Chương 291 -> 295

Chương 291: Nhìn cho rõ xem tôi là ai?(1)

Kiều Xử Nữ không rõ những lời này của Lục Thiên Yết là có ý gì, cánh môi hơi dẩu lên, mờ mịt nhìn anh: "Uhm?" một tiếng.

Vì cô đang nắm lấy cổ tay của anh, nên dường như mặt hơi để gần anh, cô mân mê môi, vừa lúc đập ngay vào tầm mắt của anh, nhàn nhạt phớt hồng, cùng với da thịt trắng trẻo và hai con ngươi đen láy, thuần khiết động lòng người.

Trong đầu Lục Thiên Yết hiện lên, lúc ở yến hội sinh nhật của Hứa Thiên Bình, một trận ồn áo, cô như thế kiễng chân lên, nhẹ nhàng hôn môi anh, cảm giác cực kỳ mềm mại, mang theo hương vị ngọt ngào, sau đó còn có chút e lệ, xinh đẹp hô một tiếng: "Anh Thiên Bình, sinh nhật vui vẻ."

Đáy mắt Lục Thiên Yết, chậm rãi nổi lên tàn ác, sau khi nghe được đoạn đối thoại trong cây bút ghi âm kí, xế chiều hôm nay Kiều Bạch Dương lại tự mình nói với anh những lời kia, đến buổi yến hội tối nay... Trong lòng anh vẫn còn cực lực chấn áp cảm xúc quay cuồng cuống, nhưng lúc này thì không chịu được nữa, anh liền mạnh mẽ thoát cổ tay mình ra khỏi tay của Kiều Xử Nữ, không chút do dự đem những vết sẹo còn thừa lại trên mặt kéo xuống.

Theo hành động của anh, cánh tay kia cũng không khống chế được tay lái liền quẹo vào một đường mòn, nhấn ga mạnh một cái, xe rẽ đông rẽ tây, đi đến một chỗ bờ sông không có một bóng người.

Căn bản đây không phải đường về nhà... Kiều Xử Nữ nghi ngờ nhìn anh, vừa định hỏi anh tới đây làm gì, chợt xe liền dừng lại.

Bởi vì dừng có chút đột ngột, Kiều Xử Nữ theo quán tính, cả người nghiêng về phía trước, bên tai lờ mờ nghe được âm thanh dây an toàn bị mở ra, sau đó bả vai của cô bị anh nhấn một cái, thân thể vốn đang lao về phía trước, liền bị áp lại trên lưng xe, sau đó bên tai truyền đến tiếng nói trầm thấp của Lục Thiên Yết: "Giấc mộng đẹp bị phá vỡ, có phải cực kỳ thất vọng hay không?"

Lại là thất vọng?

Cô nhíu mày, nhìn vẻ mặt của Lục Thiên Yết như đang kết băng ngàn năm, nuốt nước miếng một cái, nhỏ giọng hỏi lại: "Lục Thiên Yết, anh nói cái gì? Mộng đẹp cái gì?"

Trong đáy mắt của anh có chút cảm xúc phức tạp, lại bắt đầu chuyển động, anh như đang lầm bầm lầu bầu, âm điệu đặc biệt thì thào nói nhỏ: "Đêm nay cô cực kỳ vui vẻ, phải không? Bởi vì cô nhìn thấy cậu ta rất sống động, không phải chỉ là một người thực vật đang ngủ say, không thèm nhìn đến cô... Nhưng tôi không phải là cậu ta..."

Nói tới đây, ánh mắt anh rất phẫn nộ, hay nói đúng hơn còn có bi thương, nhưng cũng không để Kiều Xử Nữ nhìn rõ ràng, đáy mắt hiện lên một tầng lạnh lẽo, tăng thêm sức lực nắm lấy bả vai của cô, trầm thấp nói ra: "Tôi không phải là cậu ta, tôi không phải là cậu ta, tại sao trong mắt cô chỉ có mình cậu ta, không thể thấy tôi? Tại sao?"

Âm thanh của Lục Thiên Yết rất nhỏ, lời nói lại cực kỳ loạn, Kiều Xử Nữ không nghe được rõ ràng, chỉ mơ mơ màng màng thấy có chữ mắt, cái gì không phải cậu ta, cái gì không nhìn thấy anh?

Cô nghĩ thế nào cũng không rõ được tới cùng là Lục Thiên Yết đang nói gì, trán càng nhăn lại hơn: "Cái gì không phải cậu ta? Cái gì không nhìn thấy, Lục Thiên Yết, rốt cuộc anh đang nói gì?"

Lời nói của Kiều Xử Nữ lập tức quấy nhiễu Lục Thiên Yết, anh mạnh mẽ cúi xuống.















Chương 292: Nhìn cho rõ xem tôi là ai (2)

Lời của Kiều Xử Nữ lập tức đã kinh động Lục Thiên Yết, lời anh muốn nói chợt dừng lại, vẻ mặt hơi đờ đẫn, sau đó ngẩng đầu lên nhìn chằm chằm Kiều Xử Nữ hai giây, trong lúc bất chợt cúi đầu, ngăn chặn ở môi Kiều Xử Nữ.

Động tác của anh quá mức bất ngờ, Kiều Xử Nữ có chút không phòng bị, đợi đến lúc đầu óc cô tỉnh táo lại, đầu lưỡi nóng bỏng của Lục Thiên Yết, hung hăng càn quét trong miệng của cô.

Nụ hôn của anh, rất mãnh liệt cũng rất thô lỗ, giống như đang phát tiết điều gì, thỉnh thoảng vì không thể khống chế được sức lực, làm đau cô.

Không gian trong xe có hơi nhỏ, tay Lục Thiên Yết xé rách quần áo của Kiều Xử Nữ hồi lâu, cũng không xé hết, cuối cùng dứt khoát từ phía dưới, trực tiếp vén váy của cô lên, đẩy hông của cô, sau đó cởi quần cô ra, không chút do dự xông vào thân thể của cô.

Anh gắt gao đè ép thân thể của cô, không để cho cô nhúc nhích, sức lực anh muốn cô rất lớn, biết rõ làm đau cô, lại hết lần này tới lần khác không có ý thương hương tiếc ngọc chút nào, giống như muốn cô cũng phải chịu đựng nỗi đau, trả lại tất cả nỗi đau mà cô gây ra cho anh, anh dùng sức, sức lực càng mạnh, cuối cùng Kiều Xử Nữ không chịu được, không nhịn được hít một hơi, giọng nói mềm mại, nhẹ nhàng nói một từ: "Đau ."

Lục Thiên Yết nghe vậy, cả người hơi dừng lại, nhưng mà sau đó sức lực lại càng mạnh hơn, Kiều Xử Nữ vì đau cũng rơi nước mắt, anh cúi đầu, ánh đèn ngoài cửa xe lờ mờ chiếu vào, thấy trên mặt cô ướt, khẽ nhấp cánh môi, sau đó cúi đầu, cố gắng ngăn chặn môi của cô, cắn xé.

Đã qua một thời gian dài, Kiều Xử Nữ không có trải qua loại hành hạ đau khổ như địa ngục, có lẽ đã được một lúc, cô không biết qua bao lâu, rốt cuộc anh cũng dừng lại.

Kiều Xử Nữ vì đau nên cơ thể theo bản năng co rút lại, Lục Thiên Yết thấy hành động nhỏ của cô, kinh ngạc, vươn tay bóp cằm của cô, nhắm ngay ánh mắt của cô, mắt của anh có hơi đỏ, mang theo cảm xúc điên cuồng tuyệt vọng và đau đớn, đôi môi không ngừng run rẩy, hơi thở bất ổn phun ra mấy chữ: "Thấy rõ ràng tôi là ai?"

"Thấy rõ ràng không?" Anh hỏi xong, thì giọng nói nghiêm nghị chất vấn.

Bởi vì giọng nói quá lạnh, Kiều Xử Nữ không nhịn được sợ run cả người.

Lục Thiên Yết thấy hành động của cô, khóe môi gợi lên một tia cười lạnh, mang theo vài phần suy sụp tinh thần, buông lỏng cằm của cô, người lui về phía sau một chút, khẽ cười hai tiếng, tiếp tục tự lầm bầm: "Quên đi, là tôi suy nghĩ viển vông, làm sao mà cô quan tâm tôi chứ?"

Giọng nói của anh vừa lạnh vừa thương tâm, lộn xộn trong miệng, Kiều Xử Nữ nghe không hiểu ra sao, không giải thích được, nhưng không lên tiếng nói chuyện.

Nháy mắt trong xe trở nên yên lặng, dường như có thể nghe thấy tiếng nước chảy bên sông.

Không biết qua bao lâu, vẻ mặt Lục Thiên Yết khôi phục vẻ tỉnh táo, anh không nói một lời rút khăn giấy, nhanh chóng dọn dẹp, sau đó sửa sang lại quần áo, ngồi ở trong xe một lát, muốn nghiêng đầu liếc mắt nhìn Kiều Xử Nữ, cuối cùng vẫn không nhìn, chẳng qua là yên lặng cầm điện thoại di động của mình lên, sau đó vươn tay, đẩy cửa xe ra.















Chương 293: Nhìn cho rõ xem tôi là ai (3)

Kiều Xử Nữ nghe thấy âm thanh của mở cửa xe, thân thể hơi co rúm lại một chút, chần chờ một giây, mới chậm rãi nâng lên mi mắt, nhìn cảnh vật bên ngoài qua gương chiếu hậu, khi thấy bóng lưng của Lục Thiên Yết lướt qua, mới nhớ tới mình muốn tạo bất ngờ cho anh ở bên trong biệt thự Cẩm Tú Viên, cánh môi giật giật, nhưng mà một chút âm thanh cũng không phát ra.

Lục Thiên Yết đứng ở bên cạnh cửa xe, tầm mắt nhìn chằm chằm một cây liễu rũ xuống ở bờ sông, không biết là đang suy nghĩ cái gì, một lát sau, tay vung lên, cửa xe "Phanh" một tiếng rồi đóng mạnh lại, sau đó người bước chân, đi mất.

Đột nhiên toàn bộ toa xe trở nên vô cùng yên tĩnh, Kiều Xử Nữ ngồi ở trên xe, không hề nhúc nhích, một lúc lâu sau, cô mới mở trừng mắt nhìn bên ngoài, ngồi ngay ngắn sắc mặt tái nhợt, sửa sang quần áo lộn xộn của bản thân lại một chút, sau đó cột những sợi tóc lung tung về sau đầu, đổi chỗ ngồi đến chỗ lái xe, khởi động xe, trên đường chạy thẳng về biệt thự Cẩm Tú Viên.

-

Lục Thiên Yết bắt một chiếc taxi, trực tiếp đi về truyền thông Hoàn Ảnh.

Lục Thiên Yết thanh toán tiền xe, đi vào công ty, bảo vệ đang ngủ gật trong phòng trực, thấy có người đi vào, lắc lắc đầu, vừa nhìn thấy Lục Thiên Yết, lập tức lấy lại tinh thần: "Lục tổng."

Lục Thiên Yết không nói gì, tiếp tục bước chân, đi về phía thang máy.

Bây giờ đã gần đến 11 giờ đêm, cả tòa nhà vô cùng yên tĩnh, Lục Thiên Yết từ trong thang máy đi ra, trực tiếp đi về phía phòng làm việc của mình, kết quả khi đi ngang qua phòng làm việc của Tống Ma Kết, thấy cửa phòng mở, bên trong đèn còn đang phát sáng, có âm thanh rất nhỏ truyền tới.

Lục Thiên Yết nhíu mày, dừng bước chân, đứng trong chốc lát, mới mơ hồ nghe rõ, Tống Ma Kết đè thấp tiếng nói từ tính hát lên ca khúc chúc mừng sinh nhật.

Lục Thiên Yết do dự một chút, mới giơ tay lên, gõ cửa, âm thanh bên trong yên tĩnh trở lại, qua khoảng 3 giây, truyền đến giọng điệu trấn tĩnh trước sau như một của Tống Ma Kết: "Ai đó?"

Lục Thiên Yết không có trả lời, nhưng mà trên tay hơi dùng sức, cửa phòng, bị anh đẩy ra.

Trong căn phòng rộng lớn của Tống Ma Kết, chỉ có một mình cô, mặc một chiếc váy tơ tằm màu trắng, ánh đèn chiếu xuống, biểu hiện ra hào quang chói mắt, cô lười biếng ngồi trên ghế sô pha, trên bàn trà đặt một chiếc bánh sinh nhật hai tầng, ngọn nến ở trên bánh đã được thổi tắt, bên cạnh có một chai Laffey và một chiếc ly thủy tinh chân cao.

Chắc hẳn là cô đã uống nhiều, hai mắt mông lung, nhìn thấy Lục Thiên Yết đứng ở cửa, đôi môi đỏ mọng tinh sảo hơi hơi gợi lên, nở ra một nụ cười hào phóng xán lạn, dung nhan trắng nõn của cô, càng trở nên quyến rũ động lòng người: "Lục đại ảnh đế, trễ như vậy anh còn quay lại công ty làm gì?"

Lục Thiên Yết nhìn lướt qua chiếc bánh sinh nhật trên bàn, sau đó bước chân đi đến, đứng ở trước bàn trà, hai mắt nhìn chằm chằm Tống Ma Kết cầm chai rượu vang rót vào ly, bất thình lình lên tiếng hỏi một câu: "Hôm nay là sinh nhật của cô?"

Tươi cười trên mặt Tống Ma Kết càng trở nên kinh diễm, hai ngón tay tao nhã bưng lên ly rượu, mở miệng nói: "Không phải tôi, là của một người bạn."

Nói xong Tống Ma Kết từ bên dưới bàn trà, lấy ra một chiếc ly chân dài khác, nhìn về phía Lục Thiên Yết quơ quơ: "Muốn hay không uống một chút?"
















Chương 294: Nhìn cho rõ xem tôi là ai (4)

Lục Thiên Yết nhìn lướt qua Tống Ma Kết, im lặng một lúc, tùy tiện ngồi xuống ghế sofa đơn.

Tống Ma Kết thấy anh như vậy, biết là anh đồng ý, sau đó rót cho anh một chén rượu, đẩy đến trước mặt anh, sau đó lại rót cho mình một chén rượu, giơ lên, chạm ly với anh, một hơi uống cạn.

Lục Thiên Yết cầm chén rượu lên, tao nhã uống một ngụm, không hề có ý muốn nói chuyện với Tống Ma Kết.

Tống Ma Kết đã sớm quen với thái độ như thế này của anh, coi như không nhìn thấy gì tự vui một mình, tửu lượng của cô rất tốt, liên tục bốn năm ly, vẫn không việc gì, nghiêng đầu, nhìn toàn thân Lục Thiên Yết đi giày da, như vừa tham gia yến hội về, sau đó không để ý hỏi một câu: "Vừa đi tham gia yến hội hả?"

"Ừm" Lục Thiên Yết mơ màng lên tiếng, lại uống một ngụm rượu.

Thật ra Tống Ma Kết đã biết là anh đến tham dự sinh nhật của em trai, dù sao Lục Thiên Yết cũng là anh trai, cô cực kỳ muốn mở miệng hỏi một câu, người kia thấy thế nào, nhưng lời đến bên miệng, lại không biết hỏi thế nào, sau cũng chỉ mân mê môi cười khanh khách, lại cầm lấy chai rượu, rót cho chính mình, mới được nửa ly, chai rượu đã trống không.

Tống Ma Kết nhíu mày, tùy ý ném chai rượu xuống đất, cầm ly rượu lên, uống hết không còn một giọt, sau đó liền lung lay đứng lên, vào toilet, lúc trở ra, lớp trang điểm đã bị rửa sạch, lộ ra gương mặt trắng nõn sạch sẽ.

Có thể là do nước quá lạnh, Tống Ma Kết tỉnh táo hơn rất nhiều, nhìn chằm chằm Lục Thiên Yết đang ngồi trên sofa uống rượu, sau đó đi lên phía trước, đi vòng quanh anh một vòng, cúi đầu, tiến đến chỗ bả vai anh, ngửi ngửi như cún.

Trán anh nhăn lại, lập tức đứng lên, đẩy Tống Ma Kết ra.

Tống Ma Kết lui về sau vài bước, không đứng vững, liền ngã ngồi lên ghế sofa, sau đó nằm ngửa ra luôn, nhìn Lục Thiên Yết, trêu đùa nói: "Lục đại Ảnh đế, trên người anh có mùi vị không bình thường, có phải đã cũng người phụ nữa nào xảy ra chuyện gì không?"

Nói xong, liền vùng vẫy ngồi dậy từ trên ghế sofa, cợt nhả nhìn Lục Thiên Yết, thần bí nói: "Có phải là cô Kiều Xử Nữ không? Anh ngủ với cô ấy sao?"

Vẻ mặt của anh, trong nháy mắt liền trở nên nghiêm túc, mấp máy môi, không nói gì liền xoay người, đi ra ngoài văn phòng của Tống Ma Kết.

Tống Ma Kết chậc chậc hai tiếng, đạp bước chân đuổi kịp: "Lại thẹn quá hóa giận rồi hả? Chẳng lẽ anh ngủ với cô ấy thật?"

Sắc mặt Lục Thiên Yết càng thêm lạnh, anh mạnh mẽ dừng bước lại, xoay người nhìn chằm chằm Tống Ma Kết nói một câu: "Ngậm miệng!"

Sau đó giống như là rất phiền toái, giơ tay lấy trong túi ra một điếu thuốc, đưa lên hút.

Tống Ma Kết không trêu chọc Lục Thiên Yết nữa, mà vươn tay, lấy từ hộp thuốc lá của anh ra một điếu, ngả ngớn đốt, ngón tay mảnh khảnh đưa tới miệng, hít một hơi, vị thuốc lá trong nháy mắt lan tràn khắp lục phủ ngũ tạng của cô, mặt mày xinh đẹp hơi hốt hoảng, đã nhiều năm rồi không hút...
















Chương 295: Nhìn cho rõ xem tôi là ai (5)

Có lẽ là chuyện bảy tám năm trước, lúc ấy chẳng qua cô cũng vừa học cách hút thuốc, sau đó cũng không lâu lắm, thì bị người kia cấm hút thuốc. . . Thật ra thì cô luôn hi vọng, vào giờ phút này mình hút thuốc, thì người kia sẽ xuất hiện bên cạnh cô, hung dữ cướp đi điếu thuốc của cô, tức giận khiển trách cô một trận, nhưng cuối cùng chỉ là của hi vọng mà thôi, từ đó về sau, người kia cũng không xuất hiện trước mặt cô nữa. . .

Tống Ma Kết nghĩ tới đây, không nhịn được lắc đầu, ép buộc mình không suy nghĩ những chuyện vốn đã cố gắng quên đi, sau đó dùng sức hút một hơi, phun ra một làn khói lượn lờ, đôi mắt xinh đẹp nhìn xuyên qua, thấy Lục Thiên Yết đứng bên cạnh, nhìn chằm chằm vào sự trống rỗng trước mặt, hình như đang ngẩn người.

Tống Ma Kết hơi nhăn trán, phủi tro tàn thuốc lá, khàn khàn giọng hỏi: "Thế nào? Tâm trạng không vui?"

Sau đó Tống Ma Kết lại không chút lưu tình tiết lộ sự thật: "Bởi vì muốn tốt cho Kiều Xử Nữ sao?"

Đúng vậy, bởi vì muốn tốt cho Kiều Xử Nữ. . .

Chẳng bao lâu sau, lúc mình khổ sở, thương cảm, không vui, cũng dính líu không rõ ràng đến ba chữ "Kiều Xử Nữ" này chứ?

Cổ họng Lục Thiên Yết như bị thứ gì chặn lại, không muốn nói gì, định dùng sức hít một hơi thuốc, sau đó thờ ơ chuyển đề tài: "Sinh nhật người bạn tối nay là người cô thích?"

"Ha ha . ." Tống Ma Kết giống như nghe được chuyện gì buồn cười vậy, trong lúc bất chợt nở nụ cười trong trẻo, cười đến nước mắt chảy ra ngoài, sau đó nhìn Lục Thiên Yết, hết sức nghiêm túc nói: "Là người đã chết."

Trong lòng của cô có một ngôi mộ, chôn cất một người.

Nhìn có vẻ là người rất vô tình, nhưng có lẽ đáy lòng cũng cất giấu một chuyện xưa đầy thương tâm.

Người đàn ông không có tính tò mò như phụ nữ, cho nên Lục Thiên Yết im lặng không tiếp tục hỏi.

Tống Ma Kết cũng không nói chuyện, hai người cứ im lặng hút thuốc như vậy, một điếu lại một điếu, đang hút đến điếu thứ mấy không nhớ rõ, Tống Ma Kết bất chợt thấp giọng mở miệng: "Thật ra thì scandal của tôi và Niên Quan Vu là thật, thật sự xuất thân của tôi là người hầu rượu."

Lục Thiên Yết sửng sốt, mới nhớ tới lúc Tống Ma Kết nổi tiếng, có tin đồn nói rằng cô là người đứng đầu bảng hộp đêm ở Bắc Kinh.

Nhưng trời sinh Tống Ma Kết giỏi diễn xuất, kỹ năng diễn xuất càng ngày càng giỏi, sau cùng, những scandal kia đều bị hào quang của cô che giấu.

Tống Ma Kết lại gần Lục Thiên Yết, nói điều gì đó có vẻ như là một chuyện xấu xa, tiếp tục nhỏ giọng mở miệng nói: "Chẳng qua, tôi chỉ bán cho một người, năm vạn đồng. . ."

Vừa nói Tống Ma Kết nhìn về phía Lục Thiên Yết giơ tay lên, ra dấu 'Năm', giống như tự giễu cười nói: "Bán bảy năm, không biết có bao nhiêu tiền đúng không?"

Tống Ma Kết nói xong, dập tắt điếu thuốc trong tay, trong nháy mắt giống như không có chuyện gì xảy ra, nhún vai một cái: "Không còn sớm nữa, tôi phải về nhà, bái bai Lục ảnh đế!"

Sau đó cũng không chờ Lục Thiên Yết phản ứng, dứt khoát xoay người, giẫm lên giày cao gót rời đi.

Từ lúc Tống Ma Kết rời đi, trong văn phòng hoàn toàn yên lặng như tờ, Lục Thiên Yết đứng tại chỗ, cho đến lúc tiếng đồng hồ báo nửa đêm truyền đến, anh mới đi đến trước cửa sổ, nhìn ánh đèn bên ngoài, nghĩ, biết sinh nhật của mình đã kết thúc.

Tầm mắt anh nhìn chằm chằm phương xa, dần dần có hơi lơ lửng, nhìn xuyên qua bóng đêm mập mờ của thành phố, giống như anh thấy được năm năm trước, anh vĩnh viễn cũng không thể quên được đêm hôm đó.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro