2.

 Lời tác giả:

Là một nỗ lực dirty talk của Tô Xương Hà:)))

Đang viết thuần thịt đột nhiên không hiểu sao chuyển sang tình cảm.

-----------------------------------------------

Tô Mộ Vũ bị nóng mà tỉnh giấc.

Sau kinh nghiệm lần trước, lần này khi tỉnh lại ở Bách Hoa Lâu, Tô Mộ Vũ đã có thể giữ được sự bình tĩnh, thậm chí còn điềm nhiên xem xét tình hình xung quanh.

Nhang đốt trong phòng tỏa ra mùi ngọt ngấy, nến được bao bằng giấy đỏ khiến cả căn phòng chìm trong bầu không khí ái muội diễm lệ.

Lúc này y đang quỳ trên chiếc giường duy nhất trong phòng, hai tay bị chính dải buộc tóc của y treo cao, dải lụa đen đỏ lỏng lẻo quấn quanh cổ tay, đầu kia được buộc vào khe hở của tấm gỗ chạm khắc tinh xảo khiến y phải giữ tư thế nửa quỳ ngẩng đầu mới có thể đứng vững, một tư thế vô cùng xấu hổ.

Y đang mặc một bộ y phục màu trắng trơn, kiểu dáng mà y thích mặc khi ở Nam An Thành, nhưng không phải bộ y phục đen y mặc hôm đến Bách Hoa Lâu.

Không phải ký ức của mình, chẳng lẽ đây không phải là mộng cảnh của y?

Y chưa kịp nghĩ kỹ thì vừa lúc bắt gặp ánh mắt của người đàn ông đang đẩy cửa bước vào.

Người đến dung mạo anh tuấn, khoác hờ chiếc áo choàng màu đen quen thuộc tăng thêm vẻ phóng đãng bất kham, bên hông còn dắt đoản kiếm đặc trưng. Nhưng đôi mắt người kia vốn dĩ luôn ngạo nghễ lại dường như mang theo sát khí im lặng từng bước tiến lại gần y, chỉ trong chốc lát đã đứng sững bên mép giường, cúi nhìn y từ trên cao.

Một khoảng bóng râm nghiêng xuống trước mặt, y dường như bị vòng bóng Tô Xương Hà ôm trọn.

Tâm thần Tô Mộ Vũ chợt rùng mình, bản năng nhận ra nguy hiểm.

Giây tiếp theo, một đôi tay vuốt ve cơ thể y, rồi dùng lực đạo không thể ngờ được giật phăng y phục của y. Mái tóc đen dài xõa tung trên người, đuôi tóc lạnh lẽo lướt qua vòng eo mảnh dẻ trắng nõn, Tô Mộ Vũ rùng mình một cái.

Tô Xương Hà nhướng mày: "Mộ Vũ, ngươi đang sợ hãi sao?"

Giọng điệu vẫn như trước, âm cuối mang theo ngữ điệu mà Tô Mộ Vũ vô cùng quen thuộc. Tô Mộ Vũ thậm chí có thể cảm nhận được hơi thở khi nói chuyện như đang phả vào tai mình, vành tai y lập tức đỏ bừng, đành phải cố gắng giữ bình tĩnh đáp lại.

"Xương Hà, đừng làm càn!"

Quả nhiên, Tô Xương Hà bật ra một tiếng cười khẩy trong cổ họng, trực tiếp ngồi xuống mép giường, thuận thế ôm lấy eo y:

"Tâm hư gì chứ, ngươi tự mình đến Bách Hoa Lâu, lẽ nào không biết đây là nơi nào?"

Tô Mộ Vũ mặt đơ ra, khẽ phản bác: "Chính vì đến rồi mới biết đây là nơi nào."

Giọng điệu tưởng chừng bình tĩnh, nhưng trong lòng y thực chất không có chút tự tin nào.

Sau giấc mộng lần trước, làm sao y không hiểu Tô Xương Hà đang định làm gì với bàn tay đang xoa nắn cặp mông của y? Nhưng cơ thể không thể kiểm soát, y chỉ có thể vô ích nghĩ cách đối phó.

Đột nhiên, bên tai vang lên tiếng lách cách chuyển động của một cơ quan.

Chỉ thấy Tô Xương Hà đưa tay xoay chiếc bình hoa trên tường, lập tức vài tầng hộp tủ có ngăn kéo lật mở ra, thay thế cho bức tường ban đầu trơn nhẵn.

Không ngờ nơi này lại ẩn giấu cơ quan tinh xảo như vậy, Tô Mộ Vũ theo bản năng tò mò hỏi: "Bên trong là vật gì?"

Tô Xương Hà nhướng mày,

"Đương nhiên là đồ tốt của Giáo Phường Tư. Ngươi đã muốn bước vào Bách Hoa Lâu, hẳn là sẵn lòng muốn chiêm ngưỡng những vật này."

Nghe Tô Xương Hà hỏi ngược lại đầy châm chọc, Tô Mộ Vũ nghẹn lời nhìn Tô Xương Hà lấy ra những vật phẩm từ ngăn kéo, mặt y lập tức đỏ bừng, chỉ còn biết nghiến răng mắng:

"Đầu óc ngươi suốt ngày chỉ nghĩ những chuyện bẩn thỉu gì vậy?"

Bởi vì những vật dâm tà đó, ngay cả một đứa trẻ cũng biết chúng dùng để làm gì.

Tô Xương Hà cười càng thêm ngạo mạn. Tuy rằng cả giang hồ đều biết Đại gia trưởng Ám Hà nghe lời Tô gia chủ răm rắp, nhưng có thể làm vài chuyện vui vẻ trong mơ của mình, làm chủ Tô Mộ Vũ một lần cũng tốt. Nghĩ đến đây, hắn còn làm tới, giơ từng món đồ lên giới thiệu trước mắt Tô Mộ Vũ.

"Chai này là rượu kích tình, không chỉ có thể uống bằng miệng mà còn có thể rót vào cái miệng nhỏ phía dưới, chỉ cần một chai nhỏ này, ngay cả liệt nữ trinh tiết cũng không nhịn được mà cầu hoan."

"Kẹp chuông vàng này chắc chắn kẹp lên ngực Mộ Vũ sẽ rất đẹp. Mỗi lần động đậy, chiếc chuông phía trên sẽ rung lên một tiếng, lại thêm sợi dây xích nhỏ này, chỉ cần nhẹ nhàng kéo một cái là có thể khiến hai đầu nhũ hoa căng cứng. Khi động tình, chắc chắn sẽ vừa ngứa vừa sướng, hận không thể cầu xin người khác xoa nắn một lượt."

"Chất cao bao bọc bên ngoài viên minh linh này là kiệt tác của Giáo Phường Tư, trơn tru nhầy nhụa. Đẩy vào trong cơ thể sẽ từ từ tan chảy gây ngứa. Kết hợp với minh linh bên trong, khi gặp nhiệt sẽ tự động rung động mà không cần ngoại lực, khiến người ta sống dở chết dở."

"Còn có ngọc thế làm bằng pha lê, hợp nhất với làn da trắng nõn của Mộ Vũ. Điều tuyệt vời nhất là màu sắc trong suốt này có thể nhìn rõ hình dạng bên trong. Mộ Vũ có muốn biết khi nơi đó của mình bị đâm thủng trông sẽ như thế nào không?"

...

Tô Mộ Vũ chưa từng nghe qua những lời dâm dục nhục nhã như vậy, y vừa xấu hổ vừa tủi nhục, gần như gào lên từ cổ họng:

"Ngươi dám!"

Tô Xương Hà đối với người ngoài vốn dĩ không kiêng dè điều gì, nhưng Tô Mộ Vũ không ngờ cái khuôn mặt tuấn tú phong lưu đó lại có thể vừa nói những lời dâm ô vừa cười cợt.

Tuy nhiên, điều khiến y càng thêm khó chịu là bị ngôn ngữ này làm nhục, một cơn sóng tình dục lại cuộn trào trong cơ thể, càng cố nhịn lại càng nóng bức, không kìm được phải thở nhanh hơn để làm dịu bớt.

Tiếng gào giận dữ của y đã cắt ngang lời nói không dứt của Tô Xương Hà. Đầu óc bị cơn ghen tuông làm choáng váng cuối cùng cũng bình tĩnh lại. Nhìn thấy Tô Mộ Vũ xấu hổ đến mức vành mắt đỏ hoe, dường như đã bị dồn đến bờ vực sụp đổ.

Giọng điệu vốn cao ngạo của Tô Xương Hà lập tức bị hắn nuốt ngược trở lại.

Hắn thầm mắng mình không có tiền đồ, trước mặt Tô Mộ Vũ hắn luôn phải thu liễm móng vuốt, chỉ dám bộc lộ bản chất thật trong giấc mộng. Dù biết lúc này chỉ là ảo ảnh trong mơ, nhưng một khi đối diện với khuôn mặt của Tô Mộ Vũ, hắn vẫn không thể làm cứng lòng mình.

Cái ý niệm dơ bẩn muốn hành hạ người này đến mức phải khóc lóc cầu xin hắn nhận lỗi lập tức bị ném ra sau đầu.

Sao lại dễ dàng thay đổi như vậy, hoàn toàn không có nguyên tắc.

Tô Xương Hà thở dài một hơi, cố gắng trấn áp sự bạo ngược trong lòng rồi lập tức gạt tất cả những vật phẩm kỳ quái dâm tà trên giường xuống đất để thể hiện lập trường.

"Thôi được rồi, chỉ là dọa ngươi thôi, không dùng những thứ này."

Ta khinh. Lần này không dùng, còn có lần sau.

Những thứ hắn tốn công thu thập đều được giấu trong tủ áo, hắn luôn có thể tìm thấy cơ hội để thi triển, chỉ là Tô Mộ Vũ chắc chắn sẽ không đồng ý. Tuy nhiên, Tô Xương Hà nhướng mày. Chính vì Tô Mộ Vũ không đồng ý, khi trêu chọc sẽ càng thêm thú vị.

Không muốn hắn quá đắc ý, Tô Mộ Vũ trong cơn thịnh nộ vẫn tinh tường nhận ra suy nghĩ của hắn qua thoáng tiếc nuối và hưng phấn chợt lóe lên trong mắt, y lập tức nghiến răng, từng chữ từng chữ mắng mỏ: "Tô Xương Hà! Đồ khốn nạn!"

Gay go rồi, thấy người thực sự nổi giận, Tô Xương Hà mặt dày vội vàng xin lỗi.

 "Đừng giận, đừng giận, lần sau ta sẽ chú ý."

Lần sau nhất định sẽ chú ý giấu kỹ tâm tư quỷ quái của mình.

Nói xong, hắn lập tức cởi dây buộc tóc trên cổ tay Tô Mộ Vũ, ôm y vào lòng, xoa nắn vết hằn đỏ bị dây buộc siết, tranh thủ trước khi Tô Mộ Vũ phát hỏa, hắn ghé tai y truy hỏi: "Sao lại đến Bách Hoa Lâu?"

Tô Mộ Vũ giận dữ tột độ nhưng cũng đành chịu, trong tư thế này, y chỉ có thể tựa cằm lên vai Tô Xương Hà ngoan ngoãn trả lời.

"Triết thúc, ông ấy nói dẫn ta đến nghe khúc, đến nơi mới phát hiện đây là chỗ này..."

Tô Xương Hà vừa nghe sắc mặt vừa tối sầm lại. Hắn đúng là người không có nguyên tắc, chỉ cần Tô Mộ Vũ nói là hắn tin. Nghĩ đến Tô Mộ Vũ thanh lãnh thoát tục như ánh trăng không vướng bụi trần lại bị lừa đến nơi phong hoa dâm mị này, không biết đã bị những nữ nhân làm nghề buôn thịt kiếm chác bao nhiêu lợi lộc. Ngọn lửa tà ác vốn đã bị hắn đè nén lại bùng lên, một tay không kìm được mà trượt xuống, tách hai chân Tô Mộ Vũ ra.

"Đừng..." Tô Mộ Vũ theo bản năng từ chối, khản giọng phản kháng: "Ta không muốn."

Nhưng cảm giác dâng lên trong cơ thể không lừa được người khác, y càng cố gắng kiềm chế không nghĩ đến, lại càng nhớ rõ cảm giác sảng khoái khi huyệt đạo bị xuyên thủng, sự mong đợi như sâu bọ bám xương dần trỗi dậy. Chẳng mấy chốc, y cảm thấy cơ thể mình dường như đã có phản ứng, như thể mong đợi có thứ gì đó cắm vào khuấy đảo, giải tỏa cơn ngứa ngáy.

Chưa kịp dứt bỏ dục niệm, người phía sau đã có tâm linh tương thông, đưa tay vào bắt đầu khuấy động. Tô Mộ Vũ hít một hơi lạnh, vẻ mặt do dự, đang miên man suy nghĩ có nên từ chối không, thì người kia đã hôn lên khóe miệng y dịu dàng dỗ dành.

"Trong hương có xuân dược, không làm thì ngươi sẽ khó chịu mãi."

"Sao lại thế?" Tô Mộ Vũ phản ứng chậm nửa nhịp, y rất không quen với sự dâm nhiệt không thể kiểm soát này.

Tô Xương Hà muốn chế giễu sự ngây thơ của y, hỏi kỹ viện nào mà lại không dùng xuân dược chứ, nhưng thấy người ngoan ngoãn rúc vào lòng mình, hắn đành nuốt lời mỉa mai, chỉ là vẫn không bỏ qua chuyện Bách Hoa Lâu.

"Sau khi vào đó, các ngươi còn làm gì nữa?" Giọng điệu Tô Xương Hà vẫn cao vút như thường, hoàn toàn không để lộ việc ngón tay hắn đang luẩn quẩn trong miệng huyệt mềm mại, nóng bỏng, ác ý chọc ngoáy khắp nơi nhưng cố tình không chạm vào chỗ mẫn cảm.

"Nghe... nghe khúc, ah...." Tô Mộ Vũ bị dục vọng thiêu đốt đến hoảng loạn, cảm thấy mình như sắp tan chảy. Cơ thể bị mê tình hương khuấy động trở nên khát khao và nịnh nọt chỉ biết một mực làm hài lòng đầu ngón tay đang thăm dò. Tuy nhiên sự đùa giỡn của vài ngón tay chẳng khác nào uống rượu độc giải khát.

Lúc này, tóc đen của y rối bù, khóe mắt ẩm ướt đỏ hoe trông vô cùng đáng thương. Tô Xương Hà cũng không vội, thong thả thưởng thức một lát. Chấp Tán Quỷ nổi danh giang hồ lạnh lùng vô tình, chỉ có trước mặt Tô Xương Hà hắn mới có thể lộ ra dáng vẻ này, sao có thể không khiến hắn hài lòng chứ.

"Gọi mấy người tới hầu?" Tô Xương Hà cố gắng hết sức kiềm chế giọng điệu đắc ý, cẩn thận dò xét qua lại trên ranh giới khiến Khôi đại nhân xấu hổ giận dữ.

"Ta... ta không để ý...ưm... sau đó... Tam Quan... Tam Quan liền đuổi tới..."

Sự trống rỗng khó chịu không ngừng tích tụ khiến Tô Mộ Vũ đầu óc choáng váng, dường như toàn bộ thần trí đều bị mấy ngón tay khống chế, miệng y đã đầy những tiếng ưm ưm a a không thể kìm được.

Hậu huyệt ẩm ướt đã hoàn toàn bị khai mở, thịt huyệt đỏ như muốn rỉ máu, mỗi lần ngón tay ra vào đều mang theo một vệt nước trơn tuột.

"Xương Hà." Tô Mộ Vũ nói năng lộn xộn, không còn chút thần trí nào để giữ gìn sự kiềm chế, không nhịn được mà yếu ớt cầu xin hắn, "giúp ta."

"Ồ?" Bản tính ác liệt của Tô Xương Hà trỗi dậy, rõ ràng biết y có ý gì lại cố tình giả vờ không hiểu hỏi: "Giúp thế nào?"

Lời thỉnh cầu y đã lấy hết dũng khí nói ra, lại bị hắn giả ngu gạt đi. Tô Mộ Vũ ấm ức thút thít một tiếng, chỉ thấy người này sao lại xấu xa đến vậy, nhưng sự xấu hổ như bịt kín miệng y, y bàng hoàng bất lực nhìn Tô Xương Hà bằng ánh mắt gần như cầu xin.

Đôi mắt ướt át nhìn thẳng vào hắn, còn trực tiếp hơn bất kỳ lời mời nào.

Tô Xương Hà liền không thể giả vờ bình tĩnh thêm được nữa.

Hắn dùng sức ôm chặt eo Tô Mộ Vũ vào lòng, cơ thể hạ xuống, nhắm ngay huyệt khẩu Tô Mộ Vũ mà đâm vào. Cơ thể đã khát khao từ lâu không hề có chút trở ngại nào nuốt trọn mọi thứ, Tô Mộ Vũ lập tức thét lên một tiếng rồi tiết ra. Khoái cảm quen thuộc nhưng điên cuồng khiến Tô Mộ Vũ mất hết lý trí, tiếng thở dốc không còn bị đè nén nữa trở nên mềm mại quyến rũ khiến người đàn ông trên người y cuối cùng bộc lộ bản chất ác liệt của mình. Hắn không đợi y hồi phục, giữ nguyên tư thế đang ở trong cơ thể y, đột ngột nghiêng người sang một bên. Hai cơ thể liền tựa vào nhau ngã xuống giường, ôm chặt lấy nhau.

Cơ thể sau cao trào vô cùng mẫn cảm, Tô Mộ Vũ bị cú xoay người biên độ lớn này ép bật ra một tiếng rên dài xen lẫn tiếng khóc. Y đã dự cảm được điều gì sắp xảy ra, chưa kịp khuyên ngăn thì đã bị cơn mưa rào gió cuốn cướp đi cơ hội lên tiếng.

Lưỡi thịt nóng rực ra vào trong huyệt mềm mại, hung hăng xé toang cơ thịt mềm mại đang quấn quýt, không cần cố ý tìm kiếm, nó hung tợn cọ xát vào mọi điểm mẫn cảm, rồi lại thúc thẳng vào nơi sâu nhất không thể chịu đựng được.

Sóng triều khoái cảm mãnh liệt ập đến, Tô Mộ Vũ không chịu nổi vài nhịp đã bật khóc cầu xin tha thứ.

"Không được, Xương Hà, ta chịu không nổi nữa ư ư..."

Chiếc eo vạm vỡ không ngừng nhấp nhô, bàn tay nắm lấy eo y thuận thế nâng lên phối hợp, động tác ăn khớp khiến tính khí càng dễ dàng phá vỡ cơ thịt se khít sâu hơn bên trong huyệt.

Tô Mộ Vũ khóc thảm thiết nhưng phản ứng cơ thể lại vô cùng thành thật. Tính khí vừa thọc vào huyệt mềm ẩm ướt, thịt huyệt trơn mềm liền mừng rỡ quấn lấy siết chặt mút vào không chịu buông tha.

Quá nhanh, quá sâu...

Nước mắt y rơi xuống xối xả, hạ thân co giật không thể kiểm soát, ngay cả tiếng thở dốc cũng không còn nghe rõ được nữa. Y chỉ biết mọi nơi trên cơ thể mình đều nằm trong tay Tô Xương Hà, cảm giác xấu hổ tột cùng dâng lên trong lòng.

Lấy lại được ý thức, y thấy Tô Xương Hà đang hôn khô nước mắt cho mình.

"Là lỗi của ta." Tô Xương Hà thấy y khóc thì mềm lòng, chút lương tâm còn sót lại được đánh thức.

Hắn vốn dĩ là người ăn nói sắc sảo, lúc này lại không biết phải dỗ dành thế nào đành làm ra vẻ định rút ra không làm nữa.

Hắn tự nhận tâm can tỳ phổi mình đều là màu đen, chưa bao giờ biết thế nào là tâm địa mềm yếu. Chút lòng tốt còn lại có lẽ đều dành hết cho Tô Mộ Vũ, thậm chí chẳng giữ lại cho bản thân chút nào.

Điều hắn không thể chịu đựng nhất có lẽ là khiến Tô Mộ Vũ phải khó xử.

Tô Mộ Vũ trong cơn tình triều vẫn còn mơ màng, đôi mắt mông lung đầy hơi nước, mãi một lúc mới phản ứng lại: "Sao vậy?"

"Chuyện ngươi không thích, ta vốn không nên miễn cưỡng, thôi vậy, ai bảo ngươi không thích ta chứ."

Tô Xương Hà nói với giọng buồn bã, trong ngữ khí lại lộ ra vài phần ấm ức.

Không phải là vẻ ấm ức giả tạo như thường ngày hắn hay làm.

Tô Mộ Vũ sững sờ, không hiểu người trước mặt đang phát cơn tà khí gì.

"Tô Xương Hà." Tô Mộ Vũ nghiến răng, y thực sự cảm thấy buồn cười. Cái thứ kia còn đang cắm trong cơ thể y, hắn lại chọn lúc này để giở trò?

"Đừng gọi nữa, ta biết ngươi không thích." Cảm giác tự chán ghét của Tô Xương Hà lại vô cớ bị kích thích, vành mắt hắn đỏ lên rồi lại đầy vẻ mất kiểm soát mà xin lỗi: "Mộ Vũ, xin lỗi ngươi, xin lỗi ngươi. Tâm cảnh ngươi thuần khiết, là ta có ý đồ riêng, là ta bỉ ổi đê tiện."

Sự hổ thẹn cuồn cuộn khống chế mọi suy nghĩ của hắn. Vốn dĩ hắn đã chuẩn bị sẵn sàng chôn sâu bí mật tham luyến này trong lòng. Mẹ nó, Mộ Thanh Dương cứ phải đưa cái hương Miêu Cương gì đó đến câu hắn nằm mơ, còn cam đoan linh nghiệm hơn cả Túy Mộng Cốt. Hại hắn vì tò mò mà lại sinh ra giấc mộng dâm loạn như thế này.

Hắn còn có thể làm huynh đệ với Tô Mộ Vũ như trước được nữa không?

E rằng không thể. Hắn không thể giả vờ làm ra vẻ tình huynh đệ thâm sâu như xưa nữa. Với sự hiểu rõ của Tô Mộ Vũ đối với hắn, y nhất định sẽ nhận ra tâm tư ti tiện của hắn ngay lập tức. Điều này không được, bản chất hắn điên cuồng và quái gở, làm sao có thể chấp nhận kết cục hai người đi đến hai ngã rẽ xa lạ.

Ánh mắt liếc thấy Tô Mộ Vũ cứ im lặng nhìn mình lẩm bẩm không ngừng, Tô Xương Hà như bị ánh mắt y châm chích, hắn vội vàng đưa tay che mắt Tô Mộ Vũ lại, sợ hãi trong đó sẽ nhìn thấy một tia kháng cự và ghê tởm nào.

"Ngay cả sự cự tuyệt của ngươi trong mơ ta cũng không thể chấp nhận, nếu tâm ý này để ngươi biết, đến cả huynh đệ cũng không làm được, ta sẽ phát điên mất."

Chỉ cần nghĩ đến cảnh tượng đó, Tô Xương Hà đã sợ đến mức không thở nổi, liên tục xin lỗi rối rít. "Đều là lỗi của ta, Mộ Vũ, xin lỗi ngươi, ngươi không thể rời bỏ ta."

Tốc độ nói của hắn vừa nhanh vừa dồn dập, vài câu cứ lặp đi lặp lại, Tô Mộ Vũ lập tức nhận ra Tô Xương Hà cố tình không cho mình xen lời. Y thở dài, chủ động cắt ngang sự tự trách của Tô Xương Hà: "Ta sẽ không rời đi."

Tô Xương Hà sững sờ một chút, đợi đến khi phản ứng lại, Tô Mộ Vũ đã lặp lại một lần nữa: "Tô Mộ Vũ sẽ không rời bỏ Tô Xương Hà."

Tô Xương Hà chớp chớp mắt, rồi lại nhớ ra điều gì đó  ấp úng phản bác: "Ngươi nói có ích gì, ngươi chỉ là Tô Mộ Vũ trong mộng của ta, trong mộng đương nhiên sẽ nói theo ý muốn của ta."

Tô Mộ Vũ lại thở dài một hơi thật mạnh, bình tĩnh nhấn mạnh: "Ta không phải mộng."

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro