Chương 921 -> 925

Chương 921: Kéo dài (1)

Sau đó, Tống Ma Kết liền quay đầu, nhìn chằm chằm cánh cửa phòng phẫu thuật cách đó không xa, ánh mắt trở nên có chút mơ hồ, qua khoảng nửa phút, lại dùng ngữ khí không để ý tiếp tục mở miệng, nói: "Đã qua nhiều năm như vậy, không có để ý hay không để ý."

Đáy lòng Hứa Thiên Bình lập tức liền nổi lên đau đớn nặng.

Anh và Tống Ma Kết không phải mỗi ngày đều dính cùng một chỗ, cô có chuyện anh cũng có công việc, anh cũng có chuyện tình của tập đoàn Hứa thị đang chờ xử lý, cho dù là gặp mặt, đại đa số cũng là buổi tối, một hồi hoan ái làm các chuyện này nọ, nhưng mà ở trong trí nhớ của anh, cho tới bây giờ Tống Ma Kết luôn lạnh nhạt, dường như cái gì cũng không để ý vậy, anh chưa từng thấy cô vì ốm đau mà khó chịu cũng chưa từng gặp cô vì khổ sở mà rơi lệ.

Nhưng mà hiện tại, cô lại nói với anh, trải qua nhiều năm như vậy ...... Cô nói, từ trước đến nay, mặc kệ cô có bao nhiêu khó chịu bao nhiều khổ sở, cô đều chịu đựng một mình sao?

Hứa Thiên Bình nhìn chằm chằm cổ chân Tống Ma Kết, không hé răng, một lát sau, đeo giầy vào chân của cô, đứng dậy rời đi.

-

Lúc Hứa Thiên Bình trở về, trên tay xách một cái gói to, anh đứng ở trước mặt Tống Ma Kết, từ trong túi tử lấy ra một hộp sữa, cắm ống hút vào, rồi đưa tới trước mặt Tống Ma Kết.

Tống Ma Kết kinh ngạc liếc mắt nhìn Hứa Thiên Bình một cái, hình như buồn bực anh vừa rồi đã đi, vì sao còn quay lại.

Cô dừng một chút, cuối cùng vẫn là tiếp nhận hộp sữa kia.

Hứa Thiên Bình quỳ một gối xuống trước mặt Tống Ma Kết, ném gói to sang một bên, cởi giày Tống Ma Kết ra, sau đó bóp một ít thuốc hoa hồng ra lòng bàn tay, xoa hai cái, rồi thoa lên cổ chân của Tống Ma Kết.

Tống Ma Kết cúi đầu nhìn Hứa Thiên Bình đang thoa thuốc, cánh môi dùng sức mím lại, sau đó liền nhấp môi nín sữa, dời đi tầm mắt.

Những năm gần đây, đây là lần đầu tiên có người quan tâm cô.

Có lẽ là từ khi mẹ mất, cô đã học cách sống độc lập, sau đó ba lại bị bệnh nặng, tất cả mọi việc trong gia đình đều đổ nên vai của cô, bởi vì không có người chăm sóc, cho nên chỉ có thể học cách tự chăm sóc bản thân, dần dà lâu ngày, liền ngay cả chính cô đều cảm thấy không gì là bản thân không làm được , mặc kệ là sinh bệnh hay là bị thương, có thể chịu liền cắn chặt răng nhẫn nhịn, sau đó đợi đến lúc chỉ còn một mình, rơi lệ, bởi vì đau đớn lên tiếng kêu nhỏ.

Trong tám năm cô ở cùng Hứa Thiên Bình kia, kỳ thật có vô số lần suy nghĩ, khi nào thì cô có thể dựa vào Hứa Thiên Bình, nghĩ tới cuối cùng, cô phát hiện, người đàn ông kia căn bản không có gì để cho cô dựa vào.

Cô không phải người nhát gan, nhưng mà cô cũng không có lòng dũng cảm nói lên những suy nghĩ chân thật dưới đáy lòng của bản thân với Hứa Thiên Bình.

Nhìn cô rất tự tin, kỳ thật trong lòng cô rất tự ti, mặc kệ cô cố gắng trở nên xinh đẹp tài giỏi cỡ nào trước mặt mọi người, thì cô thủy chung vẫn là tình nhân được bao dưỡng.

Hiện tại có tiểu Song Ngư, cô càng phải kiên cường, lúc trước chỉ có một mình có thể bởi vì quá mệt mỏi mà vụng trộm khóc, hiện tại lúc một mình, ngay cả muốn khóc cũng không dám khóc, sợ một khi bản thân rơi lệ, liền suy sụp, thậm chí trước kia cô còn nghĩ, nếu Hứa Thiên Bình không cưới cô, cô có thể tìm một người đàn ông thành thật để kết hôn, nhưng mà hiện tại vì tiểu Song Ngư, cô liên kết hôn cũng không dám kết, cô sợ người nọ đối xử không tốt với tiểu Song Ngư.

Hiện nay, đột nhiên có người đối tốt với cô như vậy, cô không hiểu vì sao muốn rơi lệ.

















Chương 922: Kéo dài (2)

Hứa Thiên Bình thoa thuốc xong cho Tống Ma Kết, đeo giày vào giúp cô, mới mở miệng hỏi: "Nhiều sao?"

Nghe âm thanh của Hứa Thiên Bình, Tống Ma Kết mới hoàn hồn, cô vội vàng rũ xuống mi mắt, che lấp lệ quang ở đáy mắt, nhẹ nhàng gật đầu một cái, dùng sức hút hai ngụm sữa.

Hứa Thiên Bình đứng lên, rút ra một tờ khăn ướt, lau sạch thuốc mỡ còn dính tronng lòng bàn tay, sau đó lại dựa vào vách tường đối diện Tống Ma Kết.

Trong hành lăng một mảnh im lặng, không biết rốt cuộc qua bao lâu, di động Hứa Thiên Bình đột nhiên vang lên, chói tai phá tan bầu không khí yên tĩnh.

Hứa Thiên Bình lấy di động ra, nhìn cái tên trên màn hình điện thoại, mới nghĩ tới bản thân quên mất Dương Kết Kết còn ở bữa tiệc, anh đi cách xa xa Tống Ma Kết, rồi mới tiếp nghe.

Tuy rằng Hứa Thiên Bình cố ý đè thấp âm thanh, nhưng mà Tống Ma Kết vẫn còn ẩn ẩn nghe được một ít nội dung.

"Xin lỗi, anh có việc đột xuất, quên nói với em...... Hiện tại em đang ở đâu? Anh phái người đi đón em, đưa em về nhà...... Tốt, uh, không thành vấn đề, nhất định sẽ giải thích thật tốt, uh,88, về nhà đi ngủ sớm một chút."

Hứa Thiên Bình tắt điện thoại, một lần nữa trở lại, khi chỉ còn cách Tống Ma Kết khoảng hai thước, Tống Ma Kết đột nhiên quay đầu, lên tiếng: "Đêm nay cảm ơn anh, thời gian cũng không còn sớm, anh về sớm một chút nghỉ ngơi đi."

"Không sao." Hứa Thiên Bình thản nhiên nói một câu, rồi lại dựa lưng vào vị trí cũ của vách tường.

Môi Tống Ma Kết giật giật, không nói nữa, hàng lang lại trở nên yên tĩnh, lần này qua khoảng năm phút đồng hồ, cửa phòng phẫu thuật bị mở ra, Tống Ma Kết mạnh đứng lên, ngay cả Hứa Thiên Bình cũng đứng thẳng người theo.

Y sĩ trưởng từ bên trong đi ra trước, anh ta tháo khẩu trang xuống, vẻ mặt ngưng đọng lắc lắc đầu với Tống Ma Kết đang đi tới trước mặt.

Hứa Thiên Bình theo bản năng nhìn về phía Tống Ma Kết, đáy mắt cất giấu một cỗ lo lắng.

Hai mắt Tống Ma Kết nhìn chằm chằm về phía y sĩ trưởng, mở miệng hỏi: "Có ý tứ gì?"

"Tống tiểu thư, thỉnh nén bi thương chúng tôi đã cố gắng hết sức." Y sĩ trưởng hơi cúi đầu thấp một chút, rồi mới tiếp tục mở miệng nói: "Tống lão tiên sinh lớn tuổi, các bộ phận trong cơ thể vốn đã thoái hóa, nếu miễn cưỡng làm phẫu thuật lần thứ hai, mạo hiểm rất lớn, sợ là ở trên bàn mổ lúc nào cũng có thể sẽ ra đi, còn nếu bảo trì hiện trạng, uống thuốc đúng hạn, còn có thể sống được một đoạn thời gian, cụ thể bao lâu, vậy phải xem tâm tình của Tống lão tiên sinh."

Thân thể Tống Ma Kết hơi lung lay một chút, Hứa Thiên Bình rất nhanh ôm bả vai của cô, mở miệng hỏi với y sĩ trưởng: "Viện trưởng của các người đâu, tôi muốn nói chuyện với ông ta."

"Thật sự rất đáng tiếc, cho dù anh mời bác sĩ giỏi nhất đến đây, sợ là cũng vô lực xoay chuyển." Y sĩ trưởng nói xin lỗi một câu, sau đó lại mở miệng: "Tống tiểu thư, bây giờ Tống lão tiên sinh còn thanh tỉnh, ngài ấy nói có chuyện muốn nói với cô, cô tới phòng chăm sóc đặc biệt chờ ngài ấy một chút."

Y sĩ trưởng nói xong còn hơi cúi đầu tiếp tục nói xin lỗi với Tống Ma Kết và Hứa Thiên Bình một chút.

-

Một mình Tống Ma Kết tiến vào trong phòng chăm sóc đặc biệt, Tống phụ ngồi ở trên giường bệnh, trên mu bàn tay có gắn kim châm, thoạt nhìn coi như là có tinh thần, ông nhìn thấy Tống Ma Kết tới, lập tức cười cười, sau đó vỗ vỗ vị trí bên cạnh mình: "Kết Kết, lại đây ngồi."

Tống Ma Kết "Vâng" một tiếng, đi qua ngồi xuống, ngay sau đó tay cô bị ba cô cầm lấy: "Kết Kết, ba biết, thời gian của ba không còn nhiều, ba cũng đã nghe thầy thuốc nói, không muốn nhận trị liệu."

















Chương 923: Kéo dài (3)

Tống Ma Kết "Vâng" một tiếng, đi qua ngồi xuống, ngay sau đó tay cô bị ba cô cầm lấy: "Kết Kết, ba biết, thời gian của ba không còn nhiều, ba cũng đã nghe thầy thuốc nói, không muốn nhận trị liệu."

Tống Ma Kết đột nhiên xúc động muốn rơi lệ.

"Ba biết con khẳng định sẽ khổ sở, nhưng mà con người, rồi cũng sẽ chết, mỗi ngày ba đều ngốc ở trong bệnh viện, cũng không vui vẻ, ba có việc muốn thương lượng với con, nếu hiện tại con không vội, có thể cùng trở về nhà với ta? Ta nghĩ trở về nhìn xem mẹ con......"

Nước mắt Tống Ma Kết liền mạnh rơi xuống, hoàn toàn không để ý tới lịch quay quảng cáo mấy ngày tới, nhắm mắt lắc lắc đầu, âm thanh mở miệng có chút nghẹn ngào: "Được, con cùng ba về nhà, ba muốn lúc nào thì quay về?"

"Nếu có thể, ba nghĩ đi ngay bây giờ."

Tống Ma Kết đương nhiên biết những lời này của ba có hàm nghĩa gì, ông sợ nếu bây giờ bản thân không đi, sẽ chết ở Bắc Kinh.

Tống Ma Kết tiếp tục gật đầu, ngoan ngoãn nghe theo: "Được, chờ con đi đặt máy bay."

"Hài tử tốt." Tống phụ cong môi cười cười, đột nhiên mở miệng mang theo vài phần khẩn cầu: "Kết Kết, con vẫn luôn nói với ta, con có bạn trai, lúc trước ba sinh bệnh tiền chữa trị, đều cậu ta đưa cho con, con nói cậu ta là ông chủ một công ty, rất nhiều tiền, rất tốt với con, các con cùng một chỗ đến nay, cũng sắp 11 năm đi...... Con đã ba mươi tuổi, cũng nên lo lắng chuyện kết hôn đi, cậu ta có nói muốn kết hôn với con hay không?"

Trong khoảng thời gian ngắn Tống Ma Kết không biết nên trả lời như thế nào.

"Kết Kết, con sẽ không là đang lừa ba đi......" Mặt ba Tống lộ vẻ lo lắng: "Hay là cậu ta căn bản không có ý tứ muốn cưới con, con bị lừa nhiều năm như vậy?"

"Không có." Tống Ma Kết cong môi cười cười, mở miệng trấn an ba mình: "Người trong thành đều kết hôn muộn, ba mươi tuổi không tính là gì, gần nhất anh ấy đang bận rất nhiều việc, anh ấy nói, chờ xử lý công việc xong, liền cùng con kết hôn."

"Phải không? Vậy thì tốt quá." Ba Tống cười, sau đó lại mang theo vài phần chờ mong hỏi: "Vậy con có thể để ba nhìn thấy cậu ta sao? Nếu cậu ta thực sẽ cưới con, sớm hay muộn gì cũng muốn gặp ba, có lẽ ba không thể sống đến lúc kia, ba chỉ thầm nghĩ nhìn thấy người mà sau này con sẽ lấy là hạng người gì, sau đó đến lúc ba đi gặp mẹ con, có thể nói cho bà ấy hình dung được."

Tống Ma Kết nhắm mắt lại, trầm mặc một lát, sau đó liếc mắt nhìn Hứa Thiên Bình đang đứng bên ngoài hành lang không rời một cái, giống như là đã quyết định cái gì đó, nghiêng đầu cong môi cười cười với ba cô, nói: "Ba, anh ấy ngay tại bên ngoài, hiện tại con đi gọi anh ấy tiến vào."

Ba Tống liên tục gật đầu, nói vài chữ "Được".

-

Tống Ma Kết mở cửa phòng bệnh ra, Hứa Thiên Bình lập tức liền vòng thân, ánh mắt thâm thúy nhìn chằm chằm mắt của cô hỏi: "Em có khỏe không?"

Tống Ma Kết khẽ gật đầu, không nói chuyện, chỉ là đóng cửa lại, sau đó chỉ ra xa xa với Hứa Thiên Bình, sau đó liền mại bước chân đi về phía bản thân vừa chỉ.

Tống Ma Kết đi đến cửa toilet, mới ngừng lại, cô xoay người, chần chờ qua thật lâu, mới mở miệng nói với Hứa Thiên Bình đang đứng ở phía sau: "Tôi có thể xin anh giúp một việc hay không?"

Hứa Thiên Bình: "Em nói đi."

"Anh có thể...... giả làm bạn trai của tôi hay không?" Tống Ma Kết hơi cúi đầu xuống, âm thanh có chút yếu ớt nói :"Ba tôi ông ấy không sống được vài ngày nữa, nói muốn trông thấy bạn trai của tôi, cho nên, anh có thể hay không......"

















Chương 924: Kéo dài (4)

Hứa Thiên Bình nhìn chằm chằm Tống Ma Kết hơi giật mình, dừng mấy giây, mới lạnh giọng hỏi: "Không phải cô đã kết hôn sao? Sao không trực tiếp gọi chồng cô đến đây?"

Sắc mặt Tống Ma Kết bỗng dưng có chút trắng bệch, cô rũ mi mắt, Giật giật môi, một lúc.

Hứa Thiên Bình cũng không biết mình rốt cuộc tại sao lại tức giận, lời nói ra có chút cay nghiệt sắc bén: "Sao vậy, cô sợ cha cô biết cô gả cho một người hơn 10 tuổi, còn phải làm mẹ kế của hai đứa bé, nên thất vọng, chết không nhắm mắt?"

Tống Ma Kết cắn môi, đầu càng cúi thấp, ngay cả bả vai cũng hơi sụp xuống.

Hứa Thiên Bình nhìn chằm chằm đỉnh đầu Tống Ma Kết, gương mặt lóe lên mấy cái, cuối cùng vẫn là mềm lòng thỏa hiệp, chẳng qua là giọng nói có chút lạnh nhạt cứng rắn: "Đi thôi."

Tống Ma Kết có chút kinh ngạc ngẩng đầu lên, nhìn về Hứa Thiên Bình.

Hứa Thiên Bình không có lên tiếng, trực tiếp nắm cổ tay Tống Ma Kết, lôi kéo cô bước nhanh hướng về phía cửa phòng bệnh cha cô, khoảng cách còn không bao xa, Hứa Thiên Bình nghĩ đến cổ chân sưng đỏ của Tống Ma Kết, cước bộ không tự chủ được đi chậm lại.

Đi tới cửa phòng bệnh, Hứa Thiên Bình vừa mới chuẩn bị đẩy cửa, Tống Ma Kết dùng sức kéo tay của anh, Hứa Thiên Bình dừng lại động tác, quay mặt sang, ánh mắt nhìn về Tống Ma Kết có chút lạnh nhạt.

Ánh mắt Tống Ma Kết có chút tránh né, trong miệng cũng nói đứt quãng: "Tôi nói với ba tôi, tôi có 1 người bạn trai, yêu nhau 11 năm... tôi còn nói, anh ấy là ông chủ của 1 công ty, rất có tiền... dự định nửa năm sau kết hôn... "

Hứa Thiên Bình nhíu mày lại.

Lúc này Tống Ma Kết hoàn toàn không dám nhìn tới Hứa Thiên Bình, cô biết nhất định trong mắt anh sẽ toàn khinh bỉ và giễu cợt, trên gương mặt kiêu ngạo lạnh lùng của cô, hiện lên tia lo lắng và bất an: "Còn nữa 50.000 đồng kia, ba tôi vẫn cho là bạn trai tôi cho tôi..."

"Tôi cũng nói với ba tôi, bạn trai đối với tôi rất tốt... "

Tống Ma Kết dừng lại, cô mất rất nhiều sức lực, mới lại nói tiếp một câu, giọng nói nhỏ đến đáng thương: " Vì vậy, tiếp theo có thể phiền anh, trước mặt ba tôi, thái độ đối với tôi khá hơn một chút..."

Tống Ma Kết giống như ý thức được mình nói yêu cầu có chút nhiều, mới nói ra phân nửa, lại đột nhiên lại đổi lời nói nói: "Thật ra thì anh không cần đối tốt với tôi trước mặt ba, anh chỉ cần ngồi nói chuyện với ông, chỉ cần một chút, à không, năm phút đồng hồ là tốt, anh cũng có thể không cần nói chuyện, chỉ cần cười với ông một cái, nghe ông nói thì đáp một tiếng là được..."

Nghe xong Tống Ma Kết nói một chuỗi dài, Hứa Thiên Bình không biết trong lòng mình có cảm giác thế nào, đây là lần đầu tiên thấy bộ dạng cô ăn nói khép nép như vậy, chẳng qua là cảm thấy trong lồng ngực rất đau rất đau.

Hứa Thiên Bình đứng một lát, hướng về phía Tống Ma Kết nhẹ nhàng gật đầu một cái, đầu tiên là lễ phép gõ cửa phòng bệnh, đợi đến bên trong truyền đến một tiếng "Mời vào", Hứa Thiên Bình mới đẩy cửa ra, nắm tay Tống Ma Kết đi vào.

"Ba, con giới thiệu với ba, đây là con..." Tống Ma Kết thuận miệng gọi mấy chữ này trước mặt ba Tống, nhưng mà bây giờ Hứa Thiên Bình đứng ở bên cạnh, cô ngược lại ấp úng: "Bạn trai, anh ấy tên là Hứa Thiên Bình."

"Bác trai khỏe." Đầu tiên Hứa Thiên Bình mỉm cười chào một tiếng, sau đó liền cúi người xuống về ba Tống nằm trên giường bệnh.
















Chương 925: Kéo dài (5)

Ba Tống nhìn Hứa Thiên Bình áo quần gọn gàng, bộ dạng cao ráo tuấn tú, rất là hài lòng, có lẽ là Bởi vì Tống Ma Kết nói với ông, Hứa Thiên Bình là ông chủ, ông nghĩ đến cả đời mình nghèo khó, con gái mình với cao Hứa Thiên Bình, cho nên áp lực trong lòng hơi lớn, có chút khẩn trương bất an, chẳng qua là nhìn Hứa Thiên Bình vẫn cười thân thiện, mãi cho đến lúc Tống Ma Kết mang một cái ghế đặt xuống trước mặt Hứa Thiên Bình , ý bảo Hứa Thiên Bình ngồi, Ba Tống lúc này mới vội vàng gật đầu, chỉ vào cái ghế nói, nói liên tục " ngồi đi" .

Hứa Thiên Bình nhìn thấy Ba Tống lo lắng, Sau khi ngồi xuống, chủ động hướng về phía Ba Tống mở miệng: "Bác trai, bác có khỏe không?"

Ba Tống vội vàng trả lời: "Tốt tốt."

Hứa Thiên Bình nhìn Tống Ma Kết đứng một bên, nghĩ đến trước lúc vào phòng, cô tự mình nói những lời đó, sau đó liền vươn tay, cầm tay Tống Ma Kết, Tống Ma Kết sửng sốt một chút, một giây kế tiếp liền nghe Hứa Thiên Bình nói: "Bác trai, bác sĩ nói, chỉ cần bác khỏe lại, còn có thể sống thật lâu, con cùng..."

Hứa Thiên Bình dừng một lúc, nghĩ đến nhũ danh của Tống Ma Kết, vì vậy nói tiếp: " Kết Kết đã bàn bạc xong rồi, tháng mười chuẩn bị kết hôn đây, đến lúc đó còn trông cậy vào bác chứng kiến hôn lễ của bọn con. "

Mặc dù đây là cô nói cho anh biết , nhưng từ trong miệng anh nghe được câu này, Tống Ma Kết vẫn còn có chút hốt hoảng.

Trời mới biết, trong 8 năm kia, cô nằm mơ bao nhiêu đêm, cũng nằm mơ thấy mình làm vợ của Hứa Thiên Bình.

Cho đến lúc vỡ mộng, ngay cả nằm mơ, Cũng Không dám nghĩ tới Hứa Thiên Bình Sẽ lấy mình.

Ba Tống nghe được câu này, khiến trong lòng rất vui, trong lòng ông Rõ ràng, mình nhất định là không thể sống lâu, nhưng vẫn cười toe toét, lại liên tiếp nói vài câu "Được" .

Hứa Thiên Bình nắm tay Tống Ma Kết không có buông ra: "Bác trai, thật xin lỗi, con quen Kết Kết lâu như vậy, từ sớm nên đến gặp bác."

"Không sao, không sao, bác nghe Kết Kết nói, con bề bộn nhiều việc..." Ba Tống vội vàng lắc đầu.

...

Kế tiếp biểu hiện của Hứa Thiên Bình khiến Tống Ma Kết cảm thấy ngoài dự kiến, thân thiết rất nhiều so với cô tưởng tượng anh nói chuyện với ba cô cũng rất kính trọng, nhìn ra được, ba cô đối với anh rất là hài lòng, trên mặt cười, đều là phát ra từ nội tâm, thậm chí lúc nói chuyện đến cuối cùng, Ba Tống trực tiếp cười híp mắt nhìn Tống Ma Kết nói: "Kết Kết, bây giờ ba đã thấy bạn trai của con, chết cũng không tiếc."

Tống Ma Kết cong môi cười yếu ớt, Hứa Thiên Bình ngược lại mở miệng: "Bác trai đừng nói vậy, bác yên tâm, con nhất định sẽ nghĩ biện pháp liên lạc bác sĩ tốt nhất đến đây chữa bệnh cho bác."

Ba Tống cười, không có nhận lời của Hứa Thiên Bình, trực tiếp nhìn Tống Ma Kết mở miệng nói: "Kết Kết, con đặt vé máy bay rồi sao?"

"Không có, lập tức." Tống Ma Kết vừa nói, vừa tìm điện thoại di động.

"Vé máy bay gì?" Hứa Thiên Bình nghi ngờ hỏi một câu.

"Bác cùng Kết Kết chuẩn bị trở về quê nhà." Ba Tống giải thích.

"Lúc nào?" Hứa Thiên Bình hỏi.

Ba Tống đáp: "Bây giờ."

Hứa Thiên Bình nhăn trán, sau đó nhìn Tống Ma Kết đang đặt vé, bất chợt vươn tay, ngón tay liền rút điện thoại di động, sau đó lấy điện thoại di động của mình, trực tiếp gọi một cú điện thoại: "Đặt cho tôi 3 vé máy bay... Địa điểm và số căn cước tôi lập tức gửi cô..."

Cúp điện thoại, Hứa Thiên Bình trực tiếp đưa điện thoại di động cho Tống Ma Kết: "Gửi thông tin của em và ba qua số này."

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro