Chương 8: Cuộc Rượt Đuổi Trong Rừng
Tôi không nhớ đã bắt đầu chạy từ lúc nào – có thể là ngay khoảnh khắc Xenomorph chúa gầm lên, kéo thân hình đen bóng như cỗ máy sát thủ trườn qua lũ trứng.
Tôi chạy. Chạy như thể chưa từng học qua lớp thiền kiểm soát nhịp thở.
Đất dưới chân tôi lún sâu từng bước, gió thốc ngang mặt, lạnh rát như dao lam. Mỗi lần tôi ngoái lại – lại thấy thân thể khổng lồ đang trườn sát sau, chân cào tuyết, đuôi quất gãy cây khô, nước dãi axit nhỏ thành vệt sủi bọt.
Cảm giác như bị truy đuổi bởi một cơn ác mộng có cánh tay thật dài, miệng đầy răng và tiếng gầm vọng đến tận rốn.
"Chết thật rồi! Tại sao mình không học parkour hồi cấp ba?!"
---
Tôi quơ gậy mù loạn xạ trước mặt, vừa chạy vừa thở như cá mắc cạn.
Rừng trước mặt dày đặc, nhánh cây đan xen thành một mê cung ẩm lạnh. Những thân cây thông cổ thụ cao đến choáng ngợp, phủ đầy rêu – lặng im như chứng nhân cho một cuộc tàn sát sắp đến.
Tôi băng qua một gốc cây đổ, suýt ngã trên nền đất – vừa lúc đó, phía sau tôi vang lên tiếng rít cao vút của Xenomorph chúa – rồi tiếng cào xoèn xoẹt như móng sắt chém đá.
Một cái gì đó lướt qua sát mang tai tôi.
Tôi hét lên như thể mất trí:
"GOJO ơi cứu em!!!"
---
Bỗng có một âm thanh khác – "BÍP-CHHHT" – như tiếng súng plasma khai hỏa. Một tia sáng xanh lướt ngang đầu tôi, bắn trúng một Xenomorph đang định lao tới từ bên trái. Cơ thể nó phát nổ, chất nhầy đen bắn ra khắp nơi, làm bốc khói tuyết ngay khi chạm vào.
Một hình bóng khổng lồ đáp xuống giữa tôi và đám Xeno. Là Vro'kar – "Đại Ca Lạnh Lùng".
Sau lưng hắn, Dakk'tel với cặp lưỡi dao cong như lưỡi liềm tỏa sáng ánh tím, còn Skhen'ra – Chú Ú Mập Vai Rộng – vác một khẩu súng plasma nặng đến mức tôi nghĩ hắn mang luôn cả pin mặt trời theo.
Ba Yautja dàn đội hình, đứng giữa tôi và cái chết.
---
Xenomorph chúa gầm lên – âm thanh ướt lạnh như tiếng xé vải nhúng dầu. Nó không phải chỉ to – mà còn khủng khiếp một cách hoàn hảo: đầu dài như cái liềm phản lực, miệng chính và miệng phụ liên tục trồi ra – nhe hàm răng bạc sáng loáng. Móng chân của nó xuyên đất băng như đinh nhọn, cái đuôi dài co giật liên tục như rắn hổ mang phát điên.
Tôi lùi lại, trốn sau một thân cây, không quên đeo kính Gojo và lẩm bẩm:
"Không thấy... không thấy... không thấy... Cái gì cũng không thấy hết á..."
---
Trận chiến bắt đầu
Yautja xông lên – Vro'kar dùng dao cong, cắt đứt đầu một Xeno con chỉ bằng một cú lướt. Skhen'ra phóng lưới ánh sáng, siết gọn một con khác đến tóe axit. Dakk'tel nhào tới, đâm sâu lưỡi dao vào ngực con Xeno đang xòe miệng phụ, rồi quăng nó bay ra xa như túi rác hỏng.
Tôi nhìn thấy... nghệ thuật của chiến đấu. Không phải bạo lực – mà là tính toán, kỷ luật, đồng bộ.
Mỗi cú đánh là một bước khiêu vũ.
Mỗi đòn giáng xuống – là một bản giao hưởng của tốc độ và sức mạnh.
---
Tôi cố tìm đường rút lui. Quay đầu, tôi lao về phía con đường dẫn ra khu vực cắm trại ban đầu.
Nhưng...
Ngay khi vừa chạy qua lối mòn phủ đầy đá vụn, tôi khựng lại.
Chiếc Ford Bronco của tôi... bị đâm thủng cả hai lốp sau.
Tôi đứng chết trân. Bùn lầy và tuyết ngập đến mắt cá. Dưới đuôi xe, có dấu vết rõ ràng: vuốt móng cào vào lốp, để lại từng đường rạch sâu đến tận ruột cao su. Dầu rỉ ra, loang thành vũng đen tím.
Tôi nắm đầu, thở không ra hơi.
"Thôi xong. Hết về. Hết cả nước mắm dự trữ..."
---
Tiếng rít vọng đến gần. Tôi quay đầu – thấy Xenomorph chúa đang lao đến.
Phía sau nó, cả rừng tối sầm lại – như bị hút mất ánh sáng. Tôi trượt chân, rơi xuống một đoạn dốc ngắn – lăn lông lốc, đập mông vào đá, rách cả ống quần.
Tôi đứng dậy, môi tím ngắt, mắt đầy nước.
"Chết không phải vì yếu. Chết là vì khúc trước ăn mì gói không đủ topping!"
---
Từ trên cao – một tiếng gầm dài vang vọng như sấm nổ trong lòng đất.
Tôi ngẩng lên – thấy Vro'kar đang lao xuống dốc, đâm thẳng lưỡi dao vào cổ Xenomorph chúa.
Con quái vật rít lên, vùng vẫy. Dakk'tel phóng dây trói quấn lấy phần thân sau nó, giữ nó lại. Skhen'ra bắn thẳng hai phát vào bụng – chất nhầy bắn tung, lấp lánh dưới ánh trăng.
Xenomorph chúa gào rú, rồi...
Nổ tung
Phần đầu bị tách khỏi thân, rơi xuống như vỏ dừa nứt. Một mảnh axit bắn tới... trúng chân Vro'kar. Hắn rít nhẹ – nhưng không ngã. Một ánh sáng từ giáp hắn bật ra, phun chất làm đông, ngăn chất axit lan rộng.
Khói bốc lên, cây rừng xung quanh cháy xém, tuyết tan thành vũng nước sủi bọt.
---
Tôi đứng đó – vừa run, vừa ngơ.
"Ủa vậy là... hết rồi hả? Mình sống rồi á?"
Yautja không nói gì. Chỉ quay lại nhìn tôi.
Skhen'ra vác xác Xeno con lên vai, quay đi.
Dakk'tel liếc tôi, nhún vai như kiểu: "Thường thôi mà."
Vro'kar bước tới gần. Trong ánh sáng nhạt, tôi thấy hắn đưa tay... đặt một món đồ nhỏ xuống đất – một viên kim loại hình khối phát ánh sáng nhè nhẹ. Có vẻ là thiết bị gì đó...
Hoặc là...
Lời chào tạm biệt.
Họ biến mất vào rừng – như chưa từng tồn tại.
---
Tôi loạng choạng quay về chiếc xe Bronco.
Trời bắt đầu sáng dần – tuyết ngừng rơi, ánh nắng đầu ngày chiếu xuống làm toàn bộ rừng trở nên lấp lánh như pha lê.
Tôi mở cửa xe, ngồi xuống ghế lái – hít một hơi thật sâu, rồi lôi ra hộp cơm gói từ sáng qua, mở ra ăn nguội.
Vẫn còn mùi nước mắm.
---
Ghi chú cuối ngày
Thời gian sống sót: 27 tiếng 43 phút.
Số lần muốn ói vì mùi Xeno: 6.
Tình trạng xe: lốp hỏng, cần kéo về.
Tình trạng thần kinh: lệch trục nhẹ.
Tình trạng sống: vẫn còn thở, vẫn còn nước mắm.
Kết luận: bác sĩ mù cosplay đã sống sót giữa chiến trường liên hành tinh.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro