Chương 27 : Khi Giáo Phục Được Mặc Lên Và Mắm Trở Thành Đạo

Ba ngày sau – tầng hầm nhà tôi

Tôi đứng giữa căn phòng đá âm ẩm và linh thiêng như một hầm mộ cổ Hy Lạp, chỉ khác là không có tượng thần – mà có Thánh Thùng bằng gỗ sồi cao gần bằng vai tôi, khắc hình cá cơm đang lên men và tỏa sáng như một vị thánh trong tranh Baroque… phiên bản mặn.

Căn phòng tỏa mùi mắm nêm ba mùa, khuếch tán bởi hệ thống quạt âm tường tôi lắp riêng từ tiền thưởng “bắt Hannibal bằng mắm”.

Đèn LED ánh hổ phách chạy vòng quanh mười hai thùng mắm giác ngộ, mỗi thùng phát sáng nhẹ, tên thùng viết bằng mực mắm đặc trên bảng tre cong nhẹ theo phong thủy.

Bên tai tôi là tiếng đập nhè nhẹ của hộp thiếc – thiết bị ngoài hành tinh hiện đang... cực kỳ phấn khích. Nó rung đều, sáng nhẹ, như đang cầu nguyện.

Và tôi, trong giáo phục chính thức của Nam Mắm Tâm Linh Đạo – đứng đợi các vị tín đồ đầu tiên.

---

19:00 – Cửa tầng hầm mở

Người đầu tiên bước vào là Brahms, em trai nuôi của tôi, vẻ mặt bất biến như mọi khi, một tay ôm chiếc khay sứ đựng bánh flan vừa mới nướng. Trên áo sơ mi màu be của nó có dòng chữ được thêu tinh tế: “Giải nghiệp bằng vị mặn.”

Một tay là búp bê Brahms, mặc áo choàng mini xám tro, đầu hơi nghiêng, ánh mắt trống rỗng một cách... đầy triết lý.

Phía sau là Eli, búp bê có linh hồn – ngoại hình như Chucky phiên bản trưởng thành học triết. Tóc bù xù. Mắt sáng. Trên người là bộ đồ vest đỏ rượu, thêu chỉ bạc: “Mắm không phản bội – chị tôi có quyền tồn tại.”

“Chị đẹp như thần mắm đêm nay,” Eli tuyên bố, cúi đầu sâu như lễ giáo Nhật thời Minh Trị.

Tôi chỉ khẽ gật đầu, rút tăm ra khỏi miệng, cắm lại lên búi tóc.

---

19:10 – Các tín đồ còn lại xuất hiện

Lucy bước vào với áo hoodie đen, phía sau in dòng: “Cay là thử thách – nhưng tao là ngọn lửa.”

Maya, bạn thân, người đang âm thầm nghiên cứu tôi như một đề tài tiến sĩ tự do, mặc blouse trắng nhưng trên túi áo không phải ống nghe, mà là ống chấm mắm loại bỏ túi.

Ông Rick – hàng xóm từng báo cảnh sát vì nghe tiếng “cá khóc” từ tầng hầm – giờ tự hào ôm thùng mắm Sám Hối như ôm chó cưng.

Bà Doris – tám mươi lăm tuổi, nghiện rượu rum và phim hài lãng mạn – mặc áo len tím có hình Thánh Thùng thêu bằng chỉ vàng, vác theo một bình rượu mùi hương... mắm tép.

Mỗi người đều mặc giáo phục riêng tôi thiết kế. Không ai giống ai, nhưng ai cũng mặn mà.

---

19:30 – Buổi lễ bắt đầu

Tôi bước lên bệ gỗ, chính giữa căn hầm, bên cạnh Thánh Thùng. Tay cầm chén mắm nguyên chất.

Ánh đèn chuyển sang nhịp chậm, mềm như tim người đang chờ được khai sáng. Mọi người đứng thành vòng tròn. Ai cũng có chén mắm. Ai cũng... yên lặng.

Tôi ngẩng đầu, bắt đầu tụng

“Nam Mắm Khai Vị.

Chấm là thật. Chan là đạo.

Cơm trắng cần mắm như tâm hồn cần giác ngộ.

Mặn là vị. Mặn là đời. Mặn không phản bội.”

Một làn sóng vọng lại – tròn trịa, đồng thanh – từ những kẻ từng ăn mắm trong cô đơn, giờ tụ thành một vòng mặn khép kín.

Búp bê Brahms cúi đầu

Eli rưng rưng, đưa tay lau mặt – bằng áo của ông Rick.

---

19:45 – Kết nối trực tuyến từ Viện Tâm thần RavenHill

Âm thanh điện tử phát ra từ màn hình cỡ lớn tôi gắn ở góc phòng.

Trên màn hình, Hannibal Lecter – ngồi giữa phòng trắng, quàng khăn đỏ, mặt điềm đạm như đang chuẩn bị hòa nhạc chứ không phải livestream từ bệnh viện tâm thần.

“Tôi thấy... mùi nước mắm qua màn hình,” ông nói.

“Ông đang ngửi bằng tâm mũi,” tôi đáp, nghiêng đầu như sư cô đang giảng đạo.

“Tôi xin được tụng một đoạn,” Hannibal nói.

Và ông ta… bắt đầu ngâm thơ tiếng Latin, chủ đề: “Cá cơm và linh hồn không thể tách rời”.

Lucy lẩm bẩm: “Nếu tôi say, chắc tôi sẽ thấy cái này đẹp.”

Maya cười như phát hiện ra một hệ quy chiếu mới.

Bà Doris đập nhẹ vào tay tôi: “Mắm này... đủ mạnh để trục vong.”

---

20:00 – Nghi lễ mắm tuyệt đỉnh

Tôi chậm rãi nâng chén mắm cuối cùng – “Mắm Tuyệt Đỉnh” – được ủ từ cá cơm đặc biệt trong đợt rằm mùa đông năm ngoái. Mùi nó khiến hộp thiếc ngoài hành tinh kêu “ting” ba lần, phát ánh sáng tím lấp lánh.

Tôi rót từng giọt lên miếng cháo trắng trong mỗi chén.

Mọi người im lặng

Không ai dám ăn trước

Đây là... phép rửa

“Hãy ăn như thể đây là bữa nước mắm cuối cùng của nhân loại” tôi nói

“Vì có thể mai ta sẽ bị nhấn chìm bởi... sốt mayonnaise.”


---

22:00 – Sau nghi lễ

Tầng hầm giờ chỉ còn ánh sáng nhẹ. Người nằm vắt vẻo trên ghế. Búp bê ngủ gật trong áo khoác. Brahms ngồi trên sàn chơi cờ cá khô với Lucy. Eli đang cố thuyết phục bà Doris đắp mặt nạ mắm.

Tôi ngồi cạnh Thánh Thùng, tay vuốt nhẹ lên nắp gỗ.

Hộp thiếc đặt cạnh, vẫn ấm

Không còn mùi máu

Không còn cảm giác mình là bác sĩ, hay chiến binh, hay người sống sót

Chỉ còn một điều đơn giản

Tôi là người giữ nước mắm. Và nước mắm – là thật.


---

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro