Chap 34: Gả cho ta, có được không?

Vừa nặng nề bước chân rời khỏi Chiến Vương phủ, Liễu Thanh Thanh chợt nghi hoặc ngước nhìn. Đập vào mắt là gương mặt tuấn mỹ của Hàn Nguyệt Dạ, Liễu Thanh Thanh ngạc nhiên không nói nên lời.

Cầm đèn lồng trong tay, Hàn Nguyệt Dạ nhẹ nhàng bước lại gần nàng.

-Ta đưa nàng về.

——————

Về đến trước cổng Liễu phủ, Liễu Thanh Thanh quay sang nhìn Hàn Nguyệt Dạ, mỉm cười.

-Nguyệt Dạ, đa tạ huynh. Không còn sớm nữa, huynh cũng mau trở về.

Liễu Thanh Thanh xoay người bước vào trong.

-Thanh Thanh, gả cho ta, có được không?

Mở to mắt kinh ngạc, Liễu Thanh Thanh xoay người lại nhìn nam nhân trước mặt.

Hàn Nguyệt Dạ ánh mắt nghiêm nghị nhìn nàng.

-Để ta được ở bên nàng, yêu thương nàng, chăm sóc nàng, có được không?

Liễu Thanh Thanh hoàn toàn kinh ngạc, nhanh chóng trấn tĩnh lại, cô khó xử.

-Nguyệt Dạ, huynh biết lòng ta...

-Ta biết.

Hàn Nguyệt Dạ nhìn nàng, vẻ kiên quyết.

-Ta không ngại.

Lần nữa ngẩng mặt ngạc nhiên nhìn Hàn Nguyệt Dạ, Liễu Thanh Thanh chợt hiểu ra. Nam nhân trước mặt, thông minh tài hoa thế nào, sao có thể không rõ ràng mọi chuyện. Chàng nhìn thấy tất cả trong mắt, nhưng luôn âm thầm bước bên cạnh cô. Người nam nhân này, Liễu Thanh Thanh cô xứng đáng với tấm lòng của chàng sao?

-Liễu Thanh Thanh ta đời này, chỉ muốn một người nam nhân một lòng một dạ cùng ta, bản thân ta cũng muốn một lòng cùng chàng, hiện tại, nếu chọn huynh, ta rõ ràng không làm được. Nếu nói không cảm động trước chân tâm của huynh, là ta không thật lòng mình. Nhưng nếu chỉ vì vậy chấp nhận ở bên cạnh huynh, đến cuối cùng, chỉ làm cả hai khó xử.

Nghiêm nghị nhìn Hàn Nguyệt Dạ, Liễu Thanh Thanh khẽ hạ ánh mắt.

-Nguyệt Dạ, đa tạ huynh, nhưng ta không thể.

Nhìn theo bóng dáng nữ nhân dần khuất sau cổng phủ, Hàn Nguyệt Dạ rất lâu cũng không thấy động tĩnh. Bóng chàng trải dài dưới ánh sáng loe loét của ngọn đèn lồng, trông càng thêm cô độc trong bóng đêm yên ả nơi kinh thành.

——————

Bên trong Chiến Vương phủ.

-Nàng thế nào?

-Đã được Hàn công tử đưa về Liễu phủ.

Đột ngột làm rơi quân cờ trong tay, Hoàng Phủ Minh Khôi không dấu vết vẫy tay cho hạ nhân tiến lên dọn dẹp.

Nhận ra vẻ bất thường của chàng, hộ vệ thân cận tiến lên báo cáo.

-Vương gia, Tần nhị tiểu thư vẫn không chịu rời đi, nhất quyết muốn gặp ngài.

-Trực tiếp ném nàng ta ra cổng phủ.

Lạnh lùng ra lệnh, Hoàng Phủ Minh Khôi phũ ống tay áo quay đi.

——————

Mùa thu Đại Đường quốc cũng là lúc hoàng cung tổ chức săn bắn.

Như thường lệ, cuộc thi săn bắn được tổ chức trong rừng dưới sự kiểm soát nghiêm ngặt của triều đình. Quan viên trên tam phẩm cùng gia quyến được tham gia không phân biệt nam nữ.

Liễu Thanh Thanh theo phụ thân tham dự cuộc thi, lần đầu tận mắt chiêm ngưỡng cảnh tượng thi thố của hoàng triều Đại Đường quốc, cô không khỏi kinh ngạc cảm thán.

Thật hoành tráng! Xung quanh bìa rừng được bao bọc bởi vô số quân lính. Phía trên khán đài, hoàng thượng, hoàng hậu cùng các phi tần cung nữ được sắp xếp chỗ ngồi đặc biệt diễm lệ. Tiếp theo đó là các quan viên được sắp xếp chỗ ngồi theo quan phẩm, nhưng nhìn thế nào cũng có thể dễ dàng quan sát tình hình bên dưới.

Thông lệ cuộc thi khá đơn giản, người tham gia chỉ cần săn được nhiều vật phẩm nhất sẽ trở thành người chiến thắng.

Từ lúc đến thế giới này, Liễu Thanh Thanh chưa từng có dịp học cưỡi ngựa, thời hiện đại cô cũng không có cơ hội được chạm vào bất kì con ngựa nào.

Nhìn các vương tôn quý tộc, phu nhân tiểu thư lần lượt chọn được ngựa của mình đưa vào bãi săn chuẩn bị cho cuộc thi, Liễu Thanh Thanh chán nản đặt tay lên rào chắn, nhìn vào bên trong chuồng ngựa.

-Thật rất muốn thử a.

-Thanh nhi, muốn thử sao?

Nhìn về phía phát ra giọng nói nam nhân, Liễu Thanh Thanh ngạc nhiên.

-Thái tử ca ca?

-Cô giúp muội.

Nở nụ cười dịu dàng, Hoàng Phủ Minh Khang chậm rãi bước vào trong. Liễu Thanh Thanh thoáng nghĩ ngợi rồi cũng mau chóng theo vào.

Cẩn thận kiểm tra từng con ngựa trong chuồng ngựa dù đã được lựa chọn cẩn thận của hoàng thất, Hoàng Phủ Minh Khang cuối cùng cũng chọn được một con theo chàng là lành tính nhất.

-Nào, muội lại đây.

Nghe Hoàng Phủ Minh Khang gọi đến mình, Liễu Thanh Thanh dè dặt bước lại gần. Nhìn con ngựa trắng thở phì phì trước mặt, Liễu Thanh Thanh vẫn không khỏi lo ngại.

Lấy hết bình tĩnh đưa tay chạm vào bờm ngựa, thấy con ngựa không có phản ứng gì bất thường, Liễu Thanh Thanh cười vui vẻ.

-Ta thật sự có thể cưỡi nó sao?

Hoàng Phủ Minh Khang nhìn nàng, mỉm cười gật đầu.

-Có ta ở đây.

Có vị thái tử điện hạ bên cạnh giữ chặt dây cương, Liễu Thanh Thanh an tâm bước tới cố gắng leo lên lưng ngựa.

Hoàng Phủ Minh Khang tận tình tự tay dẫn ngựa đi xung quanh giúp Liễu Thanh Thanh quen dần việc cưỡi ngựa, Liễu Thanh Thanh thích ý liên tục vuốt ve con ngựa trắng trông khá hiền lành mà cô đang cưỡi.

Trên khán đài, thái tử phi Tần Giai Kỳ nhìn thấy mọi việc trong mắt, nét giận dữ hiện rõ trên gương mặt xinh đẹp. Tần Giai Kỳ đưa mắt nhìn tỳ nữ bên cạnh, vị tỳ nữ hiểu ý, nhanh chóng hành lễ lui xuống.

-Thái tử điện hạ, cuộc thi sắp bắt đầu, mời người mau chóng chuẩn bị!

Một vị công công tiến lên hành lễ.

Quay sang nhìn Liễu Thanh Thanh, Hoàng Phủ Minh Khang có chút không nỡ.

Không muốn chàng khó xử, Liễu Thanh Thanh lập tức lên tiếng.

-Thái tử ca ca, huynh cứ đi chuẩn bị, ta có thể tự cưỡi ngựa được rồi!

-Vậy, muội nhớ cẩn thận.

-Ân.

Quay sang dặn dò hạ nhân trông chừng Liễu Thanh Thanh, Hoàng Phủ Minh Khang theo công công rời đi.

Còn lại một mình, Liễu Thanh Thanh đề nghị hạ nhân Hoàng Phủ Minh Khang để lại không cần dắt dây cương, cô muốn tự mình cưỡi ngựa xung quanh. Hạ nhân nghe lệnh lui xuống.

-Thanh Thanh! Ta tìm ngươi suốt, thì ra ngươi ở đây!

Liễu Thanh Thanh xoay đầu nhìn, Hàn Thiên Mạn cưỡi ngựa đến trước mặt cô.

-Cuộc thi sắp bắt đầu, ngươi còn ở đây làm gì? Mau đi thôi!

Không đợi Liễu Thanh Thanh trả lời, Hàn Thiên Mạn đã quay ngựa rời đi trước.

Liễu Thanh Thanh ngơ ngác nhìn theo, nữ tử này không hề hay biết cô chỉ vừa mới biết cưỡi ngựa đi xung quanh thôi a!

Nhíu mày đấu tranh tư tưởng lựa chọn giữa mạo hiểm tham gia cuộc thi hoặc một mình trơ trọi ở lại bãi sân vắng vẻ này, Liễu Thanh Thanh thở mạnh.

Xung quanh bãi săn đâu đâu cũng có ngự lâm quân canh giữ, hơn nữa còn đi cùng bằng hữu Hàn Thiên Mạn, cơ hội trải nghiệm chuyến săn bắn đầy kích thích này, Liễu Thanh Thanh thật sự không thể bỏ qua.

Quyết tâm lựa chọn mạo hiểm, Liễu Thanh Thanh thúc nhẹ ngựa tiến về phía bãi săn.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro