Chương 926 -> 930
Chương 926: Kéo dài (6)
Tống Ma Kết không có đón điện thoại của Hứa Thiên Bình, nhìn mắt của anh, lóe ra một ý hỏi thăm không tiếng động.
Hứa Thiên Bình dĩ nhiên biết Tống Ma Kết trong lòng đang suy nghĩ gì, anh không có mở miệng hướng về phía Tống Ma Kết nói chuyện, ngược lại trực tiếp xoay đầu, nhìn Ba Tống: "Vừa vặn mấy ngày nay ta không có gì chuyện, cùng bác và Kết Kết cùng nhau trở về."
Ba Tống có vẻ có chút thụ sủng nhược kinh, theo bản năng nhìn con gái của mình, sau đó mới mở miệng nói: "Chuyện này, có phiền toái không..."
"Không phiền toái, vốn con nên trở về quê nhà Kết Kết một chuyến." Hứa Thiên Bình dừng lại, còn nói: "Chưa kể, hai người ngàn dặm xa xôi trở về, con cũng không yên lòng."
Vừa nói, Hứa Thiên Bình đem điện thoại di động trong tay hướng về phía Tống Ma Kết, Tống Ma Kết nhấp môi, vươn tay nhận lấy, ngón tay rất nhanh gõ phía trên, sau đó mới đưa điện thoại di động trả lại cho Hứa Thiên Bình, Hứa Thiên Bình nhìn Tống Ma Kết đánh tên họ cùng giấy căn cước số, xác nhận không có sai, liền trực tiếp gửi cho trợ lý.
-
Thủ tục xuất viện của ba Tống, là Hứa Thiên Bình làm, ngay cả tiền nằm viện và phí phẫu thuật cũng do anh trả.
Sức khỏe ba Tống rất suy yếu, đi bộ đều run lẩy bẩy, cuối cùng vẫn là nhờ xe lăn, Hứa Thiên Bình đẩy Ba Tống xuống lầu dưới.
-
Máy bay cất cánh không bao lâu, Ba Tống liền mệt mỏi không ngừng nhắm mắt lại ngủ.
Trên máy bay hơi lạnh, Hứa Thiên Bình cho nữ tiếp viên hàng không hai cái mền, lấy một cái đưa cho Tống Ma Kết bên cạnh.
Tống Ma Kết quay đầu, trước liếc mắt nhìn Hứa Thiên Bình, sau đó nhẹ giọng nói một câu "Cảm ơn", liền nhận lấy, cô mở mền ra, hướng trên người mình đắp, khóe mắt vừa vặn thấy Hứa Thiên Bình nghiêng người, cẩn thận đắp mền trên người Ba Tống, Tống Ma Kết theo bản năng nghiêng đầu, cho đến lúc Hứa Thiên Bình đắp kín, ngồi thẳng thân thể, cô mới vội vã quay đầu trở lại, qua loa khoác mền trên đùi của mình, giống như là sợ bị Hứa Thiên Bình thấy ánh mắt khác thường, Tống Ma Kết vội vàng nhắm hai mắt lại, qua trong chốc lát, cô cũng cảm giác được cử chỉ rất nhẹ chậm nghiêng người, xốc lên mền trên đùi, cẩn thận đắp lên người cô.
Lông mi Tống Ma Kết run rẩy, không nhịn được mở mắt, gương mặt tuấn lãng của Hứa Thiên Bình, vừa vặn rơi vào mắt của cô.
Hứa Thiên Bình đắp kín mền, mới nhìn thấy cô mở mắt, anh nhìn chằm chằm ánh mắt của cô một lát, sau đó liền nhẹ giọng nhỏ nhẹ mở miệng nói: "Hôm đó quay quảng cáo, tôi đã gọi điện thoại cho bọn họ, để cho bọn họ tạm thời từ chối, đợi đến khi cô có thời gian hẵng tính."
Tay của Tống Ma Kết dưới mền, nắm thật chặt thành quyền, cô cố gắng duy trì trấn tĩnh, hướng về phía Hứa Thiên Bình lại nói một câu "Cảm ơn" .
Vẻ mặt Hứa Thiên Bình ôn hòa nở một nụ cười, liền xoay người, ngồi thẳng ở chỗ ngồi của mình.
Tống Ma Kết quay đầu, nhìn về phía ngoài cửa sổ, ánh sao lấp lánh, ánh trăng sáng tỏ, bầu trời đêm rất đẹp, nhưng mà lòng của cô lại rối loạn lên.
Mọi thứ nhanh đến mức hỗn loạn, 3 năm trước, cũng đã giơ tay tàn nhẫn quyết tuyệt cắt đứt, nhưng đến bây giờ, cô lại vì anh mà hỗn loạn.
-
Đến Giang Tô đã là mười hai giờ đêm, quê quán của Tống Ma Kết ở một trấn nhỏ, lúc này đêm hôm khuya khoắt, không còn xe, cho nên Hứa Thiên Bình liền đặt 2 căn phòng ở sân bay.
Chương 927: Kéo dài (7)
Hứa Thiên Bình và ba Tống ở cùng một gian phòng, một mình Tống Ma Kết ở một gian phòng.
Hai gian phòng, chỉ cách một bức tường trắng.
Sáng sớm hôm sau Tống Ma Kết tỉnh lại, liền đi sang gian phòng cách vách, cửa phòng do ba Tống mở, Hứa Thiên Bình không có ở trong phòng.
Thoạt nhìn tinh thần của ba cô không tốt như ngày hôm qua, thậm chí có chút uể oải, chỉ là mở cửa cho cô, đường đi chỉ khoảng hơn mười thước, đã mệt thở hồng hộc.
Tống Ma Kết nâng ba cô đi đến ghế sa lon ngồi xong, cô còn chưa mở miệng nói chuyện, ba Tống đã mở miệng thong thả nói: "Tối hôm qua, dường như tiểu Hứa một đêm không ngủ chút nào."
"Bụng ta có điểm không thoải mái, vẫn chạy về phía WC, mỗi lần đều là cậu ấy cõng ba đi, nửa đêm ba còn không cẩn thận tiểu ở trên giường, cậu ấy đổi quần áo cho ba, lau lại cả người cho ba, nhường lại giường của bản thân cho ba, cậu ấy ở bên cạnh trông coi ta cả đêm, còn có bộ quần áo kia của ta, đều là do cậu ấy giặt ......"
Ba Tống nói xong, liền nâng tay lên, chỉ chỉ hai kiện quần áo bên ngoài cửa sổ phía trước.
"Có thể nhìn ra được, tiểu Hứa làm người rất không sai, là thật tâm đối tốt với con, tương lai có cậu ấy cùng con, ba thật sự rất yên tâm......"
Ba Tống còn nói liên miên cằn nhằn rất nhiều điều tốt về Hứa Thiên Bình, nhưng mà một chữ Tống Ma Kết cũng chưa nghe vào, chỉ là nhìn chằm chằm quần áo mà Hứa Thiên Bình giặt, kinh ngạc nhìn.
-
Hứa Thiên Bình trở lại khách sạn, trong tay xách vài túi lớn.
Tối hôm qua mọi người đi vội vàng, cũng không mang theo quần áo, Hứa Thiên Bình cố ý đến cửa hàng tổng hợp ở sân bay mua giúp Tống Ma Kết và ba Tống hai bộ quần áo để tắm rửa, thuận tiện còn thuê một chiếc xe, mua hai phần bữa sáng.
Hành động của ba Tống không thay đổi, Hứa Thiên Bình ngồi ở bên cạnh, rất kiên nhẫn cầm thìa, từng muỗng từng muỗng giúp ba Tống uống cháo.
Tống Ma Kết ngồi ở đối diện, nhìn cảnh tượng trước mặt, đáy mắt mạc danh kỳ diệu liền trở nên có chút ẩm ướt, cô cúi đầu, không dám nhìn hình ảnh trước mặt, sợ thời gian bản thân xem lâu hơn một chút, thì trong lòng thật vất vả mới có thể kiên định, lại dao động trở lại.
Ở trong trí nhớ của cô, Hứa Thiên Bình là cái loại này điển hình đại thiếu gia cơm đưa đến mồm, quần áo không phải động tay chân, chẳng bao lâu sau, anh thế nhưng lại thay đổi, trở nên suy nghĩ tinh tế, có thể chăm sóc người khác, khiến cho người khác có cảm giác an toàn và ỷ lại, làm cho người ta cảm thấy khi có anh ở bên cạnh thì trong lòng sẽ trở nên kiên định và ấm áp.
Nếu như, trong tám năm anh sống với cô, anh ở trước mặt cô, từng có có khoảnh khắc như thế này, có lẽ lúc trước, lúc trước cô sẽ không bỏ qua cảm nhận của trái tim, quyết tâm buộc bản thân rời đi anh như vậy.
Hiện tại, anh rốt cuộc như cô mong muốn, biến thành một người đàn ông tốt đáng giá phó thác cả đời, nhưng mà, lại không có nửa điểm quan hệ với cô.
-
Mười một giờ sáng, Hứa Thiên Bình thanh toán tiền phòng xong, mở cửa chiếc xe mình thuê ra, chở Tống Ma Kết cùng ba Tống trở về quê hương của bọn họ.
Khoảng cách từ sân bay đến cái trấn nhỏ nơi mà Tống Ma Kết sinh ra khoảng hơn bốn trăm km, đi đường mất khoảng hơn năm giờ, mãi đến khi gần năm giờ chiều, rốt cuộc mới đến quê nhà của Tống Ma Kết.
Từ lúc ba Tống đi Bắc Kinh chữa bệnh, Tống gia không có ai ở, trong nhà có chút bẩn.
Một đêm tối hôm qua không ngủ tốt, Hứa Thiên Bình lại xe cả ngày, không có oán trách gì sắn tay áo, quét tước một lần bụi bặm từ trong ra ngoài căn phòng, sau đó lại đi ra ngoài mua đồ ăn, tự mình xuống bếp, làm cơm chiều.
Ba Tống không có tinh thần muốn ăn, chưa ăn được bao nhiêu đã nọ, ăn xong lại uống thuốc, quay về phòng nằm nghỉ ngơi .
Chương 928: Kéo dài (8)
Cơm nước xong, Hứa Thiên Bình đi rửa bát, lúc anh từ trong phòng bếp đi ra, vừa vặn thấy Tống Ma Kết trải đệm chăn ở trên ghế sa lon.
Tống Ma Kết nghe thấy tiếng bước chân, nghiêng đầu, liếc mắt nhìn anh một cái, sau đó tùy ý ném gối đầu lên trên ghế sa lon, đứng lên đi về phía phòng ngủ mà từ nhỏ đến lớn bản thân ở, đẩy cửa ra, nói với Hứa Thiên Bình: "Anh ngủ ở phòng này đi, khăn trải giường với vỏ chăn em vừa mới đổi mới rồi."
Hứa Thiên Bình đứng ở tại chỗ không nhúc nhích, đầu tiên là nhìn chằm chằm cửa phòng ngủ mà Tống Ma Kết vừa mở, nhìn thoáng qua bên trong, sau đó lại nhìn nhìn đệm chăn được trải trên ghế sa lon, nháy mắt hiểu được ý tứ của Tống Ma Kết, không hề nghĩ ngợi trực tiếp mở miệng nói: "Anh ngủ sô pha."
"Hôm nay anh lái xe cả ngày, khẳng định mệt chết đi......"
Tống Ma Kết vừa tranh cãi được một câu, liền nhìn thấy Hứa Thiên Bình sải bước tiêu sái đến trước ghế sa lon nằm xuống.
Tống Ma Kết nhìn chằm chằm Hứa Thiên Bình trầm mặc một hồi, lại mở miệng nói: "Cảm ơn."
Hứa Thiên Bình gật gật đầu: "Không cần khách sáo."
Tống Ma Kết đứng ở cửa phòng ngủ một lúc lâu, để lại một câu "Ngủ ngon", rồi vào phòng ngủ, nhẹ nhàng đóng cửa phòng ngủ lại.
-
Hôm sau lúc Tống Ma Kết và ba Tống tỉnh lại, Hứa Thiên Bình đã làm tốt bữa sáng.
Không biết có phải do tối hôm qua ba Tống nghỉ ngơi tốt hay không, một ngày này trạng thái tinh thần của ông đặc biệt tốt, ăn xong điểm tâm, liền đề nghị đi nghĩa địa xem mẹ Tống.
Trước khi lên đường, ba Tống còn cố ý nói Tống Ma Kết tìm một bộ quần áo kiểu áo Tôn Trung Sơn mà nhiều năm trước mẹ Tống tự tay may cho ông mặc vào.
Mộ của mẹ Tống chôn ở trên đồng ruộng của Tống gia để lại, xe chỉ có thể chạy đến ven đường, kế tiếp phải đi bộ.
Tuy rằng ba Tống rất có tinh thần, nhưng mà lại không được vài bước đường, cuối cùng vẫn là Hứa Thiên Bình cõng ông lên.
Mùa hạ phía nam, nóng hơn rất nhiều so với Bắc Kinh, lúc này đúng giữa chưa, người phơi nắng lâu nóng rát, Hứa Thiên Bình cõng ba Tống chỉ mới đi được hai trăm thước, quần áo trên người của anh đều đã ướt đẫm, những ngọn tóc cắt xén lung tung, đều bị mồ hôi tẩm ướt.
Tống Ma Kết đi bên cạnh, nhìn thấy hình ảnh như vậy, dùng sức nắm chặt dù trong tay cố gắng che bớt nắng.
-
Sauk hi ba Tống bệnh nặng, ruộng đất của Tống gia vẫn để hoang , cỏ dại hồi sinh, dường như bao phủ toàn bộ mộ mẹ Tống.
Ba Tống từ trên lưng Hứa Thiên Bình trượt xuống, nâng tay Tống Ma Kết, đi tới trước mộ phần, ông cố hết sức khom người, muốn nhổ đi cỏ dại, nhưng mà chỉ bắt được một cây cỏ, đã mất rất nhiều sức lực, cũng không nhổ lên được.
Hứa Thiên Bình đang giẫm chân tại chỗ lền đi tới, dặn Tống Ma Kết chăm sóc tốt ba Tống, sau đó liền không rên một tiếng khom người, nhổ cỏ.
Cỏ dại mọc rất cao, rễ lại đâm quá sâu, muốn nhổ lên phải cố hết sức, mồ hôi ướt đẫm cả người Hứa Thiên Bình, cuối cùng Tống Ma Kết có chút nhìn không được, tiến lên kéo cánh tay Hứa Thiên Bình, làm cho anh nghỉ ngơi một lát, thuận thế đưa bình nước mang theo cho anh.
Hứa Thiên Bình một hơi uống hết phân nửa bình nước, đứng ở dưới bóng cây, ngồi cùng ba Tống một lát, sau đó lại đứng dậy đi về phía mộ của mẹ Tống, đại khái qua khoảng một giờ, mới nhổ sạch sẽ cỏ dại trên mộ phần của mẹ Tống.
Ba Tống cố sức đứng lên, dựa vào Tống Ma Kết, đi tới trước mộ phần của mẹ Tống, vươn tay, sờ sờ mộ bia của mẹ Tống, sau đó liền bảo Hứa Thiên Bình cùng Tống Ma Kết rời đi, để bản thân một mình, nói liên miên lải nhải rất nhiều với người vợ đã mất nhiều năm của ông.
Chương 929: Kéo dài (9)
Mãi cho đến bốn giờ chiều, ba Tống mới cùng Tống Ma Kết và Hứa Thiên Bình về nhà.
Có thể nhìn ra, thời gian ba Tống nói với mẹ Tống rất lâu, tâm tình cũng tốt hơn rất nhiều, trên đường trở về, khóe môi vẫn luôn luôn giơ lên .
Về đến cửa nhà, Hứa Thiên Bình vừa ngừng xe, ba Tống đột nhiên mở miệng nói: "Kết Kết, ba muốn ăn gà nhà ở cầu tây, con đi mua cho ba một con được không?"
Hứa Thiên Bình tắt động cơ của xe, quay đầu nhìn thoáng qua Tống Ma Kết đang đẩy cửa xe, nói: "Để anh cùng đi với em."
"Một mình Kết Kết có thể đi được, không quá xa." Ba Tống lên tiếng: "Tiểu Hứa, cháu đi cùng ta đến công viên ngồi một lát đi."
-
Hứa Thiên Bình nâng ba Tống, thong thả tiêu sái đi về phía công viên.
Ba Tống dừng lại một chút, thỉnh thoảng chỉ vào một chỗ, nói một hai câu với Hứa Thiên Bình, đều là về Tống Ma Kết .
"Cây kia...... đã ba bốn mươi năm, lúc Kết Kết còn nhỏ, thích nhất chơi nhảy dây với những đứa bé khác ở nơi đó."
"Trước kia...... Nơi đó không có xây hồ nhân tạo, đây là vài năm gần đây vừa mới xây ra, lúc trước khi Kết Kết còn nhỏ, đi theo một đám con trai, mỗi ngày đều chơi ở dưới ruộng đất, mỗi lần về nhà cả người đều là bùn, lần nào cũng bị mẹ nó mắng."
"Còn có, rừng cây hoàng bá kia, cũng đã được 10 năm rồi, lúc trước rừng cây hoàng bá này, chỉ là mấy cành thổ dưỡng nhỏ căm xuống dưới đất, không nghĩ tới cuối cùng lại lớn thành đại thụ che trời, lúc Kết Kết không vui, liền thích trốn ở rừng cây hoàng bá khóc."
"Ở trên trán của Kết Kết, có vết sẹo, là do lúc trước khi chơi đùa cùng bạn bè, không cẩn thận đụng đến, hiện tại tóc phủ che khuất, không nhìn thấy, cháu đẩy tóc ra, mới nhìn thấy được."
Ba Tống đi vòng công viên được khoảng một vòng, cuối cùng là do Hứa Thiên Bình cõng trở về nhà.
Ông khẳng định đã rất mệt, cũng không nghỉ ngơi, lôi kéo Hứa Thiên Bình vào phòng ngủ của bản thân, chỉ vào một cái bàn cũ, ý bảo Hứa Thiên Bình mở ngăn kéo ở đó ra.
Hứa Thiên Bình nghe theo, nhìn thấy bên trong có một cái hộp sắt lớn, sau đó cứ dựa theo ba Tống phân phó, bế ra.
Ba Tống vỗ vỗ vào một vị trí trên giường, ý bảo Hứa Thiên Bình ngồi xuống, sau đó liền tự mình mở hộp sắt đó ra, bên trong có rất nhiều ảnh chụp, có trắng đen, cũng có màu sắc rực rỡ, có chút nhìn hơi cũ nát, có chút nhìn rất mới, còn có một ít tạp trí từ trên báo cắt ra, đều là ảnh chụp Tống Ma Kết.
Bàn tay khô héo của ba Tống, vuốt phẳng những tấm ảnh kia một hồi lâu, sau đó cầm ra một tấm ảnh đen trắng, nói với Hứa Thiên Bình: "Đây là ảnh chụp Kết Kết được một trăm ngày, cháu xem lúc ấy, rất béo a, không giống bây giờ, gầy gió thổi qua là có thể ngã xuống đất."
"Đây là ảnh chụp lúc nó 1 tuổi, mẹ nó ôm nó chụp trong quán chụp ảnh, nhìn một cái phía sau, có phải rất được hay không?"
"Đây là ảnh chụp lúc nó 3 tuổi...... Ảnh chụp tiết học đầu tiên khi nó vừa vào lớp một ...... Đây là ảnh chụp nó cầm giấy khen ba năm liền...... Đây là ảnh chụp nó chụp cùng với ông nội và bà nội...... Đây là ảnh chụp hình dáng của nó lúc học trung học...... Còn có, lúc học trung học, lúc ấy a, đã có rất nhiều người viết thư tình cho Kết Kết nhà chúng ta ...... Đây là ảnh chụp lúc Kết Kết học cao nhị, mẹ nó qua đời vào năm này, 1 năm đó nó trôi qua rất không tốt, cho nên cháu xem ảnh chụp, khuôn mặt nhỏ nhắn đều băng lại."
Chương 930: Kéo dài (10)
"Một năm đó, ánh mắt của nó ngày nào cũng sưng đỏ, nửa đêm thường vụng trộm khóc một mình."
"Cũng là bắt đầu từ năm đó, Kết Kết đã trưởng thành, lúc trước, nó mặc quần áo dơ về nhà, mẹ nó mắng nó, còn có thể giúp nó giặt quần áo, sau đó mẹ nó đi tới, có nhiều lần, bác thấy nó vụng trộm ở trước vòi nước công cộng dưới lầu, tự giặt quần áo của mình, chắc là sợ làm bác bận lòng..."
"Bác cực kỳ vui vì Kết Kết đã hiểu chuyện, nhưng cũng rất đau lòng."
"Đây là sau khi nó thi vào đại học, nhận được giấy gọi của đại học Bắc Kinh, bác tự mình đưa nó đi, cháu nhìn này, còn có ảnh chụp chung của hai cha con ở Thiên An Môn."
Bác trai nói đến đây, không nhịn được thở dài một hơi: "Một năm khi bác bị bệnh, cần phải thực hiện phẫu thuật, lúc ấy trong tay chỉ có chút tiền gửi ngân hàng, nghĩ muốn để lại cho Kết Kết, nhưng là sau đó Kết Kết không biết lấy đâu ra tiền cho bác làm phẫu thuật."
"Lúc đó, nhà chúng ta nghèo rớt mùng tơi, Kết Kết còn đang đi học, làm thêm ở một cửa hàng, một tháng được 3000 đồng tiền lương, đều đã mua thuốc thang cho bác hết rồi."
Hứa Thiên Bình nghe đến đó, lông mày hơi nhăn lại.
Lúc đó, anh và Tống Ma Kết đã ở bên nhau, sau khi anh cho cô năm vạn đồng, cô chưa bao giờ mở miệng hỏi anh dù là một chút tiền.
Lúc ấy cô học đại học A, đôi khi nhận điện thoại của anh, cô sẽ tới qua đêm với anh, ngày hôm sau luôn nói có lớp học rồi sớm rời đi, có rất nhiều khi, anh đón cô, lúc anh đến, cô đều đứng ở cửa đại học A chờ, cho nên anh nghĩ cô vẫn đi học, nhưng lại không ngờ cô đã bỏ học.
"Về sau Kết Kết làm diễn viên... Bác, đến đoàn làm phim xem nó một lần, điều kiện rất kém, lúc ấy là mùa đông, nó cảm lạnh sốt cao, lại vẫn kiên trì đóng phim, bác nhìn mà thấy đau lòng... Lại còn một lần, không biết nó chọc phải người nào trong đoàn làm phim, bị người ta đánh, mặt mày sưng vù, quần áo cũng rách tung tóe, suốt đêm chạy về nhà, nhìn thấy bác liền khóc nức nở..." Bác trai nói đến đây, nước mắt liền rơi xuống: "Bác nghĩ lúc ấy trong lòng Kết Kết rất khổ sở, nhưng không thể dựa vào ai, cũng chỉ có thể chạy đến tìm người ba này, chỉ tiếc, bác không thể làm gì, không thể giúp gì được nó, nó nán lại ở nhà hơn nửa tháng, sau cùng vẫn trở về đoàn làm phim, về sau, đoán là nó cũng không muốn chạy về để bác lo lắng, nên sau đó không hề quay về kể khổ nữa, nhưng bác biết, vài năm đó, nó không sống tốt chút nào, ngẫm là, người cha như bác, thật là vô dụng."
Hứa Thiên Bình nghe đến đó, đột nhiên nghĩ đến lúc nào đó ở bệnh viện, anh hỏi cô, vì sao cổ chân bị thương vẫn còn quay phim, cô nói nhiều năm rồi đều là như thế.
Lúc ấy, anh liền cảm thấy đau lòng, hiện tại, càng đau hơn, chỉ là cảm thấy như có một cây đao hung hăng khứa vào ngực, khiến anh đau đến không thở được.
Anh ở bên cô tám năm.... chung chăn gối với cô tám năm, ngủ cạnh nhau suốt tám năm... Gần 3000 ngày đêm, thế nhưng anh lại không biết, khi nào cô từng chịu thương tổn, khi nào cô bị đánh, khi nào cô bị bệnh, khi nào thì khổ sở, ...
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro