Chương 866 -> 870
Chương 866: Kết thúc (26)
Cho tới lúc ở lại "Kim Bích Huy Hoàng" gặp cô, thấy thái độ lạnh nhạt của cô với anh, anh tức giận dắt cô về nhà, rồi cho cô một cái tát.
Anh vẫn không hiểu, tại sao mình tức giận như vậy?
Không rõ mấy tháng ra sao, lúc trước, không giải thích được cảm giác khi cô bỏ rơi mình, mà mình cũng không tranh đấu với cô, ngược lại còn muốn dỗ dành cô, anh liền cảm giác mình không được bình thường, thậm chí anh còn muốn mua cho cô chiếc nhẫn... Sau nữa, mẹ anh giết người ngồi tù, mẹ anh tự sát, cô vẫn luôn yên lặng bên cạnh anh, bất chợt anh đã hiểu.
Rõ ràng ban đầu chính là nhất thời cao hứng, rút năm vạn đồng tiền mua phụ nữ, tại sao anh lại dây dưa suốt 8 năm?
Tại sao trong tám năm, dáng dấp không tệ, bối cảnh không tệ, nhiều người phụ nữ ngã xuống, người sau tiến lên, trừ cô, không hề chạm qua người phụ nữ nào khác?
Những chuyện tại sao này, trong nhiều năm như vậy, cho tới bây giờ anh cũng không ý thức được.
Giống như là cho tới bây giờ anh cũng không ý thức được, thật ra thì ngay từ lúc vô hình đã dần dần thích người con gái tên là Tống Ma Kết đó.
Tình yêu đến lúc nào, anh không biết, nhưng mà, năm tháng ung dung, để cho anh yêu cô càng ngày càng sâu, sâu đến cuối cùng... Không phải là cô thì không thể.
-
Hứa Thiên Bình khởi động xe, trên con đường chật chội, anh không có trở về công ty, mà là đi "Bách niên hảo hợp" .
Bên trong có mấy cặp tình nhân đang chọn nhẫn, lúc cô gái mang nhẫn, trên mặt cực kỳ hạnh phúc.
Khóe môi Hứa Thiên Bình không nhịn được cong lên, sau đó liền đi tới chiếc nhẫn kim cương màu hồng mà mình đã nhắm trước dừng lại.
"Tiên sinh, xin hỏi có gì cần giúp một tay sao?" Nhân viên bán hàng niềm nở cười hỏi.
Hứa Thiên Bình khẽ gật đầu, chỉ cái nhẫn kim cương màu hồng, ý bảo nhân viên bán hàng lấy ra cho mình nhìn.
Chiếc nhẫn đưa đến trước mặt, so với đặt trong tủ thì đẹp hơn rất nhiều.
Hứa Thiên Bình hài lòng quan sát, liền nói với nhân viên bán hàng kích cỡ ngón tay của Tống Ma Kết.
Kích cỡ này, là tối hôm qua anh thừa dịp cô ngủ sau, cầm thước cuộn len lén đo.
"Ngại quá, tiên sinh, kích cỡ không thích hợp, xin hỏi ngài hiện tại cần gấp sao? Chúng tôi có thể tìm nhân viên khác đổi giúp ngài."
"Được." Hứa Thiên Bình gật đầu, sau đó lấy ví tính tiền.
Chiếc nhẫn sửa đổi xong, lúc Hứa Thiên Bình lấy, đã là chạng vạng năm giờ, anh quan sát hai vòng, xác nhận không có vấn đề gì, liền nhận được hộp gấm, đặt ở trong túi mình, rời đi.
Trên đường về nhà, Hứa Thiên Bình gọi đến khách sạn lớn Bắc Kinh, đặt một bao sương, sau đó thuận thế để cho bọn họ giúp mình chuẩn bị một bó hoa.
Xe sắp lái đến nhà trọ Tô Uyển, Hứa Thiên Bình nghĩ đến tối hôm qua Tống Ma Kết dặn dò mình hôm nay về nhà mua chút nước trái cây, vì vậy liền quay đầu xe, rẽ đi siêu thị.
Tống Ma Kết để cho Hứa Thiên Bình mua, Hứa Thiên Bình trực tiếp chọn mỗi loại một ít, cuối cùng phát hiện quá nhiều, dứt khoát giữ lại địa chỉ, để cho siêu thị giao hàng tới cửa, sau đó mình lái ôtô trở về nhà.
Mở cửa, cửa phòng rất yên tĩnh, trời chiều xuyên thấu qua cửa sổ sát đất khiến nửa gian phòng trở nên hồng.
Hứa Thiên Bình nhìn một vòng phòng khách, không thấy bóng dáng Tống Ma Kết, sau đó liền mở miệng gọi tên của cô.
Không ai trả lời, Hứa Thiên Bình đổi giày, liền đi về phía phòng ngủ, đẩy cửa ra, thấy bên trong vẫn như cũ trống rỗng.
Chương 867: Kết thúc (27)
Không ở nhà?
Hứa Thiên Bình nhíu nhíu mày, lấy di động ra, gọi điện thoại cho Tống Ma Kết, vừa gọi xong, chợt nghe thấy ẩn ẩn phía sau tiếng chuông điện thoại, Hứa Thiên Bình xoay người, liền nhìn thấy cửa phòng khách bị đẩy ra, anh trực tiếp thu di động, đi về phía Tống Ma Kết đang đi vào mở miệng hỏi: "Đi nơi nào?"
Thoạt nhìn sắc mặt Tống Ma Kết có chút không tốt, tóc lung lung cột ở sau đầu, nghe thấy âm thanh của anh, ngẩng đầu liếc mắt nhìn anh, sau đó liền cúi đầu đổi giày.
Hứa Thiên Bình lại mở miệng nói: "Tôi đặt bàn ở khách sạn lớn Bắc Kinh, đừng đổi giày, trực tiếp đến đó ăn cơm đi."
Tống Ma Kết giống như không có nghe thấy lời nói của Hứa Thiên Bình, thẳng hướng đi về phía nhà ăn, rót một chén nước, tự mình uống.
Hứa Thiên Bình bị bỏ qua hai lần, cau mi lại: "Làm sao vậy? Tâm tình không tốt?"
Tống Ma Kết uống cạn cốc nước, buông cốc xuống, cũng không đi về phía phòng khách, trực tiếp lại gần bàn ăn phía sau, quay đầu, nhìn chằm chằm Hứa Thiên Bình mở miệng nói: "Xế chiều hôm nay tôi đi bệnh viện."
Bệnh viện? Trên mặt Hứa Thiên Bình nháy mắt tràn đầy lo lắng, không hề nghĩ ngợi bước đi đến trước mặt của Tống Ma Kết: "Làm sao vậy? Không thoải mái sao? Vì sao đi bệnh viện cũng không nói cho tôi biết, tôi cùng em đi......"
Tống Ma Kết không để Hứa Thiên Bình nói hết lời, liền mở miệng đánh gãy lời nói của anh: "Tôi mang thai ."
Vẻ mặt Hứa Thiên Bình trong nháy mắt ngẩn ngơ, anh nhìn chằm chằm Tống Ma Kết ánh mắt hiện lên một tia không thể tin, sau đó vui mừng không nói thành lời, xông đến trong lòng, sau đó môi anh gợi lên: "Thực......"
Hứa Thiên Bình còn chưa hỏi xong, Tống Ma Kết liền xoay người rút ra mấy tờ giấy từ bên trong túi xách, đưa tới trước mặt của Hứa Thiên Bình.
"Báo cáo kiểm tra mang thai?" Hứa Thiên Bình kinh hỉ hỏi lại một câu, liền nhận lấy, sau đó cúi đầu xem, chỉ liếc mắt nhìn qua, sắc mặt lại từng điểm từng điểm lạnh xuống, tay anh đang nắm mấy tờ giấy kia bắt đầu kịch liệt run run, anh nhìn một hồi thật lâu, mới ngẩng đầu, hai mắt đỏ ngầu nhìn chằm chằm Tống Ma Kết hỏi: "Đây là cái gì?"
Tống Ma Kết cười khẽ một tiếng nhìn về phía Hứa Thiên Bình, trong miệng, nói không chút để ý: "Giấy trắng mực đen, rành mạch, Hứa thiếu gia không biết sao?"
Hứa Thiên Bình nhìn chằm chằm Tống Ma Kết, hô hấp bắt đầu trở nên có chút không tốt.
Tống Ma Kết tiếp tục cười, sau đó liền rút tờ giấy trong tay Hứa Thiên Bình, dùng ngữ khí vô cùng thoải mái, đọc cho với Hứa Thiên Bình niệm: "Tống Ma Kết, nữ, không đau đớn phẫu thuật......"
"Cô câm miệng cho tôi!" Hứa Thiên Bình đột nhiên liền gắt lên một tiếng.
Tống Ma Kết giống như là căn bản không có nghe được, tiếp tục đọc.
Hứa Thiên Bình liền mạnh vươn tay cướp mấy tờ giấy kia, ném thật mạnh vào mặt Tống Ma Kết: "Tôi nói cô câm miệng! Cô có nghe hay không!"
Tống Ma Kết thật sự ngậm miệng lại, ánh mắt nhìn Hứa Thiên Bình, một mảnh tối đen, thần thái bên trong vô cùng bình tĩnh.
Hứa Thiên Bình lại cảm thấy ánh mắt này của Tống Ma Kết, phá lệ khủng bố, anh chỉ những tờ giấy trên đất, âm thanh run rẩy lợi hại: "Cô thật sự lấy xuống con của tôi?"
"Đúng vậy......" Tống Ma Kết gật gật đầu:"Lấy rồi, nếu anh cần, tôi có thể đọc lại cho anh một lần nội dung báo cáo giải phẫu......"
Nói xong, Tống Ma Kết liền cúi người xuống nhặt những tờ giấy vừa bị Hứa Thiên Bình ném xuống.
Đầu ngón tay Tống Ma Kết còn không đụng tới tờ giấy kia, Hứa Thiên Bình đột nhiên vươn tay, bắt cánh tay của cô, kéo cô đứng lên, hung hăng đặt ở trên bàn cơm: "Tôi hỏi cô một lần cuối cùng, cô thật sự lấy xuống con của tôi?"
Chương 868: Kết thúc (28)
"Anh muốn tôi lặp lại bao nhiêu lần, anh mới bằng lòng tin tưởng?" Tống Ma Kết nhìn lại ánh mắt Hứa Thiên Bình, tạm dừng một lát, lại mở miệng nói: "Đúng vậy, tôi lấy rớt đứa nhỏ của anh......"
Vẻ mặt Hứa Thiên Bình trong nháy mắt trở nên dữ tợn, anh thô bạo bắt bả vai của cô, dùng sức lay, đầu của cô chạm vào bàn ăn, phát ra tiếng vang thùng thùng.
Đau đớn thẳng tắp truyền vào đáy lòng Tống Ma Kết, nhưng mà trừ bỏ sắc mặt của cô có chút tái nhợt, biểu tình vẫn bình tĩnh không có chút gợn sóng.
Cô bình tĩnh như vậy, thành công đánh vào nội tâm Hứa Thiên Bình, khiến cho cả người anh hoàn toàn mất đi lý trí, anh không hề nghĩ ngợi liền nâng tay lên, bóp ở cổ của cô, phá lệ dùng sức: "Cô đưa đứa nhỏ cho tôi, cô đưa đứa nhỏ cho tôi, tôi muốn bóp chết cô, bóp chết cô!"
Mặt Tống Ma Kết vẫn bình tĩnh như nước nhắm mắt lại, tùy ý anh bóp, không giãy giụa, không phản kháng, cũng không cầu xin.
Hô hấp của cô dần dần yếu đi, lúc cô nghĩ tới bản thân sắp vì hít thở không mà chết, đột nhiên anh vung cổ cô ra, khiến cho cả người cô từ trên bàn hung hăng ngã xuống dưới, ngã thật mạnh xuống một bên ghế sa lon.
Tống Ma Kết bị ngã choáng váng, cả người theo bản năng che bụng của bản thân, ngay sau đó cô chợt nghe thấy bên tai truyền đến âm thanh nhức óc đinh tai.
Cô nghiêng đầu, nhìn thấy Hứa Thiên Bình giống như một người điên, đẩy hết tất cả những gì có trên bàn xuống dưới đất, thậm chí còn xách ghế ăn cơm, hướng về mọi phía đập, toàn bộ phòng ở, thủy tinh chụp đèn mảnh nhỏ rầm lạp văng ra, có chút nện ở trên đầu của anh, cắt qua mặt anh, anh không có chút phản ứng nào.
Những tiếng vang này, vang lên khoảng mấy giờ, mới ngừng lại được, toàn bộ phòng khách một mảnh hỗn độn, cơ hồ không có chỗ để trạm chân, anh lúc này, giống như là hao hết sức lực, thở hổn hển nhìn chằm chằm cô thật lâu thật lâu, sau đó mới lảo đảo mại bước chân, đi tới trước mặt cô, cúi người xuống, một phen bóp ở cằm của cô, nhìn thẳng vào mắt cô, môi nở nụ cười ha ha: "Tống Ma Kết, cô đi, cô thật giỏi......"
"Cô so với trong tưởng tượng của tôi còn nhẫn tâm, đều nói hổ dữ không ăn thịt con, cô lòng dạ độc ác ngay đến cả đứa con của mình cô cũng xuống tay được!"
"Cô dựa vào cái gì lấy xuống đứa con của tôi? Cô có hỏi qua tôi sao?"
"Ha ha......" Hứa Thiên Bình nói xong, liền tự mình nở nụ cười, cười cười, khóe mắt anh liền trở nên có chút ướt át, anh không ngừng gật đầu hướng về phía cô, sau đó đột nhiên mở rộng tầm mắt, nhìn bầu trời có chút phiếm đen ngoài cửa sổ: "8 năm, qua hôm nay, chúng ta liền quen biết 8 năm ......"
8 năm...... Thật là một khoảng thời gian dài đằng đẵng......Anh dài dòng, cả người đột nhiên có chút hoảng hốt.
Vốn anh nghĩ đêm nay cầu hôn với cô, nhưng mà ý tưởng tốt đẹp thuần túy này, bị cô hé ra giấy phá thai, hoàn toàn đánh nát .
Ngay cả đứa nhỏ của anh cô cũng không muốn, cô lại làm sao sẽ yêu thích anh?
Đúng vậy...... Anh cứ nghĩ, anh yêu cô, lại không nghĩ trận giao dịch này của anh và cô, cô có động tâm với anh hay không.
Hứa Thiên Bình lại nhẹ nhàng cười lên tiếng, anh nhìn đáy mắt xinh đẹp của cô, phiếm hồng ẩm ướt, anh giống như suy nghĩ thật lâu, mở miệng nói với cô: "Tống Ma Kết, từ giờ trở đi, cô và tôi, không còn tình nghĩa, không hề liên quan!"
Chương 869: Kết thúc (29)
Hơn một năm trước, cô đã nghĩ cùng anh tách ra.
Sau khi anh tỉnh, anh tìm qua cô vài lần, mỗi lần cô đều không khoan nhượng, anh sẽ cảm thấy không còn quấy rầy anh và cô, suy nghĩ một chút, lúc đó bọn họ đã coi như ở trạng thái nửa chấm dứt, nếu sau anh không cố tới khách sạn, không có đụng phải cô, không có ôm lấy cô, có lẽ bọn họ liền thật sự đã xong......
Kỳ thật cùng một chỗ 8 năm, anh không đề cập qua kết hôn với cô, cô cũng chưa từng nói qua tình yêu với anh, thậm chí có lúc trong vòng giải trí cô và ngôi sao nam khác có scandal náo loạn, anh cũng không hỏi, cô cũng chưa từng giải thích qua với anh.
Anh và cô rất ăn ý cũng chưa từng quan tâm sinh hoạt cá nhân của đối phương, cũng đều rất ăn ý không tiết lộ sinh hoạt cá nhân của đối phương ra ngoài.
Kỳ thật chỉ là một hồi giao dịch, đến cuối giao dịch, anh động tâm.
8 năm, 8 năm liền rơi vào kết cục như vậy.
Chỉ tiếc, anh chung thủy không phải Lục Thiên Yết, cô cũng không phải Kiều Xử Nữ.
Thời gian anh và cô dây dưa lâu hơn, cũng cùng không hơn được chuyện xưa tốt đẹp của bọn họ.
Hứa Thiên Bình từ từ buông lỏng cằm Tống Ma Kết ra, sau đó lui hai bước, rồi xoay, nước mắt ở đáy mắt, từ mặt lăn xuống dưới, anh không có dừng lại, liền trực tiếp mại bước chân ly khai khách sạn như vậy.
-
Trong khoảnh khắc cửa phòng bị khóa, Tống Ma Kết chung quy không nhịn được rơi nước mắt.
Đã xong...... Rốt cuộc đã xong.
8 năm, dây dưa dài đến 8 năm, rốt cuộc vào giờ khắc này đã xong.
Từ khi cô quen biết anh, chỉ biết, anh và cô không phải là người cùng một thế giới.
Cô là cô bé lọ lem, anh là vương tử, nhưng mà bọn họ không phải truyện cổ tích.
Kỳ thật cô vẫn luôn tự nói với lòng mình, không cần thích anh, nhưng mà...... Cô chính là không chịu thua kém như vậy, cuối cùng vẫn là yêu anh.
Rõ ràng cô buộc chính mình buông ra thật nhiều thứ của anh, nhưng mà mỗi một chỗ đều là kết quả thất bại.
Cuối cùng cô không có biện pháp, cho nên cô liền tự mình đi đến con đường chết, giết chết đứa nhỏ của anh, khiến cho anh hoàn toàn hận cô.
Như cô mong muốn, anh nói, Tống Ma Kết, từ giờ trở đi, cô và tôi, không còn tình nghĩa, không hề liên quan.
Cô không có đường lui ...... Từ hơn một năm trước, cô muốn chặt đứt quan hệ của bọn họ, đến bây giờ, rốt cuộc chặt đứt.
Cô không trách người khác, là cô tự tay phá hỏng đường lui.
Ngay cả con đường hối hận cô đều không có .
Cả đời này anh và cô không bao giờ nữa có khả năng .
Liền ngay cả làm tình nhân không thể ra ngoài ánh sáng của anh cũng không còn .
Đường rõ ràng là do chính cô chọn, chính là bởi vì cô biết bản thân luôn mềm yếu trước anh, nên mới có thể làm quyết tuyệt như thế, nhưng mà vì sao khi cô được như mong muốn, cô sẽ khổ sở như vậy?
8 năm a 8 năm, cô yêu người 8 năm, cô liền bóp chết quan hệ của anh và cô như vậy.
Từ nay về sau, sinh ly từ biệt, cả đời nhất thế, không còn liên quan.
Tống Ma Kết chung quy nhịn không được đau lòng khóc thành tiếng, đến cuối cùng, toàn thân cô run rẩy, ôm bụng, thanh thanh nức nở, nghe qua chỉ là bi thương cùng bất lực.
Chín giờ, Tống Ma Kết kéo hành lý từ khách sạn đi ra, cô bắt một chiếc xe taxi, trực tiếp đi sân bay.
Mười một giờ, Tống Ma Kết đăng ký, lúc bước vào sân bay, Tống Ma Kết cầm di động vẫn luôn mang theo, ném vào trong thùng rác.
Mười một giờ rưỡi, máy bay cất cánh, Tống Ma Kết ngồi bên cạnh cửa sổ, nhìn ánh sáng ngọc đèn đêm thành Bắc Kinh, sắc mặt trong trẻo nhưng lạnh lùng.
Tình yêu là dần dần thay đổi sâu sắc, cà phê là chậm rãi thay đổi lạnh, chuyện xưa là chậm rãi đi về phía kết cục .
Một người từ không yêu, đến yêu, đến cuối cùng buông yêu, là vì vĩnh viễn nhìn không tới hy vọng.
Tạm biệt, người tôi yêu, tạm biệt, người ở bên cạnh tôi tám năm.
Chương 870: Kết thúc (30)
Máy bay càng bay càng cao, cho đến cuối cùng khi không thể nhìn thấy những ngọn đèn của Bắc Kinh, nước mắt của Tống Ma Kết mới rơi xuống.
Qua dòng nước mắt, cô hoảng hốt thấy được, tám năm trước, mình mặc một bộ váy trắng, buộc tóc đuôi ngựa, đứng trước mặt Hứa Thiên Bình, theo dõi tấm chi phiếu trong tay anh, vô thức bất lực mà cắn môi, bất an một lúc, sau cùng nhắm mắt lại, nhẹ nhàng mà gật đầu nói: "Được, tôi đi với anh."
-
Ngày Kiều Bạch Dương xuất viện, tất cả thời tiết trong thành Bắc Kinh đã trở nên ấm áp.
Sáng sớm, Trình Nhân Mã và bác gái Kiều bắt đầu thu dọn đồ đạc, cứ việc Kiều Bạch Dương đầu tiên là muốn quay lại Kiều gia, nhưng Kiều Xử Nữ dù bụng to vẫn đến đón cô xuất viện.
Trở lại Kiều gia, đã là 12 giờ giữa trưa, người giúp việc vừa chuẩn bị tốt cơm trưa, Kiều Bạch Dương là người bị thương, Kiều Xử Nữ là phụ nữ có thai, đồ ăn chuẩn bị vô cùng dinh dưỡng.
Nếm qua cơm trưa, Trình Nhân Mã và Lục Thiên Yết đi theo bác trai đến thư phòng để lại Kiều Xử Nữ, bác gái, Kiều Bạch Dương, ba người ngồi trong phòng khách xem ti vi.
Kiều Xử Nữ có bầu hơn ba tháng, thích ngủ lại lười, dựa vào bả vai Kiều Bạch Dương xem ti vi, sau đó liền bất tri bất giác ngủ thiếp đi.
Kiều Bạch Dương cảm giác được sức nặng trên vai mình trở nên lớn hơn nhiều, không nhịn được quay đầu nhìn, thấy Kiều Xử Nữ nhắm mắt ngủ say, suýt nữa mở miệng ra nói, sau đó lại nhẹ nhàng đụng vào bả vai của mẹ mình, chỉ vào một tấm thảm ở cách đó không xa, nhẹ nhàng nói: "Đưa thảm cho con."
Nhận được tấm thảm, Kiều Bạch Dương che lại trên người Kiều Xử Nữ, lúc nhét vào dưới cánh tay của cô, lại vô tình chạm tầm mắt vào bụng của Kiều Xử Nữ, tay lại vô thức đưa đến sờ sờ, thô ráp, trong lòng cô liền hiện lên chút hâm mộ, sau đó tay lại nhanh chóng giật trở về, ánh mắt ảm đạm vô cùng.
Kiều Xử Nữ tỉnh lại đã là sáu giờ tối, bác gái đã chuẩn bị xong cơm chiều, cả đoàn người đều ở lại Kiều gia dùng bữa tối, sau đó mới rời đi.
Kiều Xử Nữ và Lục Thiên Yết trở về Cẩm tú viên, Trình Nhân Mã đưa Kiều Bạch Dương trở về nhà mình, không biết có phải do mệt mỏi hay không, dọc đường Kiều Bạch Dương đều nhắm mắt lại, một câu cũng không nói.
Đến cửa nhà, Trình Nhân Mã mở cửa xe, đứng trước mặt Kiều Bạch Dương: "Nhắm mắt lại trước đã."
Kiều Bạch Dương buồn bực ngẩng đầu, liếc mắt nhìn Trình Nhân Mã một cái: "Để làm gì?"
"Nhắm mắt lại." Trình Nhân Mã lặp lại, nhìn thấy dáng vẻ thờ ơ của Kiều Bạch Dương, vì thế quấn đến người sau của cô, giơ tay lên, che kín hai mắt cô lại, sau đó dùng chân đá cửa, phụ giúp cô đi vào trong nhà.
"Trình Nhân Mã, anh làm gì thế?" Kiều Bạch Dương giật giật đầu, muốn thoát khỏi tay của Trình Nhân Mã, người đàn ông lại cúi đầu, dán vào bên tai cô, nhẹ nhàng "hư" một tiếng, sau đó thuận thế khép cửa, tiếp tục xô đẩy Kiều Bạch Dương, vẫn đi tới giữa phòng khách mới dừng lại, chậm rãi rời tay khỏi mắt cô.
"Trình Nhân Mã, anh làm gì thế?" Kiều Bạch Dương vừa nói, vừa mở to mắt, sau đó nhìn thấy xung quanh có rất nhiều con đom đóm, chiếu sáng cả căn phòng tối đen.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro