buồn bực, thừa cơ cáo trạng: "Tiểu thư, người xem tiểu hỗn đản này luôn ức hiếp em."
"Hai người các ngươi thật sự là trời sinh đối đầu." Hoa Kinh Vũ mở miệng không nói gì.
Hai người một thú đi được một đoạn đường, lại có chút đói bụng: "Nhan Băng, cơm tối chúng ta vẫn chưa ăn, nơi này có chỗ nào ăn cơm, chúng ta tìm một chỗ ăn chút gì đi."
Nhan Băng vừa nhấc tay, chỉ chỉ vào nơi treo đèn lồng ở phía trước: "Tiểu thư, phía trước chính là Nghênh Họa Lâu, thức ăn trong Nghênh Họa Lâu là ngon nhất, hơn nữa điểm tâm cũng được, trước đây tiểu thư thích ăn, không bằng chúng ta vào đó ăn gì đi."
"Được." Vừa nghe nói đồ ăn ngon, Hoa Kinh Vũ tâm động, chuyện vui vẻ nhất đời người là được ăn đồ ăn ngon, chỉ cần ăn đồ ăn ngon, tâm tình của người sẽ chẳng biết tại sao tốt ra, hôm nay chịu không ít tức giận, lẽ ra phải để cho tâm tình của mình dễ chịu hơn chút.
Hai người nói xong đi đến Nghênh Họa Lâu, trên đường, Nhan Băng cười híp mắt mở miệng: "Nghênh Họa Lâu này chẳng những đồ ăn ngon, còn cực kỳ vui nhộn, trong đại sảnh lầu một có một đài cao, không ít người tỷ thí ở trên đó, hoặc so cầm kỳ thi họa, hay võ công gì đó, vì thế Nghênh Họa Lâu này, đến mỗi tối, khách khứa đều đông nghẹt."
"Lão bản của tửu lâu này cũng thật biết cách buôn bán." Hoa Kinh Vũ thở dài, ai nói cổ nhân nhu nhược, đầu óc buôn bán này không kém so với người hiện đại a, biết lợi dụng nền tảng làm cho tửu lâu mình có danh tiếng, tích lũy người, có người rồi, còn sợ việc buôn bán của tửu lâu không tốt sao? Không tốt mới là lạ.
Lúc hai người đi đến tửu lâu, phát hiện người ra vào trước cửa tửu lâu rất nhiều, người đi vào tràn đầy tươi cười, người đi ra thỉnh thoảng có tiếng nghị luận, trên mặt của mỗi người đều là vui vẻ, một bữa cơm đều có thể ăn đến vui vẻ như vậy, đến nơi này không sai.
"Đi, chúng ta đi vào ăn cơm, thuận tiện nhìn xem bên trong xảy ra chuyện gì hay?"
"Được." Một chủ một tớ cộng thêm một sủng vật vô cùng hào hứng đi vào trong tửu lâu.
Cửa tửu lâu treo đèn lồng, dưới ngọn đèn sáng ngời, hai tiểu nhị mi thanh mục tú hai bên, vừa nhìn thấy có người đến đây vẻ mặt liền tươi cười tiếp đón: "Khách quan đến ăn cơm sao?"
Hoa Kinh Vũ gật đầu, Nhan Băng hỏi: "Có chỗ không?"
"Chỗ thì có, khách ở bàn đại sảnh lầu một vừa mới đi, nhưng gian cao cấp ở lầu hai thì hết rồi, tối nay đều ngập khách." Tiểu nhị nói chuyện vừa vang vừa giòn, lanh lợi mở miệng, Hoa Kinh Vũ nhìn bên trong thỉnh thoảng phát ra tiếng cười vang, không khỏi ngạc nhiên, cũng không có nghĩ nhiều, gật đầu: "Đại sảnh thì đại sảnh đi."
Một chủ một tớ chậm rãi đi vào, đi theo phía sau tên tiểu nhị tiến vào đại sảnh.
Trong tửu lâu, đèn đuốc sáng trưng, trên đài cao cách đó không xa, đang có hai hán tử đang đo tay, hai người vẻ mặt đỏ bừng, mỗi người đều cố trút ra sức lực, bốn phía không ít người cổ vũ cho họ, trên mặt ai cũng muốn xem trò hay, có vẻ thập phần cao hứng, cũng không có người chú ý tới chủ tớ hai người Hoa Kinh Vũ.
Hoa Kinh Vũ hiện tại nước da đen sì sì, thật sự không có nơi nào xuất sắc, đi trên đường lớn cũng không người để ý nhiều.
Trong đại sảnh dưới lầu không người để ý tới, nhưng ở gian cao cấp ở lầu hai lại có người phát ra tiếng kinh hô, trong đó có một người vội vàng mở miệng: "Nhị tỷ tỷ, mau nhìn, mau nhìn phía dưới."
Trong gian cao cấp lầu hai, có vài nữ tử trẻ tuổi dáng mạo xinh đẹp đang ngồi, cầm đầu trong đó chính là Hoa Như Yên của Hoa phủ, những người ngồi bên cạnh Hoa Như Yên có biểu muội của ả Vân Ương Ương, còn có các vị tiểu thư trong kinh thành cùng đám người Lăng Hàn Mai và Giang Nhược Tình, ngoài ra còn có Tam tiểu thư của Hoa Phủ – Hoa Lạc Y.
Hoa Lạc Y ngày đó suýt bị Hoa Kinh Vũ đánh chết, trải qua một tháng điều dưỡng cuối cùng cũng như bình thường, hiện tại nhìn thấy Hoa Kinh Vũ, thật sự là kẻ thù gặp lại hết sức đỏ mắt, cho nên mới vội vàng mở miệng gọi Hoa Như Yên.
Hoa Như Yên không nhìn thấy Hoa Kinh Vũ dưới lầu, thấy Hoa Lạc Y gấp đến độ nói cũng không hoàn chỉnh, nhíu mày bất mãn mở miệng: "Tam muội muội, giống bộ gì dáng gì nữa?"
"Nhị tỷ tỷ, tỷ mau nhìn, Hoa Kinh Vũ, nữ nhân này ở trong đại sảnh lầu một ăn cơm?"
"Hoa Kinh Vũ?" Vài người trong gian cao cấp đều kinh ngạc, trước đó các nàng nói đến chính là Hoa Kinh Vũ, ai cũng hận không ăn được nữ nhân này, nào ngờ tới nữ nhân này lại xuất hiện, làm sao các nàng không kích động cho được, vài người nhanh chóng ló đầu nhìn xung quanh, quả nhiên thấy Hoa Kinh Vũ dẫn một nha đầu ăn cơm trong đại sảnh dưới lầu.
Trong ánh mắt Hoa Như Yên bắn ra sát khí ngoan lệ, không nghĩ nữ nhân này dám tới đây ăn cơm, thật sự là quá tốt, trời cũng giúp ta. Tối nay ta muốn khiến nó mất mặt mũi cực lớn tại Nghênh Họa Lâu này, ta ngược lại muốn nhìn thử Hoàng hậu liệu có đồng ý cho nhi tử mình thú một nữ tử thanh danh bại hoại làm Thái tử phi?
Khóe môi Hoa Như Yên lộ ra tươi cười ngoan lệ, sau đó con ngươi rơi xuống trên người tiểu sủng vật trong lòng Hoa Kinh Vũ.
Trong gian cao cấp lầu hai, mấy nữ nhân thu hồi ánh mắt, bắt đầu tính toán thu thập Hoa Kinh Vũ thế nào.
Một góc đại sảnh lầu một, Hoa Kinh Vũ mẩn cảm cảm giác được có người đang nhìn nàng, khiến người không thoải mái, nhanh chóng ngẩng đầu nhìn chung quanh, lại không tìm được ai, Nhan Băng hỏi: "Tiểu thư, sao thế?"
"Hình như có người quen ở đây, vừa nãy đang nhìn ta."
"Ai a?" Nhan Băng ngẩng đầu tìm kiếm mọi nơi, không thấy có người quen, hơn nữa trong đại sảnh lầu một, rất nhiều người đều đang nhìn người đo tay trên đài, lúc này đang đến lúc kịch liệt nhất, không ai chú ý tới bàn của các nàng.
"Quên đi, không cần để ý tới." Hoa Kinh Vũ lắc đầu, lúc này người đo tay trên đài cao của đại sảnh lầu một đã phân ra thắng bại, phía dưới đài cao một tràng tiếng hoan hô, có người kêu lớn: "Dương Nhị, tiểu tử ngươi thua, nhanh chóng trả tiền cho bàn của các ông đây, nhanh lên."
Gã Dương Nhị cũng rất sảng khoái: "Được, bàn các ngươi gia trả rồi, bất quá lần sau gia còn muốn lật lại với tiểu tử này, không tin không đòi lại được."
Hai nam nhân trên đài cao nhảy xuống dưới, bốn phía mọi người đều thu hồi tầm mắt, bắt đầu ăn gì đó, lúc này thức ăn của hai người Hoa Kinh Vũ cùng Nhan Băng cũng đến, tiểu nhị từng đợt mang lên, hai người vừa ăn vừa nghe người xung quanh tám chuyện.
Vừa đúng lúc này, lầu hai có mấy nữ tử quần áo hoa lệ chậm rãi bước xuống, từng bước từng bước xuống lầu dưới, nhiều nữ tử như vậy vây quanh, đương nhiên thu hút lực chú ý của mọi người đại sảnh lầu một, ai cũng nhìn chăm chăm, rất nhanh có người nhận ra mấy nữ tử này.
"Thì ra là Vân tiểu tử – nữ nhi của Vân đại nhân phủ doãn kinh thành."
"Còn có........"
Hoa Kinh Vũ nghe thấy tiếng bàn tán bốn phía cũng không để ý tới, chỉ là Nhan Băng thầm gọi nàng: "Tiểu thư, mau nhìn người từ lầu hai đi xuống, còn có Tam tiểu thư."
Hoa Kinh Vũ ngẩng đầu nhìn lại, liền nhìn thấy vài người từ lầu hai đi xuống, người cầm đầu chính là Vân Ương Ương, nữ nhi của Vân đại nhân phủ doãn Hiêu thành, bên cạnh Vân Ương Ương còn theo mấy người, đám người Hoa Lạc Y, Lăng Hàn Mai, Giang Nhược Tình, mấy người này đang trừng mắt nhìn Hoa Kinh Vũ, Vân Ương Ương đồng thời vỗ tay một cái, trong đại sảnh yên tĩnh trở lại, mọi người nhất tề nhìn vị Vân đại tiểu thư này.
Không biết nàng muốn làm cái gì, thanh âm lãnh liệt của Vân Ương Ương vang lên: "Thì ra Hoa đại tiểu thư ở chỗ này ăn cơm, thật sự là duyên phận a, hiếm khi có duyên như thế, bổn tiểu thư muốn cùng Hoa tiểu thư ở chỗ này tỷ thí một chút, không biết Hoa đại tiểu thư có dũng khí này không?"
"Hoa đại tiểu thư?"
"Đây không phải là Thái tử phi tương lai sao?"
"Phi, nàng sao có thể là Thái tử phi tương lai, nếu Thái tử muốn cưới sớm đã cưới, làm sao có thể đến bây giờ còn chưa cưới chứ."
Tiếng bàn tán vừa rơi xuống, mọi người trong đại sảnh bắt đầu tìm kiếm khắp nơi, rất nhanh liền tìm được chủ tớ hai người Hoa Kinh Vũ, mọi người đều nhìn các nàng,.....
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro