C97-100. Năm năm sau

...
Vào văn phòng của cậu ấy, ngồi phịch xuống cái ghế bọc da quen thuộc, hít một hơi thật sâu rồi mới bắt đầu lật mở tập tài liệu. Uống hết một tách cà phê rồi vẫn không thấy mặt mũi Trịnh Diệu Dương, vì vậy ta bắt đầu nhắm mắt thả lỏng một chút.

Cho đến khi nghe tiếng cửa bị đẩy mở, vừa mở mắt ra đã thấy nụ cười như có như không của Trịnh Diệu Dương, cậu ấy tiến về phía ta: “Mệt hả?”

Ta vuốt vuốt mặt: “Ừ, tối qua ngủ không được.”

Cậu ấy bật cười: “Tôi qua phòng anh ngủ, anh nói ngủ mất ngon, tôi không qua ngủ, anh cũng nói không ngủ được, tóm lại là bị sao a?”

Ta tiện tay vơ một tập tài liệu quăng về phía cậu ấy, nhắm trúng mục tiêu, cậu ấy khéo léo huơ một tay chụp lại.

Ta cười: “Hôm qua bị Trần Dương nhiễu thảm quá ha.”

“Bảo mẫu kỳ này coi bộ thay sớm sớm đi, ai đời để con bé nửa đêm chạy tới phòng tôi đòi kể chuyện xưa, còn ra thể thống gì nữa.” Trịnh Diệu Dương cũng có chút dở khóc dở cười.

“Đừng có giận chó đánh mèo hành bà bảo mẫu đi~” Ta đứng dậy, cậu ấy bước một bước đã đến sát cạnh, khoác vai ta.

“Tối ra biển với tôi, ưm?”

Ta lơ đễnh đáp: “Bộ cậu quên vụ tiệc hải sản hả?”

“Hứ, gặp quỷ~” Rủa một câu, tiếp đến đã quấn lấy môi ta, cho nhau một nụ hôn nồng nhiệt, bàn tay phải bắt đầu lần lần xuống thắt lưng ta.

Ta thở dốc đẩy cậu ấy ra một chút: “Ngày mai tiệc cocktail của Hà phu nhân, tặng quà gì?”

Cậu ấy bất đắc dĩ nhìn ta: “Porsche BOXSTERS, Hà phu nhân rất thích xe.”

Ta huýt gió một tiếng: “Ờ, coi như tôi chưa hỏi đi~”

“Nghe nói hôm nay đám Hàn Quốc chọc giận anh.”

“Mẹ nó, lật lọng hết sức, tự đi đường vòng còn đến tìm người ăn vạ xăng xe, một giá cũng không chịu hạ, ghét nhất là bọn làm ăn chặt chẽ tủn mủn!” Ta nhịn không được bốc hỏa.

“Vậy dẹp vụ này đi.”

“Không, chịu vạ theo bọn ấy bao lâu rồi, kiểu gì cũng phải đòi được phí tổn tinh thần, tôi sẽ đi đàm phán tiếp, vụ này nhất định phải làm.”

“Anh đúng là bệnh a, đã thích ôm rơm nặng bụng thì kệ anh~”

Cậu ấy cười nhạt, bắt đầu giở tài liệu mời đối tác ra thảo luận với ta.

Thoáng cái đã quá bảy giờ, di động của ta đổ chuông, vừa mở máy đã nghe tiếng Mary la lối: “Nè nè~ chừng nào hai vị vương tử mới về rước tiểu công chúa?~”

Ta và Trịnh Diệu Dương đi cùng xe về, chưa vào đến sân trong đã thấy Trần Dương chạy nhào ra, tung tăng như bươm bướm nhảy tót tới cửa sổ cạnh ghế trên.

“A Thạc ngồi đằng sau đi, con muốn ngồi cạnh Dương Dương.”

Ta liếc mắt nhìn Trịnh Diệu Dương, chỉ thấy cậu ấy đang bày ra bộ dạng đau đầu nhức óc.
...
Cậu ấy vừa bấm điện thoại vừa nói với ta: “Tôi bảo lái xe đúng giờ đến đón rồi, giờ anh đi với tôi.”

Nói xong còn cười cười rất thần bí, bộ dạng vẫn lộ ra một chút dịu dàng ôn hòa, coi bộ đang giấu giếm ý đồ gì, ta bất đắc dĩ lắc lắc đầu. Cậu ấy gọi điện xong, một tay khoác vai ta, lôi lôi kéo kéo đi xuống, hăng hái đến mức ta cũng hơi ngạc nhiên.

“Cậu rốt cuộc tính làm cái quỷ gì?” Lên xe rồi ta mới hỏi.

“Mấy bữa nay bị đám nước ngoài hành cho nhức đầu, lâu lâu cũng phải thư giãn mới được.”

“Mấy màn thư giãn của cậu tôi không bao giờ dám khen tặng.”

“Lần này cổ vũ người ta chút coi, ít ra cũng đừng làm lơ như mọi lần chứ.”

“A, ra trước giờ cậu vẫn bất mãn với tôi thế đấy?” Ta không nhịn được bật cười, “Không phải vì lần nào cậu cũng nghèo nàn sáng kiến quá hả?”

“Anh không biết, muốn lấy lòng Trần Thạc anh vất vả chừng nào~” Cậu ấy bẻ lái rẽ vào một khúc quanh.

“Hôm nay thì biết rồi.” Ta cười khẽ.

Trịnh Diệu Dương đưa xe vào một bến du thuyền nổi tiếng của cảng*, ta có chút ngỡ ngàng, không hiểu cậu ấy kéo ta đi xa thế này làm gì.

“Còn sớm.” Cậu ấy đột nhiên tóm tay cánh tay ta, lôi ta chạy theo.

“Trịnh Diệu Dương, cậu phát khùng cái gì a!” Ta vừa cười vừa lớn tiếng, cậu ấy cũng không thèm để ý.

Cho đến khi chúng ta như hai đứa con nít chạy tới đầu bến, cậu ấy vừa thở hổn hển vừa trỏ tay chỉ chiếc du thuyền tư nhân đang neo cách đó chừng chục mét, con thuyền duyên dáng sơn trắng có chạm hai chữ màu xanh biển lóng lánh – “C&Z”

Ta giật mình kinh ngạc, tiến tới gần thêm mấy bước, nhìn kỹ một hồi nữa mới đột nhiên hiểu ra.

“Mua khi nào vậy?”

Cậu ấy đã bước tới sau lưng ta: “Được không?”

Ta khẽ cong khóe môi: “Xem ra không tệ.”

Có một người công nhân đang lau sàn tàu, vừa thấy chúng ta liền bỏ mũ, trèo lên bờ: “Trịnh tiên sinh, ngài khỏe chứ.”

“Giờ rời bến được không?”

“Nếu ra biển giờ này chắc phải nghỉ đêm trên đảo rồi.”

“Được.” Cậu ấy hăm hở lên thuyền, còn ngoái lại gọi ta, “Ha, xuống đi~”

“Cậu chắc không?” Ta nhướng mày, có chút do dự.

“Cả mùa hè chúng ta không lúc nào đi du lịch được, hóng gió biển một đêm cũng không xa xỉ quá chớ? Đừng để tôi cụt hứng mà, qua đây đi.” Cậu ấy thản nhiên nói, ánh mắt lấp lóe ý cười, biển hôm nay lặng sóng, gió đêm nhẹ nhàng thổi bay mái tóc đen dày của Trịnh Diệu Dương, ánh đèn mờ tối men theo từng đường nét gương mặt cậu ấy lại trở nên thực sống động, hiển hiện nguyên vẻ gợi cảm quen thuộc. Người này, mặc kệ nhìn cách nào, vẫn luôn luôn anh khí át người như vậy.

Cuối cùng, ta vẫn lên thuyền. Trên du thuyền còn hai người thợ nữa, Trịnh Diệu Dương ra hiệu bảo họ xuất cảng.

Du thuyền chạy cũng không quá nhanh, ta đứng tựa ở lan can phóng mắt nhìn về phía bờ, chỉ thấy ánh đèn rực rỡ lấp lóa.

“Có muốn xuống cabin ngủ một lát không?” Trịnh Diệu Dương nhận ra ta có chút mệt mỏi, tự nhiên đưa ra một đề nghị thật kỳ cục.

“Ngủ? Vậy cậu kéo tôi ra biển làm gì?” Ta bật cười liếc cậu ấy.

“Hồi chiều Hà phu nhân gọi cho tôi, hỏi tôi chuyện của anh.” Trịnh Diệu Dương đột nhiên nói sang một chuyện chẳng liên quan gì, có điều nghe xong lập tức ta phải kinh ngạc trợn mắt.

“Ngạc nhiên lắm hả?” Ánh mắt cậu ấy chăm chú nhìn ta hồi lâu, rốt cuộc lại rời sang mặt biển đen thẳm phía xa, “Tôi cũng hơi bất ngờ.”

“Sao không dưng lại hỏi tôi? Hồi nào tôi chọc giới thượng lưu xa xỉ ấy chú ý vậy?” Ta tự giễu.

“Bà ấy hỏi tôi, anh có bạn gái không.”

“Cái gì?” Ta bật cười châm chọc, “Lộn xộn thật! Trước mặt bà ấy tôi đã nhún nhường lắm rồi, xem ra còn chưa thấm vào đâu, bà ấy vẫn nhắm tôi được.”

“Bà ấy hỏi, nếu trợ thủ đắc lực nhất vì chuyện tình cảm mà khiến công việc bị ảnh hưởng, tôi làm chủ tịch liệu có thấy phiền lòng không.”

“Bà ấy nói vậy thật sao? Ha ha, thú vị thật~”

“Bà ấy nhắm anh rồi.” Trịnh Diệu Dương quay đầu lại, nhìn thẳng ta, “Chắc đang tính giới thiệu anh cho mấy cô nàng thượng lưu, mai anh cứ chờ xem.”

“Buồn cười, muốn chọn thì chọn cậu không phải hơn nhiều sao? Hà phu nhân biết tôi có con gái chứ.”

“Nếu tôi từng nói với bà ấy… tôi có đối tượng quan hệ ổn định rồi thì sao? Anh nghĩ bà ấy còn muốn sống sượng đề cử các vị tiểu thư cho tôi không? Trần Thạc, tôi nhắc anh nhớ, ngày mai đứng cho vững, khả năng khắc phục trở ngại của Hà phu nhân không thường đâu.” Cậu ấy bày ra vẻ mặt “ráng mà giữ lấy thân”.

“Cũng đâu ai dám đắc tội bà ấy.”

Trịnh Diệu Dương nghe xong, khẽ cười rồi quay lưng đi xuống cabin lấy đồ ăn và rượu lên, không nói thêm gì nữa.

“Không khí thế này có phải giống như người ta hay gọi là… lãng mạn không?” Ta chọc cậu ấy.

Cậu ấy vừa rót Champagne vừa nói: “Là gì cũng vậy, không thấy bị lãng phí thời gian là được rồi.”

“Thật giỏi nói bừa.” Ta giành lấy ly rượu, nhịn không được cười phá lên.

“Này, chúng ta ở cùng nhau bao lâu rồi?” Cậu ấy nhẹ nhàng hỏi, nâng ly rượu kề bên khóe miệng ta, đôi môi hầu như đụng chạm vào vành tai ta.

“Rất lâu rồi, tôi không nhớ rõ nữa…” Ta khẽ cười nghiêng đầu né ra, bỏ đi xuống đuôi thuyền. Cậu ấy chậm rãi bước theo, “Diệu Dương, cậu nghĩ chúng ta còn có thể ở chung bao lâu?”

“Sao bỗng dưng lại hỏi vậy?”

Ta cười lạnh: “Không lẽ tôi lại vô ý làm cậu bực mình rồi?”

Cậu ấy rầu rĩ đáp: “Giờ thì không, bất quá chuyện này anh làm thường thường, tôi cũng quen rồi.”

Ta uống một hơi cạn ly rượu, lúc này Trịnh Diệu Dương đã tiến tới sau lưng, giữ lấy hai vai ta, có chút giận dỗi nói: “Có một số việc, anh vĩnh viễn không bao giờ quen được.”

“Ý cậu nói cái gì?” Ta cười, “Trịnh Diệu Dương, cậu đừng làm bộ sạch sẽ với tôi, mấy năm nay, tin tức tình ái lộn xộn của cậu cũng lên mặt báo ít nhất năm lần rồi.”

“Mớ hình thân mật ở quầy bar của anh và cô nàng người mẫu Suzana kia giờ vẫn còn hot lắm đấy thôi.”

“Như nhau cả.”

Đương nhiên, cần phải nói rằng năm năm quan hệ tình cảm, giữa chúng ta không phải luôn luôn êm ả. Làm một người đàn ông độc thân hoàng kim như Trịnh Diệu Dương, những năm qua vốn không thể dứt được dây dưa với những bài báo đưa tin tình ái chớp nhoáng, đương nhiên cũng vì chính sức hấp dẫn của cậu ấy đối với nữ giới. Giới truyền thông cũng từng hứng thú với ta một lần, nhỏ to đưa tin về trợ lý riêng của chủ tịch Trụ Phong là ta thần thông ra sao, làm sao mọi việc trên dưới đều thuận lợi; đại khái nhờ bề ngoài cộng thêm ít nhiều thành tích, có một thời gian tần suất tên ta xuất hiện trên mặt báo cũng không thấp. Còn với Suzana là chuyện tình một đêm, nói chung ngày hôm đó ta say, tình huống ngoài ý muốn làm ta có chút bất an, cô ấy lại là một phụ nữ nồng nàn bốc lửa… đến khi ta tỉnh lại đã thấy mình nằm cạnh cô ấy. Sau này Trịnh Diệu Dương biết chuyện, đùng đùng giận dữ, tròn hai tuần không buồn nhìn mặt ta.

Còn nói những tình nhân trong truyền thuyết của Trịnh Diệu Dương, ta cũng từng thấy qua vài người, đều là người đẹp hạng nhất, nhưng ta chưa bao giờ hỏi dò, vốn không cần thiết, nếu đã tin tưởng cậu ấy, hà tất phải tự khiến mình dính vào những chuyện tình ái mơ hồ đó. Ta vẫn luôn giữ một khoảng riêng cho mình, không để hoàn cảnh đồng hóa tất cả. Ta và Trịnh Diệu Dương ở trên thương trường đều đã là những tay già dặn, hầu như mọi việc đều thuận lợi, nhưng kẻ nào cũng có lúc sa cơ, chúng ta nhất quyết phải giữ tinh thần tỉnh táo, chí ít còn có thể bảo hộ lẫn nhau. Cậu ấy cần ta, bởi vậy ta không cần tranh đua với bất cứ ai, kỳ thực ở cùng Trịnh Diệu Dương một thời gian dài, tự nhiên sẽ nhận ra cậu ấy tuy là một người đàn ông bình tĩnh, lạnh lùng nhưng đôi khi vẫn có những lúc tâm tình kích động, những lúc ấy thực không biết phải nói sao.

Ví như lúc này, cậu ấy đột nhiên chẳng buồn để ý tình thế đã xáp tới hôn ta, lực mút vào mãnh liệt mà dịu dàng, cho đến khi nghe được tiếng bước chân người thợ thuyền tiến đến từ xa, thực vất vả mới đẩy được cậu ấy ra…

Người thợ xuất hiện, “Thưa ngài, có cập bờ không? Chúng ta còn cách đảo nhỏ phía trước khoảng năm trăm mét.” Ta còn đang cố nén hơi thở dốc, Trịnh Diệu Dương đã đáp: “Được, vào bờ đi.”, nói rồi quay lại nhìn ta, “Thật lắm chuyện phá hoại không khí.”

Ta quay đi: “Tối nay cậu kiềm chế chút đi.”

“Trần Thạc, gần đây anh có phải bị áp lực công việc nhiều quá không, hình như có hơi…”

Ta lập tức ngắt ngang ý đồ bậy bạ của cậu ấy: “Cậu ngậm miệng cho tôi, rồi lát nữa cho cậu biết rốt cuộc ai không được.”

Cậu ấy châm chọc: “So gì với anh thì tôi không chắc, vậy cứ chọn môn tôi cực kỳ sở trường đi~”

“Trưa mai còn chưa về đến nơi thì cậu liệu đấy.”, cảnh cáo trước.

“Thà rằng không đi.” Cậu ấy hậm hực, “Rặt một đám ăn no rửng mỡ, địa vị Hà phu nhân như vậy, không hiểu sao còn ưa tính toán với bọn nhà giàu hám lợi ấy, anh thấy mãi rồi đấy.”

“Tôi và cậu không bị tính toán là được.”

Cậu ấy mỉm cười: “Vụ này cũng khó nói lắm.”

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro