Chap 40: Liễu Trình gặp nạn.

Gần đến ngày xuất giá, Liễu Thanh Thanh cùng Tuyết Nhi đến Xuân Yến lâu chuẩn bị trang sức mới theo tập tục.

Vừa bước vào cửa tiệm, Liễu Thanh Thanh thoáng ngạc nhiên khi thấy Tần Uyển Ca cũng có mặt bên trong cùng nha hoàn cận thân.

Tránh voi chẳng xấu mặt nào, người ta bây giờ đã là Chiến Vương phi tương lai, so với một huyện chủ nhỏ bé như Liễu Thanh Thanh cô, hơn thua không chỉ một bậc.

Lặng lẽ chuyển ánh mắt giả vờ không phát hiện vị Tần nhị tiểu thư trước mặt, Liễu Thanh Thanh không nhanh không chậm rẽ về hướng đối diện bên cạnh.

-Nga, Liễu tiểu thư, ngươi vậy mà cũng có nhã hứng đến đây sao?

Bị đối phương phát hiện, rõ ràng không vui, Liễu Thanh Thanh vẫn khách sáo xoay người nở nụ cười gượng gạo.

-Tần nhị tiểu thư, thật ngẫu nhiên a!

Nha hoàn cận thân Tần Uyển Ca cậy chủ vội vàng tiến lên trước, lên tiếng.

-Nhìn thấy Chiến Vương phi tương lai còn không mau hành lễ!

Khẽ liếc mắt nhìn nàng ta, Liễu Thanh Thanh thở dài, mất hết nhã hứng, cô quyết định quay người ra cửa.

Nha hoàn cận thân Tần Uyển Ca không dễ dàng bỏ qua, nhanh chóng đứng chắn trước Liễu Thanh Thanh.

Tuyết Nhi bất bình muốn tiến lên phân rõ phải trái, Liễu Thanh Thanh lập tức đưa tay ra hiệu.

Nhìn thẳng vào nha hoàn trước mặt, Liễu Thanh Thanh bình thản chuyển ánh mắt sang Tần Uyển Ca.

-Tần nhị tiểu thư, sắp vào cổng lớn vương phủ, nếu còn để nha hoàn không biết phép tắc lớn nhỏ bên cạnh, e là gây họa lúc nào không hay a.

Nhìn vẻ mặt Tần Uyển Ca biến đổi, Liễu Thanh Thanh thản nhiên bước lại gần nàng.

-Ngày nào còn chưa bước vào cổng vương phủ, ngày đó Tần nhị tiểu thư ngươi vẫn thấp hơn huyện chủ ta một bậc. Muốn ta hành lễ cùng ngươi, vẫn là đợi tới lúc đó rồi tính đi.

Dứt lời, không quan tâm đến gương mặt xinh đẹp của Tần Uyển Ca sớm trở nên vặn vẹo do tức giận, Liễu Thanh Thanh xoay người đi.

Nhìn theo bóng lưng Liễu Thanh Thanh sắp ra khỏi cửa, Tần Uyển Ca lấy lại vẻ cao ngạo. Nàng nở nụ cười xinh đẹp, lên tiếng giọng mỉa mai.

-Liễu Thanh Thanh, phong vị huyện chủ của ngươi, e là có thế nào cũng không làm gì giúp được phụ thân ngươi lúc này.

Khựng lại bước chân, Liễu Thanh Thanh xoay người lại nhìn Tần Uyển Ca.

-Ngươi có ý gì?

Thoả mãn nhìn vẻ mặt Liễu Thanh Thanh, Tần Uyển Ca lại gần Liễu Thanh Thanh, mỉm cười châm chọc.

-Thì ra ngươi vẫn chưa hề hay biết, buổi thiết triều sáng nay, trước mặt văn võ bá quan, Liễu đại nhân phụ thân ngươi bị buộc tội tham ô. Hoàng thượng hạ lệnh giam giữ đồng thời tịch thu toàn bộ gia sản Liễu phủ. E là lúc này, binh lính đã đến Liễu phủ niêm phong toàn bộ.

Mở to mắt nhìn Tần Uyển Ca, Liễu Thanh Thanh như không tin vào tai mình, vội vàng quay đi muốn rời khỏi nơi này.

Giọng Tần Uyển Ca vẫn văng vẳng phía sau.

-Còn chuyện này ngươi cũng nên biết, người đem toàn bộ chứng cứ buộc tội phụ thân ngươi trước triều đình, không ai khác chính là Chiến Vương điện hạ.

Nghe Tần Uyển Ca nhắc đến cái tên ngoài mong đợi, nội tâm Liễu Thanh Thanh hoang mang. Tuy vậy, cô vẫn cố giữ vẻ ngoài trấn tĩnh lên xe ngựa Liễu phủ, ra hiệu hạ nhân nhanh chóng quay trở về.

——————

Xe ngựa dừng lại trước cổng Liễu phủ, Liễu Thanh Thanh cùng Tuyết Nhi vội vã bước xuống, tiến lại gần.

Quân lính triều đình bao vây xung quanh ngay lập tức chặn lại.

Liễu Thanh Thanh đảo mắt nhìn xung quanh, biết không thể làm gì khác hơn, cô lấy lại bình tĩnh nhượng bộ hỏi han.

-Nhị vị quan sai, ta chỉ muốn biết hiện tại phụ thân ta ở đâu?

Nhìn thấy vị tiểu thư trước mặt thái độ thành khẩn, hai tên quan sai nhìn nhau, cuối cùng một tên chắp tay hành lễ.

-Thanh Bình huyện chủ, Liễu đại nhân hiện đã được giao tới Hình bộ.

Mở to mắt ngạc nhiên, Liễu Thanh Thanh thoáng nghĩ ngợi.

-Đa tạ.

Không muốn chậm trễ, Liễu Thanh Thanh lại vội vàng lên xe ngựa, nhanh chóng rời đi.

——————

-Vương gia.

-Thế nào?

-Liễu đại nhân đã được sắp xếp đến Hình bộ, mọi việc đều xử lý ổn thỏa.

-Xem xét cẩn thận.

-Tuân lệnh.

Hoàng Phủ Minh Khôi tiếp tục vùi đầu xem sách trong tay. Nâng mắt nhìn Vô Ảnh vẫn đứng yên hành lễ bên dưới, Hoàng Phủ Minh Khôi nghi hoặc.

-Lại có chuyện gì?

-Vương gia, Liễu tiểu thư đã đến trước cổng Vương phủ.

——————

-Ta biết vương gia các ngươi có ở bên trong. Ta sẽ không làm mất nhiều thời gian của ngài, nhờ các ngươi chuyển lời, Liễu Thanh Thanh ta có việc muốn gặp ngài.

-Vị tiểu thư này, vương gia nhà chúng ta trăm công ngàn việc, không phải ai muốn gặp liền gặp.

-Xin mời đi cho.

Hai tên gác cổng khăng khăng chặn trước cổng vương phủ, không còn cách nào, Liễu Thanh Thanh đành hạ ánh mắt, chậm rãi quay đi.

-Liễu tiểu thư.

Nghe tiếng gọi, Liễu Thanh Thanh quay đầu nhìn lại. Nhìn thấy trước mặt là hộ vệ thân cận của Chiến Vương, Liễu Thanh Thanh không khỏi tức giận.

-Chiến Vương trăm công nghìn việc, tiểu nữ hổ thẹn đã đến làm phiền. Nhưng vòng xoáy vương quyền này, ngay cả phụ thân ta cũng đã bị cuốn vào, vương gia các ngươi còn muốn ta đứng ngoài trơ mắt nhìn?

-Liễu tiểu thư, chuyện chốn triều đình, vương gia mong người vẫn là không nên xen vào.

-Chuyện chốn triều đình, ta đương nhiên không muốn xen vào. Nhưng phụ thân ta, ta nhất định phải cứu.

-Liễu tiểu thư...

-Nếu Chiến Vương điện hạ đã không muốn ra mặt, Liễu Thanh Thanh ta sẽ tự nghĩ cách. Nhờ ngươi chuyển lời đến Chiến Vương, bắt đầu từ bây giờ, giữa ta và ngài, ân, đoạn, nghĩa, tuyệt!

Dứt lời, Liễu Thanh Thanh phất mạnh ống tay áo, mau chóng xoay người rời đi.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro